Cả mấy tuần nay Tấn không gặp Nhung. Không hiểu nàng
đi đâu, Tấn cũng không dám tới trường học kiếm nàng, sợ ông hiệu trưởng
thắc mắc vì sự vắng mặt không lý do của chàng. Nhưng sự thực Tấn cũng
không để ý gì nhiều tới Nhung nữa. Những bận rộn của những ngày lui tới
với gia đình Tú Vân làm Tấn quên đi tất cả. Chàng không ngờ hai chị em
người Việt gốc Hoa này lại có sự hấp dẫn tới kinh hồn như vậy. Hèn gì
Bình không bỏ bê gia đình, lén lút người vợ ăn ở với nhau từ thuở hàn
vi, dù là một bông hoa đẹp nhất trong đám bạn bè hồi bấy giờ. Hơn thế
nữa, Liên lại thùy mị và rất biết chiều chồng. Nhưng bây giờ Tấn mới
hiểu tại sao Bình ngoại tình!
Với Tú Vân đã làm Bình bỏ bê vợ, thếmà chị nàng, Tú Trinh còn
sắc sảo và hấp dẫn ngàn lần hơn cô em Tú Vân nữa. Hơn bao giờ hết, bây
giờ Tấn mới thấy câu nói của các cụ xưa: "Gái một con trông mòn con mắt" là không ngoa!
Tấn làm sao quên được tối hôm ấy. Vì bồn chồn muốn tới ngay căn
nhà ông già mà chàng cho là cha mình, để ớm những di vật trên bàn thờ
nên Tấn đã trở lại nhà Tú Vân ngay ngày hôm sau để nhờ cha Tú Vân giới
thiệu nhóm trộm đạo đi với chàng. Xui cho Tấn, ông bà Hai lại đau nên
chưa kịp tìm người đi cùng chàng. Thế là loay hoay thếnào Tấn cũng không nhớ rõ, Tú Trinh lại thay thế những tay anh chị trộm đạo đó, đi cùng
Tấn tới căn nhà của ông già kỳ lạ kia trộm sách.
Trời tối đen như mực. Thành phố vẫn còn bị cúp điện và cơn bão
vẫn hoành hành như không muốn ngừng. Gió rít lên từng cơn, sấm chớp chói loà và ầm ĩ. Ngoài đường vắng tanh không một bóng người. Thỉnh thoảng
một thân cây trốc gốc đổ ngang mặt đường làm Tấn phải lái xe thực chậm,
lách bên này, né bên kia.
Tới con hẻm nhỏ bữa trước. Tấn có cảm tưởng đó là một con suối
chứ không phải là con đường đi vô xóm nữa. Chàng không thế nào chạy xe
vô được nên đành ớm một gốc cây, khoá xe lại cẩn thận rồi dắt Tú Trinh
mò mẫm lội nước đi vô trong hẻm.
Trời thật tối và mù mịt vì mưa gió, ánh sáng đèn pin của Tấn chỉ soi rõ một khoảng thật nhỏ dưới chân để chàng cố thể can đảm mò từng
bước thật chậm chạp. Nước dưới chân chẩy siết. Tất cả nước mưa trên mái
nhà đổ xuống con đường nhỏ nhắn này nên nó tràn ngập vì không có ống
cống. Nước cứ thế tràn ra ngoài đường chính làm thành một con sông nho
nhỏ ! Tấn cũng không hiểu dân chúng ở đấy sống ra sao với tình trạng
này.
Phải khó khăn lắm Tấn và Tú Trinh mới tới được tận cùng của
đường hẻm để nép vô mái hiên căn nhà của ông già nọ. Dù cả hai cùng mặc
áo mưa, nhưng đều ướt nhưvừa lội dưới sông lên. Tú Trinh cười khúc khích trong bóng tối.
- Nếu trời sáng, người ta nhìn thấy hai đứa mình như thếnày chắc bà con cho là tụi mình khùng chứ không chơi. Tấn nắm tay nàng hỏi nho
nhỏ:
- Em có lạnh không?
- Dạ, lạnh chứ anh, nhưng em thấy vui quá. Giống như những ngày còn nhỏ, trốn mẹ đi tắm mưa ấy.
Tự nhiên Tấn thấy vui vui với người ngoá phụ tré này. Chàng mỉm cười trong bóng tối, hỏi nhỏ:
- Em không sợ sao?
Sợ gì cơ anhl
- Em quên là chúng mình đang đi ăn trộm chứ có phải trốn mẹ đi tắm mưa đâu.
Tú Trinh nép sát vô mình Tấn, thì thào:
- Ừ, há. Chút xíu nữa em quên mất. Cứ gần anh là em như người mất hồn vậy đó.
Bây giờ em đừng có quên là đi với anh để giúp anh mở ổ khoá cửa đó nhe.
Tú Trinh cười khúc khích.
- Cái đó mà bây giờ quên nữa là hết thời rồi. Vụ này mấy thằng cô hồn trong sòng bài còn phải học em đó nữa anh biết không.
Tấn tưởng nàng nói chơi, pha trò:
- Nếu vậy sau vụ này, anh sẽ khai giảng một lớp mở ống khóa cho em làm huấn luyện viên mới được.
Tú Trinh nói thực tự nhiên.
- Một lớp chứ mười lớp em cũng coi như pha. Nhưng bây giờ để em mở cánh cửa này cho anh vô đã nghe.
Tấn bật đèn pin rọi vô ổ khoá, trong ánh sáng lờ mờ, chàng vừa
trông thấy Tú Trinh cầm một chiếc căm xe đạp dèm dẹp, thọc vô ổ khoá.
Nàng thì thào:
- Trời ơi, đi ăn trộm mà anh cứ bật đèn sáng lên thế kia mãi hay sao?
Tấn tắt đèn pin đi ngay, chàng nói nho nhỏ:
- Tối quá, em có mở được khoá không?
Tấn vừa nói xong thì tiếng ống khoá cũng vừa kêu lách cách và Tú Trinh đã mở cánh cửa, chui tọt vô trong nhà rồi. Tấn hồi hộp, vội vã
chạy theo nàng ngay. Ngoài trời đã tối, trong nhà còn tối hơn nữa. Cả
hai đứng nép vô sau cánh cửa thực lâu cho quen với bóng đêm. Không ai
nói vỡi ai một lời nào. Bỗng một ánh chớp loé lên, cảnh vật trong nhà
hiện ra thực rõ trước mắt cả hai người, dù chỉ trong một giây.
Ngoài chiếc bàn thờ trơ vơ giữa nhà, trong nhà không còn bất cứ
một thứ gì khác nữa. Tấn bật đèn pin lên ngay, chàng đã biết chắc là
không có ai ở trong căn nhà này. Tú Trinh cũng theo Tấn tới chiếc bàn
thờ để giữa nhà. Cả hai nhìn thấy ngay mấy cuốn sách vứt lỏng chỏng bên
cạnh một chiếc khăn vàng cũ kỹ và cây đèn dầu nho nhỏ đã cạn sạch dầu
từhồi nào. Bụi bậm phủ kín cả mặtbàn, Tấn chắc chắn là không có ai săn
sóc trông nom gì những vật trên chiếc bàn này từ lâu. Chàng bảo Tú
Trinh. Em cần lấy cây đèn pin này để anh tìm mớ củi đốt lửa lên cho sáng một chút. Tú Trinh cười khúc khích.
- Phải đó, chúng mlnh đốt lửa lên hong quần áo cho ấm luôn, em lạnh quá rồi.
Chỉ vài phút sau, Tấn và Tú Trinh đã gây được một đống lửa giữa
nhà. ánh sáng toả ra soi rõ mọi vật. Không khí trong nhà bắt đầu ấm áp
và thực thơ mộng. Tấn cởi chiếc áo mưa lính rộng thùng thình, trải xuống sàn nhà. Chàng cởi áo, vắt nươc rồi lấy chiếc áo thung lau khô mặt áo
mưa, bảo Tú Trinh:
- Em ngồi xuống đây sươi cho ấm một lát.
Tú Trinh bật cười:
- Em không biết anh đang đi ăn trộm hay là đi cắm trại nữa.
Tấn thờ thẫn nhìn khuôn mặt Tú Trinh qua ánh lửa:
- Chẳng nói em cũng biết đây là một căn nhà hoang rồi, nếu có chủ thì họ cũng đi xa cả tháng chưa về nhà.
Nhưng mà sống trong căn nhà trống trơn này, lấy gì ăn, lấy chỗ
đâu mà ngủ chứ. Hơn nữa, nhà không có bắc điện mà cũng chẳng có cây đèn
dầu nào lớn đủ để soi sáng cho gia chủ về đêm cả.
Tấn nói một hơi, hình như chàng quên hết những gì đã xẩy ra mấy
tuần lễ trước khi Tấn bám theo ông già lạ nọ về tới tận căn nhà này. Bây giờ trước mắt chàng chỉ còn lại khuôn mặt một mỹ nhân với thân hình núi lửa chập chờn trong ánh sáng mờ ảo như chốn bồng lai tiên cảnh. Hình
như chiếc khăn trên mặt bàn hơi di động mà Tấn cũng như Tú Trinh không
để ý. Có hương thơm toả ra từ đó, bay ra
khắp phòng.
Người Tấn nóng lên, Tú Trinh đã cởi bó quần áo một cách thực dễ dãi, ngồi vô lòng chàng...
° ° °
Tấn làm sao quên được cái đêm mưa bão thần tiên ấy
Cho tới nay, những hình ảnh và hương thơm tình yêu đó lúc nào cũng phảng phất trong đầu óc chàng. Nhất là từ hôm mẹ chàng kể lại hết những tâm
nguyện của cha chàng cho Tấn nghe. Chàng thầm nghĩ: không lý nhữnghành
động ngày hôm nay của chàng đều là do người cha thân yêu của chàng xếp
đặt.
Tấn lật những trang sách cũ kỹ, cố học thuộc lòng những câu kinh nhưnhững câu thầnchú vô nghĩa. Và không hiểu sao, càng thuộc nhiều,
chàng càng thấy âm thần thanh thoát và yêu đời một cách lạ lùng.
Ngay từ đêm đi với Tú Trinh tới căn nhà hoang nọ lấy được mớ
kinh sách và chiếc khăn này. Tấn đã đem ra để ở bàn thờ trong chiếc am
sau nhà, và hầu nhưlúc nào chàng cũng ở đó học kinh và mơ màng tới ngày
gặp mặt cha thực sự. Mẹ chàng đã nói hết về cái chết của cha chàng. Sự
thực thì ông đã chết, nhưng là một cái chết có tính toán và khổ luyện.
Tất cả cũng chỉ vì chàng. Nói đúng hơn, vì sự truyền giống của giòng họ! Bởi vậy, Tấn càng chăm chú học kinh sách ngày đêm.
Tối nay trăng thực sáng, có lẽ là ngày mười sáu thì phải. Con
trăng vằng vặc trên bầu trời thực quang đãng. Mấy ngày trước mưa dầm dề, nên bây giờ trời thực trong. Tấn cột chiếc võng vô hai thân cây, nằm
nhìn trời và nhẩm lại những câu kinh chàng đã học từmấy tuần nay. Trời
đã thực khuya, mẹ chàng cũng đi ngủ từ lâu nên Tấn yên trí đọc ỉớn đoạn
kinh mở đầu. Vừa dứt lời, bỗng có tiếng rít lên ngay mé hàng rào và một
bóng trắng vút qua, biến trong màn đêm xa tít thực mau. Tấn giật mình,
rụi mắt, ngây người nhìn theo. Không khí đâu đây còn phảng phất mùi gì
tanh tanh, ngai ngái. Bỗng có tiếng thỏ thé ngay sau lưng Tấn làm chàng
giật nẩy mình, quay phắt lại.
- Anh làm cái gì mà như bị ai hốt hồn vậy?
Hương mỉm cười đứng sau lưng Tấn hồi nào mà chàng không hay. Lấy lại bình tĩnh, Tấn nắm tay Hương, hỏi:
Em làm gì mà thức khuya quá vậy?
- Trời nóng quá, ngủ không được nên em dậy đi tắm rồi ra đây. Thấy anh đang đọc kinh nên đứng nhìn.
Tấn kéo nhẹ Hương sát lại bên chàng, mùi thơm da thịt con gái nồng nàn. Hương nói nho nhỏ:
- Anh coi chừng má còn thức đó.
