Lưu Quang Dạ Tuyết

Chương 5: Vị như sơ kiến




Cũng giống như lần trước, đại sảnh tầng trệt rực rỡ ánh đèn như ban ngày, người của Thẩm phủ chỉnh tề xếp thành một hàng, bọn họ đồng thời mang theo vẻ mặt khẩn trương khiếp sợ nhìn Mặc Sĩ Hề, không biết lần này hắn lại chuẩn bị dùng loại khổ hình gì đối với tên thích khách.

Mạc Sĩ Hề thản nhiên ngồi tựa vào ghế đệm, bàn tay phải vuốt ve chiếc nhẫn lục ngọc trên ngón trỏ, ánh mắt thâm sâu lóe lên ánh sáng bất định. Viên lục ngọc lấp lóe ánh sáng tựa như mắt rồng nổi bật trên nền áo trắng như tuyết, làn da hắn dưới ánh đèn gần như trong suốt khiến dung mạo của hắn càng thêm thanh thúy mềm mại.

Hiện tại, tên thích khách đang bị trói, khăn che mặt đã bị gỡ bỏ để lộ một khuôn mặt kiên định không hề có nửa điểm kinh hoàng sợ hãi khi đối diện Mặc Sĩ Hề, tựa hồ như hắn đã sớm biết trước sẽ có một ngày như vậy.

Thời gian trôi qua chậm rãi từng khắc một, đám gia nhân đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, bọn họ không biết rốt cục Mặc Sĩ Hề đang suy nghĩ điều gì trong đầu mà vẫn còn chậm chạp chưa hạ mệnh lệnh?

Ngay lúc này, trên cầu thang gỗ bỗng truyền đến tiếng bước chân, mọi người ngẩng đầu nhìn lên liền trông thấy Thẩm Hồ cùng Gia Lam đang thong thả đi xuống. Đầu của Thẩm Hồ bị u lên một cục, mũi cũng bị bầm, bộ dáng có chút buồn cười, tuy nhiên, Thẩm Hồ vẫn giống như trước, bộ dáng ung dung tự tại, một chút chật vật cũng không có, hắn nhìn xung quanh rồi nhếch miệng cười nói, “Ai nha, tại sao vẫn còn chưa bắt đầu? Chờ ta sao? Thật ngại quá đi, vì băng bó vết thương nên tiểu đệ đã có phần chậm trễ!”, hắn vừa nói vừa cố ý xách ghế tiến đến sát bên Mạc Sĩ Hề mà ngồi xuống.

Đối với hành động thân mật rõ ràng của hắn, Mặc Sĩ Hề không thèm để ý tới mà chỉ đưa mắt nhìn về phía tên thích khách rồi nói, “Những vấn đề ta sắp hỏi ngươi, chỉ cần trả lời đúng hay không đúng”

Tên thích khách cứng đầu đáp trả, “Không cần hỏi, ta sẽ không trả lời”

Mạc Sĩ Hề cười ảm đạm, không thể không thừa nhận, dung nhan hắn khi nở nụ cười vô cùng mỹ lệ, nét ôn nhu như thủy, phiêu dật như gió khiến lòng người cực kỳ ngưỡng mộ. Chỉ riêng Thẩm Hồ khi nhìn thấy vẻ tươi cười đó thì trong lòng thầm dấy lên nghi hoặc…tên thích khách này sắp gặp đại họa rồi!

Quả nhiên, Mặc Sĩ Hề nhẹ nhàng nhướng mày rồi thong thả nói, “Ngươi tin tưởng vậy sao? Cá tuy rằng nhỏ, nhưng nếu đồng thời cắt một đao lên cơ thể cá và cơ thể người, tốc độ tử vong của hai bên là như nhau, đúng không?”, thanh âm du dương trong trẻo cùng ngữ điệu chậm rãi như đang bàn luận một vấn đề vô cùng tầm thường, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ tựa hồ đang đề cấp đến thời tiết của ngày hôm sau tốt lắm, chỉ là tất cả những người đang có mặt ở nơi này đều cảm giác được một dòng khí lạnh từ lòng bàn chân bốc lên cao. Đúng vậy, là nó, loại cảm giác khủng bố đó lại tới rồi!

