Lưu Manh Phố Đêm

Chương 139: Kết Cục




“Bố mẹ ơi, đằng kia, là chú!” Lương Hi được bố bế trêи tay chen giữa dòng người đông đúc đang đứng ngay bên ngoài cửa cổng trụ sở tòa án nhìn vào.

Giữa hàng trăm hàng nghìn sự căm phẫn chửi rủa từ dân chúng, chỉ có một nhà ba người Lương Hi là im lặng âm thầm dõi theo đối tượng đang bị đay nghiến. Kẻ mà được dân chúng chửi là hiển nhiên, đối với bọn họ hắn vẫn là ân nhân.

Đền ơn đáp nghĩa, câu nói này họ vẫn luôn khắc ghi. Có thể hắn là tội đồ không thể dung thứ, nhưng trong lòng họ hắn là một anh hùng!

Nhìn theo hướng tay của Lương Hi, bố mẹ bé trông thấy Lâm Đại Minh trong bộ tù phục thô kệch, góc nghiêng hoàn hảo lạnh lùng không ăn khớp với mái tóc cắt cua ngắn ngủn.

Giọng Lương Hi buồn đi: “Chú bị đánh sao?”

Bố nó vỗ về nó: “Chú chỉ cứu mình con, nhưng hại rất nhiều người…”

Lương Hi gật đầu như đã hiểu, con bé gục lên vai bố mình sụt sùi. Con trẻ thơ ngây, chúng chỉ biết ai đối tốt với nó là đủ nào như thế giới người lớn phải phân biệt đúng sai rõ ràng. Chú cứu nó, chú đối tốt với nó chú là người tốt!

Bố nó ôn tồn: “Tương lai con sẽ là cảnh sát, con không thể vì mình quên người khác. Họ tốt với con, nhưng gây hại cho xã hội người đó không đáng được dung thứ!” Bố bé một tay ôm con, một tay cầm tay vợ kéo đi: “Nhưng dù cho họ là gì, đáng bị gì họ vẫn là người có ơn với chúng ta! Chúng ta sẽ dùng cách khác để tưởng nhớ họ!”

***

Phiên tòa được diễn ra theo đúng quy trình, người tham gia bao gồm hội đồng quản trị tòa án, cảnh sát viên, nhà báo và phóng viên. Người dân không được tham gia, tránh xảy ra xung đột.

Lâm Đại Minh hai tay chói buộc bởi còng số tám, hắn đứng thẳng người tại vành móng ngựa giữa sảnh tòa, không chút tránh né đối diện với thẩm vấn cùng các quản trị hội đồng tòa án khác. Phía sau hắn có vài viên cảnh sát canh trừng, cùng hàng chục máy quay đang trực sẵn.

Thẩm phán trong bộ com lê đen chỉnh tề, nghiêm nghị nhìn Lâm Đại Minh trong lòng nhịn không được ca ngợi. Còn trẻ, có bản lĩnh nhưng vận dụng không đúng cách, thật đáng tiếc!

Ông nghiêm giọng: “Bị cáo Lâm Đại Minh khi tòa hỏi bị cáo, bị cáo hãy trả lời ‘thưa tòa’ và tự xưng là ‘bị cáo’.”

Lâm Đại Minh im lặng nhìn thẩm phán, các vị hội đồng quản trị phiên tòa khác nhìn nhau. Sự đối nghịch của tù nhân khi đứng trước thẩm phán này, lần đầu họ được chứng kiến. Cái khí chất hiên ngang của gã tù này làm các vị có chút kiêng dè kỳ lạ.

Thẩm phán nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp của mình: “Vào lúc 1:30′ rạng sáng ngày 30/10 bị cáo chủ động gửi bản tường trình sự việc tự thú, lý do là gì?”

“…”

“Bị cáo xin hãy trả lời!”

