Luxury Man

Chương 61




Chí Hạo ngửa mặt lên trời thở dài, trách thì nên trách cậu năm đó có thói quen quá tốt, trong giới tuyên truyền chỉ có giết nhầm chứ không bỏ sót, ngay cả mấy show diễn thời trang không chính thống cũng đều được chính chính thức thức đưa tới thiệp mời. Cậu vốn nghĩ có nên trốn hay không, chính là Tôn tổng nhãn phong đảo qua, ý tứ rõ ràng bắn ra, nếu muốn ở trong giới này tìm cơm ăn, Cận Thần là đại lão gia mới nhất của bản thổ, người ta nể tình, sao có thể không hãnh diện.

Thực quân chi lộc trung quân chi sự, cổ Chí Hạo co rụt lại, ngoan ngoãn lao tới sát tràng, cũng may liên tiếp vài ngày  đều là buổi biểu diễn dành riêng cho mấy nhà thiết kế nhỏ là cấp dưới của Cận Thần, mà Cận Thần làm ông chủ lớn đương nhiên cũng phải kiêu ngạo vô cùng lớn, cũng không ra mặt cổ động, Chí Hạo không thấy được cố nhân, trong lòng ổn định nhiều hơn, lá gan chậm rãi thả lỏng, giao thiệp bằng mọi cách, mọi việc đều thuận lợi.

Khó khăn lại là một hồi chịu đựng, Chí Hạo bởi vì một bên phải thúc đẩy cân não cùng người ta nói nói cười cười, một bên còn phải đề phòng Cận Thần bỗng nhiên xuất hiện, tâm lực tiêu hao thật lớn. Chờ ra khỏi cửa lớn của hội trường, một trận gió lạnh thổi qua, đầu đầy nhiệt khí tràn ra hơn phân nửa, Chí Hạo tinh thần run lên, cũng  không vội mà lái xe đi, liền ở bậc thang bên cửa mà tìm chỗ không có người ngồi, hứng gió, hít một hơi lãnh khí vào bụng.

Đám đông dần dần tản đi, xung quanh cũng theo đó an tĩnh lại, Chí Hạo ngồi một hồi, thẳng đến thân thể đều bị gió thổi đến giá băng lạnh lẽo, mới đứng lên, lại đột nhiên ngồi xuống, trước mặt cách đó không xa, một chiếc xe cực kì quen thuộc đang dừng lại.

Porche, tuy rằng không phải cao cấp nhất, nhưng mà đem loại xe này chạy trên giao thông chật ních của trung tâm Đài Loan, cũng vẫn có điểm lãng phí, người làm chuyện này thì cũng không nhiều lắm, mà lại dừng ở đây, người đứng trước mặt hắn, lại càng không nhiều lắm.

Chí Hạo lấy lại bình tĩnh, trực tiếp hướng ga ra ngầm đi vào, đi vài bước rồi quay đầu lại, nhưng lại phát hiện chiếc xe kia vẫn còn ở đó, đi vài bước nữa lại quay trở lại, nhất thời trong lòng như có lửa bùng lên, chân bước thẳng hướng chỗ xe Cận Thần đi tới.

Cậu còn chưa đến gần, cửa kính xe cũng đã được kéo xuống, chờ cậu đi đến trước mặt, ngay cả đỉnh mui xe đều thu vào. Kết quả là hai người, một kẻ ngồi, một kẻ đứng yên, cứ không che không chắn như thế thật đúng là đối mặt nhìn nhau. Chí Hạo không hiểu được giờ này khắc này hẳn nên biểu đạt thế nào, vì thế cũng chỉ có thể cố gắng trừng mắt, về phần trừng cái gì thì có thể bàn sau, quan trọng là … trừng mắt không thể thua khí thế.

Mà bên này, Cận Thần chớp cũng không chớp nhìn cậu, trên mặt không có nhiều biểu tình lắm, đáy mắt lại có một tia sáng xoẹt qua, từng tầng từng tầng, lấp la lấp lánh, như là thu vào toàn bộ ngôi sao trên bầu trời, Chí Hạo nhìn lâu, liền dần dần có điểm không thở nổi. Cũng không biết trải qua bao lâu, một phút đồng hồ, hoặc là mười phút, Cận Thần bỗng nhiên cúi đầu, tra khóa khởi động xe, xe này vô cùng tốt, trong nháy mắt liền khởi động, chạy về phía trước.

Chí Hạo giận dữ, bay lên một cước đá vào đuôi xe. ( uy nãy giờ Hạo cưng đứng ở đuôi xe sao??)

Mẹ nó, muốn bức điên tôi liền nói một tiếng, ngày mai tôi sẽ tự mình tới Long Phát Đường ( chắc là nhà tang lễ bên đó qué ) đưa tin, cũng tốt hơn lẻ loi đứng đây chịu kích thích như thế

Xe dát một tiếng liền dừng lại, Cận Thần vội vã nhảy xuống xe.

Gì chứ? Chí Hạo cơn tức càng tăng lên, tùy tay rút ra tờ chi phiếu, cười lạnh nói: “Phải bồi thường sao? Bao nhiêu tiền?”

“Anh quấy rầy tới em sao?” Cận Thần thần tình buồn bã.

Nga…… Chí Hạo nuốt  nước miếng, dù dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ thế nào cũng không phát huy được, chỉ có thể ngậm miệng trước.

