Lưu Thủy Kim Triêu

Chương 5: Trăng chảy cùng sông




Ngày mười chín tháng chạp năm sau, Cao gia vui mừng đón thêm một cậu nhỏ, dâu trưởng về nhà hơn một năm Hứa Tú Tú hạ sinh một cậu nhóc béo trắng, cả nhà họ Cao chìm trong bầu không khí vui mừng. Thời này việc sinh đẻ cỏ rất nhiều điều kiêng kị, bảy ngày sau khi đứa trẻ sinh ra Cao Thụy Thành mới được vào phòng sinh, thăm chị dâu và cháu trai.

Hứa Tú Tú vốn đã khỏe mạnh có sức, thời kì mang thai và sinh con đều thuận lợi, nên sắc mặt hồng hào, người còn béo lên một vòng. Nhưng cháu trai thì rất xấu, một cục tròn vo, giống như một con khỉ đỏ. Cao Thụy Thành biết trẻ sơ sinh đều như vậy, nên cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng thì vẫn khen đứa nhỏ xinh xắn, khỏe mạnh, giống người nhà họ Cao bọn họ.

Từ khi có đứa nhỏ, Cao Thụy Thành đành chịu thất sủng. Từ ông bà nội, đến cha mẹ, cả anh trai cậu nữa, tất cả đều đặt hết tâm trí vào sinh mệnh bé nhỏ mới ra đời này. Người mẹ anh hùng của nó cũng được chăm sóc chu đáo, suốt một tháng không phải động tay làm việc gì, luôn đổi cách làm các món vừa thanh đạm vừa bổ dưỡng, chỉ sợ người lớn và đứa nhỏ chịu khổ.

Cao Thụy Thành vinh quang lùi xuống tuyến hai. Thời tiết chuyển lạnh, hàng ngày cậu sẽ ra ngoài đàm luận văn chương với Đỗ phu tử, thời gian còn lại đều ở trong nhà. Đọc sách, vẽ vời, chơi với chim, cũng không nhàn rỗi lắm. Trước kia khi con chim bách thanh vằn còn sống, năm ngoái Lục Chùy Tử lại bắt cho cậu một con vàng anh non, mất rất nhiều công sức mới nuôi sống được. Cao Thụy Thành cũng không thích có mới nới cũ, nuôi cả hai con, còn việc chăm sóc thì Lục Chùy Tử đảm nhận.

Bây giờ Lục Chùy Tử cũng là người hầu nhà họ Cao rồi. Cha hắn, Lục Hữu Dư đi đứng không tiện, nằm liệt giường ở nhà chưa khỏi, lại bị viêm loét, năm ngoái đã qua đời. Để chữa bệnh cho cha hắn, nhà họ đã bán đứt mấy mảnh ruộng, hoàn cảnh ngày càng sa sút. Anh trai cả của hắn thuê đất nhà Lý Danh Thái, anh thứ lên huyện kế nghiệp cha làm thợ rèn, Lục Chùy Tử thì chính thức ký khế ước với Cao gia. Ký xong tiền công nhiều hơn không ít.

Tính cả Lục Chùy, Cao gia hiện có bốn người hầu, ba người khác là Căn Tử thúc, Nhị Hàm thúc, Song Khánh. Căn Tử thúc là người ở lâu năm của Cao gia, đã ngoài bốn mươi tuổi. Ông ta là người được việc, chuyện gì cũng làm được, Cao gia làm chủ cho ông lấy một người vợ, nhưng về sau bệnh chết, để lại con gái Hà Hoa. Căn Tử thúc thương con gái, nên không tái giá, Cao gia giúp ông xây hai căn phòng ở sát vách ngoại viện, hai cha con họ sống ở đó.

