Lưu Thủy Kim Triêu

Chương 7: Sóng gió Lê viên




Đêm qua ngủ sớm, Cao Thụy Thành nằm trên giường một lúc rồi cũng thức dậy. Cậu mặc quần áo, rửa mặt chải đầu rồi qua chỗ Hà Hoán Đình thỉnh an. Hà Hoán Đình giữ cậu lại ăn sáng, còn sai người gọi Hà Thiếu Kỳ tới, nhưng đêm qua Hà Thiếu Kỳ say bí tỉ, giờ này vẫn đang ngủ mê mệt. Hà Hoán Đình chỉ mắng Hà Thiếu Kỳ mấy câu, rồi cho qua, dù sao chuyện này cũng không phải là lần đầu tiên.

Dùng xong bữa sáng, Hà Hoán Đình đến nha phủ làm việc, Cao Thụy Thành về viện của mình. Vừa rồi cậu không dẫn Lục Chùy Tử theo, lúc này Lục Chùy Tử đang bưng một tô mì lớn đi vào phòng, thấy Cao Thụy Thành trở về, liền vội dừng lại nói với cậu: “Nghe nói ngươi ăn ở chỗ cữu lão gia, ta liền xuống bếp nấu một bát mì, đang chuẩn bị ăn”.

“Ừm, ta ăn rồi, Chùy Tử ca mau vào ăn đi”. Cao Thụy Thành đi vào, ngồi xuống trước án thư cạnh cửa sổ, mở hòm sách, lấy một tập tranh ghi lại địa lý sông núi của triều đại này ra xem. Lục Chùy Tử thấy Cao Thụy Thành lại học bài, liền đặt bát mì xuống đi pha một bình trà tới.

“Để đó ta tự rót được, Chùy Tử ca đi ăn đi, kẻo mì lại trương lên”. Cao Thụy Thành giục Lục Chùy Tử đi ăn mì, Lục Chùy Tử liền ngồi ở một bên, bưng bát mì húp soàn soạt.

Ăn mì xong, Lục Chùy Tử rửa sạch bát đũa rồi mang trả phòng bếp. Lúc về, đi qua vườn hoa, thấy hoa thơm đầy vườn, hắn nảy ra một ý, liền đi làm quen với ông lão coi vườn. Lại giúp ông ta gánh mấy thùng nước, ông lão áy này, cho Lục Chùy Tử cắt mấy cành hoa, Lục Chùy Tử mừng khấp khởi nâng về. Hắn tìm một cái bình sứ cao cổ, đổ vào đó nửa bình nước trong, rồi mới cắm cành hoa vào bình, đặt lên thư án trước mặt Cao Thụy Thành.

“Hoa hái ở đâu vậy, đẹp quá”. Cao Thụy Thành để sách xuống, ngắm bông hoa trắng muốt, khen ngợi.

“Xin ông lão coi vườn đấy”. Thấy Cao Thụy Thành thích, Lục Chùy Tử càng vui vẻ. Nói xong, hắn không tiếp tục làm phiền Cao Thụy Thành nữa, đi ra ngoài giặt bộ quần áo Cao Thụy Thành thay hôm qua.

Lúc Cao Thụy Thành xem tới chương Vân Châu, thì Hà Thiếu Kỳ tới. Hà Thiếu Kỳ vừa mới ngủ dậy, nhớ tới tối qua mình say không ra thể thống gì, cảm thấy rất xấu hổ, rửa mặt qua loa rồi đến tìm Cao Thụy Thành. Vừa vào cửa cậu ta đã mở miệng xin lỗi: “Hôm qua cao hứng quá, uống thêm mấy chén, không quan tâm Thụy Thành đến nơi đến chốn, hôm nay vừa tỉnh dậy ta đã muốn nhanh chóng sang đây đền tội, ngươi đừng trách biểu thúc”.

“Biểu thúc nói gì vậy”. Cao Thụy Thành mỉm cười đứng dậy, mời Hà Thiếu Kỳ vào, nói: “Hôm qua vô cùng vui vẻ, nếu không có biểu thúc, Thụy Thành làm sao biết đến hội thơ thú vị như vậy, không những không trách, mà còn phải cảm ơn biểu thúc ấy chứ”.