Thẩm phán im lặng cùng Lâm Đại Minh, vì tính chất công việc ông buộc phải đầu hàng. Ông nghiêm giọng nêu lên toàn bộ tội trạng của hắn: “Bị cáo Lâm Đại Minh mặc dù chỉ 25 tuổi đầu nhưng đã làm rất nhiều việc phạm pháp thuộc diện nghiêm trọng. Năm 12 tuổi, bị cáo đã giết hai mạng người bằng cách thức man rợ nhất. Bắt đầu từ năm 18 tuổi, tội ác nhiều lên. Hàng trăm vụ bắt cóc buôn bán mại ɖâʍ, giao dịch ma túy, giết người cướp đoạt tài sản, hϊế͙p͙ ɖâʍ, bài bạc, giam giữ người bất hợp pháp. Bị cáo còn gì để nói?”

“Ghê thật! Không ngờ súc sinh tới tận mức này!”

“Chết sao cho đủ? Mười cái mạng của nó cũng không bù tội nổi!”

“…”

Những người có mặt tại phiên tòa xì xầm với nhau. Tuy rằng đã biết từ trước, nhưng khi nghe lại vẫn không tránh được rùng rợn.

Lâm Đại Minh vẫn lặng im không nói, hắn ngang nhiên mắt đối mắt trực diện với thẩm phán.

Thẩm phán không muốn đôi co, bất chấp độc thoại một mình, ông vẫn giữ cho mình sự chuyên nghiệp lão làng: “Tuy rằng bị cáo đã chủ động đầu thú, nhưng vẫn không tránh khỏi việc lãnh án tử hình! Bị cáo có ý kiến gì không?”

Hắn vẫn im lặng, nhưng ánh mắt đen như ngọc gợn tia bi thương. Hắn chỉ không lỡ buông bỏ một người, tử hình chung quy cũng là một cái chết để trả giá. Chết đã là gì? Chết nhưng không đổi được thứ mình mong muốn lại là cái chết đau đớn nhất.

Đến giờ phút này, cô có chấp nhận hắn?

Cô còn ép mình không có cảm tình với hắn? Hay vẫn cố chấp bài xích, mãi mãi không vì gì mà đổi thay?

Thẩm phán nắm tay vào cán búa gỗ: “Tuy giờ đã là thời hiện đại, đáng lý sẽ tử hình bằng thuốc độc nhưng để thỏa lòng dân tòa quyết định kết án tử hình công khai bằng một đội mười súng trường. Thời gian thi hành, chín giờ sáng ngày mười bốn tháng ba, tức còn hai ngày nữa!” Ông gõ búa xuống khay gỗ, tiếng kêu vang vẳng trong phòng kín như một dấu chấm kết cho cuộc đời một kẻ đem pháp luật làm trò đùa, đem mạng người làm thú mua vui.

Lâm Đại Minh từ đầu đến cuối vẫn thế, hắn không thừa nhận cũng chẳng chối bỏ. Ngạo mạn bất cần, vừa làm người ta ghét bỏ vừa để lại ấn tượng khó quên trong lòng từng người có mặt ở đây.

Một kẻ khi làm việc phạm pháp hay đứng trước vành móng ngựa cũng đều hiên ngang như vậy, một gã rác rưởi lại chẳng thể khiến người ta cảm thấy không tầm thường…

Một sự phi thường không đáng để đồng cảm!

“Bị cáo vẫn được tiếp đãi bữa ăn cuối như các tù nhân khác! Phiên tòa kết thúc!”

Người dân nhìn thấy Lâm Đại Minh đang được viên quan cảnh sát đưa lên xe tù nhân, cửa cổng tự động mở lớn đoàn người ùn ùn kéo vào bao vây lấy chiếc xe. Bọn họ hô hào, ép phía cảnh sát giao Lâm Đại Minh ra:

“Mau để thằng chó đó ra đây! Tao muốn gặp bản mặt súc sinh của nó!”

“Làm chuyện rác rưởi ngông cuồng lắm mà? Sao giờ như con chó dại cúp đuôi vậy?”

“…”

Tài xế không thể cứ thế lái xe rời đi, bất lực đóng kín cửa xe chờ cứu viện giải vây.

Bên trong sân tòa án náo loạn là vậy, lại lạc loài ngoài cổng một chiếc xe hơi trắng vừa khởi bánh chạy đi.

Cố Thương ngay lập tức rời tầm nhìn chuyển về phía trước nhìn đường thông qua cửa kính, cô dứt khoát quay đi, một chút cũng không tỏ ra quyến luyến.