“Thực xin lỗi, anh không cố ý.” Cận Thần cười một cái: “Lần sau anh sẽ chú ý, không quấy rầy đến em.”

Anh…… Này…… Này……

Tất cả thanh âm Chí Hạo đều ngạnh đến yết hầu, cố gắng bật ra, trong mắt lại bịt kín một tầng ẩm ướt.

“Em sinh khí?” Cận Thần trong thần sắc đúng là có chút kinh hoàng

Chí Hạo thật chỉ muốn nói: Anh có thể đừng khổ sở như thế hay không, không cần ảm đạm, không cần làm ra biểu tình như vậy, cậu thập phần bất đắc dĩ, thật là thấy quỷ rồi, cậu là muốn thấy anh hoàn hảo, thấy anh phong quang vô hạn càng tốt hơn, nhưng mà cậu thấy lại là anh nhược nhược, ủy ủy khuất khuất giống như đứa bé con đã làm sai chuyện, đau lòng a! Lo lắng vì thương yêu a, tựa như cậu thiếu anh những tám kiếp mà chưa trả nợ đủ.

Chí Hạo không thể nói, màng nước trong mắt càng đầy thêm một tầng, mẹ nó, ở đây khóc ra có thể rất dọa người, cậu lập tức ngửa đầu nhìn bầu trời, cố gắng chớp mắt. Lại mơ hồ trông thấy không khí bị một bóng đen quẫy loạn, hai cánh hoa ôn ôn mềm thần liền tới gần.

Tựa như điện giật, cảm giác tức khắc rơi vào mỗi một tế bào, cái hôn này, lúc đầu là hòa hoãn, đầu lưỡi hoạt nị giảo hoạt lướt qua, sau đó liền nóng vội lên, liều chết dây dưa, như là muốn đem cái gì đó cắn ra, tước ra, rồi nuốt vào trong bụng.

Chí Hạo chỉ chống đỡ lấy lệ, trong lúc nhất thời toàn bộ lửa giận hóa làm lửa nóng, thân thể bắt đầu nóng lên, cậu là kẻ từng trải qua nhiều khiêu khích, chỉ một cái hôn liền đủ để cho cậu hồi tưởng tới biểu cảm của Cận Thần, cậu nhăn mi, nửa mở mắt, môi dường như bị cắn bật máu, còn có, cuối cùng cái cổ cũng rướn lên ……

Vì thế đại hỏa liền bùng lên thiêu cháy như vậy, hướng máu tất cả đều đổ tới địa phương kia, chờ Cận Thần buông tha cho môi cậu, khi mở mắt ra, ngay cả đáy mắt cũng đỏ.

“Em rõ ràng còn có cảm giác.” Cận Thần ở bên tai cậu nói chuyện, trong miệng thở ra nhiệt khí, làm cậu từng hồi phát run: “Vì cái gì, hay là muốn né tránh anh?”

Chí Hạo cắn chặt răng, đầu lưỡi bị giảo phá một ít, rất đau, thần trí nhưng đã trở lại đôi chút: “Có cảm giác thì thế nào? Tôi sợ, chơi không nổi nữa, chỉ muốn bình lặng trải cuộc sống bình thường, kết hôn, sinh con, tạo thành một gia đình ……”

“Anh …. Kỳ thật không phải đang đùa.” Ánh mắt Cận Thần có điểm trống rỗng, phiêu di một trận, rồi lại nhìn vào mắt Chí Hạo.

Ánh mắt Chí Hạo có chút lãnh xuống, khóe môi không tự giác gợi lên một tia cười lạnh.

Cận Thần thấy được, lại càng trấn định, đôi mắt nâu trầm ôn nhuận minh trạch, tựa như một ngọn đèn trong đêm tối thâm trầm, Chí Hạo nhìn thẳng anh một hồi, cơ hồ nghĩ muốn dập tắt nó ….

“Anh biết em không tin, em chưa từng tin anh.”

Chí Hạo muốn phản đối nhưng thật sự không đủ khí thực.

“Anh không thích đùa, nó rất nhàm chán, anh vẫn đều là thiệt tình, đối với em, đối Ý Kết, đối mọi người khác, đều là chân thật! Thật tình hoặc là nhiều hoặc là ít, đối với em, với Tiểu Lam thì sâu nặng hơn, đối người khác lại ít hơn, nhưng tuyệt đối không phải là giả. Ít nhất, anh không cố ý phải đùa giỡn các em, anh không cần phải … đi lừa một người anh không thương tới yêu anh, vì anh mà sinh sinh tử tử, điều đó em cũng biết mà, anh không thích như vậy.” Ánh mắt Cận Thần rất sáng, trong suốt, không vướng lấy một chút cặn bã nào, Chí Hạo cảm thấy bản thân như muốn ngã vào trong đó, lung lay mà đi vào.

“Anh biết anh giả, anh vẫn đều giả, kỳ thật anh cũng không muốn, nhưng đã trở thành thói quen.” Cận Thần thần sắc tiêu điều:“Anh đã không biết cánh cửa nào mới là thật sự với mình  .”

Thói quen đem hết thảy đều tính toán tốt lắm.

Thói quen không bắt buộc chuyện gì.

Thói quen không ôm oán hận với chuyện gì.

Thói quen ở trước khi nguy hiểm tiến đến liền né tránh.