Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm

Chương 12: Đồng bệnh tương liên




Một thiếu nữ bận hồng y, tay mân mê một con bướm ngồi trên mõm đá bên bờ sông dốc đứng nhìn xuống dòng nước sâu hun hút dưới chân với ánh mắt thẫn thờ.

Tiểu nữ đó là Tiểu Điệp.

Thực ra nàng không còn là thiếu nữ nữa, mà đã là thiếu phụ với một hài tử chưa tới năm tuổi.

Năm năm trước, khi mới mười sáu tuổi, Tiểu Điệp bị một nam nhân lừa dối, để lại cho nàng một cái thai rồi bỏ đi mất hút.

Chừng ấy năm nàng sống trong tủi hổ, thù hận và khốn khổ, xa lánh mọi người.

Nhiều khi nàng muốn bất chấp tất cả, kể cả đứa hài nhi oan nghiệt của mình để chấm dứt cuộc sống tủi hổ.

Thực tình sau khi sinh hài tử, nàng nhiều lần định vứt bỏ nó đi như muốn đoạn tuyệt quá khứ tội lỗi và người tình phụ bạc, nhưng đã không nỡ lìa bỏ hài nhi bất hạnh đó.

Có phải lúc này nàng lại có ý định quyên sinh?

Tiểu Điệp mân mê con bướm trên tay. Nàng cũng xinh tươi như vậy, và có thể cuộc đời của nữ nhân cũng ngắn ngủi như con bướm kia, không?

Đột nhiên sau lưng nàng có tiếng động.

Tiểu Điệp quay lại và nhận ra người đang đến là thiếu niên mà mình đã gặp trong rừng cách đây mấy tháng.

Lần ấy Mạnh Tinh Hồn hết sức tuyệt vọng.

Chợt Tiểu Điệp nhớ câu mình đã hỏi:

- Anh muốn chết ư? Nhưng hãy nghĩ lại xem mình đã từng sống hay chưa?

Câu đó đã cứu Mạnh Tinh Hồn thoát khỏi dự định bi đát nhất.

Lúc này, dưới ánh trăng, Tiểu Điệp nhận thấy ánh mắt đối phương không còn tuyệt vọng như lần trước nữa mà sáng lên lấp lánh.

Không hiểu sao chỉ một lần gặp ngắn ngủi, nàng lại nhớ lâu đến thế?

Trong ánh mắt, hình như đối phương cũng chưa quên mình.

Tiểu Điệp từ từ đứng lên.

Mạnh Tinh Hồn cười hỏi:

- Cô muốn chết sao?

Tiểu Điệp không đáp.

Mạnh Tinh Hồn lại tiếp:

- Nhưng cô nghĩ thử xem mình đã từng sống thật sự chưa?

Tiểu Điệp biết rằng đối phương nói câu đó là để trêu chọc mình.

Không hiểu sao nàng lại nổi giận, lạnh lùng hỏi:

- Anh vẫn còn chưa chết sao?

Mạnh Tinh Hồn thôi cười đáp:

- Một người chưa từng sống qua thì làm thế nào mà chết được?

Tiểu Điệp dịu giọng hỏi:

- Anh đến đây từ lúc nào?

Mạnh Tinh Hồn đáp lấp lửng:

- Đến lúc cần đến.

- Lúc nào là cần?

- Đó là lúc cô định nhảy xuống nước.

Tiểu Điệp nhíu mày hỏi:

- Anh cho rằng tôi đã từng cứu anh, vì thế anh định cứu tôi, phải vậy không?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Thực tình tôi không ngờ một người như cô mà cũng có lúc muốn chết.

Tiểu Điệp cúi xuống nhưng lại ngẩng lên rất nhanh:

- Anh là người luôn ăn nói bốp chát vậy sao?

- Tôi chỉ nói thật.

- Nói thật thường xúc phạm đến người ta...

Mạnh Tinh Hồn phản đối:

- Nhưng nói dối thì có hại hơn, tuy làm đối phương hài lòng nhưng chỉ mơn trớn lòng tự ái mà thôi...

Tiểu Điệp lặng đi một lúc rồi chợt nói:

- Anh thử nói xem, nếu lần đó tôi không đến thì anh định chết thật phải không?

- Tôi chỉ muốn chết. Nhưng có chết không lại là chuyện khác.

- Sao vậy?

- Vì có rất nhiều người muốn chết, nhưng chung quy vẫn sống.

Tiểu Điệp cười hỏi:

- Anh cho rằng đó là do số phận?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Có thể như thế.

Tiểu Điệp nhẹ giọng:

- Vì thế không phải tôi đã cứu anh, cũng như vừa rồi không phải anh cứu tôi.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu tán đồng:

- Người đã quyết vứt đi mạng sống của mình thì không ai có thể cứu được.

Tiểu Điệp gật đầu:

- Coi như chúng ta không ai nợ gì nhau.

- Nhưng tôi vẫn nợ cô...

Tiểu Điệp không hiểu:

- Anh nợ gì tôi?

Mạnh Tinh Hồn buông rõ từng chữ:

- Vì bây giờ tôi không muốn chết nữa.

Tiểu Điệp chợt cười nói:

- Nếu vậy tôi cũng nợ anh.

- Nợ tôi việc gì chứ?

- Vì tôi không nghĩ rằng tối nay mình lại có thể cười được.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Cô chắc rất thích cười?

- Thích cười và có cười được hay không là chuyện khác hẳn nhau.

- Hay cô thấy tôi đáng cười lắm?

- Không phải thế, chỉ là trông anh có gì đó rất thú vị.

Mạnh Tinh Hồn chợt đề nghị:

- Nếu vậy sao cô không đi cùng tôi tới đâu đó uống vài chén rượu?

Tiểu Điệp tán thành ngay:

- Tại sao lại không chứ?

Họ cùng nhau ra khỏi rừng đi đến ngôi nhà lá của Mạnh Tinh Hồn. Rượu không ngon lắm. Vào giờ này khó kiếm được nơi có rượu ngon.

Thực tình rượu ngon hay không cũng chẳng có gì quan trọng lắm. Chỉ cần có người uống với mình là đủ.

Mạnh Tinh Hồn tự nâng chén lên nói:

- Tôi không thích cung rượu người khác.

Tiểu Điệp phụ họa:

- Tôi cũng không thích người khác cung rượu mình.

- Nhưng tôi lại không thích người khác chỉ nhìn mà không uống.

Tiểu Điệp cười nói:

- Tất cả những người uống rượu thường có một thói xấu là muốn những người cùng uống đều say trước mình.

Mạnh Tinh Hồn nhìn vào mắt Tiểu Điệp:

- Có vẻ như cô rất thông hiểu tính cách của những người thích uống rượu?

Tiểu Điệp không chút ngần ngừ đáp:

- Bởi vì tôi cũng là một trong số đó.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Tôi thấy cô không có vẻ giống như một con sâu rượu.

- Anh không tin?

Nàng uống một hơi hết rượu, khà một tiếng như một tay sành sõi rồi nói:

- Thực ra tôi không bắt buộc anh phải tin, vì chúng ta còn chưa hiểu nhau, thậm chí có thể nói là chưa quen biết...

