Lưu Manh Phố Đêm

Chương 147: Ngoại truyện 6: Dỡ Cửa




Lâm Đại Minh ngồi nhìn bóng lưng Cố Thương vừa khuất sau cánh cửa ngách ra ngoài sân giếng, mưa rào bên ngoài vẫn tuôn xối xả đến hắn cũng cảm thấy bực mình. Mưa đéo gì mà lắm thế! Suốt từ hôm qua đến bây giờ không biết mệt mỏi ngược lại còn rơi ác hơn, hừ!

Bỗng bên ngoài vang khẽ vài tiếng hốt hoảng: “Ui… méo gì trơn thế… á!”

Hắn vội bước xuống giường đi nhanh về phía cửa ngách, mặc cơn gió tinh nghịch đem mưa hất thẳng lên gương mặt điển trai đang hơi nhíu mày lại, hất cả vào thân trần cường tráng dưới ánh sáng ban ngày. Vài giọt mưa chảy từ cổ lướt qua cơ ngực săn chắc, những khối bụng rõ ràng tựa dòng suối chảy dưới thượng nguồn. Vài ba giọt hư hỏng biến mất sau cạp quần hắn…

Hắn không quản điều đó, thứ hắn quản bây giờ là bóng lưng nhỏ nhắn trong lớp áo sơ mi nam rộng thùng thình đang cố vịn tay vào tường đi dần về phía phòng tắm. Sân giếng nghìn năm không ai rửa, rêu xanh mọc um tùm lại thêm trời mưa khiến nó sức sống tràn trề bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người dẫm lên nó ngã xuống.

Bạch Cẩu ngã không sao, Hắc Cẩu ngã không sao, hắn ngã cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng Cố Thương thì khác, cô là con gái, mà con gái mong manh yếu đuối sao chịu được cơn đau từ cú ngã do trượt rêu xanh?

Hơn hết hắn không muốn cô bị trượt cả, hắn sẽ đau lòng…

Trận cộc đầu vừa rồi đối với hắn là đã quá đủ rồi!

Hắn xoay người đi vào trong, không hề báo trước gạt tay mở rèm cửa ố vàng, đi hẳn ra bên ngoài buồng liền bắt gặp hai gã đàn em đang cong người tay chống gối nhòm vào trong. Bọn chúng không kịp phản ứng hắn đã ra tới cửa, chạy đi không được ở lại không xong, chúng sợ sệt gọi một tiếng đánh trống lảng: “Đại ca…”

“Muốn nghe trộm không?”

“Dạ… dạ em không dám ạ…”

Lâm Đại Minh nhấc chân đạp về phía bọn Hắc Cẩu một cái dọa chơi, bọn chúng tưởng thật đồng đều ngã ngửa đè lên nhau. Bọn chúng không quan trọng tư thế hiện tại có bao nhiêu buồn cười, e dè nhìn Lâm Đại Minh. Trong lòng cầu trời cầu đất tâm trạng hôm nay của đại ca không quá xấu, nếu không đầu bọn chúng có thể bị vặn ngược ra sau là điều hiển nhiên.

Lâm Đại Minh không vội thu cẳng chân đang lơ lửng của mình, hắn cứ thế bước qua người đám Hắc Cẩu đi về phía cửa nhà nghiêm túc nhìn ngắm từng cánh cửa một. Nhìn thôi chưa đủ, hắn nắm tay lên cửa mở ra đóng vào quan sát một hồi. Cửa này làm bằng gỗ, vì không được tu sửa nên mục nát biến dạng, mùn mọt trêи những lỗ nhỏ khắp cửa theo tác động mở đóng của hắn mà rụng tả tơi, chẳng mấy chốc rơi đầy sàn hiên nhà và bị mưa rội ướt két thành cục.

Hắc Cẩu, Bạch Cẩu khó hiểu nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn Lâm Đại Minh. Bọn chúng vội vàng đứng dậy đi nhanh ra chỗ Lâm Đại Minh khi thấy hắn dễ dàng gỡ một cánh cửa khỏi bản nề.