Tấn liếc nhanh vô nhà, ánh đèn trong phòng ngủ của mẹ chàng hắt qua cửa sổ le lói. Chàng thì thầm:
- Chúng mình ra phía sau am nói chuyện nghe em. Hương cười khúc khích.
- Em sợ ma lắm.
Tuy nói vậy nhưng nàng cũng đã dựa sát vào mình Tấn, bước theo chàng. Tấn cũng cười nho nhó, nói:
- Lúc nãy anh vừa nhìn thấy một con ma bay vù qua đây, trắng toát và có hơi lạnh như băng giá.
Hương ré lên nho nhó, véo mạnh vô lưng Tấn:
- Anh biết em sợ ma rồi còn hù người ta nữa. Tấn cười hì hì, dìu Hương ngồi xuống thảm cỏ, dựa lưng vô vách am. Nơi đây khuất hẳn mặt
sau nhà, dù mẹ chàng có ra ngoài sân cũng không biết chàng và Hương đang ngồi đây. Còn người đi ngoài đường lại càng không nhìn thấy gì vì chỗ
chàng ngồi và con lộ phía sau nhà được ngăn cách bằng một hàng rào hoa
dâm bụt thật rậm rạp.
Tấn nâng mặt Hương lên, nhìn sâu vô mắt nàng dưới ánh trăng vằng vặc. Nét đẹp thôn giã của cô gái vừa tuổi dậy thì làm chàng ngây ngất.
Tấn từ từ cúi xuống, bờ môi ngọtngào của Hương cong lên. ánhtrĂng rọi
trên mặt nàng từ từ bị che đi bởi chiếc bóng của đầu chàng.
Men tình ngọt lịm đầu môi đưa Hương vào thế giới tình ái bất
tận. Nàng dâng hiến tất cả linh hồn và thể xác cho Tấn bấy lâu nay trong cuồng nhiệt của tuổi thanh xuân đầy sức sống. Hương nhưmột cô bé lọ lem trong lòng vị hoàng tử mộng mơ. Nàng rên rỉ, cong cớn, hứng chịu và
thoả mãn với tất cả những gì Tấn cuồng say.
Từ ngày được mẹ cho biết ý định của cha là làm mọi cách xoay cơ
trời cho giòng họ có nhiều con cháu nói dõi tông đường, và nhất là khi
học những bài kinh trong cuốn sách lấy được ở căn nhà hoang hôm nào, Tấn trở nên đam mê xác thịt hơn bao giờ hết. Người chàng gần gủi nhiều nhất phải nói là Hương, vì cô nàng ở ngay trong nhà. Bởi vậy, không có đêm
nào, hoặc những khi mẹ chàng ra khỏi nhà là Hương không sà vô lòng
chàng.
Da thịt săn cứng và trộ nở của người thiếu nữ đương xuân nơi
đồng nội làmTấnmê mệt ngày đêm. Tối nay cũng vậy, khi Hương ngả người
xuống là quần áo nàng đã bật tung ra rồi, Tấn chồm mình lên liền. Nhưng
ngay lúc ấy, Hương nằm dưới thét lên, thân thể lạnhngắtvà run lẩy bẩy,
nàng ú ớ như người bị á khẩu. Tấn hoảng hốt ngồi bật dậy, chàng cũng vừa ngửi thấy mùi tanh tanh và hình như gió đêm đã trở lạnh. Cái lạnh lạ
lùng chưa từng thấy bao giờ. Tấn dáo dác hỏi:
- Cái gì vậy em?
Hương vẫn ú ớ, nàng run rẩy đưa tay chỉ lên trên hàng rào hoa
dâm bụt. Tấn quay lại thực nhanh và nhìn thấy ngay hai cái bóng trắng
đứng vắt vẻo trên bụi cây. Bốn con mắt xanh lè, nhìn chàng thật khủng
khiếp.
Từ trước tới nay Tấn nổi tiếng là người gan dạ, vậy mà đêm nay,
khi nhìn thấy hai bóng trắng này người chàng run lên ngay. Nhất là bắt
gặp những luồng ánh sáng quái dị đã làm cho chàng hoảng hốt cùng cực.
Hai bóng trắng từ từdi động, tiến lại gần Tấn và Hương. Bây giờ chàng đã nhìn rõ thân thể của hai chiếc bóng trắng là hai người con gái lơ lửng
trên không. Chiếc áo choàng trên mình chúng thực mỏng, để lộ rõ những
đường cong rợn người.
Ngoài vườn không một chút gió mà không biết tại sao quần áo
chúng bay phầnphật, có những lúc bám sátvô thân thể làm chàng tưởng
chừng như hai chiếc bóng khoả thân. Có một điều Tấn không thế nào nhìn
rõ mặt hai con ma nữ này vì mắt chúng sáng quá. ánh sáng toé ra cản hết
nhỡn quang của Tấn khi chàng nhìn vô mặt chúng.
Tấn đưa tay che mắt cho đỡ bị chói sáng vì hai con ma nữ kia đã
đến sát bên chàng. Thân thể Tấn cứng đơ, chàng muốn vùng lên chạy trốn
mà không sao nhúc nhích được nữa. Một con ma nữ vòng tay ôm lấy Tấn,
cười lên đắc trí. Da thịt nó lạnh như ăng tuyết làm thân thể chàng tê
cóng. Còn con ma nữ kia ôm ngang Hương kéo mạnh, hất nàng ra khỏi
mìnhchàng. Hương sợ hãi tới cùng cực, nàng cố ôm lấy Tấn như một bám víu cuối cùng của sự sống. Nhưng làm sao nàng có thể cưỡng lại được sức
mạnh ma quái của con ma nữ này. Nàng bị nó hất bắn sang một bên. Tay
Hương vừa tuột ra khỏi thân thể Tấn, nàng vội vã nắm lấy áo chàng, cũng
vì thếchiếc áo sơ mi của chàng bị bật tung. Hàng nút trước ngực đứt bừng bực. Tà áo Tấn theo tay Hương văng ra ngoài.
Cùng lúc ấy, một ánh hào quang xanh biếc một cách lạ lùng từ
ngực Tấn toả ra thật bất ngờ. Hai con ma nữ ré lên, cuộn người lại, xoay tròn như gió lốc bay vụt lên không biến mất.
Hương nhẩy chồm lại ôm cứng lấy Tấn, nàng đã nhìn rõ trên ngực
chàng có xâm một chữ bùa nho nhỏ và ánh hào quang từ đó phát ra. Tấn
cũng chợt nhận ra điều đó. Chàng không ngờ chữbùa này lại cứn mạng mình
đêm nay.
Chữ bùa này chính chàng cũng không biết có từ bao giờ. Chỉ nghe
mẹ chàng nói; một người đồng đạo của ba chàng xâm cho Tấn từ khi còn
nhỏ, lúc ấy chàng mới long chững biết đi. Lúc bình thường, chữ bùa mờ
tịt với nước da, phải để ý lắm mới thấy. Tuy nhiên, những khi nào tâm
thần Tấn căng thẳng, tim đập mạnh, mình mẩy nóng lên thì không hiểu sao
chữ bùa nổi lên thực rõ một mầu đỏ như máu. Mẹ chàng nói; người đồng đạo với ba chàng lấy chất Châu Sa xâm chữ bùa ấy nên nó mới có mầu đỏ như
vậy, nhưng chính bà cũng không hiểu sao lúc nó ẩn, lúc nó hiện như thế.
Tấn nhìn chữ bùa trên ngực mình đăm đăm. Hào quang đã tắt lịm,
nhưng những nét bùa vẫn còn rực rỡ dưới ánh trăng như ánh sáng của chất
lân tinh trong đêm tối. Tấn chợt nhận ra một điều làm chàng mừng rỡ. Chữ bùa này mấy bữa trước chàng có thấy trong cuốn sách mang từ căn nhà
hoang về thì phải. Tấn vùng dậy thực nhanh, lao vô trong am. Hương không hiểu gì, thấy chàng chồm dậy phóng mình đi, nàng hoảng hốt chạy theo
chàng bén gót, la oải oải:
- Anh Tấn, anh Tấn ơi... có chuyện gì nữa đó.
Tấn không nói nâng gì, chàng lấy vội mấy cuốn sách dở ra thực
nhanh. Hương nhìn rõ những nét khẩn trương trên khuôn mặt chàng. Nàng
đứng sau lưng Tấn, vòng tay ôm chặt lấy thân thể cường tráng của ngươi
đàn ông nàng đam mê. Bộ ngực Hương trần trụi nung núc ép cứng sau lưng
mà hình như Tấn không để ý chút nào. Phải nhự mọi lần, Tấn đã quay lại
và đè nàng xuống rồi.
Bỗng Tấn thì thầm reo lên nho nhỏ trong miệng:
- Đây rồi... đây rồi. Thì ra là Bùa Thần... Bùa Thần...
Hương tò mò, nhìn qua vai Tấn. Nàng thấy trong trang sách Tấn
đạng coi có vẽ một chữ bùa nhưhình trái khổ qua chẻ dọc, chỉ khác chính
giữa có một chữ "Z" và cái đuôi chữ này nối lằng nhằng với những nét bên ngoài, rồi tận cùng bằng bẩy vòng tròn liên tục với nhau. Bên dưới có
một hàng chữ, nàng đọc mà chẳng hiểu nghĩa là gì.
Nhưng Tấn lại khắc hẳn, khi chàng lẩm nhẩm đọc hàng chữ ấy, thân thể nóng lên như lửa. Chữ bùa trên ngực chàng nổi lên rực rỡ và hào
quang phát ra chói lòa. Ngay lúc ấy, Hương cảm thấy một sức mạnh vô hình ào ạt từ người Tấn hất nàng về phía sau thực mạnh, nàng loạng choạng
suýt té Nhưng khi Tấn quay lại ôm lấy nàng, Hương lại thấy như có một
sức hút vô hình gắn chặt thân thể nàng vào người Tấn.
Thân thể chàng săn cứng một cách lạ lùng. Hương chưa bao giờ
thấy da thịt Tấn cứng ngắc và săn ròn như vậy. Nàng có cảm tưởng như Tấn là một người khác lạ hoàn toàn. Nàng đã từng thấy những tấm thân cường
tráng của những anh tá điền cầy cấy cho gia đình nàng ở dưới quê. Nhưng
ngày hôm nay, những hình ảnh ấy đem so sánh với thân thể Tấn lúc này
không thấm tháp vào đâu nữa. Phải nói bây giờ thân thể chàng như một bức tượng đồng tuyệt đẹp và hấp dẫn tới mê mẩn tâm thần được.
Nàng rít lên trong vòng tay Tấn và không còn biết trời đất gì
chung quanh nữa. Trước mắt nàng bây giờ là một biển tình rừng rực. Thân
thể nàng vặn vẹo, Hương cố cắn răng thực chặt mà không hiểu sao miệng
nàng lại mở rộng, há thực to, nhưng quai hàm cứng lại, những tiếng thở
hổn hển thoát ra từ cổ họng biến thành làn hơi rên rỉ lạ kỳ...
Ánh trăng chiếu qua trấn song cửa sổ, rọi vô am thực huyền hoặc. Hương nằm ngủ ngon lành như một con mèo nho nhỏ ngay cạnh Tấn. Không
hiểu sao chàng không thế nào chợp mất được, những sự việc vừa xẩy ra làm chàng vừa sợ vừa mừng. Từ ngày lấy được kinh sách về đây học, hôm nay
Tấn mới thấy sự mầu nhiệm của những câu kinh vô nghĩa và những chữ bùa
rối ren này. Cũng vì vậy, khi Hương thiếp đi, chàng đã vùng dậy đọc hết
những cuốn sách một cách thực chăm chú. Tấn đã tìm ra được sự liên hệ
mật thiết những gì có trong sách và chữ bùa trên ngực chàng.
Những câu kinh mà Tấn học hàng ngày như một con vẹt
giờ đây không còn tầm thường như vậy nữa. Mỗi một lời kinh là một biến
chuyển trong thân thể; máu huyết luân lưu thật bất thường, da thịt căng
cứng, săn lại. Chàng ngụp lặn trong điều hoan lạc vô thường.
Chỉ có điều Tấn không ngờ được, cái kỳ duyên đã tới với chàng
một cách bất ngờ ngọài sức tưởng tượng của mọi người. Sự thực thì chữ
bùa đã có từ lâu trên mình chàng, nhưng chưa có ai khai mở nên nó chỉ là một hình vẽ vô thưởng vô phạt từ trước tới bây giờ.