“Ngươi vui là tốt rồi”. Hà Thiếu Kỳ cười đáp, “Nếu ngươi thích, bây giờ ta lại dẫn ngươi đi chơi các nơi. Dạo này gánh hát Quảng Hưng đang diễn “Mẫu đơn đình”, tiểu đán nhà đó hóa trang lẫn giọng hát đều vô cùng xuất sắc, ngươi có muốn đi xem không?”.

Cao Thụy Thành khó xử cười cười: “Muốn thì muốn, nhưng chất tử quả thực không có phúc hưởng. Trước nay chưa từng uống rượu, hôm qua mới uống có hai chén, mà bây giờ còn choáng váng, chỉ muốn ở nhà yên ổn đọc sách. Thật có lỗi, phụ ý tốt của biểu thúc rồi”.

“Ngươi khó chịu ư? Không sao không sao, khó chịu thì cứ ở trong phòng nghỉ ngơi, nếu vẫn cảm thấy không khỏe, ta sẽ bảo người mời đại phu tới xem cho”. Hà Thiếu Kỳ tỏ rõ sự quan tâm, dường như sẽ đi mời đại phu ngay lập tức, sau khi Cao Thụy Thành tỏ ý từ chối thì mới bỏ qua. Lại tán gẫu thêm mấy câu, vì hôm nay Hà Thiếu Kỳ còn nhiều sắp xếp, mới lưu luyến rời đi.

Hà Thiếu Kỳ vừa đi, Lục Chùy Tử liền đến bên cạnh Cao Thụy Thành, khuyên nhủ: “Khó chịu thì về giường nằm một lúc đi, đọc ít sách một tí có sao đâu”.

“Ta không sao, vừa nãy chỉ là giả bộ vì không muốn ra ngoài với cậu ta thôi”. Cao Thụy Thành cười ha ha.

Lục Chùy Tử sững người, nhìn nụ cười xán lạn của thiếu niên, bất đắc dĩ lắc đầu.

Mà từ ngày đó trở đi, trên cơ bản Cao Thụy Thành từ chối mọi lời mời của Hà Thiếu Kỳ, nói thẳng là mình cần yên ổn đọc sách, chuẩn bị khoa cử. Để tỏ lòng áy náy, Cao Thụy Thành còn cố ý vẽ hai bức mặt quạt tặng Hà Thiếu Kỳ. Hà Thiếu Kỳ cầm cây quạt xem đi xem lại, nhìn nét mai sinh động duyên dáng, thích không muốn rời tay, cũng biết điều không làm phiền rủ Cao Thụy Thành ra ngoài nữa, thỉnh thoảng còn tặng mấy cuộn văn mẫu đến cho Cao Thụy Thành xem.

Gần sát kỳ thi, Cao Thụy Thành vẫn bình tâm đọc sách, uống trà như cũ, thỉnh thoảng cũng ra ngoài đi dạo, tựa như người rảnh rỗi vậy.

Nhưng Lục Chùy Tử không phải đi thi thì càng ngày càng hồi hộp, sớm đã hỏi rõ xem vào trường thi cần mang những gì: giỏ sách, bếp lò, nến, đế nến, túi giấy, còn có mấy loại thức ăn cần cho mấy ngày thi, bánh đậu đỏ, bánh nướng dầu, thịt khô, dưa muối, chuẩn bị đầy đủ từng thứ một, tròn hai ba ngày mới ổn thỏa.

Sáng sớm ngày mùng tám tháng tám, Cao Thụy Thành chưa chỉnh trang xong, Lục Chùy Tử đã ôm giỏ đứng bên cạnh chờ, đến cổng trường thi, hận không thể theo vào hầu hạ, ở bên ngoài lo lắng mấy ngày. Cao Thụy Thành một mình xách giỏi đi vào trường thi, xếp hàng nhận thẻ số, cầm bài thi, sau đó ngồi xuống chiếu chăm chú viết văn. Qua ba đợt thi, Cao Thụy Thành cảm thấy như bị lột mất một lớp da, sau khi đi ra mệt không chịu nổi, vừa về đã ngã xuống giường ngủ liền một ngày một đêm.

