Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 220: Chu Tước huyết ngọc (1)





"Đệ đệ, ngươi có tin ta không?" Long Cát công chúa hỏi.

"Đương nhiên ta tin ngươi rồi!" Diệp Lãng nói.

"Vậy ta nói cho ngươi biết, nàng là bà ngoại của ngươi!" Long Cát công chúa nói.

"Không phải!" Diệp Lãng lập tức lắc đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Rốt cuộc ngươi có tin ta hay không?"

"Tin!"

"Nàng là bà ngoại của ngươi!"

"Không phải!"

...

Vô luận long Cát công chúa nói gì đi nữa Diệp Lãng đều trả lời như thế, tin tưởng nàng nhưng lại không thừa nhận hoàng thái hậu là bà ngoại của hắn.

"Tiểu hỗn đản, có phải ngứa da hay không, nói sao cũng không chịu nghe, vậy còn bảo tin tưởng ta!" long Cát công chúa trừng mắt căm tức nhìn Diệp Lãng.

"Ta tin tưởng ngươi a, nhưng quả thực nàng không phải mà!" Diệp Lãng nói.

"Nếu tin tưởng ta thì phải!"

"Vì sao? Ta tin tưởng ngươi thì liên quan gì với việc nàng có phải hay không?"

"Ngươi..."

"Mặc kệ ngươi, nói gì cũng thế cả, mụ mụ chưa nói là không phải, chờ ta về hỏi lão mẹ rồi tính sau!"

Long Cát công chúa không còn biện pháp gì nữa, nàng cũng biết bây giờ nói gì đi nữa Diệp Lãng cũng sẽ không thừa nhận, nàng cũng hiểu Diệp Lãng, tuy hắn mơ hồ nhưng trong một số chuyện lại rất giữ nguyên tắc.

Mà tựa hồ nàng cũng cảm giác được sở dĩ Diệp Lãng không thừa nhận hoàn toàn là vì Long An kỳ. Nếu Long An Kỳ vẫn không nói đến chuyện này, vẫn không nói cho huynh đệ tỷ muội Diệp Lãng về bà ngoại, cũng không nói về chuyện nhà nàng tức là nàng không muốn liên quan gì đến nhà ngoại cả.

Đám Diệp Lãng muốn tôn trọng quyết định của Long An Kỳ.

Từ nhỏ đến lớn Long An Kỳ vẫn không về nhà mẹ đẻ một lần, nhà mẹ đẻ thì sao? Ngoài Long Cát công chúa ra thì đâu có ai đến nữa, ngay cả thư tín lui tới cũng không có, kỳ thật vấn đề này rất rõ ràng rồi.

Mấy người DIệp Lam Vũ thông minh như vậy đã sớm hiểu ra ở chỗ này!

Có điều không nghĩ tới tuy Diệp Lãng mơ hồ nhưng trong chuyện này lại phân rất rõ ràng, thậm chí rõ hơn mấy người Diệp Lam Vũ!

nếu lúc này mấy người Diệp Lam Vũ ở đây, nghe long Cát công chúa nói như vậy cũng sẽ thừa nhận hoàng thái hậu là bà ngoại của bọn hắn, sẽ gọi một tiếng bà ngoại chứ không giống như Diệp Lãng.

Cái này có lẽ nói ra một điều là nguyên tắc của Diệp Lãng kiên định hơn bất cứ kẻ nào.

"Quên đi, không để ý tới ngươi nữa, chuyện này để cho cô cô giải quyết vậy!" Long Cát công chúa nói, chuyện này thực rõ ràng cần Long An Kỳ tự mình giải quyết.

Mà vấn đề giữa mẹ con các nàng cũng phải từ chính các nàng giải quyết.

"Ai, xem ra cũng đã đến lúc ta đi tìm An Kỳ rồi, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng gặp mặt! Bây giờ nàng đã ly khai nhiều năm như vậy, vấn đề cũng có thể tiêu thất rồi!" Hoàng thái hậu thở dài một hơi, nàng cũng biết vấn đề ở chỗ mình.

Kỳ thật vấn đề này, cũng làm nàng khốn đốn lâu rồi, nàng muốn giải quyết việc này không phải chỉ một hai lần, nhưng vẫn không có cơ hội!

"Đệ đệ, chừng nào ngươi quay về gặp cô cô?" Long Cát công chúa hỏi.

"Ta không biết!" Diệp Lãng lắc đầu nói.

"Sao lại không biết?" Long Cát công chúa có điểm tò mò, mà đám người hoàng thái hậu cũng có chút kỳ quái.

"Lần này ta đi ra ngoài du lịch khắp đại lục, không biết khi nào trở về nữa". Diệp Lãng trả lời.

Long Cát công chúa nghe nói như vậy xong tựa hồ trở nên vui vẻ hơn một chút, không biết vì sao nàng lại vui vẻ nữa, bất quá rất nhanh sẽ biết.

