Cố Thương vô tình gặp lại Nhã Liên trong lúc còn làm việc tại siêu thị. Cô đứng sau quầy thanh toán, vừa nhập mã trêи sản phẩm vừa bắt chuyện với Nhã Liên: “Cũng lâu rồi không gặp nhỉ.”
Nhã Liên bật cười: “Hơn tháng rồi ý nhỉ.”
Cố Thương cười trừ, cất những món đồ mà Nhã Liên mua vào trong túi: “Mày vẫn làm ở đấy à?”
Nhã Liên gật đầu.
“Lâu không gặp, hay có gì tí qua phòng tao chơi.”
“Cũng được!”
Hai người nói chuyện thêm vài câu thì Thiên Kim xuất hiện, trêи tay cô cầm bọc xoài lắc chìa ra trước mặt Cố Thương mời: “Ăn này không cu?”
Cố Thương: “Có chứ!” Cô bỏ miếng xoài vào miệng cắn ngon lành. Vị chua của xoài làm cô thêm phấn khích, ăn thêm một miếng nữa. Càng nhai lại càng thấy ngon.
“Bạn cũng ăn đi.” Thiên Kim đối với Cố Thương thoải mái bao nhiêu lại bấy nhiêu khách sáo với Nhã Liên. Không hiểu sao cô không thích cô nàng này cho lắm!
“Cảm ơn!” Nhã Liên khách sáo cầm miếng xoài bỏ lên miệng cắn nhỏ một miếng.
Cố Thương ăn liền vài miếng, vẫn chưa hết cơn thèm. Cô nhòm vào trong bọc chỉ còn lại một ít nên tự mình kiềm chế để chừa phần người khác. Uống thêm ngụm nước cho ngọt giọng, cô giới thiệu hai người bạn của mình cho nhau: “Đây là Nhã, bạn cùng làm công ty với tao. Còn đây là Kim, cũng bạn cùng làm luôn. Hi hi.”
“Chào bạn!”
“Chào!”
Hai người ngượng ngùng chào nhau một tiếng.
“Mày rảnh không, tối qua phòng tao chơi?” Cố Thương hỏi Thiên Kim.
Thiên Kim gật đầu, lấy trong túi áo thêm bọc cóc lắc đặt xuống bàn: “Biết mày thích ăn mấy cái này nên tao mua thêm đấy.”
“Yêu thế!” Cố Thương vui vẻ nịnh nọt. Mở nhanh bọc cóc, nhón một miếng bỏ miệng nhai. Đôi mày hơi nhíu lại vì chua nhưng lại chẳng giấu được sự sung sướиɠ nơi khuôn mặt. Chìa ra trước mặt hai người bạn, cô mời: “Bọn bay cũng ăn đi.”
Nhã Liên: “Chua lắm, tao không ăn đâu.”
Thiên Kim: “Con này ăn chua khỏe lắm.”
Nhã Liên: “Trước còn ở công ty, nó với bà cùng làm hết chanh tới quất gì nó cũng ăn.”
Thiên Kim liếc Cố Thương đang mải ăn kia khinh bỉ nói: “Không biết tao còn tưởng mày nghén!”
Lời Thiên Kim vừa dứt, Cố Thương khựng lại ngẫm nghĩ một hồi. Cô và tên kia đã xảy ra… cách đây cũng lâu phết rồi… không biết có… không nhỉ?
Cố Thương tự nhủ, chiều về sẽ tạt vào tiệm thuốc mua que thử xem sao. Cơ mà cô cũng không thấy điều gì bất thường, chắc không có gì đâu nhỉ? Hi vọng là như vậy!
Tiếc là với cái não cá vàng của mình, lại thêm kèo rủ bạn về phòng chơi nên Cố Thương cũng quên béng mất việc này. Thiên Kim và Nhã Liên thì phi xe ra chợ mua đồ ăn, còn Cố Thương về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi chờ bọn họ mang đồ về mà chế biến.
Cố Thương phụ Thiên Kim chế biến qua chút rau dưa, Thiên Kim thì một thân một mình ướp gia vị lên con gà để hấp bia, Nhã Liên đi mua nước ngọt cùng chút đá lạnh. Mỗi người một việc, vừa bận lại vừa vui.
Trong lúc chờ gà được hấp chín, ba người chen chúc nằm trêи giường chơi game. Nhã Liên vô tình thấy chiếc hộp trêи bệ cửa sổ nơi đầu giường, cô hiếu kỳ cầm lên rồi quay qua Cố Thương đang mải chơi hỏi: “Hộp này đựng gì đây Thương?”
Cố Thương đưa mắt nhìn chiếc hộp trong tay Nhã Liên, lắc đầu đáp: “Không biết, mở ra mà xem.”
Nhã Liên mở hộp ra, cô kinh ngạc khi thấy chiếc vòng cổ bằng bạc sáng bóng với kiểu dáng của nam. Điểm nhấn là con bọ cạp bằng bạc gắn ‘đá’ sáng lấp lánh, cô tò mò hỏi: “Mày mới mua vòng cổ à?”
