Lưu Manh Phố Đêm

Chương 144: Ngoại truyện: Câu chuyện giáng sinh




1/ Ông già Noel đọc lời nguyện cầu rất tức giận.

Thời buổi hiện đại như này thì làm gì có ống khói cho ông già Noel chui xuống tặng quà chứ? Cũng làm gì có tuần lộc mà bay khắp bầu trời, nên ông già Noel năm nay chỉ có thể đi moto BMW S1000RR phân phát quà tặng cho trẻ nhỏ. Ông già Noel không có mái tóc trắng, không có râu trắng xồm xoàm, bất đắc dĩ lắm ông mặc chiếc áo len đỏ với quần vải đen và đi đôi giày Nike vài chục triệu, gọi là ông già Noel thôi chứ thật ra cũng chỉ có hơn hai chục tuổi, dung mạo khôi ngô tuấn tú. E là ai đó nhìn thấy ông già Noel còn muốn giữ lại không kịp.

Ông già Noel ung dung mở cửa phòng ngủ của “đứa nhỏ” nào đó đang say ngủ, có vẻ như con bé đã rất háo hức cho dịp đặc biệt này nên khi mê man ngủ cũng cười mớ thành tiếng. Sắc mặt ông già Noel dịu dàng nhìn nó một hồi rồi loay hoay lấy tấm giấy được cất gọn gàng trong một bao tất màu đỏ.

Vài giây trước ông già Noel đẹp trai này khi nhìn đứa nhỏ đó còn yêu chiều hết mực, giờ đây trêи đầu ông như có cơn bão tuyết cuồng bạo thổi ngang.

Tờ giấy ước nguyện của “đứa nhỏ” bị ông già Noel siết chặt hai nắm tay khiến nó nhàu nhì, đem dòng chữ đã xấu càng thêm méo mó: Ông già Noel ơi con không cần quà gì đâu, chỉ cần ông mang thằng cha biến thái, bệnh hoạn, đáng ghét, xấu xí kia khuất mắt con là được. Cảm ơn ông và yêu ông nhiều!

2/ Ông già Noel đòi quà trẻ nhỏ?

Ông già Noel vò nát mẩu giấy trêи tay mình, hung hăng vứt xuống đất mặc kệ nó lăn đi đâu thì lăn. Ông bá đạo giật mạnh chiếc chăn đang quấn quanh người “đứa nhỏ” toàn thân to lớn trực tiếp đổ xuống đè lên đứa nhỏ ấy. “Đứa nhỏ cảm thấy bị thứ gì đó nặng nề đè lên thân thể, hơi thở dần trở nên khó khăn, nó khó chịu nhíu mày từ từ mở mắt. Không kịp để con bé kịp định thần chuyện gì đang diễn ra, ông già Noel kéo chăn lên quá đầu trùm kín cả hai người.

“Đứa nhỏ” bị dọa sợ chết khϊế͙p͙ đến tỉnh cả ngủ kêu oai oái: “Ông làm gì thế ông Noel?”

Ông già Noel cười lạnh, thanh âm nửa ma mị nửa nham hiểm: “Con bảo yêu ông nhiều mà, ông cũng yêu con.”

“Ông yêu con thì buông con ra đi… á!”

“Đứa nhỏ” bất ngờ kêu lên một tiếng. Từ trong đống chăn bay ra vài mớ vải, cứ thế văng đầy sàn nhà. Ông già Noel cười thô bỉ: “Ông cũng muốn được tặng quà.”

“Con làm gì có gì tặng ông chứ?” “Đứa nhỏ” vừa ra sức chống cự vừa mếu máo lắc đầu.

“Con có biết trẻ em ra đời như nào không?”

“Không biết!”

“Vậy ông chỉ cho con biết!”

“Đứa nhỏ” hoảng hốt kêu lên: “Con biết!”

“Vậy ông đỡ mất công chỉ con biết!”

“Ông quá đáng vừa thôi nhá!” “Đứa nhỏ tức giận lớn tiếng mắng: “Con có người con yêu rồi!”

Ông già Noel nghe vậy khựng lại: “Ai?”

“Minh…”

Ông già Noel hất chăn xuống, nheo mắt nhìn thân thể trần trụi chi chít giấu hôn trêи cổ dưới ánh đèn ngủ. Trước sự hi vọng mỏng manh của người kia, ông lập tức đem quần áo trêи người mình cởi sạch, bật cười sảng kɧօáϊ: “Vừa hay ông cũng tên Minh! Em yêu, giáng sinh vui vẻ!”

“…”