Lưu Manh Phố Đêm

Chương 133: Tiệm Net Minh Thương




Lâm Đại Minh cả đêm không về, bỏ mặc Cố Thương ở nhà một mình nằm trêи giường lớn. Thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ hết tác dụng, cô vì ngủ quá nhiều mà mất sức. Đem cái thân xác như muốn gãy vụn từ từ ngồi dậy, điều đầu tiên cô thấy là một căn phòng lạ hoắc, nhất là phòng tắm trụ bằng kính trong suốt kia. Cô đang ở đâu đây? Cố Thương rất mau quên, những chuyện từng xảy ra cô đã mơ hồ nhớ nhớ quên quên mất rồi nên cô vẫn chưa nhớ được chuyện gì đã xảy ra với cô.

Hình như từ lúc gặp Trần Tuyết Thương xong những thứ khác cô đều không nhớ?

Cố Thương sau một hồi thích ức thì rời giường, cái giường này thật êm cũng thật rộng, nằm rất thoải mái! Cô ngạc nhiên khi nhìn lên đầu giường, bức ảnh cưới hôm nào cô bị ép chụp đã được lồng khung treo ngay ngắn, xung quanh là các khung ảnh nhỏ có hai người một nam một nữ chụp chung ngay cả con mèo béo cũng được treo lên.

“Meo!”

Một cỗ mềm mại cọ quanh chân, Cố Thương theo phản xạ nhìn xuống liền thấy con mèo béo ú chỉ có mấy tháng đã gần chục cân, thân mình múp míp đáng yêu. Cô bế nó lên tay nhìn nó dò xét, nó nhẹ nhàng vươn người ɭϊếʍ nhẹ mũi cô, khò khè thành tiếng hết sức dịu dàng.

“Sao mèo cũng ở đây vậy? Đây là đâu nhỉ?”

Cố Thương ôm mèo trong tay khám phá từng chỗ trong phòng. Một chiếc tủ thật lớn, mở ra có rất nhiều quần áo của một cặp đôi. Một giá giày xếp gọn gàng, một căn bếp nhỏ đầy đủ tiện nghi, xung quanh được lắp đèn vô cùng sáng sủa, ngoài ra còn bộ giàn máy tính nâng cấp lên ba màn hình 30 ing, một trong số chúng đang hiển thị các hình ảnh được ghi lại chia làm nhiều ô nhỏ.

Nhìn bối cảnh từ nhiều góc quay Cố Thương kinh ngạc thốt lên: “Tiệm net?”

Tình huống gì thế này?

Ngoài những thứ kể trêи còn có cả chiếc máy giặt lắp đặt ngoài ban công tiện cho việc giặt giũ, điều hòa, tủ lạnh, ti vi,… Và cả một khu gấu bông lớn để ngồi thư giãn. Trêи nóc tủ cạnh giường để sẵn một chiếc iPhone 11Pro Max màu bạch kim còn mới cứng thế chỗ cho con cục gạch yêu quý của cô.

Không sao, đồ tốt cô rất thích!

Cố Thương kéo rèm bên ngoài che đi khung cửa kính mới an tâm cởi bỏ quần áo tắm rửa sạch sẽ. Cô vừa tắm vừa suy nghĩ, nơi này rốt cuộc là sao? Cô đã gặp chuyện gì?

***

Cố Thương mở cửa ra bên ngoài tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên hết sức sôi động. Căn phòng đó cách âm thật sự rất tốt, bên trong vô cùng yên tĩnh nên dù đã thấy cảnh tượng quán net trêи màn hình máy tính cũng không nghĩ lại ồn ào như vậy.

Cô đi xuống dưới cầu thang, một game thủ trông thấy hồ hởi chào cô: “Chị dâu xuống rồi à?”

Cố Thương ngơ ngác nhìn bọn họ. Các game thủ khác thấy vậy đồng loạt lên tiếng chào cô làm cô càng thêm ngây ngốc. Từ phía sau có ai đó vỗ vai cô, cô thoáng ngạc nhiên quay lại. Người kia có vẻ rất thất vọng, buồn bã lắc đầu: “Dây thần kinh giật mình của mày mất đâu rồi?”

Cố Thương ngạc nhiên: “Tâm Anh? Sao mày lại ở đây?”

Tâm Anh vỗ vỗ bụng mình ra hiệu: “Tao có em bé này!”

“Mấy tháng rồi?”

“Gần một tháng.” Tâm Anh vui vẻ đáp: “Đứa bạn tên Kim của mày cũng đang có rồi đấy, còn mỗi mày thôi!”