Tên thích khách hiển nhiên không ngờ Mặc Sĩ Hề lại hỏi vấn đề này, hắn ngây ngẩn một lúc lâu, cuối cùng lấy lại bình tĩnh, hắn nhắm chặt miệng, quyết không trả lời là đúng, cũng không trả lời là không đúng.

Mặc Sĩ Hề nghiêng đầu phân phó gia nhân, “Ngươi, xuống bếp đem một con cá đến đây!”. Người Thẩm phủ vội vàng lên tiếng đáp lời rồi rời đi.

Hắn lại chuyển hướng sang Thẩm Hồ nói, “Tứ thiếu gia dường như rất thích thách đố, chi bằng hai chúng ta đánh cược một phen. Ngươi nói xem, nếu đồng thời cắt thịt trên thân cá và thân người, là cá chết trước hay là người chết trước?”

Thẩm Hồ không chút nghĩ ngợi liền đáp lời, “Là người chết trước”

Thấy hắn quả quyết như vậy, Mặc Sĩ Hề có chút kinh ngạc, “Được, chúng ta đánh cược. Nếu như ta thắng, ngươi phải nói cho ta biết sự thật phía sau cái chết của Tạ Phinh Đình”

“Không thành vấn đề. Nếu như ta thắng, ta muốn ngươi…”, khóe môi Thẩm Hồ cong lên, gương mặt nửa nghiêm túc nửa trêu chọc nhìn thẳng vào mắt hắn mà phát âm từng chữ, “…mặc-nữ-trang!”

Trong đại sảnh nhất thời phát ra âm thanh kinh ngạc, ngay cả Mặc Sĩ Hề cũng bị một phen bất ngờ, gương mặt hắn thoáng ửng đỏ lên, trong mắt ẩn hiện một tia giận dữ. Cuối cùng, hắn trầm giọng nói, “Bà bà, bắt đầu đi”

Theo tiếng gọi, Tô bà bà đi vào, phía sau dẫn theo ba thị nữ Thẩm phủ, người đi cuối cùng chính là Cúc Ảnh. Người thị nữ đầu tiên bê một chậu nước, theo chỉ thị của bà bà, nàng đặt bàn tay phải của tên thích khách lên mặt đất. Người thị nữ thứ hai cầm một chiếc hộp có chỉ tơ vàng quấn quanh. Cúc Ảnh bê một chiếc mâm, trên mâm bày hai dải khăn lụa.

Tô bà bà đem chiếc hộp quấn chỉ tơ vàng mở ra, bên trong là một thanh chủy thủ sắc bén tỏa ánh hàn quang bức người. Bà bà chậm rãi thả chiếc khăn lụa trên mâm xuống, chiếc khăn vừa chạm vào thanh chủy thủ lập tực bị chia thanh hai nửa rồi rơi tiếp xuống mặt đất.

“Thanh thủy thủ này có tên gọi là Băng Phiến, bởi vì khi nó xuyên vào da thịt thì chỉ để lại cảm giác rét lạnh tựa như bị một phiến băng chạm qua, chỉ lạnh mà không nhận biết được sự thống khổ”, Tô bà bà vừa giải thích xong, cá cũng đã được đưa đến.

Mặc Sĩ Hề hơi nghiêng thân mình, tầm mắt dời sang gương mặt của tên thích khách.

Thấy mọi thứ đã được sắp đặt xong, Tô bà bà liền vung chủy thủ cắt một đao lên thân cá, đồng thời Cúc Ảnh thả con cá đó trở lại vào trong một chậu nước. Cá trong chậu thống khổ lượn qua lượn lại, giãy dụa yếu ớt, nước trong chậu càng lúc càng đỏ, nước văng tung tóe khắp nơi, vốn chỉ là một cảnh tượng bình thường nhưng trong thời khắc đó lại thật ghê người, khiến lòng người nhịn không được phải run rẩy.

Bất giác, khóe mắt của tên thích khách có chút co giật.

Mặc Sĩ Hề không hề bỏ qua chút biến hóa nho nhỏ này của hắn. Tô bà bà thấy vậy lập tức hướng tên thích khách đi qua đi lại rồi kéo bàn tay phải của hắn, giọng nói cực kỳ ôn hòa, “Không cần sợ, ta cam đoan ngươi sẽ không đau, thật sự không đau, chỉ giống như bị một phiến băng nhẹ nhàng cắt qua một chút thôi”.

