Luyến Ái Bảo Mẫu

Chương 10




Editor: Tiểu Hắc

Chu Bân trở lại ký túc xá, nhưng tâm tình hắn lúc này lại rất phức tạp, hắn có chút hối hận vì vừa rồi không thể kiềm chế bản thân. Trình Vi nói đúng, mình hiện tại đang cần cầu hắn, quyền chủ động hẳn là trên tay của Trình Vi. Chu Bân vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy vừa lắc đầu, vì sao khi đối diện với Trình Vi hắn lại không thể giữ bình tĩnh như với mọi người chứ?

Chu Bân đột nhiên nghĩ đến Trình Vi vừa rồi sinh khí nên lái xe bạt mạng như vậy, trong lòng khó trách khỏi có chút lo lắng, băn khoăn không biết có nên gọi cho hắn một cuộc điện thoại hay không? Ít nhất... để biết hắn không có việc gì là được! Chu Bân tự nhủ, gọi điện thoại chẳng qua là để nhắc nhở người kia không nên tổn hại đến an toàn của người đi đường mà thôi.

Chuông điện thoại vang lên thật lâu nhưng không có ai nhấc máy, khi hắn đang định cúp máy thì lại có một giọng nói nhẹ nhàng của phụ nữ nghe điện thoại làm cho Chu Bân giật mình sửng sốt. Trình Vi là đi tìm nữ nhân? Hắc hắc, Chu Bân tự chê cười chính mình ngu ngốc, cho rằng người ta còn có thể để chuyện vặt đó ở trong lòng sao? Người nọ vốn không bận tâm đến chuyện này.

“Không có việc gì, ta chỉ là có chút chuyện nhỏ muốn xác nhận với Trình Vi, thật xin lỗi vì đã quấy rồi các ngươi.”

“Đừng cúp máy! Ngươi là bằng hữu của chủ nhân số điện thoại này sao? Nơi này là bệnh viện!” Đối phương vội vàng nói.

“Bệnh viện? Trình Vi xảy ra chuyện gì sao?” Chu Bân nhíu mày nói.

“Bằng hữu của ngươi gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ngươi nên báo cho người nhà của hắn...”

Khi Chu Bân chạy tới phòng bệnh thì thấy y tá đang truyền dịch cho Trình Vi.

“Xin chào, ta là bằng hữu của người này, xin hỏi hắn hiện nay thế nào rồi?” Chu Bân nhẹ nhàng hỏi cô y tá.

“Chân trái và tay phải bị gãy xương phải bó bột, còn lại thì chỉ bị thương ngoài da thôi. Những cái khác thì phải chờ các kết quả xét nghiệm mới có thể kết luận được.”

Chu Bân thấy Trình Vi ngủ ở trên giường, các vết thương trên mặt đều đã được băng bó cẩn thận.

“Hắn không có vấn đề gì đúng không? Chỉ là đang ngủ thôi đúng không?” Hắn dè dặt hỏi.

“Ta thấy bạn của ngươi sức khỏe rất tốt, bác sỹ nói khi chụp X- quang hắn vẫn còn sức cãi nhau nên đành phải cho hắn thuốc an thần để hắn nghỉ ngơi một chút.” Cô y tá cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Bất quá, có lẽ hắn cũng sắp tỉnh lại rồi, ngươi là người vừa gọi điện thoại phải không?”

Chu Bân nghĩ chắc người vừa nghe điện thoại là cô y tá này, liền gật đầu.

“Vậy cầm lấy hóa đơn viện phí này cho hắn, ngươi có thể giúp bạn ngươi thanh toán tiền viện phí trước rồi đợi người nhà hắn trả lại cho ngươi được không? Ngươi đã báo cho người nhà của hắn chưa?”

Chu Bân gật đầu, nhận lấy các hóa đơn viện phí, kỳ thực hắn chỉ mới báo cho thầy chủ nhiệm mà thôi, hắn đâu có thông tin người nhà của Trình Vi, huống hồ, thân nhân của hắn hiện nay không ở trong thành phố này.

Y tá chuẩn bị thuốc xong xuôi, đang chuẩn bị li khai, đột nhiên giống như nhớ ra cái gì đó, liền quay lại nhét một cái điện thoại vào tay Chu Bân rồi nói: “Ngươi đợi hắn tỉnh lại thì trả cho hắn, còn nữa, có ai trong điện thoại chỉ có duy nhất một số không hả? Khi xảy ra chuyện thì làm sao mà báo được cho người nhà chứ? Hài tử bây giờ thật là...!”