Mạnh Tinh Hồn ngắt lời:

- Nhưng bây giờ xem như đã quen, hơn nữa...

Chưa nói hết câu, y tự rót cho mình chén rượu khác uống xong mới nói:

- Có hiểu nhau hay không là một chuyện, nhưng... thích gặp để trò chuyện lại là chuyện khác.

Tiểu Điệp cười hỏi:

- Anh đang giãi bày lòng mình hay sao?

- Xưa nay tôi chưa từng đối với ai như thế. Nhưng hôm nay đối với cô là một ngoại lệ...

Mạnh Tinh Hồn đã nói thật. Y từng tiếp xúc với không ít mỹ nhân, nhất là hạng gái làng chơi. Tất cả những người y từng chung đụng chưa bao giờ để lại chút tình cảm nào trong lòng y. Đây là lần đầu tiên Mạnh Tinh Hồn thấy tim mình rung động, có lẽ từ lần đầu tiên gặp nữ nhân đặc biệt này.

Tiểu Điệp cười hỏi:

- Vì sao thế?

Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm hồi lâu rồi chợt thở dài:

- Tôi cũng không biết nữa...

Tiểu Điệp không nói gì.

Nàng cũng cảm thấy lòng mình chợt nao nao, muốn giãi bày lòng mình trước con người hầu như chưa quen này. Nhưng tại sao lại như thế thì nàng không sao cắt nghĩa được.

Hồi lâu nàng mới cười nói:

- Hình như anh nói nhiều nhưng uống ít.

- Vì tôi đang chờ cô.

- Chờ tôi?

- Phải. Tôi đã uống nhiều hơn cô hai chén.

- Chẳng lẽ anh muốn tôi phải uống cho bằng anh?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Đúng thế!

- Anh muốn chuốc tôi say ư?

Mạnh Tinh Hồn thẳng thắn xác nhận:

- Quả thật tôi đang có ý đó.

- Vậy thì tôi xin nói trước làm tôi say chẳng phải việc dễ dàng đâu!

- Việc gì không dễ mới có hứng thú. Càng khó càng thú vị!

Hai người trầm mặc theo những ý nghĩ riêng của mình.

Ngôi nhà tranh tuy thiếu tiện nghi, bề bộn nhưng rất yên tĩnh.

Đã lâu Mạnh Tinh Hồn không đưa người về nhà mình nữa, ngay cả y cũng ít ở đây nên có mùi ẩm mốc.

Nhưng có lẽ không ai để ý đến điều này.

Không biết đang canh hai hay đã hết canh ba? Nhưng chắc đã khuya lắm.

Mạnh Tinh Hồn uống thêm chén nữa lại nói:

- Tôi chợt nhận thấy đối với cô tôi có thể nói tất cả mọi chuyện, đồng thời cũng uống được rất nhiều.

Tiểu Điệp hỏi:

- Thông thường đối với bằng hữu, người ta mới nói thế chứ?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Phải!

- Nhưng có lẽ chúng ta chưa phải là bằng hữu.

- Có lẽ thế.

- Không phải có lẽ, mà đó là điều chắc chắn. Vì tôi chưa biết gì về anh, cũng như anh còn chưa biết tí gì về tôi cả.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không. Tôi biết rằng cô có một hài tử, nhưng nó lại không có phụ thân.

Tiểu Điệp đỏ mặt hỏi:

- Do đâu mà anh biết được:

Mạnh Tinh Hồn thật thà đáp:

- Sau lần gặp trước, không hiểu sao hồn tôi như bị cô lấy mất. Tôi đã ngầm điều tra về cô.

- Anh đã đến nhà tôi?

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Phải, tôi đã gặp nhi tử của cô. Nó thật kháu khỉnh và đáng yêu...

Trái tim Tiểu Điệp chợt đập rộn lên. Không ít người theo đuổi và tán tỉnh nàng, nhưng chưa ai nói với nàng bằng những lời lẽ như thế.

Thông thường sau khi nam nhân biết nữ nhân đã có nhi tử thì họ không theo đuổi nữa, thế mà người này...

Một lúc, nàng lại hỏi:

- Anh biết thêm gì về tôi nữa?

- Tôi biết cô tên là Tiểu Điệp.

- Thế mà tôi chẳng biết tí gì về anh cả.

- Tôi họ Mạnh...

Tiểu Điệp vội ngắt lời:

- Tôi hoàn toàn không muốn biết tên anh. Bởi vì chúng ta không có mối quan hệ nào. Trước đây không có, cả sau này cũng sẽ không có.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy tim mình nhói lên, vội hỏi:

- Vì sao chứ?

Tiểu Điệp bình thản đáp:

- Vì tôi không thích!

- Chắc cô bất bình về sự tò mò của tôi, và có thể nói là mạo muội nữa?

Tiểu Điệp không đáp. Đứng lên hướng ra phía cửa.

Mạnh Tinh Hồn vội đứng lên hỏi:

- Cô muốn đi rồi sao?

- Lẽ ra tôi phải đi từ lâu rồi.

- Để tôi tiễn cô một quãng.

Tiểu Điệp lắc đầu nguầy nguậy:

- Không! Không cần! Tôi cũng có chân kia mà...

- Sau này...

Tiểu Điệp vội lắc đầu:

- Không có sau này gì cả. Giữa chúng ta không có sau này. Coi như chưa hề quen biết!

Mạnh Tinh Hồn đứng lặng, không hiểu sao nữ nhân này chợt thay đổi đột ngột như vậy, đang vui vẻ chuyện trò bỗng trở thành kẻ vô tình, lạnh lùng và tàn nhẫn đến thế.

Quả là không ai có thể giải thích được nỗi lòng của một nữ nhân.

Mạnh Tinh Hồn chợt cảm thấy lòng mình như có một mũi tên đâm vào.

Y không biết nói gì, chỉ đứng ngây ra như phỗng.

Xưa nay y không thích ép buộc người khác, nhất là đối với nữ nhân.

Không ngờ Tiểu Điệp mới đến cửa bỗng quay lại hỏi:

- Anh cứ để tôi bỏ đi như vậy sao?

Mạnh Tinh Hồn ngờ người hỏi:

- Tôi biết làm gì chứ?

Nàng cười nói thêm:

- Nếu là người khác, họ sẽ cố tìm mọi cách để giữ tôi ở lại.

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Tôi là tôi, không phải người khác.

Tiểu Điệp nhìn thẳng vào đối phương nhận xét:

- Anh là người thú vị, rất thú vị...

Rồi nàng chợt quay lại bên bàn cầm chén rượu mình lên nhưng chén không còn giọt nào. Tuy vậy nàng vẫn nâng chén lên ghé vào môi.

Mạnh Tinh Hồn nói:

- Hình như cô có phần say rồi...

Tiểu Điệp uống ly rượu không bỗng cười khanh khách hỏi:

- Anh không thích tôi say rượu sao? Nam nhân thường thích nữ nhân say rượu, khi đó họ dễ dàng thực hiện ý định của mình...

Tới đó, mặt nàng đỏ ửng lên, buông tay để rơi chén rượu xuống đất vỡ tan và ngồi phịch xuống nền nhà, vừa khóc vừa gào to:

- Tôi không muốn về nhà! Không muốn về nữa!