Tên thích khách cố gắng trấn tĩnh nhưng cổ họng của hắn đã nổi gân xanh càng lúc càng rõ ràng.

Mặc Sĩ Hề nói, “Bây giờ chỉ mới bắt đầu, bất cứ khi nào người thay đổi chủ ý đều có thể bảo ta dừng lại”

Tên thích khách cắn răng, sau một lúc lâu hắn mới đáp lại, “Không cần nhiều lời, lão tử không phải hai cái nữ nhân vô dụng kia! Đừng nghĩ có thể moi bất cứ tin tức gì từ miệng của ta!”

“Tốt, rất có chí khí, hy vọng ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng”.

Sau khi nói xong câu đó, Mặc Sĩ Hề lười nhác tựa lưng vào ghế đệm, mười ngón tay đan vào nhau, bình tĩnh theo dõi diễn biến.

Tô bà bà lại lấy ra một dải khăn lụa khác rồi đem nó đên trước mặt tên thích khách, che khuất đôi mắt của hắn.

Trong mắt Thẩm Hồ hiện lên một tia khâm phục, chiêu này thật tuyệt, kể từ lúc này, đối phương chỉ mang máng nhìn thấy những động tác của Tô bà bà nhưng lại không nhìn thấy rõ rang. Phải biết rằng loại này trạng thái này so với việc nhìn rõ ràng minh bạch còn đáng sợ hơn nhiều. Bởi vì nó khiến mắt người thấy được hy vọng nhưng loại hy vọng này lại nhanh chóng biến mất. Cũng giống như việc bày các món sơn hào hải vị trước mặt người đang rất đói nhưng lại không cho ăn, quá trình tra tấn này chính là một loại dày vò đến cực điểm. Xem ra, biển chữ vàng của bộ tộc Mặc Sĩ quả nhiên không phải hư danh, hơn ai hết, bọn họ thật sự hiểu rõ cách thức để đối phương chịu nỗi đau dày vò của tinh thần, so với nỗi đau thể xác lại càng thống khổ hơn gấp nhiều lần.

Ngay sau đó, Tô bà bà thực hiện một hành động cổ quái. Tay của hắn bị kéo thẳng ra, mỗi đốt tay đều bị kéo căng đến cực hạn, tên thích khách tuy không kêu lên đau đớn nhưng trán hắn đã đổ đầy mồ hôi.

Mặc Sĩ Hề lạnh lùng cười, hắn chậm chạp nói, “So với ngôn ngữ lời nói, ngôn ngữ thân thể thành thật hơn nhiều vì nó chưa bao giờ nói dối. Cá vẫn còn sống, rốt cuộc ngươi so với nó sống lâu hơn hoặc là chết trước nó, hay cả hai đồng thời mất mạng, hãy để thân thể của ngươi nói cho chúng ta biết đáp án. Bà bà, có thể bắt đầu rồi”

“Đã rõ”

Tô bà bà bắt đầu dụng hình. Trong đại sảnh vô cùng an tĩnh, một thanh âm bức bách khiến hô hấp của mọi người bị đình chỉ vang lên rất rõ ràng, “Xoạt!”

Tiếp đó là tiếng nước nhỏ giọt vào chậu.

Tất cả mọi người đều nhìn vào tên thích khách, rõ ràng hắn đã run lên một chút.

Tô bà bà cười ha hả nói, “Lão thân không lừa ngươi, phải không? Căn bản không đau, chỉ có chút lành lạnh, không đau…”

“Tách…!”

Lại một tiếng nước nhỏ giọt vào chậu…lặng dần…trôi đi…

Mặc Sĩ Hề lại nói, “Ta tin tưởng công phu của bà bà, một đao cắt trên cổ tay của ngươi đã dùng lực chính xác, độ sâu cạn trên miệng vết thương tuyệt đối tương đồng với vết thương trên thân cá, hiện tại xem thử máu bên nào chảy hết trước. Theo lý thuyết, một con cá nhỏ như vậy thì có được bao nhiêu máu? Người nhiều máu hơn, thời gian cũng nên kéo dài hơn một chút. Tuy nhiên, thế sự luôn ẩn chứa bất ngờ, nó cư nhiên đến giờ vẫn còn chưa chết, vẫn còn có thể giãy dụa, ngươi thấy thú vị không?