Nhưng vừa rồi, vì hai con ma nữ xâm phạm tới thân thể chàng nên
chữ bùa phải tự bật mở. Cũng phải nói, những câu kinh Tấn đọc đi đọc lại từ'mấy tuần nay có công hiệu như chàng đang luyện công phu vậy. Vì thế
mà cơ duyên đã tới một cách dễ dàng, chữ bùa đã tự khai mà không cần
phải có một vị thầy nào giúp sức. Trường hợp này thực hạn hữu trong thế
giớ bùa ngải, phải nói là có một không hai.
Nhưng Tấn làm sao hiểu nổi cái cơ duyên ngàn năm một thuở ấy.
Chàng lại tưởng mình vừa được cứu mạng chỉ đơn thuần nhờ chữ bùa xâm
trên ngực của vị thầy nào đó, đồng môn với ba chàng thuở trước, và bây
giờ chàng lại tìm được những câu chú hợp với chữ bùa trên ngực mình.
Nhưng dù cho có thấy sự biến đổi trong cơ thể, Tấn cũng không biết ngoài màu nhiệm đuổi được tà ma vừa rồi, chữ bùa và những kinh sách này còn
có công dụng gì nữa hay không. Chàng nhất định phải ớm ra những pháp
thuật thần thông mà cha chàng cố ớnh mang theo về lòng đất.
Gà vừa gáy sáng, Tấn đã hấp tấp muốn vô gặp mẹ để bàn về chuyện
chữ bùa trên mình chàng. Tấm đã. suy nghỉ suốt đêm: Có lẽ phải về
ChâuĐốc tìmngười bạn đồng môn của ba chàng mới mong học hỏi được hết
những điều lợi ích trong kinh sách.
Hương cũng vừa cựa mình, nàng thức dậy nhưng còn lười biếng nhắm mắt nhướng lại những giây phút cuối cùng của một giấc ngủ đầy mộng đẹp. Hai tay nàng ôm lấy đùi Tấn, đầu Hương gối lên chân chàng ngủ mà nàng
cũng không hay. Khi Tấn vuốt má nàng, Hương mới từ từ mô mắt và chàng
cũng vừa cúi xuống. Bờ môi Tấn lùa lên da thịt nàng lồng lộng. Hương
duỗi thẳngcơ thể như một con mèo vừa ngủ dậy, vươn mình trong nắng mai.
Tấn ôm gọn lấy những căng phồng của da thịt ngất ngây này, người chàng
lại nóng rừng rực cùng với những vặn vẹo, rên rỉ của Hương.
- Anh... anh Tấn ơi. Tại sao bây giờ anh khác trước nhiều quá vậy?
- Khác thế nào?
Tiếng Hương thì thào trong hơi thở đứt quãng.
- Em... em... cũng không biết nữa. Anh làm cho em không thế nào chịu nổi nữa rồi.
Tấn cười nho nhỏ thích thú.
- Em không chịu nổi từ bao giờ vậy?
Hương thực thà, nói:
- Thật tình, từ trước tới nay có bao giờ như vậy đâu. Chỉ từ tối hôm qua tới giờ. Hễ anh cứ đụng vô người em là trời đất quay cuồng,
thần trí như bay biết mất. Người em đờ đẫn hôn mê.
- Sao anh không biết.
- Anh mà không biết, xạo quá đi. .
Tấn cắn vô ngực Hương làm nàng rún lên bần bật. Anh nói thực đó.
Thân thể Hương căng lên, máu trong người nàng xoáy tròn hừng hực. Hương không còn kềm được nữa, nàng rít lên.
A... a... n... h... anh ơi.
° ° °
Mặt trời đã lên khỏi ngọn cây. Tấn ngồi nói chuyện
với mẹ từ sáng tới giờ. Chàng đã bàn với mẹ để mình đi thu tiền mùa lúa
năm nay, vì Tấn lo là mẹ chàng đã lớn tuổi rồi, không tiện đi xa nữa.
Chính mẹ Tấn cũng đã nghĩ tới điều này, vì nếu không để Tấn đi làm công
chuyện ấy, nhỡ ra tuổi già sức yếu có chết đi, chàng còn biết đường mà
điều hànhruộng đất. Và lẽ dĩ nhiên, cả hai mẹ con cùng đồng ý ngày mai
Tấn sẽ cùng Hương đi Châu Đốc thu tiền. Sự thực đi thu tiền chỉ là
cáicớ. Việc chính trong chuyến đi này, Tấn muốn tìm cho ra vị đồng môn
của cha chàng, người đã xâm chữ bùa lên ngực Tấn năm nào. Bởi vì, có lẽ
chỉ có ông này mới hiểu nổi hết những kỳ bí của những gì cha chàng để
lại. Chàng không muốn cho mẹ chàng phải bận tâm về chuyện này nên không
đả động gì tới những ý định tìm người bạn đồng môn của cha.
Hôm qua, Tấn đã hỏi Hương và biết được gia đình ông Hai Cơ cũng ở cách nhà nàng không bao xa, nhưng ông ta hình như đã lên Thất Sơn tu từ lâu rồi thì phải. Cũng vì lý do này mà chàng muốn Hương đi theo. Vả
lại, chính Hương cũng muốn về thăm gia đinh nữa.
Tới xế chiều, Tấn và Hương mới lên đường. Hồi này chiến tranh
lan tràn, đường đất hết mô này tới hố nọ. Từ Sài Gòn xuống tới Châu Đốc
không biết phải qua hết mấy trăm trạm gác. Tấn có giấy miễn dịch vì lý
do gia cảnh, mẹ già và chàng là đứa con độc nhất trong gia đình nên
không phải đi quân dịch. Bởi vậy, chàng không bị phiền hà gì với những
trạm gác dọc đường. Nhất là 'lhững chuyến xe chót trong ngày đầy phiền
phức này.
Trên chiếc xe đò chật ních, Hương dựa đầu vô vai Tấn ngủ thật
thoải mái mà không sợ ai dị nghị, nàng tự nhiên cư xử với Tấn như một
người vợ đi với chồng. Trên xe đa số là phụ nữ và những người lớn tuổi.
Có lẽ Tấn là người phái nam trẻ tuổi nhất trong chuyến xe này. Phía
trước, đằng sau, toàn là nữ giới. Người ngồi bên cạnh chàng là một người đàn bà có lẽ cũng vào khoảng trên dưới bốn mươi. Bà ta đi một mình,
hình như là dân buôn bán gì thì phải. Khuôn mặt cũng dễ coi, thân thể
hơi đẫy đà. Bởi vậy bà ngồi chồm qua choáng hơi nhiều chỗ bên cạnh Tấn
trên chiếc ghế dài chật chội nhét tới năm hành khách. Chàng nhưbị ép
cứng giữa Hương và bà khách đồng hành. Khi xe mới bắtđầu chạy, chàng và
bà kháchlạ ngồi bên cạnh cũng chỉ nói chuyện qua loa vài câu xã giao.
Lúc ấy bà còn hơi giữ ý tứ và thẹn thùng khi phải ngồi sát vô Tấn. Nhưng khi dò hỏi được Tấn cho biết Hương chỉ là một đứa em nuôi ở quê lên,
làm công cho gia đình Tấn thì bà ta có vẻ tự nhiên hơn và không để ý gì
tới nàng nữa.
Xe chạy một lúc lâu, Tấn cũng như phần lớn hành khách trên xe
lịm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Tới khi chàng tỉnh dậy, trời lại đổ
cơn mưa thực bất ngờ. Không khí đã oi ả trong xe kéo hết kính lên lại
càng làm cho chàng ngộp ngạt. Trời tối căm căm, hai ánh đèn xe phía
trước cũng chỉ rọi sáng một khoảng rất ngắn vừa đủ cho bác tài xế nhìn
thấy đường mà lái xe. Chiếc xe chạy rù rì như một con rùa già lê lết
trên con đường đầy ổ gà, sóc ngược sóc xuôi. Tuy nhiên, cũng nhờ ánh đèn xe duy nhất ở phía trước đó phản chiếu lại mà trong xe còn nhìn thấy
bóng dáng nhau lố nhố, lờ mờ. Nếu không, có lẽ xoè bàn tayra cũng chẳng
ai trông thấy gì.
Người đàn bà ngồi bên cạnh Tấn cũng đã thức dậy, có lẽ bà ta
biết vừa gối đầu trên vai Tấn ngủ một giấc nên có ý mắc cỡ, nói nho nhỏ
như phân bua với chàng:
- Tôi mệt quá, ngủ một giấc thật ngon. Xe chật chội không biết
có làm anh phiền hà gì không, thấy ngại quá đi. Tấn thực thà trả lời.
- Có gì đâu mà chị ngại, tôi cũng vừa thức dậy. Trời mưa lớn quá, khí hậu hồi này kỳ cục quá há.
- Dạ, mùa này thường như vậy.
Bộ chị về vùng này thường lắm hả?'
- Dạ, cũng không thường đâu. Chừng một hai tháng mới đi đi về về một lần.
- Chị có bà con ở Châu Đốc à?
- Dạ không, tôi đi về miệt Thất Sơn thăm ông thầy tôi thôi
Chuyến này ghé qua chợ Châu Đốc rủ người bạn đi chung cho vui. Bởi vậy
tôi mới đi chuyến xe này.
Ngưng một lát, không thấy Tấn nói gì, bà ta hỏi:
- Hình như anh cũng không đi Châu Đốc thường lắm phải không?
Tấn cười nho nhỏ trong bóng tối:
- Nói ra thl mắc cỡ. Tôi là dân Châu Đốc, sanh đẻ ở đây nhưng
cha mẹ đưa lên sống ở Sài gòn từnhỏ nên chẳng biết ất giáp gì nhiều về
tỉnh nhà cả.
- Vậy hôm nay anh đi Châu Đốc chơi hay có công chuyện gì không?
- Dạ, hôm nay về dnh nhà vừa chơi mà cũng muốn ớm một người bạn
của cha tôi. Nghe nói ông ấy đang tu ở Thất Sơn mà chưa biết chắc chỗ
nào.
Giọng người đàn bà bên cạnh có vẻ thích thú. Bà ta quay mình đối diện với Tấn, nói:
- Ồ nếu thếkhông chừng tôi có thể giúp anh tlm được ông ta đó.
Chỗ ngồi chật chội, khi bà khách quay ngang, Tấn cảm thấy ngay
bộ ngực đồ sộ của bà khách ngồi cạnh tỳ vô tay chàng, nhưng bà ta vô
tình không để ý tới. Chàng cố lấy giọng thản nhiên nói:
- Dạ, nếu được chị giúp cho thì tốt quá. Tôi cũng chưa biết phải làm cách nào.
Người đàn bà có vẻ sốt sắng, nói:
- Được mà, được mà. nm ai thì tôi còn ngại, chứ tìm mấy ông thầy tu ở Thất Sơn tôi còn cầu nữa.
Rồi không để Tấn nói, bà ta lụp chụp hỏi ngay:
- Vậy ông thầy anh định kiếm tên chi?
- Dạ, ông Hai Cơ.
Người đàn bà hơi chồm lên, có vé thích thú lắm, nói:
- Anh quen với Thầy Hai Cơ à?
Tấn thực thà trả lời:
- Dạ, thú thực tôi cũng chưa biết mặt ông ấy nữa. Nhưng ông ta
là người đồng môn với cha tôi. Hôm nay đi tìm ông ta cũng chỉ vì hồi
nhỏ, ông có xâm một chữ bùa trên ngực tôi, nên tôi đoán chỉ có ông mới
hiểu nổi hết những kinh sách cha tôi để lại khi ông chết.
- Vậy sao!
Người đàn bà reo lên, lần này bà ta chồm hẳn qua gần như ôm chầm lấy Tấn. Bây giờ chàng đã hình dung gần như trọn vẹn thân thể bà. Nhất
là khi bà ta nắm lấy tay chàng, run run trong hơi thở:
-Thật là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Ông thầy tôi thường
lên thăm ở Thất Sơn là học trò thầy Hai Cơ. Hôm nay không ngờ lại gặp
anh đi kiếm Sư Ông chớ.
Tấn cũng mừng rơn, chàng hơi quay lại, hỏi ngay:
- Như vậy chắc chị biết thầy Hai Cơ tu tại đâu phải không?