Chú Nhị Hàm thì đúng là một người đần độn, đầu óc có khiếm khuyết, nhưng vì có chút quan hệ với Cao gia, vậy nên từ nhỏ đã làm việc ở Cao gia, mặc dù chỉ mới ba mươi tuổi, nhưng đã sống ở đây hơn mười năm. Còn Song Khánh, là một thanh niên, chỉ lớn hơn Lục Chùy Tử một chút, mới tới Cao gia hơn hai năm. Nhị Hàm và Song Khánh đều thành thật sống ở ngoại viện, Lục Chùy Tử ăn cơm cùng bọn họ, nhưng không ở cùng. Ngoài việc đồng áng, thời gian rảnh hắn còn phải giúp Cao Thụy Thành việc này việc khác, coi như kiêm chức đầy tớ nhà quan, để tiện cho việc chăm sóc Cao Thụy Thành, hắn vẫn luôn ở cùng phòng với Cao Thụy Thành.

Lục Chùy Tử chăm sóc Cao Thụy Thành tận tình thế nào thì không phải nói nhiều, quả là nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, tỉ mỉ đến mức không thể tỉ mỉ hơn. Cao Thụy Thành cũng không vô tình, cậu rất quan tâm đến mẹ Lục Chùy Tử ở nhà, có bánh bao hay bánh ngọt gì đó đều giữ lại một phần cho Lục Chùy, để Lục Chùy Tử mang về cho mẹ mình. Có ai đến xin cậu bài thơ để khắc bia đá, Cao Thụy Thành cũng sẽ đưa cho Lục Chùy Tử một phần tiền nhuận bút, để cậu tiết kiệm gửi về nhà.

Bản thân Lục Chùy Tử cũng ít phải tiêu tiền, có vài lần mua đồ nhưng cũng không phải mua cho chính mình. Hắn mua vài tập tranh chim chóc hoa cỏ từ một người bán sách trên đường, thấy cây thủy tiên nhà người ta trồng mọc ra lá xanh dài mảnh, nở ra hoa trắng, đẹp vô cùng, liền xin người ta mua mấy chậu về. Tất nhiên những thứ này đều tặng cho Cao Thụy Thành, hắn cảm thấy hoa và Cao Thụy Thành rất xứng đôi.

Cao Thụy Thành và Lục Chùy Tử sớm chiều bầu bạn, còn thân thiết hơn cả với anh trai ruột, điều này khiến một số người cảm thất bất bình. Có người nói, Lục Chùy Tử làm đứa ở còn được, lớn bằng ấy rồi còn kiêm luôn làm thư đồng, thật không phù hợp. Tất nhiên, trong nhà người đó có đứa con trai tuổi rất thích hợp muốn đưa đến Cao gia. Làm việc ở Cao gia không bị ăn đòn, nhất là làm thư đồng, tiểu tử choai choai làm được, việc nhẹ lương lại cao, còn có thể theo Cao Thụy Thành học chữ, ai không muốn cho con mình làm một việc vui vẻ như vậy chứ. Nhưng Cao Thụy Thành có vẻ đã quyết ý muốn Lục Chùy Tử một người làm hai việc, lấy hai món tiền, vậy bảo sao không khiến người ta tức giận.

Nói thì nói vậy, nhưng người ta thích dùng ai làm người hầu thì mình không xen vào được. Cao Thụy Thành ở trong nhà rất được chiều chuộng, trưởng bối sẽ không muốn chút việc nhỏ này làm cậu phiền lòng, tất nhiên để cậu tự quyết định. Đừng thấy cậu bên ngoài hòa nhã với mọi người, muốn làm cậu thay đổi quyết định không dễ chút nào, có người đưa con đến tận cửa Cao gia, cậu nói vài ba câu đã khiến người ta phải nghe lời, chẳng hề tức giận lại dẫn con về.

Cao Thụy Thành không quan tâm đến ai khác, trong lòng vẫn chỉ xem trọng Lục Chùy. Cậu tin vào con mắt nhìn người của mình.

Chớp mắt đã cuối hạ, tháng tám chính là kỳ thi Hương, Cao Thụy Thành cũng chuẩn bị đi báo danh rồi. Thi Hương ở phủ Ký Châu, cả đi cả về tính ra phải mất hai ba tháng, sắp đến mùa vụ bận rộn, không cử ra được ai, đành phải để một mình Lục Chùy Tử đi theo cậu. Cậu ba của Cao Thụy Thành làm Diêm quan (quan lo về muối) trong châu, biết cháu trai đi thi, sớm đã gửi thư về nhà, đến đó thì ở chỗ của ông.