Hoa Hướng Dương nắm chắc tay lái, khẽ hỏi: “Em có lỡ không?”

Cố Thương cười nhạt: “Sẽ có, nếu anh ấy không quá nhiều tội.”

“Muốn khóc không?”

Cố Thương cầm chai nước khoáng, thản nhiên mở lắp: “Khóc không giải quyết được gì.”

“Nhưng sẽ làm em thoải mái hơn!”

“Khóc sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”

Hoa Hướng Dương vẫn kiên quyết đến cùng: “Em kìm nén càng làm ảng hưởng nặng hơn!”

“Em hiểu rõ mình muốn gì,” Cố Thương uống ngụm nước lớn, tỏ vẻ không vui nhìn Hoa Hướng Dương: “Tự dưng em đói quá, đi ăn gì đi!”

“Em…” Hoa Hướng Dương bất lực lắc đầu thở dài.

Thôi thì mọi thứ do nghiệp mà ra!

Lâm Đại Minh nhận được kết cục này cô nói thật, cô có gì đó không thoải mái…

Ha ha, làm gì có, có lẽ chỉ là chút mất mát nhỏ khi mất đi một người có thể bảo vệ cô gái luôn cố tỏ ra kiên cường này nên cô mới cảm thấy vậy…

***

Lâm Đại Minh đón nhận điếu thuốc vừa được viên quan cảnh sát châm, ngậm trong miệng hít sâu một hơi. Lạnh lùng liếc qua mâm cơm thịnh soạn, lại nhìn lên chiếc đồng hồ điểm tám giờ sáng trêи tường. Kim giây như háo hức chạy một lúc một nhanh, kéo theo kim phút, kim giờ thường ngày chậm chạp hôm nay lại nỗ lực chẳng ngừng, chỉ mong đưa tội ác chôn vùi bù đắp lại mọi thứ trước kia.

“Không còn gì để nói à?”

“Đội trưởng!” Viên quan cảnh sát nghiêm chỉnh đứng chào khi thấy Phạm Anh Kiệt vừa từ ngoài đi vào. Thấy ám hiệu, viên quan chủ động rời đi.

Lâm Đại Minh cười khẩy: “Người sắp chết có gì để nói?”

Phạm Anh Kiệt mỉa mai: “Chết với mày thế là quá nhẹ!”

Lâm Đại Minh không buồn để tâm, rút trong túi áo một tờ giấy gấp làm bốn đưa cho Phạm Anh Kiệt cất giọng như ra lệnh: “Đưa cho Thương!”

“Thương nên tránh xa mày. Đáng lý ra là ngay từ đầu!”

“Muộn rồi!”

Phạm Anh Kiệt cầm tờ giấy cẩn thận cất trong túi áo, hắn ngồi đối diện Lâm Đại Minh rót rượu ra ly: “Tao tiễn mày!”

Lâm Đại Minh cười nhạt, nâng ly cụm lại với Phạm Anh Kiệt. Cả hai dứt khoát ngửa cổ uống cạn.

Sắp đến giờ, Lâm Đại Minh được viên quan cảnh sát trùm vải đen kín đầu cứ thế đưa hắn đi. Bước khỏi nơi giam giữ, ngồi trêи xe tù nhân.

Con đường thật dài, nhưng với Lâm Đại Minh lại thật ngắn. Ngắn đến nỗi hắn chưa kịp nghĩ xem Cố Thương trong tương lai vắng hắn sẽ ra sao, chắc hẳn cô sẽ rất vui vẻ. Bởi chẳng còn hắn ở cạnh ép buộc làm những điều cô không muốn. Nhóc con, em có từng đến gặp anh hay không?

Em còn không đến, sẽ chẳng còn lần nào nữa đâu đấy!

Trường bắn rộng lớn, bạt ngàn mây trắng cỏ xanh. Sau khi thời đại được cải tiến, tử hình công khai đã biến mất và được thế vào một cách làm nhân đạo hơn. Hôm nay dân chúng vừa háo hức khi chứng kiến cận cảnh tử hình công khai, vừa căm phẫn khi kẻ tạo nghiệp nhận được cái chết quá nhẹ nhàng. Bọn họ còn mong muốn Lâm Đại Minh có trăm cái mạng, mỗi mạng chết một kiểu như vậy mới thỏa cơn giận trong lòng bọn họ.