* * * * *

Tiểu Điệp ở lại trong gian lều tranh của Mạnh Tinh Hồn.

Khi tỉnh lại, nàng thấy mình nằm trên chiếc giường vừa lạnh vừa cứng độc nhất trong phòng.

Y phục trên người nàng vẫn nguyên vẹn, cả giày cũng không bị cởi ra.

Thiếu niên họ Mạnh vẫn ngồi trên chiếc ghế, tay tỳ lên bàn như vẫn ngồi tư thế đó từ tối hôm qua.

Bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chênh chếch, chắc đã gần trưa.

Tiểu Điệp đưa mắt nhìn Mạnh Tinh Hồn, cất giọng buồn buồn hỏi:

- Tối qua tôi đã say rượu, đúng không?

Mạnh Tinh Hồn không trả lời, chỉ nói:

- Bất cứ ai đều có lúc say rượu.

Tiểu Điệp ngồi lên,đỏ mặt:

- Chưa lần nào uống rượu tôi nhanh say như vậy.

- Tôi biết tối hôm qua tâm tình cô không bình thường.

- Anh cho là thế sao.

Mạnh Tinh Hồn gật đầu:

- Một người không bình thường mới ngồi bên bờ vực định tự tuyệt.

Tiểu Điệp cúi thấp đầu, một lúc mới hỏi:

- Sau khi say rượu, tôi đã nói những gì?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Cô nói sẽ không trở về nhà nữa.

- Còn gì nữa?

Mạnh Tinh Hồn không trả lời mà phản vấn:

- Cô cho rằng mình nói gì nào?

Tiểu Điệp đứng lên, sửa lại mái tóc, cười nói:

- Bây giờ thì tôi nên về rồi!

- Tôi biết.

Tiểu Điệp chợt ngẩng lên hỏi:

- Vì sao anh cứ nhìn tôi trân trân thế?

Mạnh Tinh Hồn trả lời nhẹ như hơi thở:

- Vì tôi sợ...

Tiểu Điệp mở to đôi mắt kiều diễm:

- Sợ ư? Sợ gì chứ?

- Sợ sau này tôi không còn được thấy cô nữa.

Nàng chợt thấy tim mình run rẩy, vội cúi xuống nhưng lại ngẩng lên ngay, nhận ra ánh mắt đau khổ của thiếu niên.

Chàng chỉ mới hăm hai, hăm ba tuổi, nhưng xem ra đã rất dày dặn.

Nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên chưa vợ, chẳng lẽ đã phải lòng một thiếu phụ đã có con, mặc dù nàng cũng chỉ có hăm mươi, hăm một tuổi?

Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói tiếp:

- Tôi hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại cô.

Tiểu Điệp vội kêu lên:

- Không được!

Chợt nàng nhận thấy giọng nói mình quá xẵng, liền hơi dịu lại:

- Nếu anh đến tìm tôi, nhất định anh sẽ hối hận!

Mạnh Tinh Hồn vội hỏi:

- Hối hận ư? Hối hận gì chứ?

- Anh đến tìm tôi, việc đó chẳng mang đến điều gì tốt đẹp cho anh cả. Tôi là một người không có ích gì cho ai...

- Đó là việc của tôi, tôi chỉ hỏi...

Mạnh Tinh Hồn dừng lại một chút rồi nói rành rọt từng chữ:

- Tôi chỉ hỏi cô có muốn tôi đến tìm cô không?

Tiểu Điệp lắc đầu:

- Không, anh tuyệt đối không thể đến tìm tôi được!

Rồi nàng chợt cúi đầu, hạ giọng:

- Nhưng có lẽ sau này có lúc tôi sẽ đến tìm anh.

Xong câu nói, nàng đi ra khỏi cửa.

Mạnh Tinh Hồn vẫn ngồi nguyên trên ghế, buồn bã đưa mắt nhìn theo.

Nỗi lòng y lúc đó rất khó tả, vừa chua chát, vừa đau khổ, thất vọng, có cả nỗi êm dịu.

Mạnh Tinh Hồn có cảm giác rằng trong lòng Tiểu Điệp có nỗi bí ẩn nào đó nhưng không muốn thổ lộ với ai.

Câu cuối cùng của nàng: “Sau này có lúc tôi sẽ đến tìm anh” đã khơi lên niềm hy vọng trong lòng y.

Bây giờ Mạnh Tinh Hồn không còn nghi ngờ gì nữa về tình yêu của mình đối với thiếu phụ trẻ tuổi đó.

Nhưng có thật nàng sẽ đến tìm mình không?

Lúc sau y buông tiếng thở dài rồi nằm phịch xuống giường, để nguyên quần áo mà ngủ.

Với sự xuất hiện của Tiểu Điệp, Mạnh Tinh Hồn như trở thành con người khác.

Y đang có chuyện quan trọng cần làm, nhưng bây giờ không muốn làm gì nữa, nhất là nghề giết mướn.

Có phải y thật sự đã theo vết Diệp Tường?

Mạnh Tinh Hồn không thể ngủ được ngay, nôn nao vì hương vị thiếu phụ còn lưu lại trên giường mình.

Trên gối còn hằn dấu vết đầu nàng đã đặt vào đó, thậm chí còn vương lại mấy sợi tóc.

Nàng đã đến rồi biến mất như cánh bướm.

Nàng có trở lại thật không?

Nếu nàng không đến, ta có thể quên nàng được không?

Còn nàng, nàng sẽ quên ta một cách dễ dàng.

Đột nhiên cánh cửa bị mở ra.

Tiếng động làm Mạnh Tinh Hồn ngẩng lên đưa mắt nhìn ra cửa và thấy nàng xuất hiện.

Y đứng bật dậy như bị điện giật.

Nàng đứng giữa phòng, mặt tươi rói như hoa, không còn chút dấu vết nào của cơn say tối qua, vô cùng kiều diễm, giống như một bông hoa đang độ nở tươi nhất.

Mạnh Tinh Hồn với nỗi lòng phơi phới tiến lại gần. Trong đời chưa bao giờ y hạnh phúc như vậy.

Nàng giấu vật gì sau lưng, cười hỏi:

- Anh đoán xem tôi mang gì tới nào?

Mạnh Tinh Hồn thẫn thờ lắc đầu. Chừng như không hiểu nàng vừa nói gì.

Tiểu Điệp vẫn giấu hai tay sau lưng, nhưng không cười nữa, tiếp lời:

- Tối qua tôi dùng của anh một bữa, vì thế hôm nay muốn trả lời món nợ đó. Như vậy là hợp lý, phải không?

Dứt lời đưa tay ra. Trong đó chỉ vỏn vẹn có hai chiếc thìa bằng gỗ.

Nàng lại cười hỏi:

- Anh có đói không?

Bấy giờ Mạnh Tinh Hồn mới sực tỉnh, vội cười đáp:

- Tôi cảm thấy đói đến không nỗi tưởng chừng lúc này mình có thể ăn hết cả một con trâu.

Tiểu Điệp dắt Mạnh Tinh Hồn đi vào rừng.

Hương rừng thơm ngát.

Hai người chạy luồn qua những thân cây lớn, vờn qua vờn lại như hai đứa trẻ, cuối cùng dừng lại nằm xoài trên một đám cỏ, thích thú hít vào hương cỏ thơm tho.

