Lưu Manh Phố Đêm

Chương 136




Cộng đồng mạng phẫn nộ thôi chưa đủ, bọn họ cùng nhau ký tên hành hình công khai và rủ nhau ra đường biểu tình. Bọn họ chọn đúng nơi giam giữ Lâm Đại Minh, giơ cao băng rôn biển hiệu, bắc loa hò hét điên cuồng cũng chẳng đủ làm cơn phẫn nộ của bọn họ dịu đi.

Các người nhà của nạn nhân hay tin, người đau lòng khóc ngất, người phẫn nộ muốn tự tay giết chết Lâm Đại Minh. Bọn họ tập hợp lại, dựa vào mối quan hệ của mình nhằm mục đích bức tòa án sớm xét xử và đưa kết quả rõ ràng nhất.

Nhưng không hiểu sao phía tòa án mặc dù đã đưa ra thời gian xét xử nhưng lại hoãn lại không lời giải đáp. Người dân biểu tình đến cùng, nắng hay mưa họ đều nhiệt tình đứng trước trụ sở, từ trêи mạng hay ngoài đời đều ra sức tạo áp lực về phía tòa án hòng bắt Lâm Đại Minh trả giá bằng được.

Chuyện cứ thế kèo dài suốt sáu tháng, người dân biểu tình không được liền chuyển sang đối tượng khác…

Trước đó hầu như mọi ngày cũng đều có người từ sáng đến tối đứng trước cửa tiệm net Minh Thương chửi bới la hét. Nhưng người bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Hôm nay đã tới cực hạn, bọn họ dỡ biển treo đập nát, người cầm búa người cầm chày đập mạnh vào cánh cửa cuộn bằng sắt.

Lâm Đại Minh cho lắp loại cửa tốt nhất, chắc chắn nhất lại không đấu nổi cơn thịnh nộ của dân chúng. Tay không không được, bọn họ dùng máy cẩu tới phá chưa đầy mười phút cách cửa đã vỡ nát.

Cố Thương ngồi trong phòng kín, thông qua những hình ảnh hiển thị trêи máy tính được camera thu lại. Cô biết, cô có trốn cũng vô ích. Vuốt ve con mèo béo chấn an, cô nhốt nó trong phòng khóa cửa kín lại rồi mang theo chiếc bụng bầu sáu tháng đi xuống cầu thang, đối diện với sự thịnh nộ của công chúng.

“Á à! Con đ* này còn dạng háng cho nó đ.t chửa kễnh ra!

“Loại súc vật như chúng mày có mà đẻ ra lũ nghiệp chướng!”

“Quán net cũng xịn nhỉ?” Một người đàn ông sờ lên một chiếc máy tính gần đấy: “Đống này là từ máu người mà ra phải không con đi**!”

Dứt lời, ông bưng chiếc máy tính lên, giật mạnh một cái đứt luôn dây nối điện ném thẳng về phía Cố Thương.

Cố Thương hoảng quá vội ôm đầu ngồi xuống, chiếc máy tính bay sượt qua rơi xuống đất nổ cái rầm. Cô cắn chặt răng không nói gì, cũng không cản bọn họ lại. Cô cản thì có tác dụng gì?

Người dân bắt đầu đập phá, đem toàn bộ máy móc phá hủy ngay trước mắt Cố Thương. Những người khác đem lông gà trộn keo vứt khắp nơi, từ dưới sàn đến trêи tường, tay làm miệng chửi. Cố Thương bất lực, bò dần xuống gầm bàn, bị thế lực của họ dọa sợ đến run rẩy, nước mắt ứa ra không kìm được rơi trêи mặt cô, nhưng cô vẫn không nói gì cũng chẳng dám khóc lớn.

Bọn họ chỉ trút giận thôi!

Bọn họ có quyền trút giận!

Bọn họ hết giận sẽ rời đi thôi!

Người dân hả hê trước đống lụi tàn trước mắt, bọn họ bắt đầu chuyển tầm nhìn sang Cố Thương đang trốn chui trốn lủi dưới gầm bàn. Cô ôm đầu run rẩy, trong mắt bọn họ không khác gì một con chó hoang. Càng nhìn càng buồn cười, vừa chỉ chỏ vừa bàn luận mỉa mai.

“Con của thằng súc vật đó không thể sống!”

“Đúng! Cả con ph* như mày cũng không được sống! Chúng mày đều phải chết!”

Cố Thương nghe vậy càng thêm hoảng sợ, cô ôm chặt bụng mình nhìn bọn họ lắc đầu. Đừng mà! Đây là thứ duy nhất anh ấy để lại!

Cô có tư cách gì để mở miệng cầu xin đây?

Những người bị Lâm Đại Minh hại còn thảm hơn đứa trẻ trong bụng cô này, bọn họ nói vậy nào có sai? Nhưng con trẻ vô tội? Tại sao bọn họ vẫn muốn đuổi cùng giết tận?!

“Thằng ch* đó giờ vẫn chưa bị xét xử! Nhà nó chắc hẳn giàu có nhất định sẽ được thả ra! Vậy những người bị hại công bằng ở đâu?”

“Trong khi chúng mày ăn nằm với nhau, còn con gái người ta bị bán đi làm đi**, chúng mày còn muốn sống yên ổn sao?”

Người dân đang tiến đến gần, Cố Thương vẫn chỉ biết chui rúc trong gầm bàn, mỗi bước chân của họ như hàng ngàn tảng đá đè lên người cô. Nặng nề, áp lực. Lúc bọn họ chuẩn bị ra tay, cũng là lúc Phạm Anh Kiệt cho một đội cơ động tới áp chế kịp lúc.

