Giọng nói của mẹ Ôn Ôn luôn cao và mỏng, lần này lại đang mắng con trai cưng của bà.
"Mày lại ị ra quần rồi, sao lại ngu ngốc thế hả!"
"Cười cười cười, chỉ biết cười! Mày đã hủy hoại cả đời tao đấy, biết không hả?"
Bà ta đang gào thét trong tuyệt vọng, nhưng chỉ nhận được tiếng cười ngốc nghếch của con trai mình.
Tiếng khóc và trách móc của bà ta trôi ra từ khe cửa sổ, khiến người nghe cảm thấy ngột ngạt.
Sau một lúc, tiếng gào của bố Ôn Ôn vang lên.
"Cô khóc cái gì vậy?"
"Không phải cô yêu thương con trai cô nhất sao? Thậm chí còn dùng tiền chữa bệnh của con gái để mua đồ ăn và quần áo cho nó, giờ cô đã biết hối hận chưa?"
"Thật là một gia đình đen đủi."
Hai người bắt đầu cãi nhau.
Trong căn nhà không quá lớn, tiếng cười ngốc của con trai và tiếng tranh cãi của hai vợ chồng lẫn lộn, tạo thành một đống hỗn độn.
Tôi vô thức nắm chặt chiếc huy hiệu bình an trên điện thoại của mình.
Đó là thứ Ôn Ôn từng tặng tôi.
Nhìn xem, sau khi họ không còn Ôn Ôn, cuộc sống của họ cũng trở nên hỗn loạn.
Khi tôi định bước đi, tiếng khóc của mẹ Ôn Ôn từ bên trong vọng ra.
"Ông nói xem, chúng ta có phải không nên đối xử với con gái như vậy không?"
"Chiêu Đệ của chúng ta ngoan như vậy, chúng ta..."
Tôi không thể nghe nổi nữa, quay lưng và đi.
Sau hơn một năm, cái tên "Chiêu Đệ" của cô ấy vẫn nghe rất chói tai.
Trước cổng trường Hoa Thanh.
Một tay Chu Dã kéo vali của tôi, tay kia nắm tay tôi.
"Chụp cho tôi một bức ảnh đi."
Chu Dã nói “ok”.
Tôi đứng trước cổng trường Đại học Hoa Thanh, giơ chiếc huy hiệu bình an trong tay lên và chụp một bức ảnh.
Ôn Ôn, cậu xem này.
Tớ không quên cậu.
Tôi vuốt v e chiếc huy hiệu bình an trong lòng bàn tay, cùng Ôn Ôn bước vào cổng trường Đại học Hoa Thanh.
Trên đường, Chu Dã khá trầm lặng.
Tôi kéo nhẹ ống tay áo Chu Dã và hỏi.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Chu Dã sờ tới điếu thuốc, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại kiềm chế.
"Nghĩ về việc thi nghiên cứu sinh."
"Hả?"
Tôi ngạc nhiên.
"Chúng ta mới chỉ là sinh viên năm nhất, nghĩ về chuyện thi nghiên cứu sinh bây giờ có vẻ hơi sớm nhỉ?"
"Không sớm."
Bàn tay Chu Dã vuốt v e mái tóc tôi.
"Cậu biết mà, vào làm nghiên cứu sinh của Hoa Thanh rất khó."
"Ông đây muốn vào cùng một trường với cậu, thì cần phải chuẩn bị từ sớm."
Ánh nắng mặt trời phủ một lớp ánh vàng nhạt lên tóc Chu Dã.
Đẹp đến mức khó cưỡng lại.
Tôi kìm nén tiếng đập của trái tim mình, không nói gì, chỉ âm thầm nắm lấy tay cậu ấy.
Tôi nghĩ.
Đó chính là lý do tôi cảm thấy an tâm khi ở bên Chu Dã.
Sự lộn xộn của cậu ấy không phải là loại bỏ mặc đối phương lênh đênh, mà là thái độ không sợ trời không sợ đất.
Cậu muốn phiêu lưu thì phiêu lưu, tôi sẽ đồng hành đến cùng.
(Câu chuyện kết thúc)