Không khí trong đại sảnh âm trầm đáng sợ. Chân của tên thích khách càng lúc càng run rẩy, hắn cắn chặt hàm răng, cuối cùng hai hàm răng cũng bắt đầu kêu lách cách.

Hắn còn có thể kiên trì được bao lâu?

Tô bà bà liếc nhìn về phía hai thị nữ, bọn họ nhận được ám hiệu, một trong hai người đột nhiên hét lên một tiếng rồi mềm nhũng ngã xuống, người thị nữ còn lại vội vàng chạy đến ôm lấy nàng la lên, “Chung Nhi, Chung Nhi, ngươi làm sao vậy?”

Tô bà bà nói, “Nàng làm sao vậy?”

“Chung Nhi sợ máu! Thấy máu liền cảm thấy choáng váng chóng mặt…Bà bà, ta thấy nàng không thể chịu đựng được nữa, ta xin phép mang nàng rời đi trước, nơi này…thật sự quá…”, nàng không nói hết câu nhưng thanh âm vô cùng kinh hoảng, ai có thể biết đựơc họ là đang diễn trò, chỉ sợ ai cũng tin là thật.

Huống chi không ai phát hiện bọn họ đang diễn trò.

Tên thích khách lập tức hít thở không thông, tim đập càng ngày càng dồn dập, càng lúc càng bất an, trán hắn toát mồ hôi như mưa, mồ hôi ướt đẫm áo. Tay phải của hắn bị bà bà nắm giữ, một chút cũng không thể nhút nhích, cảm giác hàn lạnh như băng đã sớm biến mất, hiện tại chỉ còn rát bỏng.

Ta sắp chết rồi sao? Máu…đã chảy bao nhiêu rồi? Rất nhiều sao? Thanh âm từng giọt từng giọt tí tách truyền đến tai hắn, nhịp điệu đều đặn lặp đi lặp lại vô số lần không ngừng.

Tách…tách…tách,…Khoảng cách nhỏ giọt càng ngày càng ngắn, có phải là do máu trong cơ thể càng lúc càng ít đi? Cá còn sống, chờ đến khi cá ngừng giãy dụa một khắc, có phải chăng đó cũng là dấu hiệu báo trước hắn cũng sắp chết?

Chân ghế phát ra tiếng cót két cót két chói tai, thân thể của hắn vì sợ hãi quá độ mà run lên, sự run rẩy tác động lên chân ghế làm phát ra tiếng động. Thật vô dụng! Chẳng phải chỉ là mất máu thôi sao, trước kia chẳng phải ta đã trải qua vô số lần bị thương nặng rồi sao, tại sao hiện tại lại kinh sợ thành dạng này….Không…Không cần sợ…chẳng qua là mất máu…mất máu…Hai chữ này như hai tòa núi lớn nặng nề ngăn chặn hô hấp, làm cho hắn cảm thấy ý thức của mình càng lúc càng trở nên mơ hồ, sinh mệnh theo tiếng tí tách của từng giọt máu nhỏ xuống mà trôi qua, càng đáng sợ hơn là hắn đối với việc này hoàn toàn bất lực, hắn không thể trốn tránh, cũng không cách nào làm cho nó nhanh chóng kết thúc, hắn chỉ có thể chịu đựng lắng nghe…lắng nghe cái chết đang tiến lại gần…tách…tách…tách…

Cho dù có bị tra tấn bao lâu, hắn tuyệt đối không nói ra bí mật, điều này cũng đồng nghĩa với một sự thật không thể nghi thờ: hắn phải chết. Nhưng vấn đề ở chỗ, sự dày vò thống khổ này sẽ kéo dài trong bao lâu? Mặc Sĩ Hề…giang hồ đồn đại quả không sai, hắn có một cái đầu đầy mưu kế…

Ân Hoải Hải đạo vương, sau bảy ngày bảy đêm rơi vào tay hắn, rốt cuộc nhận tội, đem 10 trân bảo giấu kín của mình khai ra, sau khi thả ra khỏi phủ hình như là đã bị loạn trí.