Hồi lâu, Tiểu Điệp mới thở dài nói:

- Đã rất lâu tôi không được nằm trên thảm cỏ thú vị thế này, còn anh?

Mạnh Tinh Hồn cười đáp:

- Tôi thường đến nằm ở đây. Nhưng hôm nay lại thấy khác hẳn.

Tiểu Điệp nhổm lên:

- Hôm nay có gì khác?

- Hôm nay thảm cỏ như mềm mại hơn nhiều!

Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười mê đắm:

- Thì ra anh cũng là người rất có tâm hồn, văn vẻ như thế...

Mạnh Tinh Hồn chỉ cười không đáp.

Tiểu Điệp lại hỏi:

- Có phải anh nghĩ rằng tôi sẽ không trở lại tìm anh nữa?

Mạnh Tinh Hồn thú nhận:

- Quả thực tôi có nghĩ như vậy.

- Và nhất là không nghĩ rằng tôi sẽ trở lại ngay.

- Phải!

- Anh có biết vì sao tôi trở lại nhanh như vậy không?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không biết, chỉ biết rằng sau khi cô đi rồi, tâm hồn tôi hoàn toàn trống vắng.

Tiểu Điệp lặng thinh không nói, có phải nàng thầm thừa nhận đối phương có cùng cảm giác như mình?

Nỗi trống trải trong tâm hồn thật là đáng sợ. Và chỉ có những người cảm thấy trống trải mới biết quý giá giây phút hạnh phúc khi gặp lại nhau.

Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói:

- Cũng có thể chúng ta chưa phải là bằng hữu. Nhưng không hiểu sao chỉ có bên cạnh nàng ta mới không cảm thấy lòng mình trống vắng.

Không những Mạnh Tinh Hồn ăn nói như một thư sinh mà cách xưng hô cũng đã thay đổi.

Tiểu Điệp tưởng chừng không nén được thốt lên: “Cả thiếp cũng vậy!”, nhưng cuối cùng đã nén được lại.

Dù sao nàng cũng là nữ nhân. Đã là nữ nhân thì không thể nói toạc ra mọi tình cảm của mình.

Cuối cùng nàng ngồi dậy nói:

- Dù sao thì tôi cũng đã đến. Chúng ta hãy cùng chơi thật vui vẻ!

Mạnh Tinh Hồn không giấu nỗi vui mừng, vội đáp:

- Nhất định thế. Dù nàng muốn gì ta cũng chìu hết.

Tiểu Điệp nói một cách thần bí:

- Thế chúng ta đi đào kho báu, được không?

Mạnh Tinh Hồn trố mắt ngạc nhiên:

- Đào kho báu?

Tiểu Điệp cười gật đầu:

- Tôi biết trong rừng này có một kho báu.

Mạnh Tinh Hồn cũng cười phụ họa:

- Chẳng những trong rừng này có kho báu mà có cả thần tiên. Họ rất thích chúng ta biến thành lừa, nàng phải thật cẩn thận đừng để họ bắt gặp mới được.

Tiểu Điệp giẩu môi hỏi:

- Anh không tin tôi sao?

- Tin, và nàng cũng phải tin ta mới được.

Tiểu Điệp dậm chân phụng phịu:

- Được, anh đã không tin thì thôi. Nhưng đến khi tìm được để xem anh có chịu tin không?

Mạnh Tinh Hồn chỉ cười.

Tiểu Điệp chợt ghé tai xuống đất một lúc rồi nói:

- Tôi nghe thấy rồi!

- Nghe thấy gì?

- Âm thanh và mùi vị của kho báu.

- Vậy ư? Ở đâu thế?

- Kho báu ở ngay bên dưới chỗ anh đang nằm đó!

Mạnh Tinh Hồn bất chợt đứng lên hỏi:

- Dưới này có kho báu thật ư?

Tiểu Điệp nghiêm giọng:

- Sao không thật? Bây giờ thì anh buộc phải tin.

Mạnh Tinh Hồn phá lên cười.

Giọng Tiểu Điệp tỏ ra giận dỗi:

- Nếu tôi đào lên có thì sao nào?

- Nếu nàng đào lên mà có thì hãy đi tìm thần tiên biến ta thành cơn lừa cũng được.

Tiểu Điệp gật đầu:

- Được! Nam tử hán nói ra là phải giữ lời đấy!

Nàng nói xong đi tìm một que gỗ cứng bắt đầu đào. Mạnh Tinh Hồn cũng giúp một tay. Chẳng bao lâu nghe khúc cây chạm phải vật gì cứng nghe “cạch” một tiếng.

Tiểu Điệp ngước nhìn Mạnh Tinh Hồn với vẻ đắc thắng:

- Xem ra lần này có kẻ biến thành lừa thật rồi!

Mạnh Tinh Hồn ngẩn người ra một lúc rồi đột nhiên phá lên cười ngặt nghẽo.

“Kho báu” đào lên chỉ là một bình rượu và một gói nhỏ được bọc kỹ, chắc là thức nhắm.

- Ta mắc lừa nàng rồi, rõ ràng những thứ này vừa được nàng chôn xuống!

Tiểu Điệp trả miếng:

- Bất kể ai chôn. Nhưng anh có thừa nhận đây là kho báu hay không?

- Đương nhiên thừa nhận. Chẳng những thế, ta thấy không có kho báu nào đáng giá hơn.

- Nay kho báu đã được tìm thấy. Thế còn chuyện lừa ngựa thì tính sao đây?

- Lừa ngồi ngay trước mặt nàng đây, chẳng lẽ nàng không trông thấy?

Tiểu Điệp cười ngặt nghẽo:

- Hình như còn lừa này chỉ có hai chân thôi...

- Lừa hai chân còn tốt hơn lừa bốn chân chứ sao?

- Tốt ở chỗ nào?

- Vì thứ lừa hai chân còn biết uống rượu!

Cả hai cùng cười đến chảy cả nước mắt.

Rượu được mở ra, thức ăn cũng được xếp ngay ngắn trên đám cỏ.

Trong gió thoang thoảng hương rừng, có cả mùi rượu đến là hấp dẫn.

Thức ăn gồm một con gà nướng và mấy chiếc bánh bao, tất cả đều còn nóng giòn.

Cả hai bắt đầu ăn uống, cứ ghé bình vào miệng mà uống, còn thức ăn thì dùng tay mà xé.

Không ai nói gì, chỉ nhìn nhau với ánh mắt chứa chan hạnh phúc.

Lúc này cái im lặng còn nhiều ý nghĩa hơn dùng thiên ngôn vạn ngữ.

Nhưng cuộc hội ngộ nào rồi cũng đến hồi kết thúc.

Trước khi chia tay, Mạnh Tinh Hồn chợt nói:

- Ta đã biết hoàn cảnh của nàng, đã trông thấy hài tử. Tuy không biết phụ thân nó là ai, nhưng nàng đã coi như không có hắn trên đời. Ta không suy nghĩ đến điều này nữa. Bởi vì trước đây ta cũng đã có nhiều nữ nhân khác, mặc dù không người nào để lại trong lòng ta chút vết dấu. Nếu nàng thật lòng vì ta thì hãy mang hài nhi của nàng đến, ta sẽ coi nó như con ruột của mình. Được không?