Tuy rằng Chu Bân cảm thấy vô cùng khó hiểu, thế nhưng vẫn gật đầu, chờ y tá đi rồi mới mở điện thoại của Trình Vi ra xem, phát hiện bên trong chỉ lưu lại duy nhất một số điện thoại, hơn nữa số này cư nhiên lại chính là của mình.

Hắn khó hiểu nhìn Trình Vi lúc này vẫn đang nằm ngủ. Đúng lúc này, Trình Vi đột nhiên mở mắt, hai người ngoài ý muốn mà nhìn chằm chằm vào nhau.

Hai người đều kinh ngạc, Chu Bân có chút xấu hổ quay đi, Trình Vi cũng vậy.

“Ngươi tỉnh rồi sao?”

“Vì sao ngươi lại ở đây?” Trình Vi không nghĩ tới người đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt ra lại là Chu Bân, lúc này hắn vừa vui vẻ lại có chút khẩn trương.

“Ta... bệnh viện báo tin cho ta.” Chu Bân nghĩ như vậy cũng không phải là sai sự thực đi.

Trình Vi ậm ừ một tiếng, rồi trầm mặc không nói gì. Chu Bân cảm thấy hơi xấu hổ, nhớ tới trong tay vẫn đang cầm hóa đơn viện phí, liền vin vào đó để lấy cớ li khai.

Editor: Tiểu Hắc

May mắn là hôm đó Chu Bân có mang theo thẻ tín dụng, vừa đúng lúc liền phát huy công dụng. Chu Bân thanh toán viện phí, thuận tiện đi mua cho Trình Vi một suất cháo, một bát mì. Trở lại phòng bệnh, hắn lại thấy một người phụ nữ mặc đầm màu đỏ tươi đứng ở cạnh giường Trình Vi, bầu không khí hình như có chút gượng gạo. Chu Bân không biết có nên đi vào hay không, lúc này hắn nghe người phụ nữ kia nói.

“Tiểu Vi, có đói bụng không? Ta mua cho ngươi chút gì đó nhé?”

Trình Vi khẽ hừ một tiếng, bộ dạng xem thường nói: “Còn ăn cái gì được, vừa nhìn thấy ngươi là không thể ăn nổi rồi.”

Mỹ nữ kia vậy mà không những không tức giận mà còn tươi cười niềm nở muốn cầm lấy tay của Trình Vi nói: “Nói cái gì vậy, Tiểu Vi, ngươi phải tin tưởng là ta rất quan tâm đến ngươi a.”

“Ta đã không ăn được rồi ngươi còn muốn ta phát buồn nôn nữa phải không?” Trình Vi nhịn không được vung tay ra chỗ khác, “Mang điện thoại lại đây cho ta!”

Mỹ nữ  đó sửng sốt một chút rồi lập tức lấy điện thoại trong túi ra cho Trình Vi.

Trình Vi tìm kiếm trong danh bạ của nàng một lúc, sau đó liếc mắt nhìn nàng nói: “Phiền phức muốn chết, trong danh bạ ngươi để tên của lão nhân kia là gì thế hả? Mau gọi điện cho hắn đi!”

Chu Bân nghĩ thầm, người này tính tình thật tốt, nếu như đổi lại là mình, đã sớm mặc kệ người này rồi. Nhưng mỹ nữ này thì vẫn tươi cười làm theo yêu cầu của Trình Vi.

Trình Vi cầm điện thoại, chờ người kia trả lời.

“Là ta, đã lâu không gặp rồi.”

“... “

“Số di động của Lưu lão đầu làm hiệu trưởng trường ta đang học là bao nhiêu?”

“...”

Trình Vi định lấy bút ghi lại, nhưng nhớ ra tay mình đang bị bó bột. Hắn bĩu môi nói, “Quên đi, ngươi gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn không được đuổi học một người tên là Đại Thục ở cùng khoa với ta, còn có một người nữa tên là Lục Hạo, nói chung ngươi bảo hộ hai người đó cho ta.”

“...”

“Ngươi đừng quản, nói chung không phải là giết người phóng hỏa!”

“... “

“Thái độ của ta làm sao!”

“... “

“Uy Uy!” Trình Vi kêu vài tiếng, rồi ném điện thoại lên giường, rất rõ ràng là đã bị đối phương cắt điện thoại trước.

Mỹ nữ vỗ vỗ vai Trình Vi, vẫn tươi cười nói: “Hai người vẫn là phụ tử, có chuyện gì có thể từ từ nói chuyện mà!”

Trình Vi khinh thường nhìn nàng, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu, sau đó hình như nghĩ ra  cái gì đó liền cầm điện thoại lên gọi tiếp.

