Lưu Ngân

Chương 23




Thiên Thánh năm thứ mười, ngày mùng 7 tháng 7, trời trong.

Cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn…

Mình không nói được vì sao, hôm nay khi nhìn lại cuốn nhật ký này, lại đột nhiên cảm thấy thật xa lạ, giống như sau này mình sẽ không còn được trông thấy nó nữa…

Thật vất vả mới tới được Vũ Di Sơn, Âu Dương đại ca nói là muốn mọi người nghỉ ngơi một chút, cho nên bọn mình cũng không vội lên núi, chỉ tìm một khách điếm dưới chân núi tạm thời nghỉ chân, đợi đến sáng mai lại lên đường.

Vừa vặn, đi đường mấy ngày liền, mình cũng có chút buồn ngủ…

Tay… vì sao lại run thế này… Hình như từ lúc nhìn thấy Vũ Di Sơn, tay cứ có chút run, giống như ở đó đang có thứ gì chờ bọn mình —— không được! Mình muốn đi gặp Ngọc Đường! Mình… mình…

(một nét mực lớn nguệch đi ở cuối phần nhật ký ngày hôm nay, cũng chính là phần cuối cùng của quyển nhật ký này, từ đó về sau, không còn ai viết thêm một nét bút nào lên quyển nhật ký này nữa, giống như tất cả đều chấm dứt theo nét mực kia…)

**************************

Đến chân núi Vũ Sơn, Âu Dương Xuân thấy trên mặt mọi người đều có ít nhiều vẻ mệt mỏi, bèn đề nghị trước tiên tìm một khách điếm nghỉ lại, chỉnh đốn một phen, sáng hôm sau tinh thần sung mãn thì mới lên núi tiếp.

Đối với việc này, mọi người đều không có ý kiến gì. Ngay cả Tông Nguyệt Kiến vẫn nóng lòng đến Vũ Di Sơn cũng không có bất kỳ lý do gì không đồng ý, xem ra có lẽ bởi vì đã đến nơi mà nàng cũng thả lỏng tâm tình, thế nhưng sự thật như thế nào, e rằng chỉ có bản thân nàng mới biết được.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Triển Chiêu lấy cớ có chuyện về phòng trước, mà Bạch Ngọc Đường vốn cũng muốn về phòng, nhưng lại bị Âu Dương Xuân lôi đi uống rượu —— hai người này đều là thiên tài uống rượu, về mặt này Triển Chiêu thua kém hơn một chút, đó cũng là một trong những nguyên nhân vì sao Âu Dương Xuân cùng Bạch Ngọc Đường lại có thể “hóa địch thành bạn” nhanh như vậy…

Rượu là do Tông Nguyệt Kiến mang từ quầy tới, hai người kia vừa uống một hơi đã chẳng còn lấy một giọt, vừa vặn Nguyệt Kiến lại không có việc gì làm, bèn bị kéo đến làm người bưng rượu.

Chỉ là, hai người đang uống, đột nhiên nhìn thấy Triển Chiêu từ trên lầu hoang mang chạy xuống, thấy Bạch Ngọc Đường đang bưng chén rượu định uống, theo bản năng hô to một tiếng:

“Ngọc Đường, đừng uống!”

“Mèo con?”

Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, liếc mắt nhìn chén rượu của mình, đứng dậy cười nói:

“Ngươi làm sao thế? Cái gì đừng uống? Bọn ta cũng đã uống hơn nửa ngày rồi a!”

Triển Chiêu cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại nói câu ấy, chỉ là vừa nãy, khi nhìn thấy Bạch Ngọc Đường muốn uống chén rượu trong tay, lòng không hiểu vì sao lại cảm thấy hoảng sợ, giống như là rượu này sẽ mang đến hậu quả gì đó không hề tốt. Y không kiên nhẫn đi từng bước xuống lầu, mà trực tiếp nhấc thân lên, dùng khinh công nhảy xuống trước mặt Bạch Ngọc Đường, hoàn toàn không để ý đến, Tông Nguyệt Kiến ở một bên khi nhìn thấy thân pháp của y thì trong mắt lóe lên một ánh nhìn ác liệt.

“Tiện nhân…”

Rất khẽ rất khẽ, hai chữ đó phun ra từ đôi môi xinh đẹp của nàng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đang đặt sự chú ý lên người nhau nên không hề nghe thấy, nhưng Âu Dương Xuân lại nghe đươc. Hắn nhíu nhíu mày một cái cẩn thận nhìn kỹ thiếu nữ có vẻ nhu nhược phía trước mặt.

“Nguyệt Kiến cô nương,” Hắn nói, vừa liếc nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Cô —— có thể đi cùng ta ra đây một chút được không? Ta có vài chuyện muốn nói với cô nương.”

Cái tên to xác này… Tông Nguyệt Kiến hơi nhíu đôi mày thanh tú, bên môi hiện ra một ý cười:

“Được!”

Vừa vặn thừa cơ hội này, giải quyết luôn chút phiền phức có thể gặp trong tương lai. Đã đến mức này, nàng cũng chẳng còn tâm tình mà diễn nữa.



Hành động khác thường của Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy không ổn, hắn căn bản không chú ý tới Âu Dương Xuân và Tông Nguyệt Kiến ở bên kia, chỉ tiến lên trước vài bước, kéo Triển Chiêu nói:

“Sao thế? Sao sắc mặt ngươi lại trắng bệch như vậy? Xảy ra chuyện gì?”

“Ta…” Triển Chiêu nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, một lát sau mới hoãn lại, khẽ mỉm cười với Bạch Ngọc Đường, nắm ngược lại tay hắn thật chặt, như là đang khẩn trương xác định điều gì đó.

“Chúng ta về phòng được không? Ngọc Đường, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ngọc Đường.

Đây là lần đầu tiên, không có tình huống bất ngờ nào xảy ra, Triển Chiêu lại xưng hô với Bạch Ngọc Đường như thế.

Không phải trêu chọc gọi “Chuột trắng”, “Chuột chết”, “Con chuột” như khi còn bé, không phải giả bộ đùa giỡn gọi “Bạch huynh”, cũng không phải khi rơi vào cảnh cấp bách hay nguy nan mới gọi “Ngọc Đường”, tiếng “Ngọc Đường” này mang theo tình cảm mãnh liệt, chỉ là một xưng hô đơn giản, lại khiến cho Bạch Ngọc Đường hồi hộp một cách khó hiểu.

“Mèo ngốc, rốt cuộc ngươi…”

Đang định nói mấy lời trêu đùa, Bạch Ngọc Đường lại phát hiện ra âm thanh của mình có chút khàn. Hắn ho khan vài tiếng, không tự chủ được bị Triển Chiêu kéo lên lầu.

Mèo con rốt cuộc là làm sao?

Đi thẳng tới phòng ngủ của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu không nói lời nào đóng cửa lại, vẻ mặt nghiêm túc kia xưa nay hắn chưa từng thấy. Bầu không khí xung quanh ngột ngạt nặng nề, hắn không nhịn được lại mở miệng kêu một tiếng:

“Mèo…”

Thanh âm kế tiếp, lại bị động tác tiếp theo của người kia mạnh mẽ ngắt lời.

Triển Chiêu dĩ nhiên liều lĩnh nhào vào lòng hắn, đôi môi có chút trắng xám cùng lạnh lẽo nhẹ nhàng kề lên môi hắn!