Phi Thiên Khúc so với hắn may mắn hơn một chút, chẳng qua chỉ bị thỉnh đến Mặc Sĩ phủ hỏi chuyện, nhưng sau khi ra khỏi đó, Thiên Khúc tuyên bố cuộc đời này không muốn một lần nữa nghe nhắc đến hai chữ Mặc Sĩ, từ nay về sau mai danh ẩn tích giang hồ, không tái xuất hiện nữa.

Thiên hạ giỏi dụng hình có năm người, mọi người đều nhất trí công nhận Mặc Sĩ Hề là người dụng hình đáng sợ nhất. Nếu phạm nhân rơi vào tay người khác, nhiều nhất cũng chỉ là thân thể chịu khổ hình, thương thế có thể khỏi, thống khổ cũng sẽ lập tức trôi qua. Nhưng phạm nhân một khi bị rơi vào tay hắn, tuy rằng thân thể hoàn hảo nhưng trong tâm trí lại lưu trữ một bóng ma sâu thẳm, cả đời không thể thoát ra được!

Mặc Sĩ Hề là sự kiêu ngạo của bộ tộc Mặc Sĩ, hắn chẳng những mưu trí, cẩn thận và kiên nhẫn không thề thua kém gia gia của hắn là Mặc Sĩ Trần, hơn nữa thủ đoạn của hắn chỉ có hơn chứ không kém. Câu hỏi của Mặc Sĩ Trần chỉ nhằm mục đích điều tra rõ chân tướng sự việc nhưng câu hỏi của Mặc Sĩ Hề dường như đang hưởng thụ quá trình người khác bị dày vò, thống khổ. Bởi vậy giang hồ mới có lời đồn, “Người này tuy rằng tao nhã như xử nữ, đối nhân xử thế nhã nhặn lễ độ nhưng kỳ thật nội tâm lại u ám, cực kỳ biến thái”.

Trước khi đến đây, chủ nhân của hắn cũng đã căn dặn trước, “Nếu như bất hạnh bị bắt, hãy nhanh chóng tự vẫn trước khi bị Mặc Sĩ Hề tra tấn”. Vậy mà hắn lại quá mức tham lập công, sau khi giải quyết xong hai nữ nhân đó, hắn lại vọng tưởng có thể đối phó với Mặc Sĩ Hề nên mới đưa đến họa kiếp lần này.

Căn bản…đây chính là địa ngục!

Địa ngục…địa ngục…

Tách…tách…Thanh âm như đang đòi mạng, màng tai hắn lùng bùng, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đang bị một bàn tay vô hình bóp ngẹt.

Đúng lúc này, cá trong chậu đột nhiên quẫy mạnh kịch liệt, sau đó…là yên lặng!

Nó đã chết rồi sao? Nó đã chết rồi sao? Nó đã chết rồi sao?

Một tia chớp hung hăng đánh trúng tim của tên thích khách, cổ họng hắn phát ra thanh âm tựa như tiếng tru của một con dã thú trước khi chết, thân thể giãy dụa điên cuồng. Tô bà bà vội vàng ấn hắn xuống, lúc tay bà bà điểm xuống vai hắn, hai chân tên thích khách nặng trịch, cả người mềm nhũng ngã xuống bất động.

Mặc Sĩ Hề kinh hãi tiến lên tháo chiếc khăn lụa trên mắt hắn, chỉ thấy hai mắt hắn trợn trắng, tơ máu dày đặc, đồng tử phóng đại, cảnh tượng vô cùng ghê rợn. Tứ chi của hắn xụi lơ trên ghế. Tử vong!

Khăn lụa trong tay rơi xuống, biểu tình của Mặc Sĩ Hề trở nên trầm trọng, Tô bà bà đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, “Không ngờ…tâm lý của hắn lại không chịu đựng nỗi…”

Mặc Sĩ Hề mệt mỏi xoa xoa trán, hắn nhắm mắt lại không đáp trả. Tô bà bà than nhẹ một tiếng rồi quay đầu nói với bọn thị nữ, “Dọn dẹp hết đi”.