Sáng ngày thứ ba, Cao Thụy Thành sảng khoái tỉnh dậy, đã thấy Lục Chùy Tử dựa vào chiếc ghế đối diện, đang nhắm mắt ngủ say. Cao Thụy Thành rón rén xuống giường mặc quần áo, vừa quay lại đã thấy Lục Chùy Tử dậy rồi, nhưng mắt vẫn lờ đờ, chưa tỉnh táo hẳn.

Cao Thụy Thành cười nói: “Ta ngủ giấc này đúng là đã đời thật. Mấy hôm nay Chùy Tử ca vất vả rồi, bây giờ không có việc gì, huynh cứ lên giường ngủ một giấc ngon đi”.

Thấy Cao Thụy Thành tỉnh, Lục Chùy Tử vui lắm, lắc lắc đầu đáp: “Tối ta ngủ cũng được, giờ không buồn ngủ. Ngươi có đói không? Để ta đi nấu gì đó cho ngươi ăn”.

“Đúng là đói rồi”. Cao Thụy Thành cười xoa xoa cái bụng xẹp lép.

“Vậy ngươi ăn bánh uống trà lót dạ trước, ta xuống bếp xem thế nào, xong ngay thôi”. Lục Chùy Tử rót chén trà nóng cho Cao Thụy Thành, rồi bưng bánh ngọt đã chuẩn bị tới, mới vội vã xuống phòng bếp. Đầu bếp đang hầm canh gà, nghe nói biểu thiếu gia đã tỉnh, liền múc một bát canh gà cho Lục Chùy Tử, còn xé thêm mấy miếng thịt gà, nấu một bát mì gà cho cậu.

Lục Chùy Tử bưng mì về, Cao Thụy Thành đã ăn hai miếng bánh ngọt, ngửi thấy mùi canh gà lại thấy thèm.

“Thơm quá đi”. Cao Thụy Thành cười khẽ nhận lấy bát, cầm đũa lên một lúc đã ăn hết sạch, đến nước canh cũng không thừa một giọt, “No ghê”. Cao Thụy Thành ăn no, thỏa mãn dựa vào ghế.

“Mấy ngày nay không kịp ăn một bữa nóng hổi, thi cử chẳng khác nào chịu tội mà”. Lục Chùy Tử nhìn mà đau lòng.

“Trường thi cũng có canh nóng, cũng không vất vả lắm”. Cao Thụy Thành duỗi người, “Ta phải đến chỗ cữu công cảm ơn một tiếng, Chùy Tử ca thay bộ quần áo khác đi, hôm nay chúng ta ra ngoài giải sầu, nằm dí ở nhà mấy ngày, ta sắp mốc meo rồi”.

“Được, chờ ta một chút”. Lục Chùy Tử vội lấy một bộ quần áo vải xanh từ trong tủ ra thay, bộ này là bộ Cao gia mới may cho hắn hồi mùa xuân, ngày thường rất ít mặc. Đợi Lục Chùy Tử thay xong, Cao Thụy Thành liền dẫn hắn đến nha phủ bái kiến Hà Hoán Đình.

Thấy Cao Thụy Thành tới, Hà Hoán Đình rất vui, cười nói: “Phải một hai chục ngày nữa mới yết bảng, với sức học của Thụy Thành, chắc chắn không thành vấn đề. Hai ngày này để biểu thúc con lo liệu, mời một gánh hát nhỏ tới nhà biểu diễn, mở tiệc mừng cho con”.

“Vẫn nên chờ yết bảng rồi mời mọi người đến chung vui thì hơn”. Cao Thụy Thành từ chối, “Còn chưa biết kết quả mà, tôn nhi thực sự chưa yên tâm”.

Hà Hoán Đình gật đầu nói: “Cũng được, vẫn là con thận trọng, đợi có tin chiến thắng, thì phải mở tiệc thật to”.

Nói thêm mấy lời, Cao Thụy Thành liền cáo từ rời đi. Vừa ra khỏi nha phủ, một tên sai vặt của Hà gia đã dâng một tấm thiệp tới, nói: “Biểu thiếu gia, cậu đây rồi. Nhị thiếu gia mời cậu đến Thính Phong Uyển gặp mặt, nói hôm nay thiếu gia làm chủ, rất vinh dự được đón tiếp cậu”.