Cao Thụy Thành muốn xuất phát đi Ký Châu sớm, trên đường tiện thể dạo chơi các nơi, ngắm phong cảnh. Nửa sau tháng bảy, người nhà sắp xếp hành lý cho Cao Thụy Thành, tiêu bốn lượng bạc thuê một con thuyền, lập giao ước đưa đến Mai Tân – một nơi cách Ký Châu phủ không xa lắm, rồi chuyển sang đi bộ. Đến sáng sớm ngày hai mươi hai, Cao Thụy Thành từ biệt người nhà, ra bến đò ngồi thuyền khởi hành.

Thuyền không phải Cao gia thuê trọn gói, trên thuyền còn có sáu bảy hành khách, ngồi đối diện nhau ở hai mé thuyền. Lục Chùy Tử lót bao quần áo của mình trên tấm ván, rồi mới bảo Cao Thụy Thành ngồi xuống. Ngồi thuyền cũng chẳng có việc gì làm, mọi người liền trò chuyện với nhau. Người trên thuyền thấy Cao Thụy Thành có vẻ nhỏ tuổi, mặc áo tơ quần lụa mới tinh, làm nổi bật lên vẻ khôi khô tuấn tú, đều không kìm được muốn bắt chuyện với cậu. Cao Thụy Thành cũng không thấy phiền hà gì, mỉm cười hàn huyên với họ, vừa nói vừa thưởng thức cảnh sắc non nước hai bên bờ.

Đi suốt hai canh giờ, nhiều chuyện đến mấy cũng đã nói gần hết, mọi người cũng tương đối mệt, đều dựa vào thuyền đánh một giấc. Cao Thụy Thành cũng cảm thấy hơi mệt, uống nước xong, liền tựa vào người Lục Chùy.

“Ngồi không thôi mà cũng mệt thế này”. Cao Thụy Thành dựa hẳn người lên Lục Chùy, không còn vẻ nghiêm chỉnh nửa, người ngồi đối diện nhìn vậy cứ cười mãi.

Lục Chùy Tử xê dịch, để Cao Thụy Thành dựa thoải mái hơn, lại hỏi cậu có muốn ăn gì không. Thuyền không phục vụ ăn uống, hơn nữa mãi đến chập tối mới cập bờ, lúc này đã sắp xế trưa rồi, Cao Thụy Thành nghĩ Lục Chùy Tử ăn khỏe, chắc hắnlà đói rồi, liền nói: “Mẹ ta gói bánh sợi củ cải đấy, ta ăn một chiếc”. Lục Chùy Tử gật gật đầu, mở rương, lấy ra bọc vải nhỏ chứa đầy điểm tâm, móc chiếc bánh sợi củ cải bọc trong giấy dầu ra, đưa cho Cao Thụy Thành.

Cao Thụy Thành nhận gói giấy, mở ra khách sáo mấy câu với người khác, rồi lấy một chiếc, còn lại đều cho Lục Chùy: “Ta ăn một chiếc là đủ rồi, Chùy Tử ca ăn hết đi, buổi tối đến bến thì nấu đồ nóng ăn”.

Lục Chùy Tử Tử “Ừ” một tiếng, cũng không khách sáo như Cao Thụy Thành, nhồm nhoàm ăn hết chỗ bánh còn lại, ăn xong lại móc mấy quả cam từ trong rương ra, lột vỏ, nhặt hết xơ rồi mới đưa cho Cao Thụy Thành. Cao Thụy Thành ăn cơm xong thích ăn chút hoa quả.

Cuối cùng cũng đến Mai Tân, mặt trời đã sắp xuống núi. Xuống thuyền, vật dụng hành lý mà người nhà chuẩn bị cho Cao Thụy Thành có mấy bao quần áo, và một cái rương lớn, một mình Lục Chùy Tử cố gắng thì cũng gánh được. Nhưng Cao Thụy Thành chỉ cho anh cầm một bao quần áo, đến bến đò liền thuê một người bốc vác khiêng rương hòm, rồi tìm một quán trọ sạch sẽ để ở.