Tiểu Điệp cảm kích tình lang, cổ nghẹn lại không nói nên lời.

* * * * *

Mạnh Tinh Hồn quay trở lại ngôi lều của mình, lòng vui phơi phới.

Y tưởng tượng đến cảnh vài ngày nữa, trong ngôi nhà này sẽ ríu rít tiếng trẻ, ngọt ngào những lời yêu thương, biến thành một tổ ấm hạnh phúc.

Nhưng không hiểu sao, trong lòng y thỉnh thoảng lại trào lên một nỗi lo lắng.

Có thật hạnh phúc ngọt ngào kia sẽ đến với y không?

Mạnh Tinh Hồn không hề ngờ rằng vừa rồi có người theo dõi cuộc tình tự của họ với ánh mắt hằn học ghen tỵ.

Giả có thể giết thì đôi tình nhân đã là nạn nhân từ lâu!

Khi hai người chia tay, kẻ ngầm theo dõi nghiến răng nhủ thầm:

- Các ngươi sẽ phải hối hận! Dù ta không thể giết các ngươi, nhưng sẽ có ngày các ngươi phải hối hận. Dù có được sống, các ngươi sẽ chịu sự hành hạ còn đáng sợ hơn cái chết.

Tuy ánh mắt tàn độc nhưng người đó giữ được vẻ rất bình tĩnh, chứng tỏ người này nhất định sẽ thực hiện được lời nguyền của mình.

* * * * *

Khi Mạnh Tinh Hồn mở cửa phòng mình mới phát hiện được Cao lão đại ở trong đó.

Cao lão đại nhìn vẻ hốt hoảng của Mạnh Tinh Hồn, nhoẻn miệng cười hỏi:

- Ngươi không ngờ ta ở đây chứ gì? Chỉ cần nhìn vẻ hốt hoảng của ngươi là biết ngay.

Mạnh Tinh Hồn không đáp, chỉ gật đầu.

Cao lão đại sầm mặt, đáp:

- Trước đây dù ở cách mười trượng, ngươi cũng có thể phát hiện được trong nhà có người. Tại sao bây giờ thay đổi như vậy? Lý do gì khiến ngươi thay đổi?

Mạnh Tinh Hồn cúi đầu không đáp.

Im lặng có nghĩ là thừa nhận.

Giọng Cao lão đại tiếp tục vang lên lảnh lót:

- Loại chồn cáo chỉ trong mùa giao cấu mới sa vào cạm bẫy của người đi săn. Còn ngươi thì sao?

Mạnh Tinh Hồn phản kháng:

- Tôi không phải là loài chồn cáo. Tôi là người!

Cao lão đại phản vấn:

- Ngươi cũng có thời kỳ động cỡn lên chứ?

Mạnh Tinh Hồn cố nén giận:

- Ở đây không có cạm bẫy, và đại thư không phải là người đi săn.

- Nếu ta đúng là người đi săn thì sao chứ?

- Nếu vậy thì tôi đã chết.

Cao lão đại trừng mắt nhìn y, cuối cùng thị cười:

- Quả nhiên ngươi vẫn như trước, không đến nỗi làm ta thất vọng.

Rồi chợt cười hỏi:

- Ngươi có biết sau lưng người ta gọi ngươi bằng cái tên gì không?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu.

Cao lão đại tự trả lời:

- Người ta gọi ngươi là cái đinh, bất cứ ai va chạm vào ngươi đều lủng một lỗ. Ngay cả ta cũng thế.

Mạnh Tinh Hồn thản nhiên đáp:

- Ai gọi tôi là gì cũng không quan trọng.

Cao lão đại nhìn đối phương một lát rồi nói:

- Ta đến xem ngươi sống thế nào, và chuẩn bị tiến hành công việc tới đâu. Nên nhớ rằng từ nhỏ, chẳng ngày nào ngươi không đến gặp ta. Thế mà nay đã gần hai tháng...

Cao lão đại không nói hết câu, nhưng Mạnh Tinh Hồn hiểu rằng đối phương muốn cảnh cáo mình rằng thời hạn giết Lão Bá chỉ còn mười mấy ngày nữa.

Đến lúc này y mới sực nhớ:

- Đại thư chẳng cần phải đến đây. Việc cần làm, tôi nhất định sẽ làm, không quên đâu.

Cao lão đại chợt xuống giọng:

- Diệp Tường đã đến gặp ta nói về chuyện ngươi đã gặp Hàn Đường thế nào. Bởi thế ta không thể không tới gặp ngươi, chúc mừng ngươi đã thoát khỏi một hiểm họa.

Mạnh Tinh Hồn lãnh đạm trả lời:

- Cám ơn...

Cao lão đại không lưu tâm, cười nói:

- Không phải ta đến để giục ngươi đâu. Chỉ cho ngươi biết hiện tại đang có cơ hội tốt.

Mạnh Tinh Hồn hỏi ngay:

- Cơ hội nào vậy?

- Hiện Tôn Ngọc Bá đang bí mật chiêu binh mãi mã, chuẩn bị dốc toàn lực trong một cuộc chiến sinh tử cuối cùng với Vạn Bằng Vương. Một người như ngươi đến đầu quân, nhất định sẽ được trọng dụng.

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày nói:

- Nhưng trước sau gì ông ta cũng sẽ truy xét được lai lịch của tôi...

Cao lão đại gật đầu:

- Đương nhiên.

- Nếu lão điều tra được lai lịch, đại thư cho rằng lão sẽ xử trí thế nào?

Cao lão đại trả lời dứt khoát:

- Ngươi là người không có lai lịch. Trong giang hồ trừ chúng ta, không ai biết lai lịch của ngươi.

Cái đó không sai. Hiện tại, ngoài Cao lão đại và Diệp Tường, không ai biết lai lịch của Mạnh Tinh Hồn.

Có thể nói y là người không có lai lịch.

Người không có lai lịch thường không được ai tin cậy. Bởi vì con người ta không thể từ trên trời rơi xuống.

Cao lão đại thăm dò:

- Giả sử Tôn Ngọc Bá dò ra được lai lịch của ngươi, nhất định sẽ không để ngươi sống.

Điều đó thì không có gì phải nghi ngờ.

Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:

- Đại thư muốn tôi giết hắn hay muốn hắn giết tôi?

Cao lão đại cười to:

- Ngươi yên tâm đi! Ngươi sẽ là người có lai lịch rõ ràng, hơn nữa rất đáng tin cậy.

Mạnh Tinh Hồn nhíu mày:

- Lai lịch thế nào?

Cao lão đại đáp:

- Từ bây giờ ngươi sẽ mang họ Tần, tên là Tần Trung Đình là người của Tần gia ở Lỗ Đông. Thủ hạ của Tần Nhị Gia có một số tên từ lâu dùng thương thuyền ra hải ngoại buôn bán, trong đó có một người cháu họ của hắn là Tần Trung Đình. Bởi ra đi từ nhỏ nên ở Trung Nguyên rất ít người biết ngươi.