“Lần này xem như là ta thiếu nợ ngươi!”

“...”

Điều kiện là gì?”

“...”

“Nói đùa sao? Ngươi cho là ngươi không giúp thì ta không thể tìm được lão đầu tử kia hay sao?”

“...”

“Ngươi... quả nhiên đủ ngoan độc.”

“... “

“Chết tiệt... thành giao!”

“... “

“Đại Thục với Lục Hạo.”

Nói xong Trình Vi liền ném thẳng điện thoại vào góc tường, nát vụn. Lúc này mỹ nữ kia rốt cuộc cũng có chút tức giận, thế nhưng rất nhanh liền che giấu được.

“Được rồi, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành rồi, sao còn chưa cút đi!”

Mỹ nữ  đó làm nũng nói: “Tiểu Vi, ba ba ngươi gọi ta tới chiếu cố ngươi mà...”

“Không cần nói nhiều!” Trình Vi cầm lấy cái cốc trên bàn, giống như định ném về phía nàng, “Có đi hay không? Đừng cho là ta sẽ nể mặt lão già kia mà không dám đánh ngươi!”

“Trình Vi!” Chu Bân sợ Trình Vi động thủ thật, lập tức chạy ào vào phòng đoạt lấy cái cốc trên tay hắn, quay đầu lại nói với mỹ nữ kia, “Tiểu thư, thật ngại quá, hắn hôm nay không được khỏe, vừa vặn đến giờ uống thuốc rồi, làm phiền ngươi trước tiên li khai khỏi đây được không?”

Mỹ nhân kia ủy khuất nhìn Chu Bân một chút, có lẽ nàng bị Trình Vi dọa cho sợ hãi nên liền nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.

Chu Bân thấy nàng đi khuất rồi mới buông tay Trình Vi ra.

“Ngươi xem ngươi làm cho nữ nhân nhà người ta sợ đến mức nào kìa!” Chu Bân trách cứ nói.

“Ai quản cô ta thế nào chứ?” Trình Vi quay mặt ra chỗ khác. “Tám phần mười là ngươi báo cho chủ nhiệm lớp, nên lão già chết tiệt kia mới biết ta đang ở đây.”

Chu Bân vốn cũng định thuyết giáo hắn vài câu, thế nhưng nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy của hắn, đoán được Trình Vi hẳn là đang tức giận. Ngẫm lại, kỳ thực Trình Vi cũng là vì chuyện của hắn mới sinh khí.

Kỳ thực nghe thấy Trình Vi gọi điện thoại, Chu Bân thực sự cảm thấy cảm động đến bất ngờ.

“Ta có mua mì với cháo, ngươi có muốn ăn hay không?”

Trình Vi nhìn hắn một cái, nét mặt có chút dễ chịu đi.

“Ăn!” Vừa định vươn tay ra lấy, Trình Vi đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại thu tay về nói, “Ta chỉ có một tay!”

Nhìn cánh tay phải đang bó bột của Trình Vi, Chu Bân liền cầm lấy thìa nói: “Ta uy ngươi ăn vậy!”

Trình Vi trên mặt tràn ngập tiếu ý, liền ngoan ngoãn há miệng chờ Chu Bân đút hắn ăn.

Chu Bân cố nén cười, đút một miếng cháo cho hắn.

Trình Vi đang cười đến ngu ngốc vừa ngậm miếng cháo vào miệng liền biến sắc.

“Làm sao vậy?” Chu Bân vội vã hỏi.

“Nóng quá!” Trình Vi vươn đầu lưỡi ra nói.

Bộ dạng chật vật này của Trình Vi khiến cho Chu Bân không nhịn được phải bật cười.

“Ngươi còn cười được!” Ngoài miệng thì mắng, nhưng trong lòng hắn vẫn rất hài lòng vì có thể làm cho Chu Bân tươi cười như vậy.

“Không có gì, xin lỗi.”  Chu Bân lại múc một muỗng nữa, nhẹ nhàng thổi vài cái rồi mới đút cho Trình Vi.

Trình Vi há mồm ăn ngon lành.

“Còn nóng sao?” Chu Bân nhẹ giọng hỏi.

Trình Vi liền lắc đầu, còn thỏa mãn cười tươi.

Trình Vi cảm thấy lâng lâng giống như đang say rượu. Nhìn Chu Bân hơi chu miệng thổi cháo, hắn liền không kìm được mà muốn hung hăng chiếm lấy đôi môi đó. Giờ khắc này, Trình Vi rốt cuộc đã xác định được bản thân là có loại cảm giác này với Chu Bân.