Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 232: Tiểu Hắc (1)





"Bắt lấy tên tiểu tử kia!" Đầu lĩnh cường đạo đột nhiên phát hiện Diệp Lãng ở một bên, thấy bên cạnh hắn khôgn có ai, nghĩ đến có thể bắt lấy hắn để uy hiếp tiểu Nhị.

Hắn cho rằng, Diệp Lãng hẳn là thuộc loại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, dễ thu phục hơn một chút, mà tiểu Nhị này hẳn là cận vệ bên cạnh hắn, là một cao thủ tuyệt đỉnh.

"Muốn bắt ta à?" Diệp Lãng ngẩn ngơ, sau đó không thèm để ý nói: "Trước tiên các ngươi nên thu phục tiểu Nhị của ta đi đã, nàng cũng không phải dễ dàng ứng phó như vậy".

"Chờ thu phục ngươi xong thì ta còn sợ cô bé kia không nghe lời sao?" Đầu lĩnh cường đạo kia rất khinh thường nói.

"Ý ta là, cho dù tất cả nhân thủ như thế này còn không đủ cho nàng đánh, ngươi còn chia ra đây thì không phải là tự tìm tử lộ sao?" Diệp Lãng trả lời, bộ dáng vẫn như đang xem phim.

"Không đủ thì tính sau, dù sao bây giờ bắt ngươi trước cái đã". Đầu lĩnh cường đạo nói, cũng chỉ huy người đi bắt Diệp Lãng, chính hắn cũng tự nhích người, gia nhập hành động bắt Diệp Lãng.

"Ngươi thật thú vị a, ta đã nói là ngươi cứ trông chừng tiểu Nhị tốt đi lại không nghe".

Diệp Lãng tuyệt không để ý nói, hoàn toàn không để tình huống cường đạo vây quanh hắn vào mắt.

Đây cũng không phải là hắn không hiểu tình thế, mà lúc này tiểu Nhị đã xuất hiện bên cạnh hắn, giúp hắn giải quyết đám người đến vây công.

"Sao ngươi lại..." Đầu lĩnh cường đạo nhìn thấy tiểu Nhị xuất hiện, cảm thấy rất ngoài ý muốn, hắn quay đầu lại nhìn cường đạo vây quanh tiểu Nhị khi nãy, hắn đang muốn mở miệng mắng to, kết quả lại ngây dại ra.

Hắn không có cách nào mắng cả, đơn giản là lúc này, đám cường đạo bên kia cũng đã quỳ rạp trên mặt đất, không một tên có thể đứng.

Nói đơn giản hơn là toàn bộ bị tiểu Nhị đánh ngã.

"Ta đã nói rồi, ngươi không nên đến đây, bất quá dù sao cũng giống nhau, các ngươi cũng sẽ bị giải quyết". Diệp Lãng nhẹ nhàng nói, khống chế tiểu Nhị giải quyết đám cường đạo.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ cường đạo nằm trên mặt đất, không một tên nào có thể đứng vững, kể cả tên đầu lĩnh cường đạo kia.

Diệp Lãng cũng không có thói quen lưu trữ nhân vật phản diện số 1 để cho hắn nói chuyện. Diệp Lãng cảm thấy nhân vật phản diện số 1 này nằm trên đất cũng nói được thôi.

"Tiểu Nhị, ngươi quả nhiên hoàn mỹ nhất, ta yêu ngươi chết mất!" Diệp Lãng nói với tiểu Nhị, đương nhiên kỳ thật những lời này là khen chính mình bởi tiểu Nhị hoàn mỹ chính là công lao của hắn còn gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đương nhiên, ngươi khác lại cho rằng Diệp Lãng khen ngợi tiểu Nhị, thuần túy là khen ngợi.

"Ta phải đi, các ngươi nên tỉnh lại đi, làm một cường đạo, không, phải nói là làm một người không nên tham quá, sớm cầm 10 vạn kim tệ này đi thì sẽ không phải nằm ở đây". Diệp Lãng lắc lắc đầu nói.

Những lời này của Diệp Lãng lúc này lại kích thích đám cường đạo, bây giờ bọn hắn đang hối hận vì sao phải nảy lòng tham, cầm 10 vạn đi không phải tốt lắm sao, vì sao lại tham, lại muốn lấy càng nhiều hơn?

Con người mà, thường sau khi có được giáo huấn mới biết hối hận, mới biết cái gì là nên làm.

Lúc này tựa hồ mọi người cho rằng Diệp Lãng sẽ thu hồi 10 vạn kim tệ kia, nhưng ra ngoài ý liệu mọi người là, Diệp Lãng cũng không thèm để ý đến, lập tức đến chỗ thiếu niên cao thủ còn đang bài độc kia.

"Ê, ngươi còn chưa chết chứ?" Diệp Lãng đứng ở phía xa xa nói với thiếu niên cao thủ kia, hắn không đi đến gần bởi hắn biết chung quanh người thiếu niên kia nhất định sẽ rất thối.