Cố Thương đang tập trung vào trận đánh, lơ đễnh ậm ừ cho có lệ. Cô huých tay Thiên Kim, hoảng hốt kêu lên: “Mày ơi mau ra hỗ trợ tao!”
“Từ từ! Gấp cái gì!”
“Nhanh lên, chết bây giờ!”
“Kệ mẹ mày.”
“Ghét!”
…
***
Nhã Liên đẩy tấm cửa kính lớn vào trong, cô dè dặt bước từng bước nhỏ, đôi tay siết chặt quai túi xách, cô lấm lép ngó nghiêng xung quanh, trong lòng bồn chồn bất an.
“Cô tìm gì ạ?” Một giọng nói non nớt bất thình lình cất lên, Nhã Liên giật mình nhìn quanh thì thấy một đứa nhóc cấp hai đang ngồi nghịch máy tính.
Cô e dè lại gần hỏi: “Chủ tiệm cầm đồ này là ai vậy?”
Cậu nhóc như hiểu ra vấn đề, nhóc bỏ lại một câu: “Cô chờ cháu, cháu đi gọi bố.” Nói rồi, nó rời ghế đi nhanh vào nhà trong.
Nhã Liên bực bội ra mặt, cô có hai mấy tuổi mà thằng nhóc con đó dám gọi là cô! Chẳng đáng yêu gì cả!
Một lúc sau, một người đàn ông với thân hình vạm vỡ xuất hiện. Hắn mặc áo phông bình dị cùng quần jean bạc màu, chân đi đôi dép tông da. Điểm nhấn là nguyên một cánh tay được xăm kín lại thêm dụng mạo có chút dữ tợn điều này làm Nhã Liên thêm khẩn trương.
Người đó ngồi xuống ghế mà trước đó thằng con ngồi, ngước nhìn Nhã Liên hỏi: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Nhã Liên lục trong túi một hồi, cô chìa nắm tay tới trước mặt người đàn ông kia: “Tôi muốn cầm thứ này.”
Người đàn ông hiểu ý xòe ray đón nhận, hắn đặt thứ vừa đón nhận lên tay nhìn ngắm một hồi. Bỗng sắc mặt hắn biến đổi, ánh mắt trở nên sắc bén cùng nghi hoặc. Hắn ngước nhìn Nhã Liên, quan sát một hồi.
Trước cái nhìn dò xét từ người đàn ông này, Nhã Liên khó chịu ra mặt khẽ gắt: “Chú thấy sao?”
Người đàn ông hỏi vặn lại, ngữ khí nặng nề đến lạ: “Cái này là của cô?”
Nhã Liên gật đầu chắc nịch: “Của tôi.”
Người đàn ông nhếch môi cười nhạt: “Cô có biết những viên đá gắn trêи này là kim cương không?”
“Kim cương?” Nhã Liên kinh ngạc hỏi lại. Cô thêm hoảng hốt trước nụ cười đểu cáng của người đàn ông kia, trực giác mách bảo cô đang ở trong vùng nguy hiểm. Cô chẳng nghĩ được gì nhiều, vội vàng quay người bỏ chạy.
Nhã Liên khựng lại, trước mắt cô là đứa nhóc cấp hai vừa rồi. Còn chưa kịp phản ứng, nhóc đó đã dụi vào bụng cô một cú đấm cực mạnh. Mọi thứ trước mắt cô như đống chất lỏng, xoay tròn, quện vào nhau, cả người cô nặng đi cứ thế đổ gục ngã xuống sàn…
Nguyên một xô nước lạnh lùng dội thẳng vào người Nhã Liên, cô choáng váng hơi nhíu mày. Cơn đau nơi vùng bụng truyền lên não, giúp cô thêm tỉnh táo. Cô vội vàng chống tay xuống sàn ngồi hẳn dậy, theo bản năng mà đảo mắt nhìn quanh. Ngoài người đàn ông ngồi trêи ghế sofa kia ra, còn lại đều chẳng có gì. Đặc biệt hơn là chiếc vòng bạc đang lủng lẳng trêи tay hắn, tia sáng từ những viên kim cương tỏa ra tứ phía, lấp lánh lung linh.
Còn chưa kịp hiểu gì, người đàn ông buông lời bỡn cợt: “Mất công theo dõi nhiều tháng, lại chẳng ngờ không quá tốn sức như tao nghĩ.”
Nhã Liên mù mịt nhìn người đàn ông kia, đầu óc trống rỗng chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Thu lại sợi dây chuyền, Nam Triết hất mặt hỏi: “Mày là gì của thằng Minh?”
Nhã Liên vội vàng lắc đầu: “Tôi không biết Minh nào cả!”
Nam Triết cười cười, hất mặt ra hiệu.
