“Lão tổ, Ngũ Hoàng tử Hoàng triều Đại Hạ đích thân tới...”
Vẻ mặt Lăng Thanh Thù có chút bất đắc dĩ, nàng thầm nghĩ mẹ nó Tam Hoàng tử vừa tới không bao lâu, Ngũ Hoàng tử lại tới.
Quả nhiên, lần này Từ Dương xông lên sàn đấu võ thật có giá.
Nói cho cùng hắn làm vậy cũng vì Lăng Thanh Thù và Thiên Lam Tông.
Vừa dứt lời, Ngũ Hoàng tử đã dẫn mấy tùy tùng mặc kim giáp che mặt đi vào bên trong hành lang Thiên Lam Tông.
“Các hạ, gần đây khỏe chứ?”
Ngũ Hoàng tử rất hiểu quy củ, không tới tay không mà bày ra mười mấy rương thật lớn, không có gì bất ngờ, đây là những vật thượng phẩm trong quốc khố Hoàng triều Đại Hạ.
Từ Dương cười khẽ đứng dậy, đương nhiên hắn không thèm để ý những vật ngoài thân, nhưng hắn vẫn muốn mau chóng báo đáp hai tấm chân tình này.
“Vô sự không lên điện Tam Bảo, ta thấy lần này Ngũ Hoàng tử tự mình đến Thiên Lam Tông chắc là bảo ta làm tròn lời hứa.”
“Ha ha ha, quả nhiên các hạ là thiên nhân, không gì có thể gạt được ngươi. Không sai, hôm nay ta tới là vì mình mà cũng vì Đại Hạ. Người của Thiên Kiếm Thánh Địa vì Hoàng triều xuất binh mà tức giận, chuyện này rất phiền phức. Phụ hoàng không biết biện pháp nào là vẹn toàn đôi bên, vừa có lý do xuất binh Bắc Hoang xâm phạm biên giới, vừa có thể trấn an Thiên Kiếm Thánh Địa.”
Khóe miệng Từ Dương giương nhẹ hỏi lại: “Nói như vậy, Ngũ Hoàng tử đã đề cử ta với Hoàng đế bệ hạ sao?”
“Đúng thế, hôm nay ta tới là thay thế phụ hoàng chính thức phát thư mời các hạ, ba ngày sau quần thần đại yến, phụ hoàng hy vọng các hạ có thể lấy tư cách là người đứng đầu giới tu hành mà tham gia yến hội.”
Từ Dương cân nhắc phút chốc: “Nếu như đây chính là việc làm ngươi muốn nhờ ta thì không có vấn đề gì.”
“Xin cáo từ trước!”
Ngũ Hoàng tử cười khom người chào Từ Dương, nhanh chóng dẫn mấy cận vệ rời đi.
Trong hành lang lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Lăng Thanh Thù nghi hoặc nhìn về phía Từ Dương: “Lão tổ trân quý nhân tình như vậy, nhưng tên gia hỏa kia lại mời người vào cung ăn cơm thôi sao? Chuyện này…”
Từ Dương cười nhìn nàng. “Nha đầu ngốc, làm gì có chuyện đơn giản như vậy. Hoàng cung là nơi để ai cũng có thể tùy tiện vào được sao? Ta đoán ba ngày sau, tất sẽ có người đại diện cho Thiên Kiếm Thánh Địa tới hoặc các thế lực của Ngũ Hoàng tử trong triều sẽ mượn cơ hội này tạo áp lực với ta, mưu cầu nhiều chỗ tốt hơn cho Ngũ Hoàng tử.”
Lăng Thanh Thù nghe Từ Dương giảng giải, lập tức như được khai sáng, thế nhưng lại càng thêm nghi ngờ động cơ Lão tổ của nàng.
“Lão tổ đã sớm đoán được mục đích của bọn họ, vì sao còn đồng ý sảng khoái như vậy?”
Từ Dương thờ ơ sửa sang ống tay áo nói: “Chuyện hoàng tộc không đơn giản chút nào? Nhanh chóng vứt bỏ phiền toái này là được rồi. Hoàng triều Đại Hạ là nơi che chắn quan trọng cho Thiên Lam Tông. Tương lai nếu như ta rời đi, dựa vào nhất mạch này ngươi cũng có thể sống yên ổn một chút.”
Một câu Từ Dương như vô tình thốt ra nhưng là khiến nội tâm Lăng Thanh Thù rung động cực độ.
Từ Dương lúc nào cũng thế, hắn ta quan tâm người bên cạnh mình qua từng câu chữ, từ trước tới giờ hắn không tận lực biểu đạt cái gì, thế nhưng cảm giác mang lại khá rõ ràng.
Có lẽ đây chính là mị lực phi thường của hắn.
…
Ba ngày sau, hoàng cung Đại Hạ.
Hoàng đế mở tiệc đãi quần thần, ca múa mừng cảnh thái bình. Trong chủ điện bầu không khí diễn ra tưng bừng náo nhiệt.