Bạch Cẩu không dấu được tò mò hỏi: “Đại ca gỡ cửa làm gì đấy?”

Lâm Đại Minh không đáp, hất mặt ra hiệu Bạch Cẩu gỡ nốt cánh cửa còn lại. Hắc Cẩu đảm nhiệm việc vén rèm cửa buồng tạo lối đi cho đám Lâm Đại Minh. Hai tên không quản mưa to gió lớn, cẩn thận đặt hai cánh cửa tội nghiệp nằm đè xuống đống rêu xanh tạo nối đi đến phòng tắm đang được Cố Thương đóng kín.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Lâm Đại Minh tự mình dẫm chân lên tấm cửa gỗ để thử nghiệm sự đảm bảo của nó. Với cảm nhận của hắn, hắn có thể đi lại dễ dàng mà không cần suy nghĩ. Nhưng hắn và Cố Thương khác biệt, hắn đi được không có nghĩa là cô cũng đi được.

Cố Thương rất ngang bướng, sẽ không có gì làm cô khuất phục dù cho bản thân hết sức hấp tấp đần độn. Hắn đem cửa kê ở đây cô đi được thì tốt, không đi được chỉ còn nước gọi hắn ra cầu cứu…

“Anh Minh giúp em với, em sợ!”

Lâm Đại Minh nhếch môi cười đắc ý trước cái suy nghĩ viễn tưởng của mình, hai tên đàn em còn đứng ở cửa ngách nhìn ra không hiểu sao đại ca đứng ngây người cười như thế.

Bọn chúng chỉ dám nghĩ thôi, chứ không dám nói thẳng ra trông Lâm Đại Minh lúc này có bao nhiêu hâm hấp đâu…

***

Lâm Đại Minh nhẹ nhàng đặt Cố Thương còn đang mê man ngủ xuống, cẩn thận chỉnh cô ngồi dựa người lên thành giường sau đó kéo chăn che thân thể trần trụi đầy rẫy dấu hôn trêи cổ. Trêи vai Lâm Đại Minh vẫn còn những dấu răng chồng chéo đỏ ửng, hắn nhìn lại thành quả do chính mình gây ra với cô bất đắc dĩ cười trừ. Nhẹ áp tay ôm lấy bầu má cô, ngón cái miết cánh môi sưng đỏ: “Em chắc hẳn rất hận anh,”

Từ bao giờ hắn lại để ý đến người khác có hận hay không nhỉ?

Hắn biết, hắn cũng chỉ mới đây chú ý tới. Kể từ khoảnh khắc cô vô tình lọt vào tầm ngắm của hắn.

Hắn có thể đem cô dưới thân chà đạp như những con mồi khác. Hành hạ cô, lăng mạ cô sau đó đem cô bán đi mà không hề để tâm đến bất cứ chuyện gì.

Nhưng rốt cuộc sau bao lần hắn vẫn không làm. Hắn không muốn đem cô thành những con đàn bà khác hắn từng tiếp xúc. Hắn nửa muốn cô lại nửa muốn tôn trọng cô. Hắn tiếp xúc thân thể gần gũi quá mức như vậy, liệu cô sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt gì?

Kinh tởm? Căm hận?

Hay chẳng có gì cả?

Đối với cô mà nói chuyện đã xảy ra bất kể ra sao cũng đều đã qua, không thể thay đổi, đành phải chấp nhận!

Lâm Đại Minh kiên nhẫn dùng khăn tắm sạch lau khô tóc cho Cố Thương thay vì dùng máy sấy trước khi để cô nằm hẳn xuống giường với tư thế thoải mái nhất. Hôn nhẹ lên trán cô, khẽ thì thào: “Đồ ngu!”

Bởi nếu dùng máy sấy rất có thể làm cô tỉnh giấc, hơn nữa máy sấy rất không tốt cho mái tóc của con gái.

Hắn đứng dậy rồi lẳng lặng ra bên ngoài. Trước khi lấy chìa khóa xe trêи mặt bàn lên, hắn quay qua hai tên đàn em cảnh cáo: “Cấm vào buồng tao!”

“Vâng!”