Bọn thị nữ đến bê chậu nước dọn đi, nước trong chậu hoàn toàn trong veo không hề vấy bẩn giọt máu nào? Một thị nữ khác thu hồi hộp đựng chủy thủ, bên cạnh còn có thêm một phiến băng mỏng. Cái gọi là mất máu chỉ là dọa người, vừa rồi Tô bà bà chẳng qua chỉ dùng khối băng kia cứa một nhát lên cổ tay của tên thích khách mà thôi, không ngờ hắn lại tự dọa mình đến chết.

Đang lúc tất cả mọi người vì kết cục này mà trầm mặc hoặc ảm đạm, hoặc sợ hãi, thì chợt vang lên một thanh âm ngạc nhiên lẫn kinh hỉ, “Vẫn chưa chết!”

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại và phát hiện câu nói đó xuất phát từ Tứ thiếu gia, hơn nữa ba từ “vẫn chưa chết” ở đây không phải nói đến tên thích khách, mà là nói đến con cá trong chậu. Mặc dù thoạt nhìn qua nó không hề nhúc nhích nhưng kỳ thật nó vẫn còn kéo dài hơi tàn. Chuyện này…chuyện này thật sự là…

Thẩm Hồ ngẩng đầu, hắn nhe răng cười, “Người so với cá chết sớm hơn, Tuyền Ki công tử, là ta thắng”

Nguyên lai hắn nói đến là “sự kiện” kia…Thật là…trong tình huống này mà hắn vẫn còn tâm tình so đo này nọ. Mọi người cảm nhận được trận hàn khí: Xem ra thiên tính lạnh lùng không chỉ có duy nhất ở Mặc Sĩ Hề, tại đây hãy còn có một người.

Mặc Sĩ Hề không nói gì, hắn phất tay áo xoay người rời đi. Tô bà bà trông thấy biểu tình của hắn không đúng cũng vội vàng theo sau. Ngoài cửa sổ, tia sáng mặt trời chiếu sáng khắp nơi, nhưng những tia sắc tốt tươi đó lại không thể làm tiêu tan được tâm trạng hiện hữu trong lòng mọi người.

Vì cửa phòng của Mặc Sĩ Hề vẫn đóng kín nên người của Thẩm phủ không dám đến thúc giục, do đó, mãi đến giờ tỵ mọi ngừơi vẫn ở trong Khổng Tước Lâu. Đám gia nhân thương lượng cả nửa ngày, cứ để như vậy cũng không được, hiện tại phu nhân vẫn đang chờ trong phủ. Cuối cùng vẫn là để Cúc Ảnh đi, nàng vừa tiến lên định gõ cửa thì đột nhiên cửa phòng mở ra, Tô bà bà mỉm cười nói, “Công tử đã dậy, các vị có thể khởi hành rồi”

Vậy là sao? Chẳng lẽ vừa rồi Mặc Sĩ Hề trở về phòng là để ngủ, mà không phải là bực mình?

Đang lúc mọi người suy đoán lung tung liền thấy công tử của bọn họ cũng đang vừa xuống lầu vừa ngáp, hắn cười tủm tỉm hỏi, “Mặc Sĩ huynh ngủ ngon không? Tại sao sắc mặt thoạt nhìn vẫn mệt mỏi như vậy? Bất quá không sao, đợi lên xe ngựa có thể tranh thủ ngủ tiếp”

Mặc Sĩ Hề không để ý đến hắn mà quay sang nói với Cúc Ảnh, “Làm phiền cô nương”

Ánh mắt Cúc Ảnh phức tạp nhìn thoáng qua hắn, nàng yên lặng xoay người đi chuẩn bị xe. Tầm mắt của Mặc Sĩ Hề vẫn dõi theo nàng, đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng mới thu hồi ánh mắt, vừa chuyển đầu, lại phát hiện Thẩm Hồ cười như không cười nhìn hắn chằm chằm, Mặc Sĩ Hề không khỏi cau mày theo bản năng.

