Tiêu Chí Hạo ngồi ở trên máy bay miên man suy nghĩ, mấy ngày nay trong lòng cậu rất rối rắm, tâm loạn như ma, tựa như một ngày Cận Thần chưa xuất hiện trước mọi người để chứng minh rằng anh hoàn hảo không có việc gì, tâm của cậu cũng không thể ổn định. Một khi đã như vậy, công việc đương nhiên là làm không vào, Chí Hạo nhìn đống chữ trên văn kiện mà đầu óc choáng váng, thôi vậy, dù sao hiện tại không phải mùa tuyên truyền thịnh vượng, cậu phải đi xả hơi thôi.
Chí Hạo là người không mấy hiểu biết về những địa điểm du lịch có thể xả strees, trong lòng chưa có nơi định đi, hỏi công ty du lịch cả nửa ngày, cuối cùng ma xui quỷ khiến cư nhiên mua một xuất du lịch ở vùng núi miền Nam nước Pháp.
Ông trời ơi, con thật sự không nghe thấy Chu Mẫn Tân nói qua mục đích ban đầu xuất phát của anh ta là ở Nam Âu! Chí Hạo ngửa mặt lên trời thở dài: Cho dù nghe được, con cũng không phải cố ý a!
Vùng núi miền Nam nước Pháp, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, xe đạp đi trên đường còn gồ ghề huống chi là ô tô.
Đồng thời cũng tiến thêm một bước khẳng định, cậu quả nhiên là kẻ không có tình thú, du lịch mà cứ như chạy trốn, nếu không có ai ở dọc đường đề điểm thì ngay cả cảnh mặt trời lặn cậu cũng không có hứng thưởng thức.
Ma xui quỷ khiến, lại là ma xui quỷ khiến, tuy rằng quỷ thần là thứ chẳng biết có thật hay không, nhưng Chí Hạo cảm thấy mấy chuyện tà môn vẫn cứ nên đẩy cho quỷ thần mới tốt, cho nên thời điểm thấy cảnh vật trước mặt càng ngày càng quen thuộc, cậu cũng chỉ đành ở trong lòng cảm thán thiên ý, mà hoàn toàn quên rằng bản thân có thể tra bản đồ để tìm đường.
Một đường chạy tới đỉnh núi, trước mắt trở nên sáng ngời, tà dương tịch ảnh, tĩnh hồ thước kim, tường gỗ phấn bạch, nóc nhà vàng cam, vẫn như trước, Chí Hạo tim đập thình thịch, theo bản năng dừng lại.
Nên đi vào hay không? Là đi? Hay là quay lại?
Chí Hạo không ngừng do dự,
Đương nhiên cũng không có khả năng Cận Thần sẽ ở bên trong, ngược lại cũng tốt, cậu sẽ liên hệ với chủ phòng để vào ở, dù sao cậu cũng thích căn nhà có vườn hoa hồng kia.
Nhưng…… Nếu…… Vạn nhất gặp được thì sao?
Chí Hạo vẽ ra hoàn cảnh gặp mặt.
Cận Thần đương nhiên sẽ không đuổi cậu đi, nhưng ánh mắt lãnh đạm của anh làm người ta run rẩy, bên trong viết rất rõ rằng: Tôi vô tình.
Tôi nếu vô tình, em có thể rời đi.
Chí Hạo không xác định được mình có chịu nổi thái độ như thế không, anh nếu vô tình, vậy cậu sẽ như thế nào? Là phải ảm đạm rời đi? Hay là hăm hở phản kích?
Cậu không biết, hoặc là, chờ thấy được, mọi chuyện đều sẽ minh bạch, chẳng bằng thuận theo tự nhiên.
Chí Hạo bỗng nhiên lắc đầu: Nghĩ cái gì vậy? Còn tưởng thật sao?
Cậu tắt máy, nhảy xuống xe, trực tiếp đến gần.
Còn do dự cái gì chứ? Dọc đường đi đều tâm niệm rằng bất quá là muốn nhìn một chút thôi, cái gì mà nghỉ phép, rồi còn du lịch, quanh quẩn ngoằn ngoèo như thế, chẳng qua chỉ để dối gạt mình mà thôi, trong lòng tự bào chữa rằng tiện đường …… Làm quái gì có chuyện tiện đường.
Hiện tại nếu đã đứng ở cửa rồi, còn ngoan cố phủ nhận làm chi nữa? Coi như là hiện tại quyết tâm né tránh, qua một hồi chẳng phải cũng sẽ tiện đường quay về đó sao?