“Kim cũng ở đây à?”

“Chồng mày mời mọi người đến ăn khai chương mà, các game thủ đến đây đều được đãi tiệc hải sản!”

Các game thủ đồng thanh hô hào: “Máy xịn, ghế ngồi thoải mái, môi trường lành mạnh, đãi ngộ tốt từ giờ chúng tôi cắm cung ở đây nhé!”

Cố Thương nhìn Tâm Anh khó hiểu, Tâm Anh cầm tay cô kéo vào sâu bên trong nhà: “Vào đây phụ mọi người đi! Không làm mà muốn có ăn ý thì chỉ có nước ăn…”

Cố Thương liếc nhìn con bạn cháy con mắt. Và rồi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cứ dồn đến vây quanh lấy cô. Cô nghi hoặc nhìn Tâm Anh: “Chồng mày đâu?”

Tâm Anh buông tay khỏi Cố Thương đi về phía Phùng Gia Vĩnh đang bận nấu nước ngầm ra hiệu.

“Chồng… chồng… chồng mày…?” Tâm Anh đâu làm đám cưới với Phùng Gia Vĩnh đâu?

Tâm Anh chậc lưỡi: “Con tao là của anh Vĩnh, chồng tao là Vĩnh là đúng rồi?”

“Mày ngoại tình?”

Lâm Đại Minh cũng đang phụ giúp một tay nghe vậy phì cười, Cố Thương đi dần về phía hắn ngồi xổm ngay đối diện hắn nhìn như muốn hỏi. Hắn sẵn tay bóc con tôm đưa về phía cô: “Bạn em bị cắm sừng, thấy Vĩnh nhà anh được nên theo luôn!”

“Thật à?” Cô đón nhận con tôm, cho miệng cắn một miếng.

“Cưới được vài hôm lòi đâu ra cô bạn thân, hết đau đầu đau đ.ít, hết tâm trạng buồn chán rồi chúng nó phang nhau luôn trêи giường. Tao cũng tìm mà phang với người khác chứ nhỉ.”

“…”

Tâm Anh nũng nịu ôm lấy Phùng Gia Vĩnh từ phía sau, như đứa nhỏ nhõng nhẽo: “Tao mà quen Vĩnh sớm hơn tao đã không để Vĩnh làm người thứ hai!”

Thiên Kim ngồi trêи ghế sofa tay cầm con ghẹ hồn nhiên nhấm nháp, vừa ăn vừa nói: “Nhìn bụng mày kiểu này chắc cũng qua lại sau mấy hôm cưới à?”

“Tao quen Vĩnh khi ảnh đưa chú Vượng đi học lái xe. Hú hí vài bữa thì ly hôn rồi yêu nhau luôn. Vĩnh cũng đang ế!”

Trịnh Bảo Tuấn phụ bếp bóc hành tỏi nghe vậy cười ha hả: “Vĩnh ế ha ha!”

Phùng Gia Vĩnh bá đạo nhét luôn quả chanh vào mồm Trịnh Bảo Tuấn: “Mày mù à mà không thấy vợ tao?”

Cố Thương không biết nói gì hơn. Sao cô và lũ bạn cô đều dính dáng đến đám người này vậy? Tụi nó còn rất mãn nguyện khi gặp được bọn họ nữa! Không biết Tâm Anh đã biết chưa nhỉ?

Lâm Đại Minh chen ngang suy nghĩ của Cố Thương: “Bạn em biết lâu rồi!”

Được rồi, coi như cô thua!

Cô quay sang nhìn hắn: “Chỗ này là thế nào?”

“Nhà của em!”

“Hở?”

“Sau này em sẽ không thiệt thòi!”

“Ý anh là gì?”

Lâm Đại Minh không đáp, hắn đứng dậy cùng đám Trịnh Bảo Tuấn chải chiếu bày mâm một hồi bỏ mặc Cố Thương không hiểu gì, tuy có chút khó chịu vì bị lơ đi cô cũng không để bụng người ta không muốn ép sao được, đó cũng không phải tính cách của cô. Đi tới ghế sofa ngồi cùng Thiên Kim.

Thiên Kim đưa cô càng ghẹ vừa kẹp xong: “Anh ấy vì mày rất nhiều đấy, đáp lại đi!”

“Hử?”

Sao Thiên Kim trông có vẻ buồn bã như vậy?

Thiên Kim cười tươi, nhưng nụ cười thật méo mó: “Ăn này đi, ngon lắm!”