Vào quán trọ, Lục Chùy Tử hơi oán trách: “Đi có một đoạn mà đòi những mười đồng, mà có phải ta không xách được đâu, tốn tiền làm gì chứ”. Hắn nói chuyện những cũng không quên làm việc, lấy mấy bộ quần áo ra để trên giá, rồi cất bao quần áo vào tủ, dùng khóa sắt của nhà khóa chặt.

Phục vụ mang nước tới, Cao Thụy Thành đang chuẩn bị rửa mặt trong chậu gỗ, nghe vậy liền biết Lục Chùy Tử xót tiền, liền cười nói: “Biết Chùy Tử ca khỏe rồi, là ta thấy người đó nhiệt tình muốn giúp khiêng đồ, cảm thấy ngại mà. Dù sao cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, coi như cho huynh đỡ mệt, tránh cho người khác thấy ta cho huynh xách nhiều đồ như vậy, lại tưởng ta là người xấu xa tệ bạc, vậy thì phải làm sao?”.

Trước nay Cao Thụy Thành nói gì, Lục Chùy Tử liền im lặng, nhưng Lục Chùy Tử thầm nghĩ: Lão gia nhà ai mà không sai bảo người hầu? Cao Thụy Thành đúng là khác người.

Quán trọ này phục vụ cả ăn uống, trong lúc Lục Chùy Tử thu xếp hành lý, Cao Thụy Thành liền gọi tiểu nhị lên, chọn một đĩa thịt dê kho, một đĩa đỗ xào, một bát canh trứng gà đậu phụ, thêm một cân bánh nướng. Cho tiểu nhị mấy đồng trà nước, tiểu nhị hơn ha hớn hở lui ra ngoài, xuống bếp gọi món cho Cao Thụy Thành.

“Chỉ có hai chúng ta, sao lại gọi tới ba món. Ở ngoài thứ gì cũng đắt đỏ, phải tiết kiệm một chút”. Thấy Cao Thụy Thành lại tiêu tiền lung tung, Lục Chùy Tử buồn bực lắm, lúc có người ngoài cậu sẽ không chỉ trích Cao Thụy Thành, giờ chỉ có hai người trong phòng, khó tránh khỏi phàn nàn mấy câu, hy vọng Cao Thụy Thành chú ý.

Nhìn Lục Chùy Tử tức giận sửa sang giường chiếu, trút hết tức giận vào chăn gối, Cao Thụy Thành cười nói: “Ta vừa hỏi giá rồi, đồ ăn quán này rẻ lắm, ba món cộng thêm bánh nước chỉ sáu mươi đồng, ăn không hết có thể giữ lại làm bữa khuya mà, không lãng phí”.

“Ừm, ngươi đừng chê ta nhiều lời, chú thím vất vả kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, ngươi phải nhớ cho kỹ”. Thực ra Lục Chùy Tử biết lo lắng như vậy không phải không có lý do, hồi ở thôn, hắn suốt ngày nghe người ta kể chuyện con trai nhà nào đó vào thành học cái xấu, coi rẻ đồng tiền, đi chơi kỹ, thua sạch mấy phần tài sản trong nhà, hắn chỉ sợ Cao Thụy Thành tiêu tiền phung phí, sau này cũng dính vào mấy tệ nạn đó, nên mới muốn cậu biết tiết kiệm một chút.

Cao Thụy Thành không hề biết Lục Chùy Tử lo lắng nhiều như vậy, chỉ tưởng là hắn chi ly quen rồi, thấy tiêu tiền là buồn bực, liền cười đáp: “Chùy Tử ca nói vì muốn tốt cho ta mà, sao ta lại chê huynh nhiều lời được. Nhưng ra khỏi nhà, có tiền thì không được tiết kiệm, lòng ta có tính toán, Chùy Tử ca yên tâm đi”.

Cao Thụy Thành luôn nghe lời, Lục Chùy Tử ngẫm nghĩ, liền hơi yên tâm. Lại nghĩ tiếp, dù sao tiền hắn giữ, mấy chuyện vặt vãnh không cần dùng đến tiền, hắn quản lý tốt là được.