Hắn cầm loa nghiêm túc nói: “Tất cả hãy mau dừng lại! Tự ý kéo nhau đến đập phá tài sản, hò hét chửi bới người vô tội đều có thể bị kết án!”

“Kết án thì kết án! Tại sao thằng xúc vật đó chưa bị xử chết?”

Phạm Anh Kiệt vẫn giữ bình tĩnh, chen giữa đoàn người đi dần vào trong: “Bị cáo sẽ bị xét xử trong vòng hai ngày nữa, tôi đảm bảo!”

“Đảm bảo cái cc! Suốt sáu tháng rồi đấy!”

“Chúng mày định thả nó chứ gì?”

Phạm Anh Kiệt giơ tay che mặt đỡ những đòn tấn công của dân chúng, kiên quyết đi thẳng vào bên trong. Khó khăn lắm hắn mới ra khỏi đoàn người, với những vết thương nặng nhẹ khắp nơi. Hắn kiên nhẫn cầm loa phân bua: “Bị cáo phạm tội không liên quan gì đến cô gái này!”

“Tại sao không liên quan?”

“Ăn nằm đến chửa kễnh ra! Nó không biết nó đã đ*t nhau với súc vật sao?”

Nghe những lời xúc phạm nặng nề đó, Phạm Anh Kiệt hít sâu một hơi cố giữ bình tĩnh: “Một tội phạm nguy hiểm như vậy, vì sao hắn đi tự thú trong khi cảnh sát nhiều năm như vậy cũng không bắt được?”

“Là vì chúng mày ngu!”

Phạm Anh Kiệt không quan tâm, tiếp tục giải trình: “Là vì cô gái này đã khuyên hắn ra đầu hàng!”

“Nó khuyên còn để chửa?”

“Đó là chuyện riêng của họ, trẻ con vô tội, hình thành tính cách là do giáo ɖu͙ƈ! Các người giờ chèn ép một thai phụ, có khác nào tên tội phạm đó? Tội phạm đã bị bắt, người không liên quan không đáng chịu chỉ trích!”

Người dân cứng đầu không chịu nghe, Phạm Anh Kiệt vẫn kiên quyết thuyết phục. Đội cơ động bên ngoài không có lệnh vẫn đứng đấy. Mất rất nhiều thời gian, cuối cùng Phạm Anh Kiệt cũng đã thuyết phục được người dân. Nhìn bọn họ vừa chửi bới vừa rời đi, hắn thở phào nhẹ nhõm. Vứt ngay chiếc loa trêи tay xuống, hắn chạy nhanh về phía Cố Thương.

“Thương!”

Cố Thương im lặng nhìn hắn, sự kinh hãi hiện rõ nết trêи đôi con ngươi ngập nước. Cô nhìn Phạm Anh Kiệt, dứt khoát đem nước mắt lau đi, cô cúi đầu: “Anh là cảnh sát à?”

Phạm Anh Kiệt khó xử mở lời: “Xin lỗi vì đã giấu em…”

Cô lắc đầu: “Đó là việc của anh, em không có quyền tham gia!” Cô nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: “Anh lợi dụng em ép đối phó với anh ấy?”

“Xin lỗi…”

Cố Thương như không có gì nhìn thẳng vào mắt hắn lắc đầu: “Anh không có lỗi, đó là việc nên làm!”

Trước thái độ bình tĩnh của cô, Phạm Anh Kiệt bị dọa cho sợ hãi, vội ôm lấy hai bên bả vai cô kϊƈɦ động nói: “Thương! Em đừng như vậy! Tại sao em có thể bình tĩnh như vậy?”

“Mất bình tĩnh có giải quyết được gì không?”

“…”

“Nếu mất bình tĩnh thay đổi được gì, em đã để anh ấy cưỡng hi** rồi bán như bao người rồi!” Cố Thương gạt đi hàng nước mắt vừa rơi: “Như vậy em có thể cùng các nạn nhân chịu đựng mọi nỗi đau anh ấy mang lại! Em sẽ không còn là tội đồ trong mắt người đời nữa!”

Phạm Anh Kiệt kéo Cố Thương rời khỏi gầm bàn, đem cô ôm chặt vào người, giọng hắn nghẹn đắng: “Đừng nói vậy, em không có lỗi!”

“Anh xin lỗi, anh sẽ bù đắp cho em!”

“Đau…” Cố Thương nhăn mày thống khổ kêu lên, Phạm Anh Kiệt hoảng hốt buông cô ra. Cả hai kinh hãi khi nhìn xuống sàn nhà, một vũng máu lớn đang chảy ra từ cơ thể cô, trong lúc Phạm Anh Kiệt kéo cô ra khỏi gầm bàn đã vô ý kéo theo vệt máu dài.

Cô bám chặt lấy tay Phạm Anh Kiệt, nhìn hắn khẩn cầu: “Cầu xin anh, cứu con em! Anh hãy cứu con em!”

Phạm Anh Kiệt ôm lấy cô vỗ về: “Đừng sợ, anh ở đây!”

Hắn nhanh chóng gọi cho bệnh viện đến khoảng năm phút sau xe cấp cứu đã tới, nhanh chóng đưa Cố Thương lên băng truyền đẩy cô ra bên ngoài. Trước khi đội ngũ bác sĩ đưa cô lên xe cấp cứu, cô đã kịp thời nhìn về phía tiệm net bị đập phá tan tác. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại, đẩy ra hàng lệ dài.

Chúng ta đều đã trả giá, em có thể yêu anh được rồi nhỉ?