Thị lại cười nói tiếp:

- Nhị gia Tần Hộ Hoa chẳng những nợ ta một món nợ ân tình mà rất muốn có quan hệ tốt với ta. Cho dù bây giờ có bắt hắn nhận ngươi làm cháu, hắn cũng không phủ nhận.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Đã là đệ tử của Tần gia, vì sao phải đầu nhập về với Tôn Ngọc Bá?

Cao lão đại đáp:

- Vì ngươi muốn xuất đầu. Cuộc chiến của Lão Bá và Vạn Bằng Vương đã làm chấn động toàn võ lâm. Những thanh niên có chí khí muốn giương danh lập vị đều coi đây là cơ hội tốt cho mình tiến thân.

Mạnh Tinh Hồn nhìn Cao lão đại với sự thán phục, mặc dù thị là nữ nhân, tuổi còn trẻ nhưng đã đề ra kế hoạch gì đều rất cẩn thận và chu mật, chưa từng thất bại. Trí tuệ của thị có thể hơn cả mười tên lão luyện giang hồ.

Cao lão đại cũng đang nhìn Mạnh Tinh Hồn ánh mắt trầm tĩnh.

Mạnh Tinh Hồn khi tiếp xúc với ánh mắt đó, trong lòng có phần chột dạ, thầm nghĩ rằng một nữ nhân lạnh lùng và sắc sảo ngồi trước mặt mình đây có thật là kẻ giàu lòng cưu mang đã cứu huynh đệ chúng từ dưới đáy tận cùng của sự đói khổ và cưu mang chúng suốt mười mấy năm qua hay không? Và chính lúc đó thị cũng chỉ là một nữ hài tử mới mười hai mười ba tuổi, không thân thích, không chỗ nương tựa trong thời buổi chiến tranh đói kém, người chết đói đầy đường đừng nói đám trẻ con mà cả người lớn sống được cũng đã là một kỳ tích?

Con người đã từng sẵn lòng hy sinh tất cả, kể cả trinh bạch của một thiếu nữ, để nuôi bốn đứa trẻ xa lạ, nay đã biến thành một nữ nhân lạnh lùng và đáng sợ đến thế sao?

Mạnh Tinh Hồn trước đây từng nhiều lần đặt câu hỏi rằng với tính cách như Cao lão đại, tại sao lúc đó lại đưa tay cứu giúp chúng? Nhất định có mục đích chứ? Hay là chỉ xuất phát từ lòng thương và tình đồng cảnh? Hay từ lúc đó đã có tính toán sẽ lợi dụng những đứa trẻ tội nghiệp này?

Như vậy tình thương và sự quan tâm của Cao lão đại xuất phát từ kế hoạch đã sắp sẵn từ trước?

Đã đôi lần Mạnh Tinh Hồn hoài nghi như thế, nhưng chưa lần nào dám nghĩ quá nhiều.

Bởi vì y không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa.

Chợt thấy Cao lão đại lấy ra hai cuốn vở ngoài bọc bìa thiếp vàng trông rất đẹp, chìa ra một quyển nói:

- Đây là gia phả họ Tần, Tần gia ở Lỗ Đông là một đại tộc, người rất đông. Tốt nhất là ngươi phải nhớ cho hết. Đặc biệt một người có tên Tần Hùng là phụ thân Tần Trung Đình. Tần Hùng chết khi Tần Trung Đình mới mười tuổi.

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Vì sao mà chết?

- Bị bệnh!

- Bệnh gì vậy?

Cao lão đại lắc đầu:

- Người ta bảo rằng Tần Hùng mắc một chứng bệnh chẳng hay ho gì lắm nên không muốn để ngoại nhân biết. Ngươi có thể từ chối trả lời nếu có người muốn hỏi.

Mạnh Tinh Hồn lại hỏi:

- Còn cuốn kia là gì?

- Đây là cuốn nhật ký của Tần Trung Đình, người mà ngươi phải nhập vai. Trong này ghi lại những sinh hoạt của hắn ở trên thương thuyền, quen biết những người nào và những địa phương đã từng đi qua. Cuốn nhật ký rất quan trọng, vì thế ngươi nên đọc thật kỹ.

Mạnh Tinh Hồn tần ngần nói:

- Như vậy những người quen của hắn không ít...

Cao lão đại ngắt lời:

- Ngươi yên tâm đi, tất cả đều đang ở hải ngoại buôn bán, trong vòng hai ba năm quyết không thể trở về Trung Nguyên đâu. Đừng sợ họ bóc trần diện mạo của ngươi.

- Tôi chỉ lo một điều...

- Có phải ngươi sợ rằng Lão Bá sẽ tìm thấy chính Tần Trung Đình thật?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Chính thế!

Cao lão đại cười nói:

- Đừng lo, sẽ không ai tìm được Tần Trung Đình nữa.

Mạnh Tinh Hồn buột miệng:

- Sao vậy?

Nhưng vừa thốt ra, y chợt đỏ mặt vì hiểu rằng câu hỏi của mình là thừa.

Cao lão đại đã muốn một người mất tích thì đó chẳng phải là chuyện khó khăn.

Cao lão đại cũng hiểu ý đối phương, lại hỏi:

- Ngươi còn vấn đề gì nữa không?

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không.

- Vậy ta hỏi ngươi, ngươi định đi hay không?

Mạnh Tinh Hồn không đáp, quay người nhìn ra cửa sổ.

Trong gió đã mang hơi hướng của mùa xuân. Bóng non xa hiện ra xanh biếc.

Mạnh Tinh Hồn chậm rãi nói:

- Nếu không có đại thư tôi không thể sống tới bây giờ. Đại thư cũng biết rằng bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn sàng vì đại thư mà chết.

Ánh mắt Cao lão đại bỗng dịu hẳn lại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng:

- Nhưng ta không hy vọng ngươi vì ta mà chết, ngược lại hãy vì ta mà sống.

- Tôi không cha không mẹ, cũng không còn ai thân thích, thậm chí cả bằng hữu cũng không. Tôi có thể vì đại thư mà sống hoặc chết. Nhưng bây giờ...

Cao lão đại ngắt lời:

- Bây giờ thì sao?

Mạnh Tinh Hồn đưa tay mân mê chấn song cửa sổ, chậm rãi nói:

- Bây giờ tôi muốn vì bản thân mình mà sống một thời gian.

Nét dịu dàng trong ánh mắt Cao lão đại đột nhiên biến mất, giọng nói cũng trở nên lạnh băng:

- Có phải ngươi định lìa bỏ ta?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Tôi thật không có ý đó, chỉ là...

Cao lão đại phũ phàng ngắt lời:

- Ý ngươi thế nào ta đã quá rõ.

Rồi chợt mỉm cười mỉa mai hỏi:

- Có phải ngươi đã có ý trung nhân?

Mạnh Tinh Hồn không đáp. Như vậy nghĩa là thừa nhận.

Cao lão đại tiếp:

- Ngươi đừng giấu ta. Việc đó chẳng phải hỷ sự hay sao? Ta mừng cho ngươi. Chỉ là... nha đầu đó có đáng để ngươi hành động như thế không?

Mạnh Tinh Hồn khẽ nói:

- Cô ấy rất tốt...