- Thật tình chẳng có ai biết được Sư ông ở đâu. Nay chỗ này, mai chỗ khác. Nhưng Sư Ông thường hay ghé lại nhà ông thầy tôi luôn.
- Chị có gặp thầy Hai Cơ lần nào chưa?
- Dạ, tôi được diện kiến với Sư Ông có một lần cách đây gần hai
năm. Hôm ấy Sư ông bất thần ghé lại nhà ông thầy tôi lấy mấy ông Phật
bằng nanh heo rừng, rồi đi liền.
Hôm ấy tôi cũng chẳng nói được với Sư Ông lời nào thật là uổng? mà anh tên gì?
- Dạ, tôi tên Tấn. Còn chị?
- Tôi tên Đào.
- Chị Đào tính lên Thất Sơn ở bao lâu?
Thường thường thì tôi đi hai ba hôm, nhưng cũng không nhất định vì không có con cái gì nên cũng rảnh rang.
- Ủa, chị chưa lập gia đình hay sao?
- Tôi có chồng rồi, nhưng ông ấy bận bịu năm này qua tháng khác. Dân hàng hải mà, ít có. khi... ở... nhà... lắm!
Nói tới đây, tự nhiên Đào thấy mình hình như đã đi quá trớn.
Nàng đang nắm chặt tay người thanh niên đồng hành chưa quen được bao
lâu, và thân thể nàng đang ép sát mình mẩy anh ta như đôi ớnh nhân lâu
ngày. Nàng định sửa lại thế ngồi, nhưng lại sợ Tấn để ý nên cứ để yên
như thế. Khốn nỗi đã không để ý thì không có gì xẩy ra, đằng này khi Đào khám phá ra sự gần gủi đó thì tự nhiên thân thể nàng nóng bừng bừng. Da thịt người thanh niên này thật lạ lùng. Hình như ở anh ta có một sức
quyến rũ kinh người.
Máu trong người Đào đã chẩy rần rần, có lẽ mặt nàng phải đỏ hồng và hai lỗ tai nóng bỏng. Hơi thở bắt đầu bất thương. May mà đêm tối
không ai nhìn thấy gì, nếu phải như ban ngày ban mặt, chắc nàng mắc cỡ
tới chếtchứ không chơi. Lúc ấy Tấn cũng chẳng hơn gì Đào; khi Đào xoay
mình dựa sát vào Tấn, chàng đã thấy muôn ngàn sự thèm thuồng dâng lên
ngùn ngụt. Tới khi Đào nắmlấy tay chàng, Tấn thiếu điều muốn run lên,
nhưng chàng cố kiềm chế. Tới khi hơi thở Đào như ph" vào mặt chàng một
cách bất thường, Tấn đánh bạo vờ chồm tới và miệng chàng chạm nhẹ vô môi Đào. Tự nhiên miệng Đào chụm lại như đáp ứng, chính nàng cũng không
hiểu tại sao lại làm như vậy, và Tấn đã nhân cơ hội ngàn năm một thủa ấy ôm lấy Đào.
Nụ hôn bất thường ấy làm cả hai người cùng run rẩy. Tấn cũng
không hiểu tại sao mình lại có thể táo bạo tới như vậy trên chuyến xe đò đông nghẹt người như thế này. Nhất là Hương còn đang dựa vô chàng mà
ngủ. Bỗng chàng nhớ tới hôm hôn Tú Trinh trong bữa cơm ở nhà Tú Vân nhân cơ hội cúp điện. Cái cảm giác lén lút ái ân giữa chốn đông người trong
bóng tối làm chàng sung sướng tột cùng.
Bỗng một tia chớp loé lên, cả Đào và Tấn cùng vội vã buông nhau
ra. Tiếng sấm inh tai tiếp theo đó làm Hương giật mình tỉnh ngủ, nàng ôm lấy Tấn sợ hãi, hỏi:
- Cái gì đấy anh?
Tấn mỉm cười trong bóng tối.
- Trời mưa, sấm chớp thôi mà, em cứ ngủ đi...
Hương cười nho nhỏ. '
Vậy mà làm em hết hồn, cứ tưởng lại gặp ma nữa.
- Em nằm mơ thấy ma à?
Dạ, em lại thấy hai con ma bữa trước.
- Nó theo em tới đây à?
- Dạ không, em thấy nó đè em ra trong một khu rừng đầy thú dữ, rồi thò tay vô bụng em moi đứa con em ra ăn... ghê lắm anh ơi.
Đào nghe Hương nói, rùng mình, hỏi:
- Bộ cô Hương mơ thấy ma thực hả?
- Dạ...
Hương trả lời xong mới thấy không biết mình đang nói chuyện với ai, nàng hỏi Tấn:
- Ủa, anh Tấn ơi, ai hỏi em đó hở anh?
Tấn cười hinh hích, trả lời:
- Ma...
Chàng vừa nói xong, không ngờ cả Hương và Đào đều nhéo vô đùi
mình. Tấn kêu lên nho nhỏ, nắm lấy tay cả hai người. Hình nhưcả hai
người đàn bà cùng chợt nhận ra đều làm một hành động. Trong khi Hương để yên bàn tay trong tay Tấn trên đùi chàng thì Đào rụt tay về, nhưng có
điều Đào không ngờ nàng lôi luôn cả bàn tay Tấn vô lòng vì chàng vẫn còn nắm chặt tay mình. Vô tình bàn tay Tấn lại đặt ngay chỗ kín đáo nhất
của nàng làm Đào cuống lên. Nàng muốn đẩy tay chàng ra nhưng Tấn nhất
định ấn mạnh vô hơn nữa làm Đào càng bối rối. Nàng vội vàng cụp cả hai
tay giữtay chàng lại nhưng cũng không thếnào lôi được tay Tấn ra. Tấn
vẫn cười, nói một cách thật tự nhiên.
- Anh nói chơi thôi mà, làm gì cả hai người cùng tấn công dữ dội vậy. Chị Đào mới hỏi em đó, chị ấy. ở Sài gòn, cũng quen với anh lâu
rồi, bây giờ mới nhận ra nhau. May mắn hôm nay gặp lại, chị ấy cũng đi
Thất Sơn thăm một ông thầy. Ông này lại là đệ tử của thầy Hai Cơ mới hay chứ.
Đào thấy Tấn nói láo tỉnh bơ cũng tức cười, hai tay nàng vẫn giữ chặt tay Tấn nhưng không còn cố kéo ra nữa. Nàng cũng nói hùa theo
chàng cho đỡ ngượng.
- Từ nãy tới giờ, hai đứa tôi ngồi nói chuyện về cô, không ngờ cô thức dậy hồi nào rồi.
Hương cười khúc khích hỏi:
- Bộ anh Tấn nói xấu em ghê lắm phải không chị?
Đào chưa kịp trả lời, Tấn đã nói:
- Ai mà dám nói xấu em, chỉ có điều em ăn hiếp anh là không ai bằng thôi.
Hương kêu "á" lên một tiếng, nàng lùa bàn tay trong lòng Tấn bóp mạnh. Tấn nhướn người lên vì vô tình chàng đã kéo tay Hương ngay vô đó. Thân thể Tấn còn cứng ngắc vì sự đụng chạm với Đào vừa rồi nên bàn tay
Hương đụng vô làm nàng hơi ngạc nhiên. Trong khi ấy Đào vẫn cười hì hì,
nàng có linh cảm như Tấn và Hương còn đi xa hơn là tình anh em nuôi nữa, mặc dù Đào chẳng nhìn thấy gì vì lúc này mưa đang nặng hột, ngoài trời
tối đen như mực. Phía trên đầu còn nhìn thấy lờ mờ bóng hình nhau, còn
từ vai trở xuống là cả một khối bóng tối đen ngòm. Cũng vì vậy mà bàn
tay Tấn đang nghịch ngợm không ai trông thấy. Đào cũng đã nới lỏng tay
chàng và từ từ dạng chân ra lúc nàokhông hay. Hương và Đào bắt đầu nói
chuyện với nhau, những chuyện đàn bà trên trời dưới đất. Hình như cả hai người cùng cố nói những chuyện thực xa vời để đánh lừa những bàn tay
trong bóng tối đang mò mẫm quờ quạng ngất ngây.
Trong khi bàn tay Hương chỉ rà rà trên quần chàng thì bàn tay Tấn đã đi qua lưng quần Đào, luồn hẳn vô da thịt nàng. Có lẽ
Đào để yên cho Tấn vùng vẫy chỉ vì nàng không muốn ai nhìn thấy bàn tay
chàng để trên mình nàng, bởi vậy, khi Tấn luồn tay vô trong trong quần
Đào, nàng đã lấy vạt áo ngoài che đi bàn tay táo tợn đó. Đã mấy lần
những lằn chớp loé lên. Đào nhìn rõ bàn tay Hương trên mình Tấn mà Hương không thấy tay Tấn trên mình nàng.
Bây giờ thì Đào đã biết chắc giữa Tấn và Hương có chuyện gì rồi. Nàng cho là hai anh chị này tò tí với nhau, nhưng không dám cho gia
đình biết, nên đem nhau xuống đây hú hí thôi chứ còn gì nữa. Cái cảnh
lén lút ái ân này đã xẩy ra trong đời nàng không biết là bao nhiêu lần
rồi. Biết vậy, Đào cố tình hỏi Hương về vai trò em nuôi của nàng trong
gia đình Tấn. Hương vô ớnh kể lại hết sự thực cuộc sống hiện tại của
nàng. Tuy nhiên, nàng dấu nhẹm chuyện tằng tịu với Tấn. Bởi vậy, cho tới bây giờ trong câu chuyện Hương với Đào, Hương vẫn giữ vị trí của một
người em nuôi đàng hoàng, đi với anh về thăm cha mẹ ruột.
Mưa càng ngày càng lớn, lại bắt đầu có gió nên bác tài bắt buộc
phải lái sát lề đường, dừng xe lại giữa khu đồng ruộng mênh mông chờ cho tạnh mưa mới chạy được. Khi chiếc xe tắt máy, ánh đèn phía trước tắt
đi, bóng tối chụp xuống kinh hồn. Gió tổi ào ào, ném những hạt mưa vô xe gây lên tiếng động thật ồn ào, lâu lâu sấm chớp nổi lên inh tai nhức
óc. Những tia sét loé lên sáng rực cả một góc trời. Hương đã ôm sát lấy
Tấn, bây giờ tay nàng thọc vô túi quần chàng đùa nghịch và vuốt ve mà
không sợ những tia sét loé lên để mọi người nhìn thấy nữa. Vô tình chiếc túi nàng thọc tay vô lại bị lủng một lỗ. Hương tinh nghịch thọc tay vô
lõ quần lủng trong túi ấy làm cho làn vải mỏng manh của chiếc túi rách
toạc ra thực lớn để bàn tay nàng chui qua, lùa hẳn vào trong da thịt
Tấn.
Trong khi ấy bàn tay Tấn đã đi tới chỗ tận cùng của nó một cách
dễ dàng. Chính chàng cũng không ngờ Đào lại dễ dãi như vậy. Trong xe hầu như mọi người đã ngủ hết, kể cả bác tài xế và anh lơ xe. Bàn tay Hương
mò mẫm nghịch ngợm một hồi lâu rồi hình nhưnàng cũng mệt mỏi và lịm đi
lúc nào không hay. Bây giờ Tấn biết chắc chỉ còn chàng và Đào thức. Nàng làm bộ gối đầu lên vai chàng ngủ, nhưng kỳ thực có lẽ Đào đang dnh táo
hơn ai hết. Đã có lúc nàng ngước mặt lên để Tấn hôn vô môi và nhiều khi
miệng nàng còn hé ra cho chiếc lưỡi Tấn lùa vào một cách táo tợn.
Bàn tay Tấn bây giờ cũng không chỉ còn mò mẫm phía dưới nữa,
nhiều khi chàng đã lùa lên phía trên, làm súc cả chiếc nịt áo cho bộ
ngực khổng lồ của Đào nằm gọn trong tay chàng. Những ham muốn rợn người
làm cả Tấn và Đào cùng run rẩy, nhưng trong hoàn cảnh này, đù có thế nào chăng nữa cả hai cũng không thể nào tiến xa hơn được. Đào thì thào bên
tai chàng.
- Cưng ơi, anh ác lắm nghe, làm sao em chịu nổi đây.
