Lưu Manh Phố Đêm

Chương 126: Về Quê (4)




Trịnh Bảo Tuấn xong việc đã sớm trở về từ tối hôm trước, Phùng Gia Vĩnh có trách nhiệm ở lại dạy ông Cố Vượng lái xe nào xong mới được về. Nhân tiện Lâm Đại Minh cũng mong hắn sớm tìm được cô gái nào đó cho giống bạn giống bè.

Tối đó Cố Thương ở lại một lúc rồi về trước, cô không thích nơi đông người và ồn ào. Lâm Đại Minh quen biết gì Tâm Anh đâu, hắn cũng nối gót về với cô. Còn ông Cố Vượng thì ở lại cùng mấy ông trong làng chơi bài bạc.

Tranh thủ ông Cố Vượng không có nhà, Lâm Đại Minh vừa trùm chăn vừa đem Cố Thương dưới thân ăn sạch sẽ. Mấy ngày nay cô cứ lượn lờ trước mặt với đủ loại hình thái, hắn đã cố gắng kiềm chế rất khổ sở, còn nhịn nữa hắn sẽ phát điên mất! Hắn đem cô vần vò khi thì nằm sấp, khi thì nằm ngửa thành quả cuộc chơi hắn đem xả ngập trong người cô. Nhìn cô vì mệt mà ngủ thϊế͙p͙ đi, hắn vui vẻ cười, khẽ thì thào bên tai cô: “Xong ngày mai là phải về thôi, chơi đủ rồi!”

Hừ! Nhìn cô ngủ ngon như vậy hắn thật muốn cô thêm lần nữa. Ai kêu hắn đang trong độ tuổi dồi dào sinh lực, cô còn hấp dẫn như vậy làm gì! Lâm Đại Minh âm thầm leo lên người cô, toan vụng trộm tách mở hai chân cô để tiến vào thì tiếng chuông điện thoại kêu lên. Hắn khó chịu vì bị phá đám, bắt máy. Vài giây sau hắn từ bỏ sự nghiệp dang dở, hôn Cố Thương thật sâu trước khi mặc quần áo lại phóng moto lên đám cưới.

Ông Cố Vượng ngồi chơi xóc đĩa cùng những người khác, tiếng reo hò nhiệt tình đến mấy cũng không lại được tiếng nhạc sập sình bên ngoài. Ông thua liền mấy ván, đúng lúc ấy Lâm Đại Minh từ ngoài đi vào.

Hắn ngồi xuống bên cạnh ông: “Được nhiều không?”

Ông Cố Vượng tật lưỡi lắc đầu: “Mất gần năm triệu rồi.”

Xóc cái toan úp bát vào đĩa, Lâm Đại Minh không nói gì tùy tiện giật bát cướp cái xóc đều vài tiếng. Mấy người xung quanh không khỏi làm lạ:

“Ai đấy? Làm trò gì thế?”

Ông Cố Vượng ra vẻ ái ngại: “Minh!”

Lâm Đại Minh rút trong túi áo một cục năm trăm dày, dứt khoát vứt sang bên trái. Đám người kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn, ông Cố Vượng hơi sợ sệt: “Đừng liều!”

Lâm Đại Minh bỏ ngoài tai, hất cằm nhìn xóc cái: “Ông xóc, tôi mở.”

Xóc cái nghi hoặc dò xét hắn. Một thằng nhóc ranh đang cố thể hiện bản lĩnh? Lại liếc xấp năm trăm, ông cầm lên kiểm tra xem là tiền thật hay giả. Sau khi kiểm chứng xong, ông ngước nhìn Lâm Đại Minh: “Bao nhiêu?”

“Năm chục.”

“Đặt cả?”

“Bốn sấp!”

“Đặt rõ ràng vậy, chết đấy!”

Những tay chơi khác bật cười khinh miệt, đúng là trẻ ranh chưa thấu sự đời. Bọn họ muốn thấy Lâm Đại Minh bẽ mặt, đồng đều nhường sân lại cho hắn, mình hắn nghênh chiến.

Xóc cái: “Cho mày nghĩ lại.”

Lâm Đại Minh lấy trong túi áo xấp tiền hai trăm: “Thêm hai chục.”

Xóc cái cười ha hả: “Mày ngông quá đấy!”

Ông Cố Vượng kéo tay áo hắn: “Thôi, không chơi nữa!”

Lâm Đại Minh cười khẩy: “Xóc đi!”

Tên xóc cái nhấc bát lên xóc liên tiếp mấy vòng, mặc kệ tiếng ồn hỗn tạp xung quanh Lâm Đại Minh nghiêm túc lắng nghe nhịp rơi của quân xóc. Chiếc bát đặt gọn gàng giữa chiếu, đám xung quanh biết chắc hắn vì ngông cuồng sẽ thua nên cười chẳng ngớt.