Cố Thương gật đầu cho lên miệng cắn một miếng.

Các game thủ cũng được mời vào dùng bữa khai chương, vì mới mở nên có hơn chục người tới dự. Bọn họ quây lại trêи chiếu cùng nhau ăn uống no say.

Cố Thương có thể tinh ý nhìn ra điều bất thường lại chẳng đủ để biết đó là điều gì…

***

Net Minh Thương tuy mở được nửa tháng nhưng doanh thu đã lên tới gần 800 triệu, lượt người chơi đông không tả nổi. Lâm Đại Minh thân là chủ quán cũng tham gia nhiệt tình, cùng đám game thủ kết giao. Nơi này rất đặc biệt, mọi dịch vụ ăn uống dưới số lượng một đều hoàn toàn miễn phí với điều kiện game thủ tự tới bếp của khách nấu ăn, trong tủ lạnh đầy đủ các loại thức uống ngon từ trong đến ngoài nước.

Thiết bị tân tiến, dịch vụ mới lạ, môi trường náo nhiệt là điều các game thủ thích nhất. Nơi này chỉ nhận khách trêи mười sáu tuổi, có thẻ căn cước chứng nhận mới đủ tư cách vào trong.

Cố Thương dần dần cũng thích nghi được nơi ở này, ở nhà cũng có thể làm ra tiền cô thật sự là đang ỉ lại vào cuộc sống đầy hưởng thụ này.

Nửa đêm cô đột nhiên có cảm giác bồn chồn kỳ lạ nên tỉnh giấc, cô nhìn người đang ngồi cặm cụi bên máy tính thuận miệng hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

Lâm Đại Minh ấn nút enter sau một thời gian lưỡng lự, hắn đứng dậy đi về phía giường không nói gì đẩy cô ngã ngửa cuồng bạo hôn lấy môi cô. Càng hôn càng hăng, cắn mạnh môi cô đến mức chảy máu mới thôi.

Cố Thương đau đớn rớm lẹ, cô liều mạng giãy giụa lại càng bị hắn khống chế ác liệt hơn, cô hét lớn: “Anh điên à?”

“Anh điên rồi!” Giọng Lâm Đại Minh có chút kϊƈɦ động, Cố Thương bị dọa sợ ngay lập tức ngậm bặt miệng: “Anh làm nhiều thứ như vậy không đủ để động lòng em sao?”

“Anh có làm nhiều hơn em cũng không cho phép em động lòng!” Cố Thương cứng rắn đáp lại.

“Em có động lòng nhưng em lại ép mình không động lòng?” Lâm Đại Minh nhìn cô cười cay đắng. Thì ra cô cũng có ý với hắn, chỉ là cô không muốn điều đó! Ở với nhau lâu ngày, chút ân cần nhỏ nhoi cũng đã sớm làm cô động lòng, chỉ là cô nhẹm đi như cái cách cô nhẹm cảm xúc tiêu cực của mình!

Cô ghét bỏ nó!

“Động lòng một tên như anh, em không bị điên!”

“Nếu ngày đó anh không chặn đường em, em sẽ yêu anh chứ?”

“Không có nếu như nào ở đây cả!”

“Anh là bị em bức đến phát điên!”

Dứt lời, Lâm Đại Minh đem quần áo trêи người xé nát. Cởi khóa quần phóng thích vật nam tính, không màn dạo đầu dịu dàng như mọi khi hắn cứ vậy đưa thẳng vào bên trong. Cố Thương biết không thể chống cự, bất lực cắn răng hứng chịu. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Hắn sao lại trở nên như vậy? Giống như đã gặp phải chuyện vô cùng đả kϊƈɦ?

Cố Thương bị Lâm Đại Minh bắt quỳ bò trêи giường, còn hắn vẫn đứng dưới đất mà động thắt lưng. Hắn đang hung bạo, bất chợt nằm ôm lấy cô từ phía sau, thả thật nhiều nụ hôn lên lưng cô, hắn nói vội vàng: “Thương, anh rất yêu em! Chưa từng hối hận!”

“…”

“Anh từ bỏ mọi thứ, từ bỏ em, em sẽ động lòng chứ?” Giọng Lâm Đại Minh nghẹn ngào như đang khóc, nhưng thân dưới vẫn không hề dừng lại một nhịp, đem Cố Thương ôm vào lòng thật chặt: “Nếu có thai đừng phá bỏ chúng, sống cho thật tốt!”