Đại ca không cấm bọn em cũng chẳng dám vào!

Hơn hết những tiếng động ám muội phát ra từ trong nhà tắm cũng đủ làm bọn chúng hiểu điều gì đã diễn ra. Ở đây làm gì có chỗ nào cách âm, tiếng động rõ ràng như vậy ngoại trừ giả điếc mới không nghe thấy gì.

***

Lâm Đại Minh mặc thêm áo phông đen và chiếc quần jogger đen họa tiết phong cách phản nghịch. Hắn trùm áo mưa sau đó một mình phóng xe vào trong thành phố. Chọn bừa tiệm quần áo nữ ung dung dựng xe ngoài cửa, cởi áo mưa và vào bên trong chọn lựa.

Bộ đồ trêи người hắn tuy sơ sài đơn giản, nhưng cái khí chất ngang tàng tỏa ra từ hắn khiến các cô gái tới đây mua đồ bị thu hút. Bọn họ ngoài mặt chọn lựa, bên trong lại âm thầm liếc qua chỗ hắn nhìn trộm.

Lâm Đại Minh nhìn qua cửa hàng một vòng, trông thấy giá treo toàn váy mỏng không hề nghĩ nhiều bước nhanh về phía đó tùy tiện lật từng chiếc váy xem xét. Ở đây đủ loại váy từ ren, lưới, lụa,… vừa gợi cảm vừa… gợi ɖu͙ƈ…

Hắn chọn một hai chiếc váy màu đen vừa mỏng vừa ngắn giơ lên nhìn ngắm cho kỹ. Các cô gái bị hắn làm cho mộng đẹp vỡ nát không còn một mảnh. Không ngờ trông hắn bên ngoài đàng hoàng lại là một tên hết sức biến thái. Vừa vào đã đi ngay đến giá váy nữ, còn chọn mấy cái kiểu dáng đó nữa…

Mấy cô gái nhỏ nhắn thơ ngây đứng cạnh đó sẵn điện thoại trong tay vừa quay trộm Lâm Đại Minh vừa rùng mình lùi ra xa. Biến thái! Bệnh hoạn!

Lâm Đại Minh ngẩng lên nhìn quanh, các cô gái vội vàng giả chọn đồ để lảng tránh đôi con ngươi đen như ngọc lạnh lẽo kia. Hắn dò quanh từng cô gái có mặt trong này, nhìn qua nhìn lại bèn chỉ tay vào cô nhân viên đáng thương: “Cô, thử đồ cho tôi!”

Cô nhân viên vừa giận vừa thẹn lại không dám làm gì, dù sao hắn cũng là khách cô là nhân viên làm công ăn lương không thể tùy tiện khó chịu với khách hàng. Cô lúng túng căn cắn môi: “Em…”

“Không lẽ cô muốn tôi thử?”

“Ơ… không ạ…”

Cô nhân viên tội nghiệp rón rén lại gần Lâm Đại Minh, còn chưa kịp định thần đã bị hắn thô lỗ ném mấy chiếc váy về phía mình. Cô khổ sở ôm chúng vào phòng thay đồ, còn Lâm Đại Minh vẫn ung dung đi sang gian hàng khác chọn lựa.

“Anh ơi…”

Một lúc sau cô nhân viên thẹn thùng bước ra với gương mặt đỏ ửng, Lâm Đại Minh lại phũ phàng không thèm nhìn mặt cô đã trực tiếp ngắm nhìn chiếc váy trêи người cô. Dáng dấp này rất giống với Cố Thương, chỉ là phần ngực to hơn Cố Thương một chút. Nếu như con nhỏ đó đầy đủ như vậy thật tốt biết bao, hắn dù sao vẫn thích mấy đứa con gái ngực to hơn là đứa phẳng lì như ai kia.

Chiếc váy cô nhân viên đang mặc hiện giờ làm bằng lụa bóng, suôn dài quá ʍôиɠ một tí, họa tiết vài đường ren hoa văn lại thêm dáng dấp đầy đặn của cô nhân viên chiếc váy thêm gợi cảm hấp dẫn. Nhưng khi Cố Thương mặc lên người… nghĩ thôi đã thấy buồn cười.