Cao lão đại cười to:

- Tuyệt lắm! Ta thật muốn gặp nha đầu đó xem thế nào. Người đã khiến ngươi nặng tình đến khuynh đảo như thế tất phải đặc biệt xuất sắc!

Mạnh Tinh Hồn hỏi:

- Đại thư không phản đối ư?

- Tại sao ta phản đối chứ? Quả thật ngươi cũng nên thành gia lập thất rồi. Chỉ cần ngươi thật sự yêu người đó, nhất định ta sẽ chúc mừng.

Mạnh Tinh Hồn quay lại, ánh mắt lộ vẻ cảm động, đến nỗi cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Cao lão đại quay mặt đi, nói khẽ:

- Các ngươi định đi đâu?

Mạnh Tinh Hồn trầm ngâm một lúc mới trả lời:

- Trước mắt còn chưa biết, nhưng chúng tôi muốn đến một nơi nào thật yên tĩnh.

- Các ngươi định lúc nào thì lên đường?

Mạnh Tinh Hồn nhìn hai cuốn vở trên tay mân mê nói:

- Chỉ sau khi giải quyết xong việc này thì mới quyết định được, có thể đi ngay.

Cao lão đại quay lại nhìn y, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng thân thiết:

- Lần này nhiệm vụ hết sức nguy hiểm, và thời hạn không còn nhiều. Dù ngươi thoái thác, ta cũng không trách ngươi đâu!

Mạnh Tinh Hồn lắc đầu:

- Không, tôi sẽ làm! Tôi đã nhận lời với đại thư.

Cao lão đại cố vặn:

- Có vẻ ngươi không được tin chắc sẽ hoàn thành nó?

Mạnh Tinh Hồn gượng cười đáp:

- Đại thư không cần lo cho tôi. Người đáng phải để ý phải là Tôn Ngọc Bá.

Xưa nay bao giờ y cũng tự tin. Dù nhiệm vụ khó khăn nguy hiểm thế nào y cũng tự tin sẽ hoàn thành.

Và lần này niềm tin ấy lại càng sâu sắc hơn. Có lẽ đó là kết quả của tình yêu.

Tình yêu thường làm cho người ta kiên cường, can đảm và tự tin hơn.

Khi mang trong mình tình yêu, người ta có thể làm được bất cứ việc gì.

Chỉ tiếc một điều rằng tình yêu chỉ có thể cải biến được bản thân mình mà không làm người khác thay đổi được.

Cao lão đại bỏ đi, mang theo một nụ cười trên môi.

Cách đó khá xa có một chiếc xe ngựa rất mỹ lệ chờ sẵn.

Vẫn nụ cười đó, thị ngồi vào xe.

Phu xe đã chờ quá lâu, không giấu được vẻ sốt ruột nhưng thấy nụ cười đó, tinh thần chợt phấn chấn hẳn lên.

Hắn nghĩ thầm:

- Chủ nhân hôm nay có tin tức gì rất vui, nhất định một cuộc làm ăn thuận lợi.

Chưa bao giờ hắn thấy nữ chủ nhân có nụ cười đáng yêu đến thế. Bất luận người nào trông thấy nụ cười đó, tâm hồn tất cũng ấm áp lên.

Lúc về tới Khoái Hoạt Lâm đã sang canh hai. Nhưng ở nơi xa hoa hưởng thụ này, thời gian đó không thể coi là muộn.

Cũng với nụ cười tươi tắn đó, Cao lão đại ghé vào phòng ăn uống vài chén rượu cũng với mấy vị khách quan.

Có người hỏi:

- Lão chủ nhân xem ra hôm nay rất vui, nhất định có tin gì tốt lành...

Mãi tới gần nửa đêm, thị mới quay về phòng riêng. Cả cô hầu gái cũng cảm thấy hôm nay chủ nhân đặc biệt cao hứng, cả chậu nước rửa chân tay hơi nguội cũng không lưu tâm.

Sau khi cho cô hầu về nghỉ. Cao lão đại đóng chặt cửa phòng lại rồi sầm sập quay trở vào cầm lấy tất cả những thứ đồ vật gì trong tay liệng xuống sàn vỡ vụn.

Giả lúc đó có người nào chứng kiến cơn giận lôi đình cũng phải sợ hãi lùi đi.

* * * * *

Mạnh Tinh Hồn đứng ngay ở cửa lều nên Tiểu Điệp vừa đi tới cửa rừng, y đã nhận ra ngay.

“Quả nhiên nàng đã đến, mang theo cả hài tử nữa”

Trong đời Mạnh Tinh Hồn chưa bao giờ cảm thấy mình sung sướng và hạnh phúc như vậy.

Y chợt lo lắng vừa rồi là hoang đường.

Đứa bé đã ngủ.

Tiểu Điệp nhẹ tay đặt hài tử lên giường, âu yếm nhìn nó rồi quay sang Mạnh Tinh Hồn, ánh mắt chứa chan hạnh phúc, dịu dàng và yêu thương.

Mạnh Tinh Hồn giang tay ra chờ đợi.

Tiểu Điệp lao ngay vào vòng tay đó, thổn thức nói:

- Bây giờ thiếp đã là của chàng! Chàng muốn bất cứ gì ở thiếp cũng có thể!

Mạnh Tinh Hồn vuốt ve suối tóc và chiếc cổ trắng ngần của nàng, cười hỏi:

- Ta có thể làm bất cứ điều gì ư?

Tiểu Điệp âu yếm ngước lên:

- Chả lẽ thiếp còn sợ chàng ăn thịt mình nữa sao?

- Chính ta đang muốn ăn nàng, từng miếng từng miếng vào bụng cho đến hết.

Rồi cúi xuống khẽ cắn tai thiếu phụ.

Tiểu Điệp tránh đi, hỏi:

- Hài tử... khéo làm ồn khiến nó tỉnh dậy đấy!

Quả nhiên đứa bé đã ngồi nhổm lên thật, giương to đôi mắt đen láy nhìn hai người.

Tiểu Điệp vội đẩy Mạnh Tinh Hồn ra, sửa lại mái tóc. Mặt dù trước mặt con, nàng cũng đỏ bừng mặt.

Hài tử chợt vỗ tay nói:

- Mẹ thơm chú ây, chắc chú ấy phải rất ngoan đấy.

Tiểu Điệp cười gượng hỏi:

- Bảo Bảo, con có biết chú ấy là ai không?

Hài tử đáp:

- Biết! Đã hai lần Bảo Bảo gặp chú ấy gần ngôi nhà trọ trong làng. Chú ấy đều cho Bảo Bảo kẹo...

Giọng Tiểu Điệp trách móc nhưng nghe rất tha thiết:

- Thì ra hai người đã cấu kết với nhau.

Hài tử tròn xoe mắt hỏi:

- Mẹ, cấu kết là gì?

Mạnh Tinh Hồn cười nói lảng đi:

- Cấu kết nghĩa là chúng ta thân nhau đó. Bảo Bảo có thích chú không nào?

- Rất thích. Thúc thúc thương Bảo Bảo lắm!

Tiểu Điệp thấy mắt mình đẫm lệ, vội quay đi lén ngăn những giọt nước mắt sung sướng tiếp tục trào ra.

Lát sau nàng quay lại đến bên giường nói:

- Bảo Bảo hãy ngủ tiếp đi. Từ nay ngôi nhà này là của chúng ta.

