Cố Thương vừa tắm xong, cô chùm khăn tắm lên đầu lau mái tóc ướt vừa gội. Mặc trêи người chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, kết hợp quần đùi vải đen ngắn. Từ lúc đến đây cũng được vài ngày, cô dần thích ứng cuộc sống mới, tính cách cũng tùy tiện hơn. Thấy trong tủ quần áo, cô mê mẩn mấy cái áo của Lâm Đại Minh, chẳng chút ngần ngại mà mặc chúng vào những lúc ở nhà. Vì dáng hắn cao, cơ thể tráng kiện nên áo của hắn đối với cô cái nào cũng dài cũng rộng, mặc lên người vừa vặn kín đáo lại thoải mái.
Lúc Cố Thương từ trong buồng đi ra, cô ngạc nhiên ra mặt khi nhìn thấy Thiên Kim đang ngồi trêи bàn cầm quả ổi to bự cắn phập một miếng. Bước nhanh về phía đấy, cô hỏi: “Kim? Mày đến từ khi nào?”
Thiên Kim vẫn thản nhiên cắn ổi ăn: “Được mười phút rồi!”
Cố Thương đảo mắt nhìn quanh, Thiên Kim khỏi ngước mắt nhìn cũng biết con bạn đang làm gì, cô nói: “Ba ông ý đi đâu ấy, Tuấn đưa tao sang đây với mày cho đỡ chán.”
Cố Thương đi về phía bàn ngồi xuống ghế, bới trong túi ra quả ổi bỏ miệng cắn một miếng: “Mày sao rồi?”
“Hử?”
“Chân của mày…”
Thiên Kim tức giận cắn lớn một miếng, gần hết nửa quả ổi đang ăn dở: “Suýt nữa phải chống gậy!”
“…”
Thiên Kim liếc Cố Thương, nhìn từ trêи xuống dưới: “Tiến triển nhanh nhỉ, mặc áo của hắn luôn.”
Cố Thương tật lưỡi: “Áo rộng thì mặc, chẳng liên quan.”
“Thôi, mày đừng có chối. Nghiện còn ngại, sĩ diện!”
“Tao đi thay!” Nói là làm, Cố Thương lập tức đứng dậy toan bỏ vào trong buồng. Thiên Kim vội cản lại.
“Thôi thôi, tao chêu đấy.”
“Chẳng vui gì.”
“Mày nóng quá đấy! Mở tủ lấy tao cốc trà sữa!”
Cố Thương nghe vậy nhanh chóng mở tủ lạnh. Ngày trước trong tủ chỉ có bia và hoa quả, giờ bia của Lâm Đại Minh được để bên ngoài nhường lại cho đống trà sữa của cô. Nhờ ơn của hắn mà cái bụng cô một lúc một lắm mỡ. Không ăn thì thèm, ăn thì hóa lợn. Cô đã kêu hắn không mua nữa, hắn liền đặt một phát trăm hộp từ các tiệm khác nhau báo hại cô phải chia cho Thiên Kim một nửa, mang lên chỗ làm mời mọi người thêm chục hộp nữa mới vơi được một ít.
“Minh chiều mày như chiều vong nhỉ.”
“Không cần!”
“Chảnh chó vừa thôi! Minh không yêu đòi yêu ai!”
“Ngoài kia không thiếu!”
“Nhưng hiếm lắm, khó tìm nữa!”
“Uống mẹ mày đi, nói nhiều. Tí ngủ ghế đi!”
“Rồi rồi, giường là để mày với…”
Cố Thương bực bội gắt: “Im đi! Mày ngủ trong hay ngoài?”
“Ngủ với mày!” Thiên Kim nhìn con bạn cười nhăn nhở, hút trà sữa rột rột, hí hửng nhai nhai. Thật ngọt!
***
Trong phòng kín của một khách sạn, Lâm Đại Minh, Phùng Gia Vĩnh và Trịnh Bảo Tuấn ngồi trêи ghế gỗ thảnh thơi ngả người ra sau. Bọn hắn ra chiều thích thú nhìn lên chiếc giường lớn, nơi gã trung niên bị chói chặt, bên cạnh là Ngọc Hằng trong bộ dạng toàn thân lõa lồ đang bị một người phụ nữ trêи ba mươi cầm roi da vụt liên tiếp lên thân thể. Cô ta vừa khóc lớn vừa xin tha.
“Chị tha cho em! Em không dám giật chồng chị nữa!”
Vút!
Người đàn bà trung niên đó hằn học nhìn Ngọc Hằng, vung roi da lên cao, nhắm thẳng quả ngực trắng nõn vụt xuống. Cô ta đau đớn hét lên nhưng vẫn chưa đủ để làm lòng người vợ bị cướp chồng nguội đi: “Cái v.ú này của mày dám mê hoặc chồng tao!”
“Không… em không dám nữa!”
Vút!
“Cái l này dám dụ dỗ chồng tao!”
“Á!”
Vút!
“Cái mồm này dám ve vãn chồng tao!”
Ngọc Hằng nghiêng mặt theo phản xạ, nhưng vẫn không tránh được sợi dây da đáng vào mép. Cô rêи rỉ đau đớn, như một con thú bị thương, cánh môi run rẩy rỉ ra dòng máu đỏ tươi. Cô khóc đến cạn nước mắt, đôi mắt sưng húp như hai con ốc nhồi. Cô run rẩy chuyển tầm nhìn, nhìn Phùng Gia Vĩnh đang ngồi trêи ghế. Hắn vừa rồi nhếch môi cười nhạo cô?