Tại sao kẻ như hắn chỉ cần chết là xong? Còn những nạn nhân của hắn lại chịu giày vò tinh thần, thể xác đau đớn đến chết?

Lâm Đại Minh xuất hiện với cái đầu trùm kín vải đen, hắn được hai viên quan cảnh sát kéo đến cột bắn chói chặt.

Đội súng trường mười người vác súng hành trang, bước nối bước đều đến hoàn hảo, sắc mặt ai cũng hết sức trịnh trọng. Bọn họ khác Lâm Đại Minh, họ vì dân làm nghĩa vụ mới phải ra tay lấy đi một mạng người. Cho dù Lâm Đại Minh là một kẻ trời đất không dung, trong mắt cảnh sát vẫn là một công dân, bất cứ trường hợp nào cũng được tôn trọng.

Tiếng còi lạnh lùng vang lên, đội súng trường đang diễu hành dừng bước. Chân sát chân, vai bằng vai, mắt hướng nhìn thẳng về phía trước hết sức nghiêm trang.

Tiếng còi thứ hai vang lên, đội súng vào tư thế sẵn sàng…

Tiếng còi cuối cùng vừa dứt, mười viên đạn đồng loạt ra khỏi nòng hướng thẳng đến một mục tiêu duy nhất…

Máu nhuộm đỏ chiếc áo tù nhân, từ từ lấy đi hơi ấm cuối cùng…

Kết thúc một đời kẻ rác rưởi của xã hội…

***

Một ngày Hội Nà đổ cơn mưa rào tháng tám.

Gửi em, nỗi lo lắng của anh.

Lúc anh viết bức thư này cũng là lúc anh buông bỏ tự do rồi trở thành một phạm nhân, tội trạng đầy mình. Anh không chấp nhận việc mình bị giam cầm, nhưng anh muốn tương lai khi ở cạnh em anh là một con người mới. Được xã hội công nhận, một công dân đúng nghĩa. Một người chồng yêu em và người bố yêu thương con cái. Một trụ cột của gia đình, của em.

Em là một con nhóc khờ khạo ngờ nghệch. Em thích cô đơn, em thích tách biệt với đám đông, em trầm lặng dù bên ngoài em luôn tỏ vẻ khùng khùng vô tư. Anh biết, em không mạnh mẽ gì cho cam bởi chỉ cần một tay anh đã có thể chói em lại bên mình. Nhưng em giỏi chịu đựng, em rất đau nhưng em vẫn nghiến răng cam chịu. Em cứ vậy sẽ khiến anh lo đấy!

Có con gián vô tình bậu lên người, em không sợ. Đối diện với anh muốn cưỡng bức em lúc xưa, em không sợ. Bị lửa lớn vây hãm, em không sợ. Em luôn luôn bình tĩnh trước những mối nguy hại dù chân tay em nhũn mềm muốn ngã. Em có thể tỏ ra sợ sệt, dù chỉ là giả vờ thôi anh cũng sẵn sàng che chắn cho em. Bởi, anh yêu em cơ mà.

Ấy vậy, em lại sợ. Sợ tổn thương người khác. Em có ngốc quá không? Em sợ người ta đau, còn người ta có ai sợ em đau hay không? Hay em lại đem về góc tối, một mình nhấm nháp? Anh ở trong này rất lo lắng cho em đó biết không?

Anh nhớ em quá! Muốn xé nát bộ đồ em đang mặc, ép em xuống giường và dây dưa chẳng ngớt. Bức em tới phát khóc, tới khi lưng eo em mệt mỏi, chân em đứng không vững mới thôi. Anh muốn được cùng em tranh cãi, đồ hâm của anh!

Em còn ăn chanh chấm muối nữa không? Còn uống bò húc nữa không? Dạ dày em đang yếu, sao chịu được những món có vị chua đây?