Hài tử phụng phịu:

- Không! Mẹ đưa Bảo Bảo về nhà kia!

Tiểu Điệp dịu dàng:

- Đó là nhà mà chúng ta thuê, nay trả lại cho chủ rồi. Nhà này mới là nhà của chúng ta.

Hài tử nhìn quanh nói:

- Không! Bảo Bảo không thích ở đây. Nhà mình sạch sẽ hơn, và ở trong làng nhưng ở đây chẳng có ai để hàng ngày để chơi với con cả.

Tiểu Điệp ngước nhìn Mạnh Tinh Hồn rồi lại cúi xuống dỗ dành:

- Bảo Bảo cứ ngủ một giấc. Thúc thúc sẽ mang chúng ta tới nơi vui hơn và thoải mải hơn.

- Thật không? Thúc thúc sẽ không lừa chúng ta chứ?

Mạnh Tinh Hồn cười âu yếm:

- Sao thúc thúc lại lừa chứ? Bảo Bảo cứ yên tâm mà ngủ đi.

Hài tử gật đầu:

- Thế thì tốt. Bảo Bảo sẽ ngủ, và mẹ còn thơm thúc thúc nữa.

Nó kéo tay Tiểu Điệp, nhắm mắt lại, trên môi nở một nụ cười ngọt ngào, lẩm bẩm:

- Thúc thúc đưa Bảo Bảo tới nơi vui và thoải mái. Nơi đó có hoa thơm, Bảo Bảo sẽ được ngủ trên giường mềm mại và ấm áp...

Chưa hết câu nó đã ngủ thiếp đi.

Hiển nhiên nó đang mơ đến một nơi tươi đẹp và sung sướng, khác với cuộc sống lẩn tránh và cơ cực trước đây.

Mạnh Tinh Hồn chợt thấy lòng mình đau thắt. Y quả thật muốn cuộc sống sau này của họ sẽ đầy đủ và yên vui, trước hết là một ngôi nhà đàng hoàng hơn.

Nhưng y chợt thấy rằng mình không thể làm được.

Chỉ riêng tình yêu thôi thì không phải đã có thể thay đổi tất cả. Ít nhất cũng chưa biến một căn nhà tồi tàn trở nên khang trang đầy đủ tiện nghi, càng không thể biến hoa cỏ thành thức ăn nuôi sống đứa trẻ.

Ngôi lều này đã là toàn bộ tài sản của y.

Nghĩ tới đó, đột nhiên lòng bàn tay của y toát ra mồ hôi lấm tấm.

Tiểu Điệp ngưng thần nhìn y, hiển nhiên đã đón được tâm sự của chàng.

Nàng dịu giọng nói:

- Chàng đừng lo lắng. Chỉ cần chúng ta ở được bên nhau, cho dù cuộc sống có khó khăn một chút cũng không sao cả!

Một thiếu phụ với con nhỏ trong tay, đã một mình nuôi nó khôn lớn, nhất định nàng phải chịu nhiều vất vả thiếu thốn.

Bởi vì nàng đã quyết tâm vứt bỏ quá khứ để làm lại cuộc đời khác trước.

Mạnh Tinh Hồn vuốt ve mái tóc nàng nói:

- Cho dù thế nào, chúng ta cũng không thể để hài tử phải thiếu thốn khổ cực.

Y đã hạ quyết tâm phải hoàn thành nhiệm vụ mà Cao lão đại giao cho.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nhất định Cao lão đại sẽ trao cho y một món tiền thưởng hậu hĩnh.

Mạnh Tinh Hồn chợt hỏi:

- Nàng có thể ở đây chờ ta chừng mười ngày không?

Tiểu Điệp kêu lên:

- Đợi chàng mười ngày ư? Vì sao lại phải thế?

Mạnh Tinh Hồn đáp:

- Ta có việc cần làm. Sau khi hoàn thành, hài tử sẽ có một cuộc sống khá hơn.

- Nhưng chàng phải xa thiếp mười ngày... đến mười ngày chứ đâu có ít?

Mạnh Tinh Hồn an ủi:

- Mười ngày chưa phải là dài. Cũng có thể ta sẽ trở lại sớm hơn.

Tiểu Điệp cúi đầu nói:

- Trước đây đối với thiếp mười ngày cũng không phải thời gian quá dài. Thậm chí cả một năm cũng thế. Nhưng bây giờ... bây giờ thì khác hẳn, chỉ vì...

Bất chợt nàng ôm chặt tình lang, thổn thức nói:

- Bởi vì thiếp lúc nào cũng nhớ chàng. Lúc nào cũng lo cho chàng. Nếu không có chàng ở bên cạnh, chỉ sợ một ngày thiếp cũng không chịu nổi.

Mạnh Tinh Hồn dịu dàng nói:

- Nàng sẽ chịu được! Chỉ cần nghĩ đến sau này chúng ta có chuỗi thời gian ở bên nhau, mười này đó sẽ nhanh chóng qua đi.

Tiểu Điệp đưa tay chấm mắt hỏi:

- Chàng có thể cho thiếp biết chàng đi đâu không?

Mạnh Tinh Hồn ngập ngừng một lúc rồi gượng cười đáp:

- Sau này ta nhất định sẽ nói cho nàng biết. Nhưng bây giờ tốt nhất là nàng đừng nên biết là hơn.

- Vì sao thế? Có phải chàng sợ thiếp lo lắng không? Chắc rằng việc chàng sắp làm sẽ rất nguy hiểm?

Mạnh Tinh Hồn cười đáp:

- Nàng chớ nên lo lắng. Chỉ cần nghĩ đến nàng, dù nguy hiểm thế nào ta cũng ứng phó được.

Tiểu Điệp ấp úng:

- Chàng... chàng nhất định sẽ trở về chứ?

- Đương nhiên, bất luận thế nào, ta nhất định sẽ trở về.

Y vẫn cười, hôn lên mặt nàng, nói thêm:

- Dù có bị chặt đứt cả hai chân, ta vẫn bò về đây với nàng.

Tiểu Điệp nhìn y, toàn thân bỗng run rẩy, nước mắt trào ra giàn giụa.

Nhưng không hiểu sao, lòng nàng trở nên bấn loạn, như thể dự cảm nỗi bất hạnh nào đó đang đến gần.

Câu nói cuối cùng đã khiến nàng vô cùng lo lắng. Nàng như tưởng tượng chính Mạnh Tinh Hồn hai chân bị chém cụt đang bò một cách tuyệt vọng.

Nàng muốn bấp chấp tất cả để giữ chàng bên mình, nhưng không thể làm được, vì hiểu rằng việc của nam nhân, nữ nhân tốt nhất đừng can dự vào. Một nữ nhân nếu thường muốn can dự vào công việc của nam nhân thì trước sau gì cũng sẽ hối hận.

Đến khi nam nhân không chịu đựng được thì có hối hận cũng đã muộn.

Bởi thế nàng không dám lưu giữ Mạnh Tinh Hồn lại, mặc dù dự cảm công việc chàng sắp làm sẽ rất nguy hiểm.

Nàng không biết rằng việc tình lang sắp làm sẽ khiến hai người hối hận suốt đời.