Thân dưới Cố Thương đau nhức vô cùng, những gì Lâm Đại Minh nói cô nửa nghe nửa không căn bản không hiểu hắn đang muốn nói gì. Cơ thể cô bị hắn giày vò suốt đêm, đủ loại tư thế, hắn đem toàn bộ bắn vào cơ thể cô đến tràn hẳn ra ngoài vẫn chưa thấy đủ, đến khi ga giường ướt một mảng lớn mới chịu dừng lại. Hắn vẫn để nguyên đó như một sự luyến tiếc, ôm đè cô từ phía sau cùng cô thở dốc mạnh mẽ.

Hắn chầm chậm hôn lên cổ cô, vuốt ve từng chỗ trêи cơ thể cô chầm chậm khắc ghi.

“Thương! Em là quả báo lớn nhất đời anh!”

Cố Thương còn chưa kịp hiểu gì bên ngoài đã vang lên tiếng xe cảnh sát rú liên hồi, mọi thắc mắc lâu nay đều đã có lời giải. Đáng lý ra cô nên vui mừng mới đúng, nhưng tại sao nước mắt cô lại rơi?

“Lâm Đại Minh anh đã bị bao vây, đầu hàng sẽ được hưởng khoan hồng!”

“Lâm Đại Minh…”

Tiếng cảnh sát uy quyền qua loa phát thanh vang lên liên tiếp ba lần như hồi chuông báo động cho hai người vẫn còn mây mưa bên trong.

Lâm Đại Minh buông Cố Thương ra, chỉnh đốn lại quần áo của mình: “Em sẽ giữ anh chứ?”

Cố Thương vẫn giữ nguyên tư thế nằm đấy không nói gì, đôi bàn tay vô thức siết lấy tấm ga giường đến nhăn nhúm. Lâm Đại Minh thấy vậy không nói gì thêm, trực tiếp quay người bước đi. Tiếng bước chân chầm chậm như đầy mong đợi lại chẳng dám mong đợi, bất cứ một tác động nào từ cô ngay lúc này hắn đều có thể bỏ đi ý định ban đầu.

Cố Thương lặng lẽ ngồi dậy, chẳng hơi đâu để tâm tới thân thể không một mảnh vải. Nước mắt rơi lã chã, rõ ràng muốn chạy đến ôm chặt lấy hắn nhưng toàn thân cứng đờ như gỗ, cứ vậy trơ mắt nhìn bóng hắn đang đi gần xát về phía cửa.

Bước chân Lâm Đại Minh nhanh hơn, dứt khoát bước qua ngưỡng cửa, đi nhanh xuống từng bậc thang chưa đầy hai phút đã có mặt trước cửa tiệm net đối diện với cảnh sát. Sắc mặt hắn không đổi, thậm chí là có phần lạnh đi, cảnh sát đem đôi tay hắn còng lại hắn cũng không có phản ứng. Cảnh sát không cần lôi kéo, hắn cũng chủ động bước đi. Không hề do dự, cũng chẳng còn luyến tiếc, hắn đi mà không hề quay đầu cho đến khi cảnh sát vừa kéo cửa xe mở ra hắn bất giác nhìn lại.

Cánh cửa cuốn tự động kéo xuống, trêи ban công không một bóng người. Cô thật sự rất tàn nhẫn!

Ngồi vào trong xe, kẹp giữa hai viên quan thái độ Lâm Đại Minh không thay đổi. Đoàn xe cảnh sát rú còi kiêu ngạo, kéo nhau chạy về phía xa xăm còn chút lại dư âm vọng lại. Nhưng mọi thứ đều đã được thay đổi hoàn toàn…

Khi ngồi trêи xe Lâm Đại Minh cũng không hề nhìn lại, nên bỏ lỡ một người đang trùm chăn đứng trêи lan can nhìn xuống. Chiếc xe cảnh sát mang hắn đi thật xa cho đến khi không còn nghe thấy tiếng còi nữa, Cố Thương như mất đi sinh lực khụy quỳ trêи ban công đờ đẫn cố nhìn theo.

Hắn đầu thú rồi?

Một gã cô rất ghét bỏ luôn bảo bọc cô bị bắt mất rồi?

Cô còn thẹn với lòng không?

Cô thoát khỏi hắn rồi mà tại sao cô không hề vui vẻ? Tại sao lại đau đớn đến như vậy?

Chạm tay lên mặt, nước mắt ướt đẫm lòng bàn tay. Cố Thương trốn mình trong chăn, nằm gục xuống sàn nhà khóc nức nở.