Cao Thụy Thành ngẫm nghĩ, dù sao cũng không có nơi nào để đi, liền nói: “Ta biết rồi, ngươi về báo lại đi, nói ta sẽ đến sau”. Sau khi hỏi rõ địa điểm của Thính Phong Uyển, Cao Thụy Thành cũng không sốt ruột, thong thả đi dạo đến đó. Hàng quán trong châu phủ mọc lên san sát, đâu đâu cũng thấy quán trà quán rượu. Dọc đường đi, Cao Thụy Thành chỉ mua một chiếc khăn tay, vài sợi dây buộc tóc, thấy có người bán chim sẻ nướng, thấy ngon mắt, liền dừng lại ngồi ăn mấy con cùng với Lục Chùy Tử. Lại mua thêm một bát canh thịt dê ở sạp hàng gần đó, bảo Lục Chùy Tử ăn trước, kẻo lát nữa đến chỗ Triệu Phượng Trì thì còn lâu mới được ăn cơm.

Đến Thính Phong Uyển, liền nhìn thấy một khu vườn rộng, bên trong có hòn non bộ, khe suối, đình viện cũng khá khang trang. Người hầu dẫn Cao Thụy Thành vào, nghe thấy tiếng chiêng trống, bọn Hà Thiếu Kỳ và Triệu Phượng Trì đã ở đó xem kịch rồi. Thấy Cao Thụy Thành đến, Hà Thiếu Kỳ đứng dậy đón, nói: “Thụy Thành, cuối cùng ngươi cũng tới. Hôm nay ta làm chủ, mời ngươi nghe thử kịch của gánh hát Quảng Hưng”.

“Nếu biểu thúc làm chủ, chất tử từ chối thì đúng là bất kính, để xem gánh hát Quảng Hưng mà biểu thúc vẫn khen không dứt miệng rốt cuộc có gì hay”. Cao Thụy Thành ngồi xuống, hàn huyên một hồi với đám Triệu Phượng Trì, sau đó mới quay sang xem kịch. Trải qua mấy năm tìm hiểu, Cao Thụy Thành cũng có thể nghe hiểu ca từ hí khúc, nhưng so với nhạc hòa âm, thì không hợp với sở thích của cậu lắm.

Nghe vài vở, trời đã tối, trong vườn bắt đầu đốt đèn lồng. Hà Thiếu Kỳ gọi người mang rượu và thức ăn lên, mọi người uống rượu, tiếp tục nghe hát. Lúc này, một tiểu đán bước lên bục diễn, Húc Quan đang ngồi một bên bỗng đứng dậy đến bên cạnh Cao Thụy Thành, cười nói với cậu: “Thụy Thành thiếu gia, người ở trên kia là sư đệ của tiểu nhân, tên Hành Quan. Tiểu tử này bình thường kiêu căng, chỉ thích thư sinh sách vở, mấy lão gia khác muốn nó mua nó diễn nó đều không chịu, mấy hôm trước đọc được thơ của Thụy Thành thiếu gia, lại tình cờ gặp cậu ở cổng trường thi, về nhà liền thơ thẩn. Hôm nay rất mong cậu đến, ta thấy nó đáng thương, nên mới mặt dày mời Thụy Thành thiếu gia đến thưởng thức, nếu cậu không giận, lát nữa cho nó ở lại hầu hạ cậu được chứ”.

Cao Thụy Thành nhất thời cảm thấy rất lúng túng, cậu chưa lên tiếng, Hà Thiếu Kỳ và Triệu Phượng Trì đã cười ha hả. Hà Thiếu Kỳ nói: “Ta hiểu rõ Hành Quan, kiêu kỳ vô cùng, chẳng mấy khi thấy cậu ta si mê thế này, Thụy Thành giữ cậu ta lại hầu hạ đi”. Nói xong liền gọi chủ gánh tới, dặn dò: “Đợi Hành Quan hát xong, bảo cậu ta tẩy trang rồi tới đây”. Chủ gánh vội vàng vâng dạ.

Bọn Hà Thiếu Kỳ lấy chuyện này ra trêu chọc Cao Thụy Thành nửa ngày, Cao Thụy Thành sống bao nhiêu năm rồi nhưng chưa từng gặp phải chuyện như vậy, thực sự không biết nên phản ứng thế nào. Chẳng mấy chốc, bục diễn đã đổi người, chỉ lát sau, liền thấy người hầu dẫn một thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi đi tới đây.