Tấn nói nho nhỏ:
- Em tưởng anh hơn gì em sao?
- Sao anh liều lĩnh quá vậy?
- Anh cũng không biết tại sao nữa. Em chẳng nói là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà.
Đào cắn nhẹ vô vai chàng.
- Anh ghê lắm...
Trong khi đó, có lẽ dựa một bên vô Tấn từ lúc xe chạy tới giờ
làm Hương mỏi cả cánh tay trái, nàng xoay người ú ớ trong cơn mê, quay
qua phía bên phải, dựa vô cửa kính xe ngủ tiếp. Tay nàng cũng đã rút ra
khỏi túi quần Tấn, khoanh vô trước ngực. Tấn nhân cơ hội ấy, nắm một tay Đào kéo về phía mình. Đào hớn hở nắm lấy ngay. Nàng không ngờ Tấn lại
có thể cứng ngắc tới như thế. Bàn tay nàng còn cách lớp vải quần tây mà
Đào có cảm tưởng như đang nắm một thanh sắt nóng bỏng. Nàng lập lại thực nhỏ câu vừa nói:
- Anh ghê lắm nhe....
Tấn thì thào:
- Em thích không?
- Thích... nhưng làm sao được bây giờ?
Tấn biết Đào định nói gì, chàngquay qua hôn lên miệng nàng thực mạnh và nút chặt lấy chiếc lưỡi vừa le ra thực dài...
Một lúc thực lâu, Đào thỏ thễ trong cơn đê mê:
- Mình ơi... tới Châu Đốc, em mướn phòng ngủ đợi mình nghe.
Tấn mừng rỡ.
- Em nói thực không?
- Bây giờ mà anh còn hỏi câu đó nữa hay sao.
Tấn cắn nhẹ lên môi nàng.
- Ờ héng, sao anh khờ quá phải không em.
Đào cười thực dâm dật.
- Tại anh khờ như vậy mới chết người ta hết đó.
Tấn mỉm cười trong bóng tối, chàng cũng không thế nào ngờ được
đi xe đò lại có cái thú tuyệt vời như thế này. Có lẽ lần sau chàng phải
đi một mình mới tự do hơn nữa. Thân thể của Đào khác hẳn những người đàn bà Tấn gặp. Chắc chắn Đào là người trong giới dưăn dưmặc nên da thịt
nàng đầy ăm ắp. Bàn tay chàng đi tới đâu cũng lọt thỏn vào những vùng
thật mầu mỡ. Bộ ngực căng đầy, ngỏng lên thực đồ sộ. Những đường cong
dốc thẳng làm nhiều lúc Tấn muốn nín thở. Trong thếngồi chậtchội vướng
víu này, nhất là có Hương ngồi bên cạnh làm Tấn không xoay trở gì được
nhiều. Hình ảnh những bức tượng thần vệ nữ xoáy tròn trong đầu óc chàng
trong đêm tối. Tấn cảm thấy những mạch máu trong thân thể đang phồng lên nhưmuốn nổ tung ra từng mảnh vụn. Chàng thì thầm trong hơi thở nóng hổi bên tai Đào:
- Chắc anh chết quá em ơi.....
Đào bấu mạnh tay vô đùi Tấn.
- Anh còn phải nói nữa hay sao?
Cả hai cùng im lặng trong khoái cảm thèm thuồng tới tột cùng.
° ° °
Đào nhớ lại hai năm trước khi nàng được con nhỏ bạn
giới thiệu ông thầy của nàng. Ngày ấy Đào còn là một vũ nữ, nhưng sinh
sống rất khó khăn vì dù nhẩy giỏi, nhưng thân hình hơi mập nên nàng rất
ít khách. Hôm ông Sáu tới bao nàng cả đêm và cho Đào một số tiền lớn thì nàng nhất định phải bắt được hồn ông khách sộp này để lo thân về sau.
Đào đã làm đủ mọi cách để giữ chân người khách này lại Nhưng ông ta chỉ
coi nàng là một cô vũ nữ qua đêm không hơn không kém. Đào đã tìm tới ông thầy Bẩy Ly này do một đứa bạn giới thiệu. Lẽ d nhiên nàng đã phải tiêu một sốtiền lớn và nghe theo lời saibảo của ông ta một cách tuyệt đối
Cuối cùng, nhờ bảo vật của thầy Bẩy Ly, Đào đã chinh phục hoàn toàn
người chồng hờ của nàng ngày hôm nay.
Nàng mò tay vô túi, viên "ô mai Bắc Việt" duy nhất còn lại. Có
lẽ hôm nay nàng phải dùng tới rồi. Anh chàng trai tơ này không thế nào
thiếu được trong cuộc đời nhàm chán của nàng ngày hôm nay.
Tay Đào đụng vô viên "ô mai Bắc Việt". Nàng nghĩ tới ngày đầu
tiên tới gặp thầy Bẩy Ly. Nhà thầy ở đường lên Núi Cấm. Theo ngả Rầy
Đét, tới Đá Chài, đi về phía tay trái tới vùng Điện Cây Quế chừng hơn
trăm thước là gặp nhà thầy Bẩy Ly ngay. Nhà thầy cũng chẳng có gì đặc
biệt, cũng nhưnhững nhà dân cưchung quanh đây. Nhưng chính giữa nhà là
một bàn thờ Tổ nguy nga chiếm gần hết căn phòng ngoài. Trên đó bầy biện
đủ thứ từ tượng ảnh tới hương nhan, hoa quả bánh trái la liệt.
Nhưng hôm ấy thầy Bẩy Ly không tiếp nàng ở phòng khách. Sau khi
người bạn giới thiệu và nàng tình thật kể hết nỗi nguồn cần sự giúp đỡ
của thầy Bẩy Ly thì ông dẫn nàng tới một chiếc am nho nhỏ khuất hẳn sau
vườn. Người bạn của Đào cũng đã trở về vì có lẽ cô ta biết Đào phải ở
lại một thời gian khá lâu.
Khi vô am rổi, thầy Bẩy Ly mới từ từ nói:
- Cô muốn thỉnh bửu bối giữ chân người khách hàng của mình phải khôngl
Đào sốt sắng nói ngay:
- Dạ... dạ... thưa thầy, như con đã thưa với thầy lúc nãy rồi: Đó là sự sống của con, xin thầy làm ơn giúp con qua cơn khổ này.
Thầy Bẩy Ly nhìn nàng từ đầu tới chân, ông ngập ngừng:
- Cô bạn cô có cho biết phải làm những gì không?
Đào hơi đỏ mặt, ấ.p úng:
- Dạ... dạ, thưa Thầy có ạ. Cái đó có sao đâu, con chỉ muốn được việc thôi, còn bất cứ cái gì con cũng nghe lời thầy hết.
Thầy Bẩy Ly gật gù hỏi lại một lần nữa:
- Cô có chắc như vậy không. Vì khi làm phép rồi, tôi không muốn
có những chuyện rắc rối hay là mồm miệng đàn bà nói năng lôi thôi, làm
trở ngại việc tu hành của tôi.
Đào lật đật nói:
- Không có đâu thầy, con tuy làm vũ nữ chứ không như những người khác đâu. Chỉ muốn kiếm được một tấm chồng để yên thân thôi. Những gì ở đây, con nguyện sống để vậy chết mang theo, chứ không bao giờ dám hé
môi. Thầy tin con đi. Hơn nữa, đã nhờ thầy làm việc này, khi thành đạt
làm sao con dám nói cho ai biết, nhỡ tới tai anh ấy có phải khó khăn cho con không?
Thầy Bẩy Ly mỉm cười, tát nhè nhẹ vô má nàng nói:
- Tôi nói là nói vậy thôi, chứ thân chủ tôi chưa có ai dám làm
phản bao giờ. Hiện nay có cả trăm người đang dùng phép của tôi, chỉ có
thêmchứkhông có giảm. Vì phản tôi là chết, cô có sợ không?
Không hiểu sao, Đào thậthồi hộp. Nàng lễ phép trả lời:
- Đã tới đây nhận thầy làm thầy rồi, có bao giờ con dám nghĩ tới chuyện phản phức cơ chứ. Thầy cứ coi con như con cái trong nhà thầy đi.
Thầy Bẩy Ly mỉm cười lắc đầu.
- Cô nhờ những chuyện khác thì tôi còn có thể coi cô như đệ tử
được. Nói thực để cô sửa soạn tinh thần nhé. Cái vụ bùa ngải yêu đương
này, nhiều khi tôi còn phải làm như người tình của cô nữa nó mới linh,
cô có ngại không?
Đào lắc đầu nhìn đi nơi khác, nànglnghĩ tới những gì con bạn đã
nói với nàng trước khi nó dẫn nàng tới đây. Tuy nhiên, Đào có ngại ngùng gì chuyện ấy. Hơn nữa, nó chỉ xẩy ra trong bốn bức tường nhỏ hẹp này
giữa nàng và ông thầy bùa này mà có ăn chung gì đâu.
Nàng nói nho nhỏ:
- Con tin thầy mà, muốn cái đó thì phải như vậy thôi, chứ thầy có ép uổng gì ai đâu.
Thầy Bẩy Ly vẫn mỉm cười, nụ cười thật hiền hậu làm Đào không
thế nào nghĩ được là một ông thầy già hơn sáu mươi tuổi này lại có thể
lợi dụng nàng những điều tầm tường như vậy được hay sao.
Nghe Đào nói, ông có vẻ hài lòng lấm, thủng thẳng bảo nàng:
- Thôi được rồi, bây giờ tôi ở đây sửa soạn đồ tế lẽ. Cô trở lên nhà trên nói vợ tôi chỉ cho cách thức đi tắm à bảo bà ấy nấu cho một
nồi nước xông và một chậu nước đá, đem xuống đây liền khi cô tắm xong.
Tôi chờ cô ở đây.
Nói xong ông lấy mấy thễ nhan trần đết lên khấn vái lâm râm và
ra hiệu cho Đào đi ra. Nàng nghe lời thầy Bẩy Ly lên nhà trên, gặp ngay
vợ ông đứng sớ rớ ngoài mái hiên. Nàng nói những gì ông dặn nàng phải
làm. Người đàn bà đứng tuổi hơi mỉm cười, bảo nàng theo bà ta ra nhà
sau. Ở đó có một cái chòi nho nhỏ làm nhà tắm với đầy đủ sà bông, khăn
lau mình. Trên vách lại treo sẵn một bộ đồ bà ba đen. Bà ta bảo Đào:
- Cô tắmrửa cho thực sạch, thay bộ đồ máng trên vách kia. Nhớ
đừng mặc gì khác nữa, ôm hết quần áo và cả đồ lót của cô xuống am thầy
Bẩy, ổng sẽ giúp cô.
Đào nghe lời vợ thầy Bẩy Ly, tắm rửa thực sạch sẽ, lau mình mẩy
rồi lấy bộ đồ bà ba đem mặc vô. Bộ đồ hơi chật, nhưng nàng cũng bận
được, chỉ có điều hơi ngắn cũn cỡn một chút trông thực tức cười. truyen
viet.com. Nhất là nước da trấng bóc của Đào mổi bật trên mầu đen của áo
quần coi mới ngộ nghĩnh làm sao. Nàng xỏ chân vô đôi guốc gỗ kịch cỡm.
Đôi guốc lại trái ngược với bộ đồ, to và nặng chình chịch, Đào bước đi
nhưmang cái gông ở chân vậy.
Nhưng cuối cùng thì nàng cũng đã tới am. Mùi hương trầm bay ra
ngào ngạt, thơm phưng phức. Thầy Bẩy Ly cũng vừa bước ra mở cửa cho nàng vô. Ngay lúc ấy, trên mái am tuột xuống một con rắn to bằng bắp chuối,
mình đen láng, cố vẩy lóng lánh như kim tuyến. Miệng nó há hốc, lưỡi lè
ra thụt vô kinh hồn. Đào chợt nhìn thấy nó đã thét lên, nhẩy bổ vào
trong, ôm cứng lấy thầy Bẩy Ly. Thấy vậy, ông cười hì hì, nói:
- Cô đừng có sợ, ông Hắc Xà giữ am cho tôi đó mà. Ông ta ngửi
thấy mùi trầm, biết có khách tới nên ra mắt đó thôi, không có hại ai bao giờ đâu.