Xóc cái: “Xong trận này cho mỗi anh em năm trăm!”

“Nhất trí!”

Lâm Đại Minh đặt tay lên bát, chần chừa chưa mở.

“Mở đi chứ? Sợ rồi à?”

Xóc cái: “Muộn rồi thằng ranh!”

Ông Cố Vượng: “Minh…”

Lâm Đại Minh nhếch môi cười kiêu ngạo, hất hàm thách thức xóc cái: “Cược gấp đôi?”

Xóc cái không nghĩ nhiều gật đầu cái rụp.

Một gã khác đập một triệu xuống chiếu: “Góp gạo này, mày được ăn cả!”

Những tay chơi khác đập tiền liên tục, nháy mắt gần hai chục lẻ giữa chiếu. Nét cười trêи môi Lâm Đại Minh thêm rõ ràng, đôi con ngươi đen như ngọc thêm thâm thúy khó đoán. Hắn dứt khoát ngửa bát, cái bát nghiêng mình xoay tròn vài vòng rồi đứng im.

“Ôi!”

Cả đoàn người rầm rộ ồ lên. Bốn quân xóc đều sấp đúng như những gì Lâm Đại Minh cá cược. Cái bát đang đứng im chậm rãi đổ xuống, tiếng sứ va chạm vang trong veo.

Tên xóc cái sốc nặng trừng mắt nhìn hắn chằm chằm: “Không thể nào?”

Lâm Đại Minh chậc lưỡi: “Cược thêm, tôi xóc ông mở?”

Hắn không quá giỏi bài bạc, nhưng về mánh khóe hắn lại là bậc thầy. Chưa đầy một giây hắn đã liếc thấy bốn quân xóc nằm trong đĩa, hắn kín đáo dùng miệng bát làm lực thổi hai quân ngửa kia úp cuống. Toàn bộ thao tác không quá năm giây, vừa nhanh vừa chính xác!

Ngoại trừ những hai năm đầu mới dấn thân vào bài bạc ra, hắn chưa từng thua bất kỳ một ván của món nào. Tuy vậy trình độ hắn vẫn còn khuyết điểm, cần phải rèn thêm.

Lâm Đại Minh nhếch môi cười nhạt.

Tên xóc cái thua vố nặng, mất sạch lý trí ngay lập tức đồng ý.

Lâm Đại Minh cười khẩy: “Cược gì?” Trước mặt mọi người hắn đem bát úp xuống đĩa, nhẹ nhàng tung lên cả bát và đĩa như địa cầu trêи trục vững vàng xoay tròn trêи ngón trỏ hắn mấy vòng không rơi. Những người xung quanh tiếp tục trố mắt trầm trồ.

“Thằng này bao tuổi vậy?”

“Chui đâu ra mà máu mặt thế?”

Xóc cái ngập ngừng một hồi. Lâm Đại Minh ra chiều mất kiên nhẫn đặt cái xuống chiếu: “Nhanh lên.”

Xóc cái hít sâu một hơi: “Nhà tao có siêu thị điện lạnh.”

“Chơi lớn thế! Dừng đi!”

Xóc cái gắt: “Im đi!”

Lâm Đại Minh khinh miệt: “Lớn hay nhỏ?”

“Tổng gần một tỷ.”

Lâm Đại Minh lấy điện thoại, chạm vào phần ảnh mở ra hình một cuốn sổ đỏ, mặt tiền Nội Hà, 50m²: “Được chứ?”

Xóc cái nổi lòng tham, gật đầu cái rụp: “Được!”

“Ba sấp.”

“Ba sấp một ngửa à?”

“Ba sấp!”

“…”

Đám người khó hiểu nhìn nhau.

Sắc mặt Lâm Đại Minh không đổi, chẳng ai có thể nhìn ra hắn đang lo lắng hay bình thản. Ông Cố Vượng ngồi bên bị dọa cho toát mồ hôi hột, nửa muốn can ngăn nửa lại thôi. Trong những người ở đây người hiểu rõ hắn nhất chỉ có ông. Bản lĩnh hắn thế nào ông là người rõ ràng nhất.

Lâm Đại Minh một tay nhấc đĩa xóc một tay, thao tác thoạt nhìn mềm mại như rồng uốn lượn, thanh âm lanh lảnh như chuông ngân lại dứt khoát chặt chẽ. Xóc cái nhìn theo tay Lâm Đại Minh vô hình hiện hữu áp lực kỳ lạ, hơi thở dần mạnh lên.

Lâm Đại Minh đặt đĩa xuống chiếu lúc nào chẳng ai rõ, hắn thu tay khỏi đĩa ra sao chẳng ai hay. Nhanh như một cơn gió, bao con mắt đang mở căng ở đây đều nhìn không ra.