"hóa ra là vừa đi ra du lịch đã muốn đến Chu Tước gặp ta, xem ra không uổng công ta thương ngươi!"

"Không phải, ta vốn muốn đi gặp Hồ Nữ!" Diệp Lãng lắc lắc đầu, thành thật trả lời, đánh tan tâm tình cao hứng kia của Long Cát công chúa.

"Hừ, ta chỉ biết ngươi không tốt lành như vậy... khoan khoan, ngươi nói đi gặp Thái Nhã nhưng ta nhớ rõ Thái Nhã ở Hổ tộc mà, là ở phương Bắc, sao ngươi lại chạy đến chỗ ta? Chẳng lẽ tiểu hỗn đản nhà ngươi lại lạc đường sao?" Long Cát công chúa nhìn Diệp Lãng nói, nàng thầm nghĩ muốn xác nhận một chút chứ trên cơ bản nàng đã khẳng định Diệp Lãng bị lạc đường.

Nói nhảm, nếu không phải lạc đường thì sao lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược mà đến đây chứ!

"Không phải a, ta không lạc đường, bất quá ta nhận nhầm dong binh đoàn, ta còn tưởng rằng những người đó là người của Anna". Diệp Lãng lắc đầu, trả lời.

Cái này khác gì với lạc đường, thậm chí càng nghiêm trọng hơn nữa, sao ngay cả người cũng nhận sai được chứ!

"Ngươi a, thật sự làm người ta không an tâm, tốt nhất ngươi nên đi tìm Thái Nhã đi, có nàng chiếu cố thì ngươi sẽ không xuất hiện vấn đề như vậy!" Long Cát công chúa có chút vô lực.

Mà lúc này đám người hoàng thái hậu lại hiểu biết Diệp Lãng hơn một chút, biết ngoài mơ mơ màng màng ra hắn còn có tật xấu là lạc đường...

"Ừ, ta chuẩn bị tìm người mang ta đi Thánh thành, sau đó đến bộ lạc!" Diệp Lãng gật đầu.

"Cái gì? Ngươi phải đi? Không thể! ít ra ngươi phải ở đây với ta mấy ngày, 7... không, tối thiểu là 10 ngày!" Long Cát công chúa nói, cũng đoạt lại Diệp Lãng từ trong tay hoàng thái hậu.

"Không được a, thời giờ của ta gần hết rồi, nếu không đến kịp Bài Vị Tái kia thì tỷ tỷ sẽ mắng ta!" Diệp Lãng lắc lắc đầu nói.

"Bài Vị Tái? Ý ngươi là trận đấu giữa các học viện trên đại lục à? Ngươi cũng tham gia?" Long Cát công chúa có chút ngoài ý muốn vì Diệp Lãng lại đi tham gia cái này, theo lý thuyết thì nhiều nhất hắn chỉ đến xem mà thôi.

Diệp Lãng gật gật đầu, hồi đáp: "Ừ, ta đại biểu Diệp gia học viện đi. Vì khai tỏa chiêu bài Diệp gia học viện này mà tỷ tỷ của ta, tiểu Thất, còn có Chân Tiểu Yên nữa, các nàng đều đi cả!"

"Ừ, nói vậy ngươi phải chú ý đến an toàn đấy, có lẽ ta cũng đến xem!" Long Cát công chúa nói, nàng không thể khẳng định mình sẽ có thời gian rảnh.

"Đã biết, các ngươi có gì nói mau đi, đừng nói chuyện với ta hoài vậy, ta còn muốn sớm rời khỏi đây!" Diệp Lãng nói với Long Cát công chúa, hắn đang thúc giục, thúc giục những người này đi làm chính sự nhanh lên, đừng có lôi kéo hắn nói chuyện nữa.

Diệp Lãng cho rằng hoàng đế Chu Tước gọi người lại nhất định là có chuyện chứ không phải vì nhận mình làm thân thích, ừ, hắn vẫn nghĩ rằng đây là cố ý nhận thân thích!

"Cũng không phải ta muốn tìm Long Cát nói chuyện, ta tìm ngươi đấy! Chính sự là muốn nói chuyện với ngươi!" Hoàng đế Chu Tước nhìn Diệp Lãng, thong thả nói, tựa hồ có chút ngượng ngùng nhưng lại không thể không nói.

"Chuyện gì?" Diệp Lãng kỳ quái hỏi, không tìm Long Cát công chúa mà lại tìm hắn, sao quái vậy?

"Chẳng lẽ ngươi quên vì sao ngươi đến đây à?" Hoàng đế Chu Tước nói.

"Ta biết, tới giết... Biểu tỷ, ngươi làm gì vậy?" Diệp Lãng nhìn thấy cánh tay Long Cát chớp lên trước mặt mình, "Ta là tới giết biểu tỷ, bất quá bây giờ thì hết rồi!"

"Bình!" Long Cát công chúa búng Diệp Lãng một cái, lại một lần nữa làm Diệp Lãng té lăn vài lần.