Quên đi, dù sao cũng không có người ngoài, bất quá là chỉ muốn tự gạt mình mà thôi, cậu là tiện đường, thấy được nên đi vào tạm nghỉ một hồi, chỉ thế mà thôi!
Chính là vô luận cậu có tưởng tượng như thế nào, cũng không có nghĩ đến một hoàn cảnh như thế này, nhà gỗ màu trắng ngói đỏ như trước, vườn hoa hồng nồng nàn như xưa, mà người, cư nhiên lại cũng là cố nhân……
Chí Hạo từ xa nhìn thấy một thân ảnh đang cuộn mình trên xích đu, trong lòng liền hốt hoảng, cả người giống như hóa đá đứng đờ ra trên ngạch cửa!
Không thể nào?
Chí Hạo ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, mặt trời đã sắp đi về phía chân trời, nhưng ánh nắng vẫn còn rất chói, chiếu vào khiến cậu cảm thấy xon xót mắt, rõ như ban ngày…… Bộ gặp quỷ sao?
Chí Hạo đi từng bước một, nhưng càng đến gần, càng hoảng hốt, cuối cùng tim đập còn vang dội hơn tiếng bước chân.
Là anh, thật sự là anh!
Chí Hạo bỗng nhiên nhớ tới buổi hoàng hôn kia, cậu đói tới bụng kêu ùng ục, người này ở trên xích đu ngủ tới ngọt ngào, trong khoảnh khắc tựa như hết thẩy mọi chuyện đều như chưa hề phát sinh, bọn họ mến nhau, rồi chia tay, toàn bộ là một giấc mộng; Tưởng như sự việc thêm một lần nữa lặp lại, anh sẽ mở to mắt, dẫn cậu đi ăn thịt dê non cùng với pho mát sữa dê.
Chí Hạo nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước xích đu, đưa tay vén mấy sợi tóc che trên trán Cận Thần, góc độ ánh sáng tốt lắm, ánh nắng của buổi chiều tà màu da cam chiếu rọi lên khuôn mặt anh, mà cậu, tựa hồ vĩnh viễn nhìn không chán mắt.
Mi nhãn hẹp dài, nhưng cái mũi lại cực thẳng, môi rất mỏng, Chí Hạo luôn nhớ rõ xúc cảm khi hôn lên đôi môi kia, mềm mại mà triền miên, làm người ta say mê.
Chí Hạo mắt không chớp nhìn chằm chằm, thẳng đến phía tây ngày một tối đi, bóng râm đổ dài trên khuôn mặt Cận Thần. Sau đó, không có dấu hiệu cảnh báo gì, đôi mi kia vừa động, mắt liền mở ra.
“A!” Chí Hạo hít nhẹ một hơi, tim đập như cái trống, xoay người lại nghĩ muốn chạy trốn. Chúng ta thường quay về chốn cũ, hoài niệm cố nhân, nhưng điều này cũng không có nghĩa sẽ nguyện ý gặp lại họ, hoài niệm thật tốt lắm, có thể tự mình khống chế, cho nên, gặp lại không bằng hoài niệm.
Chí Hạo mới bước được một bước, cổ tay đã bị người nắm lấy, mắt Cận Thần vẫn mông lung, mang theo buồn ngủ nhàn nhạt, lại chợt cười, nhẹ giọng nói:“Em đói bụng? Anh mang em đi ăn đồ ngon.”
Chí Hạo kinh ngạc nhìn anh, ngay cả chần chờ cũng chưa kịp, một đường bịn kéo đi, sườn mặt Cận Thần thực đẹp, từ chóp mũi đến góc hàm, Chí Hạo nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy như còn ở trong mộng.
Vẫn là chiếc xe đó, con đường kia, thậm chí, trong quán ăn gia đình nho nhỏ mỗi món ăn đều y như lúc trước, cùng vị nữ đầu bếp mập mạp thích giả ngây thơ nháy mắt với cậu.
Chí Hạo cắt miếng bít-tết đưa lên miệng, thịt dày mà mềm tan ra trong miệng, đúng, chính là loại cảm giác này, giống như đang ở trên thiên đường.
Cận Thần giúp cậu rót rượu, đem bánh mì xắt ra, đặt ở bên tay phải của cậu, trước khi đồ ăn của anh chưa được đem lên, tầm mắt anh chỉ dõi theo cậu, tươi cười chân thành.
Mộng ảo thật tốt lắm, nhưng Chí Hạo cuối cùng vẫn nhịn không được, nhẹ giọng hỏi:“Anh sớm biết tôi sẽ tới sao?”