Thiếu niên mặc trường sam màu xanh ngọc, vóc dáng lẫn khí chất đều rất tốt, hơn nữa sau khi tẩy trang không hề có vẻ nữ tính. Thiếu niên hướng về phía đám Cao Thụy Thành chân thành bái lạy, nói: “Hành Quan bái kiến các vị công tử”. Nói rồi liếc mắt nhìn Cao Thụy Thành, mặt ửng đỏ.

“Ấy chà, Hành Quan qua đây ngồi đi”. Hà Thiếu Kỳ chỉ sợ chưa đủ lúng túng, kéo người ngồi xuống bên cạnh Cao Thụy Thành, cười hà hà vỗ vai Cao Thụy Thành, nói: “Vẫn là Thụy Thành nhà ta có bản linh! Các ngươi ngồi nói chuyện với nhau chút đi, ta sang bàn khác, ha ha!”.

Hành Quan ngồi xuống bên cạnh Cao Thụy Thành, mặt đỏ bừng, cúi đầu không nói được một câu. Cao Thụy Thành sờ sờ mũi, thấy trước mặt chẳng qua là một đứa nhỏ, xấu hổ qua đi cũng nghĩ thóng hơn, mỉm cười bảo người lấy một bộ chén đũa sạch tới, nói với Hành Quan: “Hát lâu như vậy rồi, ăn đi”.

“Tạ ơn công tử”. Hành Quan cầm đũa, ăn từng miếng nhỏ.

“Nghe nói bình thường ngươi thích đọc thơ văn, cũng thích làm thơ chứ?”. Cao Thụy Thành bắt đầu trò chuyện.

Hành Quan gật đầu: “Lúc không phải diễn kịch cũng không có việc gì làm, sáng tác chơi thôi, không thể hay bằng Thụy Thành công tử được”. Cậu ta vừa nói lại đỏ mặt, đôi mắt to tròn nhìn Cao Thụy Thành, tựa hồ có thể tràn ra nước.

Cao Thụy Thành bối rối ho khan một tiếng. Hết cách, mặc dù cậu chưa từng thích nam nhân, nhưng bị một mỹ thiếu niên nhìn chằm chằm như vậy thì ai mà không có cảm giác chứ. Nếu người đó xấu chút thì còn đỡ.

Nói là hầu hạ, nhưng chẳng qua là nói mấy câu mà thôi, Cao Thụy Thành không có ý nghĩ đó, sau khi trời tối tiệc tan liền nói muốn đưa Hành Quan về, cho dù Hà Thiếu Kỳ chọc ghẹo kiểu gì cũng chỉ mỉm cười. Hành Quan có chút luyến tiếc, lúc gần đi kín đáo đưa cho Cao Thụy Thành một chiếc hà bao, khẽ nói: “Ngàu, nếu ngài có rảnh, thì tới nghe ta hát nhé”.

Cao Thụy Thành cầm hà bao, gật gật đầu, Hành Quan mới lên xe của gánh hát, cùng bọn họ đi về. Lúc này mọi người đều đã say, ai lên kiệu người nấy về phủ. Kể từ khi biết mình tửu lượng kém, Cao Thụy Thành liền không uống rượu nữa, vì vậy hôm nay vẫn rất tỉnh táo.

Trở về Hà phủ, Lục Chùy Tử bưng nước nóng tới cho Cao Thụy Thành rửa mặt, sau đó im lặng đứng sang một bên. Cao Thụy Thành rửa mặt xong, thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lục Chùy Tử, liền lấy làm hạ hỏi: “Sao thế?”.

Lục Chùy Tử hé miệng, rồi trầm giọng hỏi: “Cái đó, Húc Quan hôm nay, ngươi nghĩ thế nào?”.

“Ta đâu có nghĩ sẽ gặp chuyện như vậy”. Cao Thụy Thành cười nói, “Ta không có hứng thú với việc nuôi đào kép, cha mẹ mà biết chắc sẽ đánh chết ta mất”. Cậu vốn không để bụng chuyện này. Nói thật, trào lưu nghe kịch nuôi đào kép nọ kia, Cao Thụy Thành không tôn trọng lắm. Thời đại này, nhìn chung là xướng ca vô loài, ai biết bọn họ qua lại với bao nhiêu người? Cao Thụy Thành cũng không thích nhặt dép rách.