Tuy nghe thầy Bẩy Ly nói nhưvậy, nhưng tim Đào vẫn đập thình
thịch. Trong đời chưa bao giờ nàng trông thấy một con rắn nào to như
thế. Kể cả mấy con trăn lớn nhất trong sở thú cũng còn nhỏ hơn nó nhiều. Không biết nó dài bao nhiêu, vì ở trên mái nhà thòng xuống có một khúc, cái đầu to nhưcái đấu, có mòng đỏ ao, hai mắt lớn nhưcái hột gà đỏ ao.
Hai bên mép còn có mấy sợi râu tua tủa.
Thầy Bẩy Ly khép cửa am lại, gài chốt phía trong đàng hoàng rồi bảo Đào.
- Thôi bây giờ chúng ta bắt đầu luyện phép đi.
Đào buông thầy Bẩy Ly ra mà chân tay vẫn còn run lẩy bẩy. Giá
nhưkhông có ông ta ở đây, nàng có thể chết đứng vì con rắn này lắm chứ
không chơi.
Thầy Bẩy Ly đưa nàng mấy cây nhang, bảo khấn vái mà miệng Đào
vẫn còn run lập cập. Khi ngồi xuống tụng kinh một lúc thực lâu Đào mới
hoàn hồn. Tụng kinh một hồi xong, thầy Bẩy Ly nói:
- Bây giờ cô cởi hết quần áo ra, chung vô cái mền này xông thuốc một hồi. Điều quan trọng nhất là từ lúc này trở đi cô phải nhắm mắt
lại, nghĩ tới một người đàn ông, bất cứ ai cũng được. Nhưng mà nghĩ tới
ông Sáu càng hay. Có thể nghĩtới bất cứphần thân thể nào của ông ta cũng được, mặt, mũi, đầu, mình, chân, tay đều tốt cả. Khi mồ hôi xuất ra, cô không được lau chùi gì hết, cứ để nó tự nhiên chẩy ra. Khi thấy mồ hôi
ra nhiều, đọng lại từng giọt, chẩy dài xuống thân thể thì cho tui hay.
Đào ngoan ngoãn làm theo lời thầy Bẩy Ly căn dặn. Nồi nước xông
đã được ai đem vô am từ lúc nào nàng không hay. Bên cạnh còn một cái
chậu con con đựng nước đá nữa. Nàng cởi bộ bà ba đen ra, Thầy Bẩy Ly đỡ
lấy bộ quần áo gấp lại đàng hoàng, để lên chiếc bàn gần đó. Thân thể
trần truồng lồ lộ, đã mấy lần Đào liếc trộm thầy Bẩy Ly nhưng vẫn thấy
ông ta thản nhiên như không. Hình như ông ta nhìn nàng như một đứa tré
lên ba tắm mưa mà thôi.
Chui vô trong mền, mùi nước xông kỳ lạ nóng hôi hổi. Đây không
phải là những vị thuốc bắc nàng thường xông ở nhà khi bị cảm. Có lẽ
những cây lá trong nồi nước xông này toàn là những loại thuốc thơm. Mùi
thơm thật lạ lùng. Đào ngồi chừng mười lăm phút là mồ hôi nàng đã xuất
ra nhẽ nhại và bắt đầu chẩy xuống thân thể. Đào nói lớn:
- Thưa thầy mồ hôi con đã ra nhiều rồi.
Thầy Bẩy Ly nói:
- Được rồi, cô ra đây đi. Cứ để nồi nước xông mở nắp cho nó nguội.
Đào y lời thầy Bẩy Ly. Chui ra ngay, hơi nóng làm nàng muốn ngộp thở nên vừa hất cái mền ra, nàng thấy thật nhẹ nhõm. Thầy Bẩy Ly chỉ
chiếc mâm đồng thực lớn để dưới đất trước bàn thờ bảo nàng.
- Cô bước vô đây, để tôi luyện phép cho.
Đào ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng nho nhỏ, bước vô mân đồng. Thầy
Bẩy Ly bây giờ đã ở trần trùng trục. Ông chỉ còn mặc một chiếc quần sà
loỏng mỏng manh. Đào để ý trên mình ông xâm chằng chịt những chữbùa thực lạ mắt. Ông bắt đầu đọc chú và co hai ngón tay út và đeo nhẫn lại, ngón cái cũng co lại, đè lên hai ngón tay đeo nhẫn và út. Hai ngón trỏ và
chính giữa duỗi thằng, vẽ lên mình nàng những chữ bùa. Trong khi vẽ bùa, miệng ông đọc thần chú rì rầm như tiếng Miên tiếng Thượng, Đào chẳng
hiểu gì. Khi vẽ xong một chữ bùa, ông ghé sát miệng vô chỗ đó thổi mạnh
một hơi rồi hà hơi thực mạnh vô đó. Xong ông bắt đầu lấy bàn tay còn lại kỳ cọ chỗ vừa vẽ bùa. Mặc dù Đào đã tắm rửa thực sạch sẽ, nhưng khi ông kỳ cọ kiểu đó và mồ hôi nàng đang vã ra, những lớp da còn bám vô thân
thể nàng cũng tróc ra nhưmột thứ ghét trăng trắng. Cứ như thế, Thầy Bẩy
Ly kỳ cọ khắp thân thể nàng, không chừa một chỗ nào. Nhất là trên ngực
và chỗ kín của Đào thầy kỳ cọ thực kỹ.
Đào đã để ý chiếc quần sà loỏng thầy đang bận đã độn cứng lên từ hồi nào. ánh đèn lờ mờ, mùi nhang trần ngất ngây, hoà cùng mùi thơm của chất thuốc nước xông làm Đào cũng ngây ngất. Nhất là bàn tay kỳ cọ của
thầy Bẩy Ly đã có lúc làm nàng phải rờng mình và hình như bên trong đã
ướt nhèn nhẹp. Hơn một tiếng đồng hồ sau, bàn tay thầy Bẩy Ly đã kỳ cọ
khắp mình mẩy Đào, không còn chừa một chỗ nào. Lúc ấy thân thể nàng lợn
cợn đầy ghét. Thầy Bẩy Ly quay lại múc ít nước xông trong nồi đổ vô chậu nước đá. Xong thầy lấy cái ly múc nước trong chậu, cẩn thận đổ lên mình Đào. Đổ tới đâu, thầy Bẩy Ly lấy tay vuốt tới đó cho những bợn ghét
chẩy xuống chiếc mâm đồng. Thầy dùng rất ít nước nên phải vuốt thật kỹ
những bợn ghét mới chẩy hết xuống mâm đồng được.
Lúc này lại là lúc làm cho Đào cuống lên, nàng đã thấy chân tay
thầy Bẩy Ly run rẩy trong trạng thái không bình thường như trước nữa.
Ông run run nói:
- Những thứ tôi hứng được trên chiếc mâm đồng này, sẽ đem phơi
khô, tán thành bột cho cô hòa với bất cứ thứ gì cho đàn ông nuốt vô là
nhớ hơi cô chết bỏ, chứ không rời cô được nửa bước đâu. Coi như vậy mà
trên thế gian này chưa có ai cương được bửu bối này của tôi. Kể cả hạng
thầy bà cao tay ấn cũng phải khuất phục vô điều kiện nữa đó, chứ không
phải chơi đâu.
Đào nghe nói mừng rỡ, lí nhí cám ơn thầy Bẩy Ly trong miệng. Ông bảo nàng cẩn thận bước ra ngoài. Trong khi đó thầy Bẩy Ly lấy tay vuốt
những hạt nước có dính bợn ghét của Đào lại trong mâm đồng. Khi nàng vừa bước ra chiếu. Bất ngờ thầy Bẩy Ly lấy tay rà từ chân nàng lên trên,
lúc đầu Đào còn tưởng ông ta làm phép gì nữa. Tới khi tay ông dừng lại ở chỗ đó, thở hổn hển, nàng mới biết ông không chịu nổi nữa và đả trở về
với con người phàm xác thịt của mình. Đào đã định khéo léo đẩy ông ra,
chạy ra ngoài, nhưng nàng lại nghĩ tới con Hắc Xà lúc mới vô nên khựng
lại Hai tay nàng ôm lấy đầu ông đứng chịu trận. Nàng không thể tưởng
tượng được ông thầy già này lại tham lam như vậy, mặc dù ông chẳng làm
nên cơm cháo gì. Cả giờ sau ông chỉ chọc cho nàng nổi điên lên vì thèm
muốn một chàng trai khoẻ mạnh lực lưỡng hơn ông.
Nhưng có lẽ tiếng rên rỉ của Đào là nguồn khoái cảm của ông
chăng. Nàng thấy khuôn mặt ông đầy thoả mãn khi hôn vô môi nàng lần cuối cùng rồi bò dậy.
Đào nhỏ nhẹ hỏi: .
- Thầy có thích không?
Ông mỉm cười, véo nhè nhẹ vô má Đào.
- Mệt thấy bà nội luôn...
Đào cười khúc khích, hỗi:
- Thưa thầy bây giờ xong hết chưa, con phải làm sao nữa.
Thầy Bẩy Ly gật đầu lia lịa, trả lời:
- Xong, xong hết rồi. Chờ một tuần nữa, cô xuống đây tôi luyện
thuốc bột cho cô đem về là sài được. Cứ trộn với kẹo bánh hay ô mai cam
thảo là tốt nhất. Cho chúng ăn là thấy hiệu quả liền tức thì.
Đào đã nghe lời thầy Bẩy Ly, một tuần sau nàng lại xuống gặp ông lấy thuốc. Lần sau ông cũng bảo nàng làm những gì tuần trước đã làm, vì nhưvậy, khi hết thuốc, nàng xuống là có thuốc đem về liền, không phải
trở lại như lần đầu nữa. Đào cũng đã chọn phương thức trộn vô "ô mai Bắc Việt" đầy cam thảo thơm ngon, lại mền dẻo dễ giữ thuốc. Bây giờ trong
tay Đào đang mân mê trái "Ô maiBắc Việt, sau cùng. Nàng bóc lớp giấy
bóng kính kề lên miệng Tấn thì thầm.
- Anh ăn trái ô mai cho thơm miệng.
Tấn hả miệng ngậm trái ô mai nhai ngon lành, mùi cam thảo thơm
tho làm chàng ngây ngất. Ngoài trời mưa vẫn thật nặng hột, nhưng sấm
chớp đã thưa dần, màn đêm càng thêm mù mịt...
° ° °
Lúc ấy ở nhà Liên và Nhung đang bực tức nằm bên nhau. Nhung than thở, trách trời oán đất:
- Thật là xui hôm qua đã tưởng trả được hận, ăn thêm được một
bào thai. Ai ngờ tới phút chót đạo bùa Ma Vương xuất hiện trên ngực
thằng Tấn, chút xíu nữa cả hai chị em mình cùng mang họa.
Liên lùa tay vô bụng Nhung mỉm cười, an ủi bạn:
- May như vậy mà mày còn than thở nữa hay sao. Mày có biết tối
hôm qua, nếu thằng Tấn nó biết niệm chú thì cuộc đời hai đứa mình tan ra tro rồi. .
Nhung ngạc nhiên hỏi:
- Ủa, chứ không phải nó niệm chú rồi, đạo bùa ấy mới làm chúng mình đau nhức đến thế hay sao?
Liên lắc đầu.
- Tao nghi nó không biết niệm chú, có lẽ đạo bùa ấy do một lão
ma đạo nào xâm lên mình nó thôi, nếu như nó biết niệm chú thì hôm qua đã làm chúng mình tan xác ngay lập tức rồi.
Nhung có ý sợ, hỏi:
- Sao mày nói đó là đạo Ma Vương Bùa. Không lý bùa ma lại hại chúng mình tới thế được sao?
- Phải, Ma Vương Bùa là loại bùa tối thượng trong ma giới. Quyền pháp nó còn cao hơn hẳn nhiều loại Bùa Thần. Gặp thứ này không chạy
nhanh chân là bỏ mạng ngay.
Nhung chợt nhớ ra điều gì, nàng nói thực nhanh.
- Thôi chết rồi, bố thằng Tấn chứ còn ai vào đây nữa.
Liên ngơ ngác hỏi:
- Bố thằng Tấn làm sao?