Nhã Liên theo phản xạ ngoái người lại nhìn về phía sau, sắc mặt cô nháy mắt tái nhợt. Trước mắt cô là gần mười tên đàn ông, đặc điểm chung là chúng đều không mặc quần áo, trong số đó có cả tên nhóc cấp hai. Đáng sợ hơn là trêи tay vài tên có cầm những món đồ chơi người lớn. Cô hoảng hốt quay lại nhìn Nam Triết, lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi không biết ai tên Minh cả!”
“Chiếc vòng cổ này là của thằng Minh. Tao không nghĩ nó tùy tiện đưa thứ này cho một con đàn bà!” Nam Triết nhìn Nhã Liên, một chút cũng không hề tỏ ra sẽ tin những lời cô nói.
Không cần đợi lệnh, đám đàn ông kia như hổ đói lao vào kẻ giữ tay, kẻ xé đồ trêи người Nhã Liên. Sự giãy giụa, tiếng gào hét của cô càng thêm kϊƈɦ thích chúng. Có kẻ còn đưa cả vật nam tính kề nơi miệng cô, kẻ khác nơi phía sau ấn đầu ép cô chạm môi lên thứ đó. Cô gồng mình ngoảnh đi hướng khác, má cô bị thứ đó chạm phải, cô hoảng sợ đến run lẩy bẩy, mùi hương ngai ngái phảng phất ngay mũi càng làm cô thêm khẩn trương.
Cô lắc đầu liên tục, nước mắt rơi giàn giụa nơi khuôn mặt: “Tôi không biết! Tôi không biết! Thứ này là do tôi ăn trộm mà có!”
Nam Triết hất tay, đám đàn ông tiếc nuối buông bỏ Nhã Liên trở lại hàng như cũ. Hắn ngả người xuống ghế, duỗi dài đôi chân trêи mặt bàn bằng kính, ung dung chờ đợi.
Nhã Liên không dám nhiều lời, nuốt sâu ngụm khí cố giữ bình tĩnh nói: “Chiếc vòng này tôi trộm từ đứa bạn tôi. Nó tên Thương, làm nhân viên tại trung tâm thương mại…”
***
Cố Thương tra chìa khóa vào ổ xe điện, toan dắt xe khỏi vị trí để trở về phòng trọ sau một ngày làm việc. Bỗng có kẻ nào đó ôm lấy người cô từ phía sau, còn chưa kịp phản kháng thì miệng cô đã bị bịt kín bởi một tấm khăn. Trước mắt cô mọi thứ đều mờ đi, cơ thể cô vô lực ngã xuống đổ vào lòng kẻ đó.
Chiếc xe hơi đen sang trọng, từ hầm để xe của trung tâm phóng vọt ra ngoài, chạy nhanh về phía trước, nháy mắt hòa cùng dòng xe cộ lưu thông rồi biến mất lúc nào chẳng hay.
***
Cố Thương mơ màng tỉnh lại, đầu cô choáng váng tựa như bị cắm hàng chục cái đinh lên vậy. Đau buốt. Cô toan đưa tay chạm vào đầu, lại thấy nơi cổ tay nặng nề như bị thứ gì chói chặt nơi đầu giường. Lúc cô hoàn toàn tỉnh táo cũng là lúc cô phát hiện ra đôi cổ tay cô bị một sợi dây thừng chói chặt.
Đồng thời nơi hạ thân cô như đang bị thứ gì đó chạm vào, cô muốn quặp chặt đùi lại để bảo vệ theo bản năng thì lại phát hiện ra, đôi chân cô cũng đang bị chói chặt nơi cuối giường, bị bắt ép mở rộng, miễn cưỡng để lộ vùng nhạy cảm ra không khí.
Kẻ có thể làm ra việc này chỉ có…
“Tỉnh rồi à?”
Không phải?! Giọng nói này không phải hắn?
Cố Thương mở to mắt nhìn kẻ vừa lên tiếng, nhưng cô có cố gắng thế nào cũng chẳng nhìn ra kẻ đó là ai trong không gian bị bóng tối phủ kín như này. Cô hít sâu một ngụm khí lạnh, gượng ép bản thân phải thật bình tĩnh, tuyệt đối không được kϊƈɦ động! Không được hoảng loạn! Không được sợ hãi! Bình tĩnh nào!!
“Rất bình tĩnh!” Gã bỡn cợt nói, tay hắn vẫn đặt nơi tư mật đang vì tác động từ hắn mà chảy ra dòng mật ngọt ngào.
‘Tạch!’
Đèn điện được bật sáng, Cố Thương theo phản xạ vội nheo mắt lại. Đến khi cô hoàn toàn thích ứng được, cũng là lúc người cô bị một thân thể cường tráng đè nên, đồng thời cô có thể cảm nhận được nơi nhạy cảm nhất của mình đang bị vật nam tính đã trướng lớn của hắn chạm phải.
Thân thể cô từ từ run lên…
“Tao muốn xem xem, mùi vị đàn bà của thằng Minh như thế nào!”
Dứt lời, hắn giữ chặt mặt cô, nhắm thẳng môi cô mà cắn nuốt. Đồng thời hắn động thân dưới đưa thẳng vào sâu bên trong cơ thể Cố Thương…