Lưu Ngân

Chương 11




Nghe thấy âm thanh này, lam y thiếu niên phát hiện trên mặt bọn cướp đều lộ ra vẻ sợ hãi cùng phẫn hận, không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy một bạch y thiếu niên đang lười biếng tựa trên một ngọn cây dương cao to, thiếu niên kia tùy tính đùa bỡn một thanh trường kiếm cổ trong tay, mặt như hoa đào, như cười như không, bên trong đôi mắt đào hoa tinh lượng tỏa ra sát khí nhàn nhạt, bất kể ai nhìn thấy thiếu niên này, đều sẽ không nhịn được mà thầm khen ngợi trong lòng:

“Quả là một thiếu niên tuấn tú!”

Năm Thiên Thánh thứ sáu, ngày 20 tháng 12, trời trong.

Ngày mai được trở về rồi!

Sư phụ và dì La Sát đều có việc, nên để mình đi một mình —— thật là! Sao có thể yên tâm để mặc một mình mình như thế chứ? Không sợ mình lạc đường sao…

Đã lâu không về núi Võ Đang, cũng không biết con chuột trắng thế nào rồi…

Hắn luyện võ công, còn phải học thuật cơ quan trận pháp với Đạo Ảnh sư bá, chắc hẳn là bận rộn lắm!

Ừm, “vật kia”, hay là đem tặng hắn nhỉ, với tính cách của hắn, nhất định là sẽ rất thích!

Ha ha, trở về mà không nói cho hắn lấy một tiếng, không biết khi hắn gặp lại mình, thì vẻ mặt sẽ như nào nhỉ?

Thật là háo hức quá!!

Có điều —— rốt cuộc Võ Đang ở đâu a? Mình không biết đường mà!!

———————— phân ———————— phân ——————————

Quách Viễn Đạt là một thương nhân bình thường, thời gian gần đây mấy chuyện làm ăn của ông cũng có thể nói là thành công, vì thế mà lúc này mang theo vợ con trở về nhà thì có vẻ thập phần hưng phấn. Đi được nửa đường thì gặp một thiếu niên mặc một thân lam y thô bố, phong trần mỏi mệt. Thiếu niên ấy hỏi thăm ông đường đến núi Võ Đang, vừa vặn lại cùng đường, ông liền hào phóng đề nghị dẫn cậu cùng đi. Thiếu niên cũng không nói nhiều, sau khi cảm ơn ông thì gia nhập vào đoàn người đang hướng về núi Võ Đang.

Thế nhưng, đi đường nhiều, cũng khó tránh khỏi vấp chân. Đoàn người đi đến cánh rừng dưới chân núi Võ Đang thì, đột nhiên một toán cướp tay cầm đao kiếm xông ra từ bên cạnh, tên đầu lĩnh khua đại đao một cái, quát:

“Đường này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn qua đây, để lại tiền mãi lộ!”

Thấy thế, mọi người Quách gia đều giật mình, nhưng thiếu niên kia lại vừa ngạc nhiên vừa buồn cười —— ngạc nhiên là, mấy năm không về, Võ Đang sao lại xuất hiện cướp? Lẽ ra có “hắn” ở đây, không nên xảy ra tình trạng này mới đúng; buồn cười là, mấy tên cướp kia không chỉ dùng lời thoại cũ rích khiến người ta phải ôm bụng cười, mà chính mấy kẻ đang đi uy hiếp người ta lại cứ nhìn xung quanh, như thể đang lo lắng thứ gì sẽ đột nhiên xuất hiện…

Mọi người Quách gia cũng không có nhàn tình mà để ý đến động hướng của bọn cướp như vậy, làm chủ gia đình, Quách Viễn Đạt đem vợ con bảo hộ ở phía sau, lấy hết can đảm nói:

“Các vị hảo hán, chúng ta chỉ là một gia đình bình thường, nhọc nhằn khổ sở một năm trời mới kiếm được chút tiền mồ hôi nước mắt về ăn tết. Mong các vị hảo hán giơ cao đánh khẽ, tha cho một nhà chúng ta đi qua!”

“Phí lời!” Tên đầu lĩnh thiếu kiên nhẫn hừ lạnh, “Tha cho các ngươi qua? Để huynh đệ bọn ta cạp đất mà ăn à!! Ngươi đã bao giờ gặp giặc cướp phát thiện tâm chưa?”