Nhung chậm rãi kể lại hết về vụ cha Tấn hiện hình về ban ngày
hôm nàng đi coi hát với Tấn, cho tới khi Tấn và nàng đào mộ kiếm xác ông ta mà không thấy. Nghe xong Liên giật mình ngồi nhỏm dậy, la lên:
- Thôi chết rồi, vậy mà mày không nói sớm. Dậy ngay... dậy ngay. Nếu không thì tụi mình chết với lão đó chứ không phải chơi đâu.
Nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của Liên làm Nhung cũng chột dạ. Từ hôm đám ma Bình xong, Nhung ngủ lại nhà Liên và ngay sau đó một biến có làm đảo lộn cuộc đời nàng. Liên đã dẫn nàng nhập vô một thế giới vô
minh kỳ lạ. Con người Nhung biến đổi cấp kỳ. Ban đêm nàng có thể đi trên gió, đạp lên mây, lướt qua cả cỏ cây và xuyên qua nhà cửa. Ban ngày
nàng trở lại trạng thái bình thường, nhưng tự nhiên lầm lì ít nói và
tránh né ánh sáng mặt trời.
Sau khi biết Tấn đã ngủ với Hương và làm nàng mang bầu, Nhung đã dọn qua nhà Liên ở. Nàng lấy cớ căn nhà cha mẹ ở gần nhà Tấn quá nên
phải dọn ra xa một chút, và không có nơi nào thích hợp hơn với nàng là
nhà Liên. Ở đây chỉ có Liên và một bà cô già lụ khụ. Liên lại không lấy
tiền ăn ở, nàng chỉ cần người gần gủi cho đỡ buồn. Tiệm gạo của nàng đã
mở cửa lại và giao hẳn cho bà cô già trông coi Bà cô già này luẩn quẩn
cả ngày ở dưới nhà, không bao giờ leo lên lầu. Bởi vậy, trên lầu là cả
một thế giới riêng biệt của Liên và Nhung.
Từ hôm ở nhà Liên tới giờ, chưa bao giờ Nhung nhìn thấy Liên hốt hoảng như hôm nay. Nàng lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì đó mày?
Liên nghiêm nét mặt nói:
- Tại mày không biết. Chính bố thằng Tấn giết thằng tình nhân
của tao hôm tụi tao tắm chung, có lẽ ông ta dùng nó để trị tội tao và
Bình vì chàng đã cho lính khám nhà ông và đem hình ông về đây. Tao đâu
ngờ chuyện này xẩy ra. Lúc Bình nổi cơn điên lên, để tao suýt chết trong bồn tắm thì được bà cô cứu, và đem vô thế giới chúng mình sống bây giờ. Thằng già này lợi hại lắm tao đã định nói với mày về chuyện này, vậy mà quên lửng đi. Mình không để hắn yên được, nếu không có ngày mang họa
diệt thân đó.
- Y có pháp thuật gì mà lợi hại như vậy?
A, tao chỉ mới biết đây. Ngày xưa y tu theo một môn phái chính
tà lẫn lộn. Sau này y tự nguyện giảm thọ mười năm năm để phá ý trời,
không cho giòng họ y sinh sôi nẩy nở nhiều. Lúc y hại tao, tao đã định
trả thù ngay, nhưng thân yếu thế cô chưa làm gì được.
- Sao bà cô mày không giúp sức?
- Bà ấy bây giờ già yếu, tu lại chưa tới đâu mà căn cốt của bà ta nhỏ nhắn nên không phải là đối thủ của bố thằng Tấn.
- Nếu vậy bây giờ tụi mình làm gì được lão đây?
- Bây giờ khác rồi. Chỉ cần tao với mày hợp sức là phá được pháp thuật của hắn ngay. Nhưng phải đi vào ban đêm. Vì như mày biết, ban
ngày dương khí bao trùm trời đất, tụi mình không còn quyền lực gì nữa.
- Nhưng biết lão ở đâu mà tìm.
Liên cười ha hả, đưa tay vuốt mắt mấy lượt. Một luồng ánh sáng
xanh lè rọi ra sáng chói. Nàng nhìn quanh một vòng rồi cười lên sằng
sặc. . . .
- Nó tới số rồi.
Nhung cũng bắt chước Liên vuốt mắt mấy lượt, nàng không ngờ chỉ
có thế mà đã nhìn xa hàng vạn dậm. Nàng thấy bố Tấn nằm dài trong cái am sau nhà, thiêm thiếp như say ngủ, vui mừng reo lên:
- Hay thật, tao cũng thấy lão ở đây rồi.
Liên hí hửng nói:
- Sở dĩ hôm nay mình thấy lão vì thằng Tấn đã đem "YSư' và kinh
sách bùa ngãi của lão đi Châu Đốc rồi, nếu không lão ẩn mình trong đó
tụi mình cũng vô phương giết lão.
Nhung ngạc nhiên hói: .
- Sao mày biết thằng Tấn đi Châu Đốc?
Liên chỉ tay về hướng Tây, nói:
- Mày xem có phải thằng Tấnvà con Hương đang ngồi trên xe đò kia không. Kinh sách nó bọc trong người chói loè, y còn đang chọc ghẹo con
mụ mập ngồi bên cạnh nữa.
Nhìn cảnh Tấn và Đào mò mẫm nhau, Nhung rít lên:
- Để tao tới đó giết thằng dâm dật này cho rồi.
Liên vội vàng níu Nhung lại. .
- Mày tới gần nó được hay sao?
Nhung chợt nhớ ra, kinh nghiệm đêm hôm qua suýt chết, nàng dậm chân than.
- Không lý cứ để nó như thế mãi được hay sao?
Liên cười sằng sặc:
- Không lâu đâu. Khi nào mày luyện xong thai nhi thành Ma Vương
thì có thể giết đượcnó ngay. Cái thai trong bụng mày cũng là con của nó, khi mày ăn đủ ba mươi sáu cái bào thai trong vòng chín tháng mười ngày
thì con mày có thể giết được thằng Tấn. Hơn nữa, nếu thai nhi giết được
bố nó thì ma tính lại tăng thêm ngàn lần. Lúc đó lo gì hai đứa mình
không cầm quyền, bao trùm ma giới.
Nhung hơi chán nản.
- Cho tới hôm nay tao mới ăn được có ba cái bào thai.
- Phải rồi, chỉ vì tụi mình cứ lo ba cái vụ tào lao. Mày nghĩ
xem tao tìm khắp thiên hạ mà không thấy bố thằng Tấn đâu nên cũng nản.
Hôm nay dịp may ngàn đời, nó chui ra khỏi "Y Sư' kể như tới số rồi.
Chúng mình còn chờ gì mà không hành động mau lên, trời sáng tới nơi rồi.
Nói xong Liên không đề bạn trả lời, nàng bay tới nhà Tấn ngay.
Nhung cũng theo bén gót. Trong cơn mưa tầm tã, Liên nắm tay Nhung nói:
- Phải coi chừng sét đánh nghe, nếu không lanh mắt đi trong trời mưa thế này là dễ bỏ mạng lắm đó.
- Bây giờ sấm sét cũng thưa rồi, tao hy vọng tụi mình ra tay thực nhanh là xong chuyện.
Nhung vừa nói xong, cả hai cũng đã đáp xuống nóc am sau nhà Tấn
rồi. Hồn cha Tấn đang nằm trước bàn thờ, ông có ngờ đâu thảm họa đã tới
nên không để ý đề phòng. Ông đã rời căn nhà trong xóm lao động theo
chiếc "Y sư' về đây ở thật thoải mái, hàng ngày có vợ, con cúng quải nên cũng ấmno. ở đây, ônglại có thể bảo vệ Tấn và giúp chàng gần gủi với
các bạn gái, mong chàng có nhiều con cái. Hương cũng đã có bầu, Tú Trinh cũng mang thai, và Nhung cũng đã có bầu, tiếc rằng nàng lại bị đẩy vô
ma giới. Nhưng điều ông không ngờ là người con dâu hụt ấy đang giơ
chưởng lên đập xuống đầu ông.
Cha Tấn thét lên một tiếng kinh động như sấm nổ tung trời Mọi
người trong vùng tưởng như sét đánh ngay nóc nhà mình. Nếu hôm nay ông
theo Tấn ẩn vô chiếc "Y sư" thì có đâu nên nông nỗi này. Cũng chỉ vì ông ỷ y là tuần này tối nào cũng mưa nên không sợ ma quỉ tới hại mình được. Có ngờ đâu Liên và Nhung liều mình mạo hiểm đi trong trời giông tố mà
hại ông. Hồn ông tách khỏi lớp bùa mà ông đã hy sinh mười năm thọ để
luyện thành, bay về địa phủ tức thời.
Nhung và Liên giết ba Tấn xong, nhẩy ngay vô nhà trên núp dưới
gầm giường má Tấn. Cả hai đều biết rằng Thiên Lôi sẽ đả ngay chỗ vừa rồi họ đứng giết người nên trốn liền; bởi vậy hai nàng thoát khỏi lưỡi tầm
sét của Thiên Lôi một cách dễ dàng. Má Tấn chưa tới số. Hơn nữa, bà ăn
chay, làm lành cả mấy chục năm nay nên Thiên Lôi không dám đả bừa bãi.
Liên và Nhung nằm dưới gầm giường bà cụ khoái trí. Cả hai mặt
mày hớn hở vì giết được một địch thủ lợi hại, không đội trời chung. Liên ôm lấy Nhung thì thầm:
- Trả được thù này, tao phải cám ơn mày không biết làm sao mà
nói. Nếu còn để lão già đó lảng vảng trên dương thế này cũng có ngày tao phải tan xác với lão.
Nhung luồn tay vô ngực căng tròn của bạn, cười dả lả:
- Mày khỏi phải cám ơn tao, vì nếu tao không phụ với mày giết
lão thì chính tao cũng đừng hòng sờ vô thằng Tấn được chứ đừng nói tới
ăn thịt được mấy cái thai nhi cháu nội hắn đâu.
- Thôi, bây giờ kể như yên. Chúng mình lo đi kiếm thai nhi ăn
cho nhanh. Chỉ trong vài tháng nữa con mày ra đời, ăn không đủ số thai
nhi thì không còn dịp nào ngóc đầu lên nổi ở cái thế giới vô minh này
nữa đâu.
- Ừ, lúc ấy con tao thành Ma Vương, hai đứa mình thành mẫu hậu phải không mày.
Liên cười khúch khích, kéo đầu Nhung lại, hôn lên môi người bạn
thân thiết của mình. Trong khi Nhung há to miệng, ngậm lấy đầu lưỡi của
Liên vừa le ra, lấp ló trên môi nàng. Hai thân hình xoắn lấy nhau vặn
vẹo trong niềm hoan lạc tột cùng của ma giới. Ngoài trời mưa càng nặng
hột. Gió cũng ngừng thổi và sấm chớp bớt đi nhiều.
° ° °
Mẹ Tấn đã thức dậy ngay khi nghe tiếng nổ inh tai
ngay sát nóc nhà. Bà kéo chiếc mền sát hơn nữa, cuộn tròn vô mình. Từ
nãy tới giờ, bà nghe hình như có tiếng ai nói chuyện thì thào đâu đây.
Lúc đầu bà chỉ tưởng là tiếng mưa rơi, nhưng càng lắng nghe, càng rõ là
tiếng người. Hìnhnhưtiếng hai người con gái đang đùa rỡn với nhau. Giọng nói nghe quen quen nhưng thực dâm dật. Bà lấy làm lạ không hiểu sao
trong đêm mưa rơi nhưthế này, con gái nhà ai ở đâu lại rủng mỡ như vậy
giữa đêm khuya. Rồi những hình ảnh ma quái hiện lên trong đầu bà rờn
rợn. Từ nhỏ tới giờ, bà có tiếng là người gan dạ, không biết sợ hãi là
gì. Ngay cả chồng khi xưa luyện bùa ngải, yêu ma mà bà cũng coi là
thường. Vậy mà đêm nay tự nhiên bà thấy rờn rợn và thực lạnh. Hình nhưcó một cái gì không ổn. Vừa rồi sấm nổ vang trời như sét đánh ngay trong
phòng. Giờ đây lại có tiếng rù rì, đú đởn thật dâm dật này nữa. Chuyện
gì đang xẩy ra đây. Thằng Tấn và cả con Hương đã đi Châu Đốc từ hồi
chiều, không biết giờ này chúng tới nơi chưa.
Phải như có chúng ở nhà, thế nào bà cũng sai chúng đi coi xem có chuyện gì.