Một lát sau tiểu nhị mang đồ ăn tới, Lục Chùy Tử thích ăn mặn, Cao Thụy Thành liền để đĩa thịt dê ở bên cạnh hắn. Lục Chùy Tử vẫn như mọi ngày, bắt đầu ăn thì rất chậm, đợi Cao Thụy Thành ăn no rồi mới ăn miếng lớn. Ăn xong bữa cơm, bánh nướng và thức ăn vẫn thừa khá nhiều, Lục Chùy Tử đậy kín, giữ lại để buổi tối Cao Thụy Thành đọc sách đói thì ăn.

Cũng không còn sớm, Cao Thụy Thành không định ra ngoài nữa, vệ sinh xong, liền ngồi trong chăn đọc sách. Lục Chùy Tử cũng ngủ trên chiếc giường này, nhưng hắn dùng chăn khác, nằm tráo đầu đuôi. Hắn nắm đó tính toán mang theo bao nhiêu lộ phí, hôm nay tiêu mất bao nhiêu, từng món từng món đều nhớ kĩ để về báo cáo lại với thím, bất giác ngẩng đầu, ngắm dáng vẻ Cao Thụy Thành nghiêm túc học bài.

Hôm sau, Cao Thụy Thành đi du ngoạn mấy danh lam thắng cảnh ở gần đó. Cuối cùng đến bờ sông, chỉ thấy lầu gác cổ kính, tiệm trà quán rượu mọc lên san sát, khách qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Cao Thụy Thành uống một bình trà trong quán trà, ăn miếng miếng bánh ngọt. Bánh ngọt ở đây bán đắt hơn bánh ở thôn rất nhiều, Lục Chùy Tử bị Cao Thụy Thành nói mãi, không cự được nữa mới cầm lên ăn từng miếng nhỏ. Nếm thử thấy quả nhiên khác một trời một vực, thầm nghĩ ngon thế này, vừa mềm vừa ngọt, chẳng trách đắt vậy.

Hắn tỉ mỉ từng tí một, chỉ sợ tiêu tiền oan. Bữa trưa đến mấy quán ăn bên bờ sông hỏi giá, món ăn giống nhau nhưng đắt hơn những chỗ khác, thế là không muốn ăn ở đây, nghĩ thà đi ăn bát mì, vì ở đây mì là rẻ nhất. Cao Thụy Thành tất nhiên hiểu tính Lục Chùy Tử, liền nói cá tươi ở đây rất thơm ngon, có quán làm món này chính cống, rất muốn ăn thử. Tuy Lục Chùy Tử xót tiền, nhưng cũng phải đến quán ăn nọ, ăn món cá mà Cao Thụy Thành nói.

Vừa tính thử tiền cơm, Lục Chùy Tử liền không nuốt nổi, nhưng lại không muốn nói mãi chuyện này, dù sao Cao Thụy Thành không thường xuyên ra ngoài chơi, liên tục nhắc chuyện tiền nong, khéo lại làm cậu mất vui.

Tuy Lục Chùy Tử không nói, nhưng Cao Thụy Thành vẫn nhìn ra hắn phiền muộn việc gì, không nhịn được liền cười gắp cho Lục Chùy Tử một đũa cá, khuyên bảo: “Thôi đừng nghĩ nữa, có xót thì tiền cũng không trở về, chẳng thà cứ ăn nhiều một chút. Con cá lớn như vậy, còn thừa cũng khó mà mang về được”.

Nhìn thiếu niên trước mặt, Lục Chùy Tử cũng hơi mỉm cười. Có thể khiến Cao Thụy Thành vui như vậy, tiêu nhiều tiền một chút thì có sao đâu. Đột nhiên hắn bỗng không thấy tiếc tiền nữa.

Cao Thụy Thành ở lại Mai Tân hai ngày, đi dạo khắp các danh lam thắng cảnh một lượt mới vừa lòng thỏa ý, ngày thứ ba liền thu dọn hành trang, thuê xe ngựa cùng Lục Chùy Tử đi Ký Châu. Dọc đường không nhanh không chậm, đi hai ngày cuối cùng cũng đã đến thành Ký Châu.