Lưu Ngân

Chương 14




Năm Thiên Thánh thứ bảy, ngày mùng 1 tháng 1, trời trong.

Ta ta ta ta ta…

Ông trời ơi! Ông chỉnh ta sao? Thế này thì ta làm sao mà đối mặt với con mèo kia được đây!

Ham rượu quả nhiên sẽ hỏng việc, sau này mình nhất định phải chú ý, kiên quyết không thể để chuyện này lặp lại nữa!

Có điều ——

Chuyện cũng xảy ra rồi, mặc dù con mèo kia không biết, nhưng mà, mình vẫn là, vẫn là…

Sét trên trời mau đánh chết mình luôn đi! Để tránh mình lại nổi lên loại tâm tư ấy với con mèo kia.

Sao mình lại nghĩ như vậy chứ? Nếu để con mèo kia biết rồi, e là y sẽ lập tức tuyệt giao với mình mất…

Thật là hỗn loạn!

Rốt cục mình nghĩ cái gì chứ? Vì sao lại làm như vậy? Hai đứa mình rõ ràng là nam mà! Vì sao y lại ngọt đến vậy, khiến mình… khiến mình…

Ai nha! Phiền chết rồi!

*******************************

Rượu ngon! Quả là rượu ngon!

Hắc! Có Mèo con ở bên người, uống rượu quả nhiên là thoải mái!

Bạch Ngọc Đường vừa đi trên đường vừa nghĩ, hoàn toàn không biết lúc này chính mình cười ngốc cỡ nào.

Cũng không biết mình đang ở đâu, hắn đi lung tung về phía trước không có mục đích, không biết qua bao lâu, mũi bỗng nhiên mơ hồ ngửi thấy hương thơm của rượu, lúc ẩn lúc hiện, mùi hương ấy vô cùng mê người, chẳng thua kém Bích Khê Thanh Lưu mẹ làm, còn có chút quen thuộc. Lại như mê hoặc hắn.

A! Thật thơm quá! Dụ lòng hắn ngứa ngáy.

Vừa nghĩ, hắn đã tìm tới nơi phát ra mùi hương kia. Nơi đó có một chén rượu, hương rượu tỏa ra nồng nàn. Còn không phải là thứ đầu sỏ câu dẫn hắn sao?!

Đột nhiên, bốn phía xuất hiện rất nhiều người, dường như đều đến cướp thứ rượu thuần khiết thơm ngon kia. Bạch Ngọc Đường sốt sắng —— thứ Bạch Ngũ gia hắn coi trọng sao có thể cho phép người khác cướp đi được? Không được! Tuyệt đối không được! Rượu này là của hắn, ai cũng đừng hòng mơ tưởng đến chuyện cướp của hắn!

Nghĩ vậy, lập tức tiến lên trước, đi thưởng thức rượu trong chén kia.

Ừm! Quả nhiên ngon ngọt giống hệt như tưởng tượng, có điều sao chén rượu này lại mềm mại như vậy nhỉ? Rượu còn ít như vậy nữa, làm hắn căn bản uống không đủ…

Không nhịn được duỗi lưỡi ra, liếm liếm, chỉ muốn hút thêm một chút rượu thơm thuần mát lạnh.

Đúng lúc hắn đang nếm đến nghiện thì, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên hết sức khẽ khàng, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn, chính là một khuôn mặt quen thuộc, tuấn tú đến mức ngắm trăm lần cũng không chán.

Lông mày đậm thanh tú, lông mi thật dài, sống mũi thẳng tắp…

Chỉ là, khuôn mặt này đang cách hắn quá gần rồi đi…

Đại não chậm nửa nhịp rốt cuộc cũng phản ứng lại, hắn quái đản đột nhiên lùi lại về sau, vì dùng sức quá mạnh mà đầu đập vào cột giường —— nhưng lúc này đau đớn ấy không tài nào lọt nổi vào mắt hắn, hắn chỉ là gắt gao mở to mắt nhìn Triển Chiêu vẫn đang ngủ.

Khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, người vẫn là người đó, chỉ là đôi môi sưng đỏ kia đã tố cáo hành động hắn vừa làm.

Chén rượu ở đâu ra? Rượu ngon ở đâu ra? Bạch Ngọc Đường hắn lại coi môi Triển Chiêu như…

Hắn… hôn Triển Chiêu…

Mặt nhất thời như hỏa thiêu, rát.