Xóc cái đặt tay lên bát, run cầm cập. Tiếng bát đĩa va chạm vang lên khe khẽ. Ông nuốt ngụm nước miếng. Ông lo sợ cái gì? Trò này xác định được mất làm gì có chuyện ăn mãi?

Lâm Đại Minh nhìn sắc mặt hơi tái của xóc cái nhếch môi cười ngạo nghễ, sự tự tin hiện ra quá độ. Xóc cái hít sâu một hơi, nhấc cao chiếc bát. Cả đám như muốn lòi mắt khi nhìn vào trong đĩa.

“Ba… ba sấp…” Xóc cái lắp ba lắp bắp chỉ tay vào cái đĩa.

Thực chất là bốn quân đều sấp, nhưng một quân bị quân khác đè lên che khuất tầm nhìn người xung quanh. Nhìn vào chỉ thấy ba quân cùng sấp thay vì bốn quân như số lượng ban đầu. Chẳng tin nổi, một gã dùng ngón tay gạt tách rời hai quân.

“Dm…”

“Thật đáng sợ!”

Lâm Đại Minh vẫn điềm nhiên cầm một cái chén chè gần đấy lên nghịch ngợm trong tay: “Hạn ông ba ngày. Tiền, sổ đỏ đứng tên ông Vượng. Đừng dông dài!” Dứt lời, hắn vo cái chén giữa lòng bàn tay, hơi dùng sức cứ vậy bóp vụn.

Vụn chén rơi lộp bộp xuống chiếu, kèm theo vài giọt máu. Dọa bao người ở đây tái xanh. Sắc mặt hắn không đổi, bình thản đứng thẳng.

“Ông Vượng quen nó à?”

Ông Cố Vượng tuy đã biết trước vẫn bị dọa cho chết khϊế͙p͙, mấp máy gật đầu: “Con… con rể…”

“Bao tuổi?”

“Hai năm…”

“Đùa à?”

Lâm Đại Minh xoay người định rời đi, hắn điềm nhiên nói: “Thu dọn đi, cảnh sát đang đến.”

“…”

Tên này là thần thánh phương nào? Biết cả hoạt động của cảnh sát?

Sau vụ việc vừa rồi chẳng ai dám bảo hắn là thằng trẻ ranh khoác lác nữa, bọn họ nhanh chóng thu dọn hiện trường. Lúc Lâm Đại Minh và ông Cố Vượng rời được mười năm phút cũng là lúc cảnh sát cải trang người dân tiến vào thăm dò. Thấy không có gì khả nghi mới âm thầm rời khỏi.

Đám dân bài bạc ôm ngực thở phào.

Từ giờ ai dám đụng vào ông Vượng nữa đâu. Có thằng con rể gì như xã hội đen, vừa nguy hiểm vừa khó đoán.

Xóc cái kia thà vay ngân hàng cũng chẳng dám chậm trễ, chưa đầy hai ngày đã hoàn thành thủ tục nhượng sổ đỏ và trả trăm bốn mươi triệu cho ông Cố Vượng, không một lời oán than. Coi như ông ta xui xẻo đụng phải con rể vàng nhà ông!

***

Lâm Đại Minh vừa ngậm điếu thuốc vừa thong dong bước đi, ngó nghiêng kiểm tra vài ba chỗ. Hài lòng trước dàn máy tính sắp xếp đẹp mắt, bàn ghế chất lượng, ở góc còn có quầy bếp tự túc, máy bán nước tự động.

Hắn bước chân lên cầu thang hướng thẳng tầng hai phía trêи, một gian nhà thu nhỏ sau cánh cửa kính dày.

Sàn nhà trải dài bằng gỗ thông chất lượng, giường ngủ lớn nằm cạnh góc, phòng tắm đứng kính trong, dàn máy tính hai màn hình 30 inch, một máy tính chủ điều hành, một bàn ăn nhỏ hai người, khu bếp đầy đủ tiện nghi. Điều hòa, máy giặt, máy lạnh toàn bộ đều đầy đủ. Từ trong ra ngoài hoàn toàn mới tinh, dường như gần hoàn tất.

Chỉ còn chờ có người tới làm chủ, mở rộng cửa chính và hoành hành.

Lâm Đại Minh đứng trước cửa chính nhìn lên tấm biển led màu. Hai chữ “Minh Thương” nổi bật chính giữa, dòng chữ chạy màu đỏ phía dưới: “Net Minh Thương, hội tụ game thủ – phát triển thể thao điện tử”.

Hắn nhếch môi cười hài lòng. Miếng đất lần trước thu được cuối cùng cũng có chỗ sử dụng.

Một thế giới riêng giữa hắn và cô.

Thật mong đợi!