Quả nhiên, Thẩm Hồ nheo mắt lại như thể đã nắm bắt được nhược điểm gì, hắn nói, “Nghe đồn người đã từng có một vị hôn thê, năm mười bảy tuổi bất hạnh qua đời vì bệnh. Sau đó, vô luận có bao nhiêu gia môn là đại quan hay phú thương muốn kết làm thông gia với ngươi đều bị cự tuyệt. Lệnh muội ngươi thậm chí còn tuyên bố “muốn làm tẩu tẩu của ta, so với ta phải đẹp hơn”, chính lời nói này đã làm chết tâm của rất nhiều cô nương”

“Tứ thiếu gia có chuyện gì xin nói thẳng”

“Ta chỉ muốn nhắc nhở Mặc Sĩ huynh một chút, Cúc Ảnh tuy chỉ là hạ nhân nhà ta nhưng lại được tổ mẫu của ta vô cùng yêu thích, có thể gọi là bảo bối của Thẩm phủ. Trừ khi Mặc Sĩ huynh có ý định đón nàng về làm thê tử, nếu không thì đừng nên trêu trọc nàng”, Thẩm Hồ thừa dịp hắn ngẩn ngơ mà giành đi phía trước, sau lại biếng nhác thả thêm một câu, “Vô luận bộ dáng của nàng có giống với vị hôn thê đã qua đời của ngươi như thế nào chăng nữa”

Những lời giá lạnh như băng đã khơi dậy quá khứ phủ đầy bụi bặm. Nỗi đau nhất thời như thủy triều dâng cao, như cuồng phong càn quét khắp mọi nơi, Mặc Sĩ Hề thấy trước mắt mình sắp bị dòng nước bao phủ nhưng không cách nào trốn tránh được, cũng vô lực ngăn cản. Hắn dường như lại thấy thấp thoáng bóng dáng một thiếu niên đang ngồi trên xe lăn cạnh cửa sổ, hình ảnh đắm chìm trong cảnh xuân quang, xung quanh người đó như lấp lánh ánh vàng, người đó xoay đầu nhìn về hướng của hắn rồi mỉm cười, đôi mắt ấy so với ánh mặt trời càng ấm áp hơn. Đột nhiên, hình ảnh một thiếu nữ gương mặt tái nhợt hoảng sợ xuất hiện và hướng về phía hắn kêu to, “Không phải ngươi! Không phải ngươi! Hắn chạy đâu rồi? Hắn chạy đâu rồi? Đen hắn trả lại cho ta! Đem hắn trả lại cho ta…”

“Công tử!”, một bàn tay đột nhiên giữ lấy tay hắn, Mặc Sĩ Hề chấn động một chút, cảnh tượng trước mắt trong chớp mắt đã tan biến, mơ hồ chuyển sang rõ ràng…đại sảnh rộng mở sáng sủa, tượng khổng tước to lớn, không có thiếu niên, không có thiếu nữ, không có mỉm cười, cũng không có tiếng thét chói tai.

“Bà bà, trên đời này lại có hai người giống nhau vậy sao?”, hắn nhịn không được liền thấp giọng thì thào.

Tô bà bà ôn nhu an ủi, “Mới nhìn thì có điểm giống, nhưng khi nhìn kỹ lại thì có rất nhiều điểm bất đồng. Trên đời này người giống người rất nhiều, công tử đừng quá bận lòng”

Ánh mắt của Mặc Sĩ Hề càng trỏ nên sâu thẳm, hắn điềm đạm nói một câu, “Thật không?”, sau đó hắn không hề bàn luận tiếp vấn đề này nữa mà tiếp tục bước ra ngoài. Bên ngoài, xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Hồ đã an vị trên xe, lưng tựa vào cửa sổ hướng hắn ngoắc ngoắc cùng nụ cười tươi khiêu khích. Mặc Sĩ Hề nheo mắt, đột nhiên hắn vươn tay búng một phát, Thẩm Hồ lập tức kêu “Ái!” một tiếng, đau đến nhảy dựng lên, hắn nhịn không được thét to, “Ê Ê Ê, lần này ta lại làm sai cái gì?”

“Không có gì, ta chỉ nhìn ngươi không vừa mắt thôi”, sau khi đáp lại câu hỏi của hắn, Mặc Sĩ Hề xoay người lên xe rồi thản nhiên ngồi xuống. Thẩm Hồ trừng mắt, lúc này, hắn không biết phải nói thế nào nữa.