Ngày đó, anh đặt khẩu súng vào tay em nói em hãy bắn vào tim anh đi. Nếu em không làm được, anh sẽ chói chặt em bên đời. Kết quả, em không làm được. Sắc mặt em tái nhợt đầy sợ hãi, cơ thể em run lên, anh biết tâm tính em lương thiện sẽ không tự tay mình tổn thương người khác. Em biết không, em tự giao mình cho anh rồi đó!

Nhưng, thật đáng tiếc. Hành động tự thú của anh không đủ xóa đi vết nhơ trong quá khứ. Máu người trêи tay anh còn tanh hôi quá, căn bản dù làm gì cũng chẳng hết mùi.

Anh xin lỗi, vì đã đến bên em khi đời anh tăm tối nhất!

Tạm biệt, Mặt Trời của anh.

Ký tên.

Minh

Lâm Đại Minh.

***

Năm năm sau…

Cố Thương trong bộ đồ cô dâu xinh đẹp, cô khẽ gập lại lá thư trong tay cẩn thận cất vào trong túi xách, cất cả tâm tình có chút nhiễu loạn. Hôm nay, cô đã là một cô dâu!

Cô cưới vì yêu sao? Không, cô cưới cho vui thôi! Gái hai lăm, cưới là vừa rồi còn gì?

Hơn hết người ta cũng chấp nhận cô có con riêng, tận hai đứa mà người ta cũng vui vẻ đồng ý thế là cô yên tâm rồi!

Nhà trai đầu tư tổ chức tiệc cưới trong nhà hàng, sau khi kết thúc Cố Thương cùng chú rể vui vẻ chào mọi người mở cửa xe hoa bước vào. Chiếc xe lăn bánh, trước những cái nhìn theo của những người tham dự lễ cưới.

Chiếc xe đang chạy trêи trục đường chính, bỗng dưng rẽ sang nối bên cạnh chạy như điên. Cố Thương và chú rể kinh ngạc nhìn nhau, chú rể khó hiểu hỏi: “Anh gì ơi, lạc đường rồi sao?”

Sau câu hỏi đó, chiếc xe đột ngột thắng gấp. Theo phản xạ cả chú rể và Cố Thương ngã chúi đầu về phía trước. Khi ngẩng đầu lên, sự phẫn nộ thoáng qua biến mất thay vào bằng sắc mặt tái nhợt của chú rể.

Súng?

Người này có súng?

Chú rể lấy lại bình tĩnh, toan mở miệng mỉa mai tên tài xế dùng súng đồ chơi thì hắn ta đã lạnh lùng bóp còi. Viên đạn sượt qua mặt hắn, ghim thẳng lên kính sau xe, gã run rẩy nhìn vết nứt quanh viên đạn đang bốc khói trêи kính, chầm chậm ngoái đầu nhìn lại.

“Cút!”

Cố Thương cầm chặt tay chú rể kéo lại: “Anh đừng đi!”

Chú rể lập tức đẩy mạnh ra, để cô ngã đập lưng vào cửa ngay phía sau. Hắn hấp tấp toan mở cửa, Cố Thương ngoan cố túm áo hắn ra sức kéo lại: “Đừng bỏ em lại đây!”

“Tao lấy mày chỉ vì mấy cái sổ đỏ của mày, mau buông ra tao không muốn chết!” Gã chú rể sau khi mở được cửa, cầm tay Cố Thương giật mạnh, nhanh chóng xuống xe chạy chối chết.

Cố Thương hừ lạnh, coi như cô dẫm phải bãi phân chó! Cô cũng nhanh chóng lết ʍôиɠ về phía cửa, nhân cơ hội cửa mở toan bỏ chạy thì cánh cửa đó lại tự động đóng chặt lại. Cô xuống cuồng vặn chốt, càng vặn càng bất lực, cuối cùng cô đánh mạnh vào cửa trút giận rồi ngồi im. Cô gắt: “Muốn làm gì thì làm, đừng giết tôi, tôi còn con phải chăm!”

Tiếng cười châm chọc vang lên: “Tính cách vẫn như xưa,”

“Hở?”

“Chỉ là mắt cận rồi!”

Chọn người kém như vậy, ngu ngốc!