Cứ chập chờn mãi cho tới gần sáng bà vẫn không ngủ được chút
nào. Cho tới một lúc, bà đã định rõ tiếng rù rì là ngay ở dưới gần
giường bà đang nằm chứ không đâu xa.
Bà tốc mền ngồi dậy, chui ra khỏi mùng, lẩm bẩm:
- Quái lạ, không lý trong nhà này lại có ma hay sao.
Bà vừa thò chân xuống đất đã thấy một cánh tay trắng nõn, từ
trong gầm giường thò ra nắm lấy chân bà. Mẹ Tấn thét lên, cố rụt chân
lại nhưng chân bà bị bàn tay nắm chặt như một chiếc kìm sắt, nó từ từ
lôi bà xuống gầm giường.
Bà chưa kịp nhìn thấy con ma nào thì tim đã ngừng đập. Mạch máu
trong não bộ quá căng thẳng đứt na, đưa bà về bên kia thế giới.....
° ° °
Buổi cùng rồi xe cũng tới Châu Đốc. Đào đã dúi vào
tay chàng miếng giấy địa cM người bạn và hẹn chờ chàng ở đó Không hiểu
sao Tấn đút cái địa chỉ đó vô túi mà lòng hồi hộp không cùng. ở người
đàn bà này Tấn cảm thấy có một cái gì hấp dẫn khác lạ. Bởi vậy, khi tới
nhà cha mẹ Hương, trong lòng Tấn nôn nóng lạ lùng, chàng nói cho xong
mọi câu chuyện. Hỏi ngay nhà thầy Hai Cơ ở đâu, tới đó liền vì chàng
biết là ông ta không có ở đó. Điều chàng làm là muốn lấy cái cớ tới nhà
thầy Bẩy Ly với Đào thôi. Lẽ dĩ nhiên là Tấn đi một mình. Hương cũng
không muốn đi cho lắm, vì nàng cũng chẳng thích gì đám thầy bà ở dưới
này. Hơn nữa, đã lâu không về thăm nhà, gặp cha mẹ và đám em út nàng bịn rịn không muốn đi đâu nữa.
Tấn như con chim sổ lồng, chính gia đình thầy Hai Cơ cũng nói
muốn gặp ổng chỉ có cách tới ớm thầy Bẩy Ly may ra gặp được, vì ông ta
không ở chỗ nào nhất định cả.
Sáng sớmhôm sau, chàng đã tìmtới nhà người bạn Đào, và gặp ngay
Đào đang ở đó. Nàng cũng có vẻ trông ngóng chàng lắm. Hai người dắt nhau ra chợ ăn sáng. Đào tươi cười, hỏi Tấn:
- Sao, cô em nuôi của anh không đòi đi theo hay sao?
Tấn cười hì hì, chàng biết Đào đã đoán được sự liên hệ giữa chàng và Hương. Chàng trả lời:
- Ngu sao mà nhập hai bà làm một.
Đào cười dả lả, nàng tìm được cái ngang tàng thực đáng yêu của người thanh niên hào phóng này.
- Anh không sợ cô ta ghen sao? '
- Nhiều khi người ta ớm được những cảm giác mới lạ và thích thú trong cái sợ hãi của cuộc đời phải không em.
Đào đập nhẹ vô lưng Tấn, cười khúc khích.
- Anh đang nói cái gì đó?
Tấn nháy Đào một cái thực tình, chàng thấy lòng lâng lâng như khi biết yêu ở tuổi học trò. Cả hai người đi thực sát vô nhau.
° ° °
Trời vừa hừng sáng mà chợ đã đông nghẹt người. Nhiều
con mắt tò mò nhìn theo Tấn và Đào, chắc chắn những người dân ở đây nhìn thấy ngay hai người không phải là dân địa phương. Hôm nay Đào mặc một
chiếc quần Jeanbó chặt, hai bắp đùi nàngcăngra sátvô làn vải. Những
đường cong phồng lên, hằn rõ nét táo bạo khác thường. Phía trên, chiếc
áo thung mầu trắng ngà, có gắn hình một con cá sấu nho nhỏ phía trước
ngực; như đang quẫy đuôi trên đỉnh những đường cong ngút ngàn lồ lộ.
- Đào em tính bao giờ mình tới nhà thầy Bẩy Ly?
Thay vì trả lời câu hỏi của Tấn, Đào lại hỏi:
- Anh có gì gấp không?
Tấn lắc đầu. .
- Không, anh chỉ hỏi vậy thôi.
Đào mỉm cười có vẻ hứng trí, nàng ngước mặt nhìn lên căn lầu có
treo chiếc bảng khách sạn mầu đỏ chói. Tấn hiểu ý cười hì hì bóp nhẹ tay nàng, nói:
- Sự thực thì anh đi Châu Đốc để thu tiền vụ lúa năm nay. Công
việc đã xong hết rồi. Bây giờ đi kiếm thầy Hai Cơ lo vụ của anh cũng
chẳng có gì gấp gáp. ở lại đây năm ba bữa, nửa tháng cũng không sao.
Nghe Tấn nói, tựnhiên nhưcó một luồng điện chạy dài theo sống
lưng Đào. Ngay từ trên xe đò, nàng đã có linh cảm anh chàng này phải là
một công tử con nhà giầu chứ không giống một đệ tử đi cầu sư học đạo.
Nhất là cô gái trẻ đẹp non choẹt kia bám cứng chàng ta như vậy không thể nào là một tình yêu kiểu hai quả tim vàng trong túp lều tranh được. Hơn thế nữa, cái lối tán gái táo bạo thần tốc như tối qua trên xe đò chỉ có thể có được ở những tay bản lãnh lăn lộn trong làng chơi thiện nghệ mà
thôi. Tự nhiên trong đầu Đào nảy ra những ý nghĩ thật táo bạo. Nàng thấy mình dùng trái "Ô mai Bắc Việt" sau cùng quả thực là đúng chỗ. Nàng mỉm cười nói nửa đùa nửa thực. Anh dám ở lại đây với em hết con trăng này
không?
Tấn cười ha hả.
- Chỉ một con trăng thôi hay sao?
Vẫn giọng nửa đùa nửa thiệt, Đào ướm lời:
- Anh tưởng mình bền bỉ được như vậy hay sao. Phải biết em là đệ tử thầy Bẩy Ly đó nhe.
- Nếu vậy em có biết phải gọi anh bằng gì không?
Đào mỉm cười hỏi:
- Bằng gì đây?
Sư thúc .
- Tại sao?
Anh là đệ tử của thầy Hai Cơ, mà thầy Hai Cơ lại là sư phụ của thầy em. Như vậy em không gọi anh là sư thúc còn là gì nữa.
Đào nhìn Tấn tinh nghịch, hỏi:
- Anh có biết thầy em là ai khôngl
Tấn hơi ngơ ngác, chàng hiểu là câu trả lời không đơn giản như chàng đang có trong đầu nên không trả lời ngay.
Trong khi Đào nghĩ tới những lần tớinhà thầy Bẩy Ly luyện phép và sự liên hệ giữa nàng và ông thầy già hảo ngọt và dâm dật này.
Nhưng lúc ấy cũng vừa tới cửa khách sạn nên cả hai không ai bảo
ai mà đã tự động dắt nhau vô khách sạn và tạm quên câu chuyện đang nói.
Đào ghi tên và lấy chìa khoá phòng thực tự nhiên. Tấn chỉ lẽo đẽo đi bên cạnh nàng, ngoan ngoãn như một cậu học trò theo cô giáo. Lên lầu, mở
cửa vô phòng, Đào cười cười, nói:
- Anh chưa trả lời câu hỏi của em phải không?
Tấn cười hì hì.
- Trả lời thế nào?
Vừa nói chàng vừa ôm lấy Đào, kéo nàng ngả xuống giường. Đào
không ngờ Tấn lại hấp tấp nhưvậy. Nàngchưa kịp phản ứng thì miệng đã bị
Tấn hôn cứng rồi. Nàng ưỡn người lên, hứng trọn những ái ân cuồng nhiệt
ấy. Người Tấn đã nóng bỏng tựbao giờ. Thân thể cứng như thép nguội ép
chặtvô mình nàng. Chiếc áo thung mỏng manh của Đào rớt xuống đất thực
nhanh, nàng lại không mặc áo lót nên bộ ngực trần trụi của nàng phô bầy
trọn vẹn trước mắt Tấn. Bàn tay tham lam của chàng rà lên vội vàng...
° ° °
Tới giữa trưa, Tấn và Đào mới mướn xe tới nhà thầy Bẩy Ly. Vừa tới nơi, Đào đã reo lên:
-A, hay quá, có Sư Ông trong nhà nữa kìa. Số anh hên thực chỉ
lần đầu tiên đến đây là đã có duyên với Sư Ông rồi. Chẳng bù với em, mấy năm nay mới được diện kiến Sư Ông lần thứ nhì đó.
Tấn và Đào vừa bước lên thềm nhà thì cả thầy Bẩy Ly và thầy Hai
Cơ cùng bước ra cửa. Nét mặt thầy Bẩy Ly hớn hở bao nhiêu thì khuôn mặt
thầy Hai Cơ lại trầm ngâm đau khổ bấy nhiêu. Ông nhìn Tấn đăm đăm, cố
moi óc ra xem có gặp chàng thanh niên này ở đâu không. Nhưng không
thếnào ông nhớ được một chút gì về người thanh niên đang đứng trước mặt
mình. Ông tự nghĩ, không lẽ ông đã bấm quẻ sai trật rồi hay sao. Tối qua đang thiền định trên hang động, nơi mà chỉ có ông và người sư đệ duy
nhất của ông biết, và cùng tu luyện với nhau ở đây một thời gian dài.
Ông bỗng nghe một tiếng thét xé trời, chiếc bình cắm bông năm xưa duy
nhất của sư đệ ông để lại tự nhiên lăn xuống đất bể tan. Ông biết ngay
là có chuyện, bấm độn thấy gặp quẻ xấu kinh hồn. Ông hốt hoảng đội mưa
tìm đến nhà người đồ đệ thường là nơi truyền tin tức từ các nơi về vùng
này. Thầy Bẩy Ly bất ngờ thấy sư phụ đêm hôm đội mưa tới thì hết hồn,
ông vội vàng sai vợ con nấu nước thơm cho sư phụ tắm.
Ông đích thân pha một bình trà thực đậm, lấy mấy cái kẹo đậu
phọng để ngay ngắn lên đa mời thầy Hai Cơ dùng: Cho tới giờ phút đó ông
cũng không dám lên tiếng hỏi chuyện gì khẩn cấp như vậy và sưphụ ông
cũng chẳng hé răng nói một lời nào nghiêm trọng cả.
Thầy Bẩy Ly sợ nhất những chuyện tà dâm của mình tới tai sư phụ. Điều này mà lọt ra ngoài, ông chỉ còn nước treo cổ đền tội. Những phép
thần thông ông học được trong môn phái đều có những cái ngược cái xuôi
của nó. Thí dự như muốn giải tlừ một con bệnh mắc ếm hốt hồn, mê hoặc về tình ái thì trước hết phải học cách ếm ấy đã, rồi mới học cách giải
trừ, như vậy mới linh nghiệm được.
Điều chính yếu là học cách giải thì quả thực ông rất ít có dịp
dùng tới, nhưng cách ếm thì ông lại thuộc nằm lòng và thí phát thật bừa
bãi. Cái vụ này đã làm ông giầu có và thoả mãn lòng ham muốn xác thịt
của ông từ bao nhiêu năm nay. Đó là lý do có tật thì giật mình, khỉ ông
thấy sư phụ xuất hiện đột ngột.
Lúc Đào giới thiệu Tấn là con độc nhất của một địa chủ giầu có ở Châu Đốc, hiện nay gia đình ở cả Sài gòn thì thầy Bẩy Ly mừng rỡ ra
mặt. Ông nghĩ ngay tới những viên "Ô mai Bắc Việt" Đào thường dùng nên
nhìn Tấn hớn hở. Nhưng bấtngờ thầy Hai Cơ lại khóc rống lên, ông ôm chầm lấy Tấn, nước mắt chẩy dài trên khuôn mặt nhăn nheo hốc hác, than lớn:
- Hỏng rồi... hỏng rồi. Con tới đây tìm sư bác phải không?
Tấn ngạc nhiên, Đào ngơ ngác, thầy Bẩy Ly xanh mặt.
Không ai hiểu chuyện gì đã xẩy ra.