Từ Dương ngồi ở bàn đầu tiên bên trái, tỏ rõ địa vị đệ nhất tu sĩ tông môn, hiển nhiên Hoàng triều tận lực an bài, phương diện lễ nghi cấp bật rất chu toàn.
Trong yến hội, Hoàng đế mấy lần nâng chén vui vẻ cùng quần thần, đột nhiên nhắc đến tên Từ Dương, lấy giải đấu võ lần trước làm chủ đề, đồng thời khen ngợi bản thân Thiên Lam Tông và Từ Dương.
“Ha ha, bệ hạ khách khí rồi, Từ Dương là người bên ngoài, Thiên Lam Tông nhất mạch lại chịu ân huệ nhiều năm từ Hoàng triều, bây giờ còn khách khí đối đãi, thật sự Từ Dương không dám nhận.”
“Ồ! Các hạ nói vậy là sai rồi, với bối cảnh của Thiên Lam Tông hôm nay có vị tri vững vàng trong Hoàng triều Đại Hạ, với tu vi của các hạ là cao thủ cấp Truyền Thừa Thánh Địa, không chỉ như thế...... Bệ hạ, lão thần cả gan đề nghị, phong Từ Dương các hạ làm Thái phó, chọn một đồ đệ trong các vị Hoàng tử, truyền thụ công pháp cái thế, ngài cảm thấy thế nào?”
Lão gia hỏa lên tiếng là một trong trọng thần thuộc thế lực phe của Ngũ Hoàng tử, lời lão nói ra khiến Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng thượng cũng hưng phấn không thôi.
“Bệ hạ, gần đây lão Ngũ luôn đề cập với thần thiếp về sự ngưỡng mộ, kính trọng với Từ Dương, với Thiên Lam Tông, thần thiếp cả gan cầu xin phước phần này cho lão Ngũ.”
“Bệ hạ!”
Hoàng hậu vừa nói xong, mẫu thân Bát Hoàng tử Đông Quý phi ở bên cạnh cũng ngồi không yên, vội vàng tiến đến bên cạnh Hoàng đế cầu xin cho Bát Hoàng tử.
Tình huống này có chút lúng túng, nếu Từ Dương còn không đồng ý chắc chắn sẽ bị những người này hãm hại, nếu hắn mở miệng cự tuyệt chẳng khác nào khiến hoàng thất mất mặt, như vậy ý đồ muốn Hoàng triều nhất mạch che chở cho Thiên Lam Tông cũng không thể thực hiện được.
“Có một điều hai vị nương nương không biết, chuyện tu luyện vốn không thể cưỡng cầu. Hai vị Hoàng tử đã có thực lực Động Thiên cảnh mạnh mẽ, nhưng về võ kỹ thì không đủ năng lực thi triển. Vì thế Từ mỗ có một đề nghị, tại chỗ này truyền thụ bảy chiêu kiếm thuật, ai có thể lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn, Từ mỗ sẽ nhận người đó làm đệ tử, như vậy được chứ?”
“Được, theo như lời các hạ nói.”
Hoàng đế vội vàng mượn bậc thang Từ Dương đưa ra, quát lớn một tiếng ngăn cản hai nữ nhân này tiếp tục phân tranh. Sau đó gọi Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử vào trong điện, nói chuyện rõ chuyện.
Tuy nhiên, Ngũ Hoàng tử cũng không chút hoảng hốt, chính hắn đã sử dụng ân tình quý báu kia để mời Từ Dương đến thì kết cục của trận thí luyện này xem như đã được quyết định.
“Hai vị Hoàng tử, bảy chiêu kiếm này của ta không tầm thường, Từ mỗ chưa truyền ra ngoài bao giờ. Nói cách khác, ai học xong bảy chiêu kiếm này, cũng có nghĩa là trong tương lai sẽ có những cơ duyên khác, thậm chí quỹ đạo nhân sinh cũng sẽ khác. Một khi đã lựa chọn chấp nhận thì sẽ không có đường lùi, hãy suy nghĩ thật kỹ trước kia quyết định.”
Ngũ Hoàng tử đinh ninh rằng lời này của Từ Dương đang ám chỉ hắn, không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
Trong khi Bát Hoàng tử vẫn còn ngẩn ra, nhưng nghe có thể học kiếm thuật miễn phí cũng rất cao hứng, quyết trên đại điện không để Ngũ ca hạ bệ, hắn ta cũng vội vàng gật đật đồng ý.
“Tốt lắm, hai vị điện hạ, xin hãy nhắm mắt lại, tâm cảnh linh hoạt kỳ ảo chuẩn bị tiếp nhận tuyệt thuật do ta truyền lại.”
Giọng nói của Từ Dương rất nhẹ, khi ba người đồng thời ngưng thần nhắm mắt, một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ từ bên ngoài cơ thể Từ Dương khuấy động dựng lên.
Ầm ầm!
Kiếm quang có ánh kiếm xanh sáng chói từ đỉnh đầu Từ Dương ngưng kết. Một màn này khiến ánh mắt thị nữ bên cạnh Hoàng đế lóe sáng.
“Cái, cái gì? Sao kiếm đạo này quen thuộc như thế?”