Lâm Đại Minh lấy trong giá treo chiếc chân váy đen ngắn, không cho cô nhân viên kia một lời đã trực tiếp xoay người bỏ đi.

“Anh ơi, còn mấy bộ này thì sao ạ?” Cô nhân viên bất lực gọi với theo, kẻ kia không hề đoái hoài lại làm cô thêm bực bội trong lòng chửi thề một tiếng rồi nhanh chóng trở lại phòng thay đồ thay chiếc váy không hề đàng hoàng trêи người mình xuống.

Lâm Đại Minh tay cầm chiếc chân váy tạt thẳng vào khu đồ lót, mắt đen như ngọc liếc qua trêи giá treo một hồi sau đó vơ một đống khỏi giá treo. Tuy Cố Thương có thân mình không quá đẹp, nhưng cô vẫn có vài thứ “cơ bản” của một phụ nữ trưởng thành. Không hiểu sao hắn rất thích nhìn thân thể cô sau những bộ đồ lót khiêu gợi như thế này, nghĩ đến thôi mà trong người hắn rạo rực nóng bức. Liếc qua mấy đứa con gái còn quanh quẩn trong đây chọn đồ, hắn thật muốn đè một trong số chúng xuống để giải tỏa.

Lâm Đại Minh che giấu cẩn thật sự bệnh hoạn của mình sau vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài của mình. Hắn nhờ cô nhân viên gần đấy mang đống đồ lót và chiếc chân váy ra chỗ thu ngân trước, còn hắn ở lại nghiêm túc chọn lựa đống dép bông trêи kệ tủ. Thấy đôi có hình con thỏ bông trắng tinh là đẹp nhất trong số này, hắn cứ thế lấy đi mà không thèm nhìn giá cả.

Không phải hắn quên không mua áo cho Cố Thương, mà do hắn thích cô mặc áo sơ mi của hắn. Một chiếc áo của hắn đã có thể dễ dàng trùm kín người cô, thậm chí còn ngang ngửa một chiếc váy liền thân của đám con gái bây giờ. Vải sơ mi mỏng manh, thân thể cô nhỏ nhắn, hoa văn của áօ ɭót hằn hiện rõ ràng, một kết hợp hết sức hoàn hảo…

Sau khi thanh toán đống đồ mấy trăm nghìn xong Lâm Đại Minh xách chúng ra xe phong đi một mạch, để lại các cô gái túm tụm vào bàn tán:

“Mày nói xem thằng này mua đống cóp xê về làm gì?”

“Chắc cho bạn gái, trông nó men như vậy không lẽ mua về cho nó mặc?”

“Gớm, mấy thằng trông men men mới dễ gay chứ?”

“Nậm truyện ít thôi má! Trai đẹp đã hiếm rồi mày còn làm thế nữa!’

“Con moto của thằng đó trông ngầu quá. Không biết con nào có phước ở bên nó nhỉ?”

“…”

***

Lâm Đại Minh xách đống đồ lỉnh kỉnh trêи tay vào trong nhà bỏ mặc con moto còn đứng dầm mưa ngoài sân, đi ngang qua đám Hắc Cẩu đang chơi game trêи bàn uống nước hắn nói: “Mua gì nấu cơm đi, mua thừa ra một tí để Thương dậy còn có đồ nấu mới.”

Hắc Cẩu: “Vâng.”

Khi Lâm Đại Minh khuất dạng sau tấm rèm cửa ố vàng, Bạch Cẩu vứt cả điện thoại trong tay xuống ngồi áp sát Hắc Cẩu: “Đại ca nhớ cả tên bé đó kìa, còn hết sức chu đáo nữa.”

Hắc Cẩu phủ phàng đẩy mạnh Bạch Cẩu ngã sang bên kia ghế, lạnh lùng đứng dậy: “Óc chó, đi chợ!”

“Mày là óc gì?”

“Óc người!”

“Có cái lz.”

“Mày có lz tao lập tức thông mày!”

“Dmm!”