Đừng coi Bạch Ngọc Đường lúc này còn nhỏ tuổi, nhưng có rất nhiều chuyện hắn vẫn hiểu rất rõ ràng. Có thể tình hình của hắn lúc này khá nan giải, nhưng hắn cũng biết môi chạm môi cùng người khác nghĩa là gì. Huống chi vừa nãy hắn không chỉ chạm vào môi y, còn…

Nghĩ đến hương vị điềm mỹ vừa nếm, Bạch Ngọc Đường lại một trận mặt đỏ tới mang tai, nhưng hai mắt lại không thể khống chế chăm chú nhìn vào đôi môi Triển Chiêu. Cũng không biết Mèo con nằm mơ cái gì, khóe môi nở nụ cười, trông lại càng mê người, đôi môi bị hắn làm sưng đỏ lại càng hấp dẫn hắn, nhớ tới hương vị kia, ngọt ngào thuần mỹ, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được…

Trời ạ! Hắn đang nghĩ cái gì vậy? Hắn và con mèo này đều là nam a! Sao… sao có thể…

Mèo con say, cũng không biết hắn vừa làm gì, nếu bây giờ hắn nếm thử lần nữa, nhất định y sẽ không biết.

Ý niệm này hơi động, lập tức bài sơn đảo hải nhấn chìm chút lý trí vốn không nhiều của hắn. Bạch Ngọc Đường bất giác nuốt nước bọt, chậm rãi, cẩn thận từng li từng tí một lại gần y…

Lại gần… Lại gần hơn…

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng pháo cực kỳ vang dội, chấn động đến mức toàn thân Bạch Ngọc Đường run lên. Tiếp đó, những tiếng pháo từ bốn phía xa gần cũng vang lên theo, đánh thức cả Triển Chiêu đang ngủ say.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Triển Chiêu thấy gần trong gang tấc là khuôn mặt đẹp đẽ của Bạch Ngọc Đường, cũng không cảm thấy có gì không đúng, y vừa mở miệng định nói lời chúc mừng thì một trận đau đầu kịch liệt đã giành trước xâm chiếm lấy thần trí y.

“Đau! Đau chết mất!” Triển Chiêu không khỏi rên rỉ lên tiếng, đẩy cái tên Bạch Ngọc Đường đang mang vẻ mặt khá quỷ dị bên cạnh một cái, “Chuột chết, ta biết ngươi có giải men, nhanh cho ta một viên!”

Nói, y tự ngồi dậy, hai tay dùng sức xoa xoa trán —— uống rượu say quả nhiên là rất khó chịu, sau này y nhất định phải ít động tới thứ đó!

“… Mèo ngốc!” Bạch Ngọc Đường không nói được lúc này mình vui mừng hay thất vọng, nếu bị con mèo phát hiện việc hắn làm vừa nãy, chỉ sợ Cự Khuyết của y sẽ lập tức bất chấp đâm tới. Hắn còn không muốn tuyệt giao với con mèo này!

Ném qua một viên giải men, mắt thấy Triển Chiêu xuống giường rót một chén trà uống xong, bắt đầu thu dọn y phục, hắn không khỏi có chút ngẩn ra —— sao trước đây hắn không phát hiện, mọi cử động của con mèo này… lại mê người đến thế?

Ạch! Không thể nghĩ tiếp nữa! Bạch Ngọc Đường cuống quít nhảy xuống giường, cũng rót cho mình chén trà nguội, định một hơi trút hết để tỉnh táo lại.

Sau đó, lại thấy Triển Chiêu đi tới trước gương, nhìn một cái, kỳ quái sờ sờ môi, tự lẩm bẩm một mình:

“Quái, sao môi lại hơi sưng nhỉ? Chẳng lẽ mùa đông còn có muỗi?”

“Phụt!”

Thiếu chút nữa, Bạch Ngọc Đường đã bị chén trà đầu tiên của năm mới sặc chết.

Muỗi… Trán không khỏi hiện lên vài đạo hắc tuyến, hắn xoay người, đang định nghĩ vài câu giải thích nghiêm túc liên quan đến muỗi để nói, đã thấy Triển Chiêu cười híp mắt hướng về phía hắn, nói:

“Ngọc Đường! Năm mới vui vẻ!”

Nụ cười kia, khác nào gió xuân, giữa mùa xuân hẵng còn lạnh giá ở nơi đây, mặt Bạch Ngũ gia đã bị thổi cho đỏ bừng một mảnh.

Môi hắn giật giật, cuối cùng không nói gì, mà đột nhiên bổ nhào về phía trước, mạnh đến mức lại đem Triển Chiêu một lần nữa ngã về giường. Triển Chiêu không ngờ Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên như vậy, đang muốn đưa tay đẩy hắn, lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường tựa ở bên tai y nói:

“Triển Chiêu, sau này mỗi năm, chúng ta đều cùng nhau đón năm mới được không?”

Con chuột này hẳn là còn say chưa tỉnh, hoặc là tối qua bị phong hàn? Bằng không sao lại khác thường như thế?

Triển Chiêu thầm nghĩ, nhưng vì câu này của hắn mà cảm thấy trong lòng day dứt không thôi.

“Được!”

Y cười nhạt trả lời, sau đó lại thở dài:

“Có điều trước đó, ngươi có thể đứng dậy trước được không? Chuột chết, không biết ngươi nặng muốn chết à!”

“...”