“Cái này…” Quách Viễn Đạt đang định nói tiếp, một giọng nói trong trẻo đã vang lên từ phía trên đầu:

“Giặc cướp phát thiện tâm thì Ngũ gia chưa từng thấy, nhưng thấy giặc cướp, Ngũ gia ta liền ngứa tay, các ngươi bảo phải làm sao đây?”

Nghe thấy âm thanh này, lam y thiếu niên phát hiện trên mặt bọn cướp đều lộ ra vẻ sợ hãi cùng phẫn hận, không khỏi nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy một bạch y thiếu niên đang lười biếng tựa trên một ngọn cây dương cao to, thiếu niên kia tùy tính đùa bỡn một thanh trường kiếm cổ trong tay, mặt như hoa đào, như cười như không, bên trong đôi mắt đào hoa tinh lượng tỏa ra sát khí nhàn nhạt, bất kể ai nhìn thấy thiếu niên này, đều sẽ không nhịn được mà thầm khen ngợi trong lòng:

“Quả là một thiếu niên tuấn tú!”

Chí ít lúc này, tất cả mọi người Quách gia đều nghĩ như vậy.

Mà lam y thiếu niên nhìn thấy thiếu niên trên cây thì, chỉ cảm thấy trong lòng một trận kinh hỉ, cơ hồ ánh mắt cứ thế dán lên thân thể người kia, không nỡ dời đi.

Bạch y thiếu niên thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, chỉ ngạo nghễ cười, nhún mình nhẹ nhàng đáp xuống giữa đám người, tay phái nắm trường kiếm lười nhác chỉ vào tên đầu lĩnh:

“Ta nói Cừu lão đại?! Ngươi cũng thật là không biết ghi nhớ, Ngũ gia không phải đã nói với ngươi, bớt giở trò loạn thất bát tao ở trên núi Võ Đang của ta sao? Ngươi cũng giỏi lắm, coi lời Ngũ gia như gió thổi bên tai, lần này là lần thứ ba, nếu còn có lần sau nữa thì Ngũ gia sẽ không nhân từ nương tay nữa đâu!”

Nghe vậy, Cừu lão đại luôn miệng đáp vâng, vẻ mặt lại càng như được lệnh đại xá, bạch y thiếu niên kia xem chừng cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, chiều cao so với Cừu lão đại chênh lệch gần hai cái đầu, hắn giáo huấn cái tên Cừu lão đại cao to này chẳng khác gì giáo huấn thủ hạ, trông lại càng quái dị và buồn cười không thể tả nổi. Lam y thiếu niên thấy vậy, khóe miệng giật giật, ngay cả bốn người Quách gia cũng không nhịn nổi cười.

“Biết thì tốt!” Bạch y thiếu niên cũng không cảm thấy có gì không đúng, hắn suất tính thu hồi trường kiếm, “Vậy còn ở lại đây làm gì? Lại muốn bị ta tẩn cho một trận nữa sao? Cút!!”

“Vâng! Vâng!” Đám cường đạo vội vội vàng vàng đáp lời, chẳng dám nghĩ đến việc đi cướp nữa, xoay người hốt hoảng bỏ chạy vào rừng, y như phía sau bị hung thần ác sát gì đó truy đuổi.

Mà hung thần ác sát —— bạch y thiếu niên tuấn mỹ kia đã quen với cảnh tượng đó, cũng lười chờ bốn người Quách gia đến cảm ơn mình, xoay người định rời đi, nhưng tai lại nghe thấy một tiếng cười trộm, hắn giận dữ quay đầu lại, phát hiện một lam y thiếu niên đang nhìn hắn, một tay che miệng, thế nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười nồng đậm.

Lúc trước, thiếu niên cũng không nhìn kỹ tướng mạo năm người bên này, cũng chẳng để ý đến lam y thiếu niên, nhưng giờ trông thấy gương mặt quen thuộc kia, ngẩn người, đột nhiên xông lên trước mấy bước, ôm chặt lấy người ấy:

“Mèo thối! Trở về từ bao giờ?!”

Hai thiếu niên này, không cần nhiều lời, chính là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã ly biệt nhau bốn năm trời!!