"Không chết, bất quá cũng sắp chết rồi, rốt cuộc độc tố của ngươi cần bài trừ đến bao giờ?" Thiếu niên có điểm suy yếu trả lời.

"Không sai biệt lắm!" Diệp Lãng nhẩm nhẩm thời gian, trả lời.

"Không sai biệt lắm?" Thiéu niên nhìn nhìn thân thể của chính mình hỏi: "Vì sao người ta vẫn đen đen như vậy, vẫn không khôi phục?"

Thiếu niên cảm giác thấy công tác bài độc của mình dường như đã kết thúc, nhưng hắn vẫn ở đây bài độc, đơn giản là hắn thấy thân thể mình vẫn đen thui, hoàn toàn tương phản với làn da trắng nõn của mình trước kia.

Bởi vậy hắn cảm thấy mình không nên dừng lại, còn phải tiếp tục bài độc, khôi phục làn da.

"Cái này à, cho dù ngươi có bài tiết ra hết độc đi nữa thì ngươi sẽ vẫn đen đen như vậy, bởi vì ngươi ăn hắc ừu ừ!" Diệp Lãng hồi đáp: "Hiệu quả của hắc ừu ừu là như vậy đó, ngươi không chết thì da ngươi sẽ đen thui trong vòng mấy tháng".

"Cái gì? Mấy tháng?" Thiếu niên cao thủ đã nhảy lại đây, hô to gọi nhỏ với Diệp Lãng.

"Ừ, cần mấy tháng, ngươi không cần kinh hoảng, chỉ qua mấy tháng là có thể chậm rãi khôi phục rồi, ai bảo ngươi ăn bậy dược làm gì, đây là cái giá phải trả". Diệp Lãng thực nghiêm túc nói, tựa hồ giáo đạo cho thiếu niên kia sau này không được ăn bậy dược nữa.

"Ta ăn bậy dược? Là ngươi đưa bậy mới đúng". Thiếu niên cao thủ chỉ vào Diệp Lãng, tức giận hô to.

"Đừng kích động như vậy... kỳ quái..." Diệp Lãng vẫn bộ dáng bình tĩnh như vậy.

"Kỳ quái cái gì, ta không kích động mới là kỳ quái". Thiếu niên cao thủ cả giận nói.

"Không phải ta kỳ quái là ngươi kích động hay không, tuy rằng cảm thấy điều này có chút dư thừa. Ta kỳ quái là vừa rồi ngươi bị thương nặng như vậy, lại trúng độc nữa, còn ở đằng kia bài độc ra lâu như vậy, sao lại trung khí mười phần thế này, theo lý thuyết thì hẳn là ngươi phải ngã xuống ngất đi mới đúng chứ". Diệp Lãng thiếu niên cao thủ kia.

Thiếu niên cao thủ ngây người ra một chút, sau đó rất nhanh ngã xuống đất ngất đi, hình như lúc này thân thể hắn mới phản ứng kịp.

"Cái này mới đúng, ngươi hẳn là phải xỉu chứ, bây giờ để ta tới cứu ngươi". Diệp Lãng nhìn thấy thiếu niên té xỉu, từ từ lấy ra một viên dược, để vào miệng người thiếu niên kia.

Nếu nói, bây giờ người thiếu niên kia còn tỉnh thì nhất định sẽ không ăn viên thuốc này, hắn không tin Diệp Lãng, sợ Diệp Lãng lại cho ăn nhầm thuốc thì khổ.

Bất quá, may mà lúc này Diệp Lãng không lấy sai.

"Tỉnh lại!" Diệp Lãng nhéo thiếu niên kia một cái, cộng thêm tác dụng của dược vật, thiếu niên kia rất nhanh liền tỉnh lại.

Thiếu niên kia mở mắt ra nhìn thấy Diệp Lãng đứng trước mặt mình, theo bản năng lập tức thối lui, duy trì một khoảng cách an toàn với Diệp Lãng, ý thức phòng bị của hắn với Diệp Lãng cũng không nhỏ a.

"Khỏe rồi chứ, vậy tự mình tìm con ngựa đi, mang ta đến thành trấn gần nhất" . Diệp Lãng bị mất một cái xa phu , chỉ có thể lại tóm một tên hướng dẫn viên du lịch đến, mà hắn không thèm hỏi người kia là đi bên nào nữa, có khi đi ngược lại thì sao?

May mà lúc này vận khí của Diệp Lãng không sai, nơi thiếu niên này muốn đi cơ bản giống với lộ tuyến của hắn.

Đúng vậy, vận khí của Diệp Lãng từ trước đến nay vẫn không sai...

"Được rồi, ta sẽ mang ngươi đi, báo đáp ân cứu mạng của ngươi". Thiếu niên nhíu mày lại, tuy hắn có điều chán ghét Diệp Lãng, nhưng vẫn nhớ kỹ phần ân tình này.