Cô mặc kệ, không nghĩ được nhiều nữa. Cái hành hạ này sống không bằng chết!: “Vĩnh ơi Vĩnh… a… nể tình chúng ta từng yêu… hự… yêu nhau…”
Phùng Gia Vĩnh không để Ngọc Hằng có cơ hội nói hết, hắn lạnh giọng: “Vào đi!”
Ngọc Hằng mở to mắt nhìn ra cửa phòng vừa được mở lớn, khuôn mặt bị roi da làm thương trắng bệch. Từ cửa, mấy cô gái hào hùng bước vào. Dung mạo ai nấy đều xinh tươi nhưng đầy sát khí chết người, các cô người cầm muối ớt, người cầm sơn trộn lông gà,…
Một cô đại diện nói: “Mày cũng giỏi thật, từ Nam ra Bắc chỗ nào cũng bị mày làm tanh bành!”
Cô khác tiếp lời: “Đàn ông ngoại tình nên đánh đàn ông, còn loại đĩ điếm câu dẫn đàn ông phá hoại ra đình người khác như mày phải phanh thây moi gan móc mật ra mới hả dạ!”
Gã trung niên tuy là một gã giang hồ có tiếng, gia thế giàu có. Nhưng đã bị đám Lâm Đại Minh đánh cho thừa sống thiếu chết, ngồi thoi thóp dưới đất với bộ dạng run rẩy sợ sệt khi trông thấy vợ mình vì ghen mà đánh Ngọc Hằng người không ra người, ngợm không ra ngợm.
Trịnh Bảo Tuấn thao tác mười đầu ngón tay thoăn thoắt trêи bàn phím laptop, hắn cười cười: “Các cô cứ đánh cho thỏa tay.”
Hắn ấn nút enter, đem hình ảnh đang quay từ camera ẩn trong phòng này đang chiếu trêи màn hình xóa sạch toàn bộ, hắn cười đắc ý: “Đừng đánh chết, thỉnh thoảng nhìn cô ta thảm hại cho đỡ chán.”
Một cô trong số họ ra chiều tôn trọng gật đầu: “Anh nói cũng phải!”
Phùng Gia Vĩnh không nói gì, hắn nhìn vào Ngọc Hằng đang thảm thương nằm trêи giường. Cô nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi, cô muốn cầu hắn còn xót lại tình nghĩa mà bỏ qua cho cô. Hai người nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt hắn trầm xuống, có chút lay động. Lúc Ngọc Hằng vừa tưởng hắn sẽ động lòng mà cứu cô, cũng là lúc hắn ban cho cô nụ cười nửa miệng, trực tiếp đạp nát vọng tưởng vừa rồi. Đôi con ngươi hắn lạnh băng, như con dao ghim chặt cảnh tượng trước mặt. Không gợn sóng dao động, bình lặng như đêm đen ngày đông.
Đám chị em xông vào, một người nhịn không được dùng tay không tát vào mặt Ngọc Hằng liên tiếp mấy cái, đánh đến dung nhan biến dạng mới thỏa nỗi lòng. Một người khác sẵn tăng đơ trong tay, lạnh lùng cạo phăng mái tóc dài, để lại cái đầu chọc lóc. Người khác đem lông gà trộn sơn đắp vào hai bên đầu ngực cùng vùng nhạy cảm nhất, sự bẩn thỉu nổi trội trêи thân thể ngọc ngà xinh đẹp. Người khác đem ớt xát lên mặt Ngọc Hằng, sử dụng keo 502 gắn chặt. Ngọc Hằng bất lực gào hét điên cuồng:
“Dm thằng chó Vĩnh! Tao hận mày! Tao hận mày!”
Chát!
Một chị gái sẵn chiếc dép dưới chân, lập tức rút ra vả mạnh vào khuôn mặt bị ớt gắn chặt, sưng tấy đến đáng sợ của Ngọc Hằng: “Mày hận ai?”
“…”
Phùng Gia Vĩnh đứng dậy bỏ ra ngoài trước, Trịnh Bảo Tuấn quay sang nhìn Lâm Đại Minh: “Đại ca…”
Lâm Đại Minh lơ đễnh đáp: “Nó vượt qua sớm thôi. Đi về!”
Trịnh Bảo Tuấn gấp lại laptop, khi đi ngang đám chị em đang thỏa giận kia hắn liếc qua một cái, nhếch môi cười nhạt rồi nhanh chóng đuổi theo Lâm Đại Minh.
Lâm Đại Minh luôn đeo tai nghe kể từ khi bước chân vào căn phòng này, hắn đi cùng chủ yếu xem thứ thằng đàn em Phùng Gia Vĩnh cất công chuẩn bị cho mối tình đầu ra sao. Tuy khá hay ho, nhưng lại chẳng bằng thứ hắn đã nghe được trong suốt quá trình ngồi trong phòng này với đám đàn bà ồn ào vì sự ghen tuông tức giận của mình.
Mà, nếu như người nào đó cũng ghen tuông vì hắn như vậy cũng tốt.
Lâm Đại Minh chẹp miệng, điều đó so với việc hắn cố gắng sống xót trong khu bảo tồn động vật hoang dã năm xưa còn khó hơn gấp bội phần!
***
Thiên Kim lò dò theo sau Cố Thương, đi vào trong buồng ngủ. Cô kinh ngạc mở to mắt nhìn chiếc máy tính màn hình đôi ở góc buồng, cô thốt lên: “Bộ PC này ngon đấy!”
Thiên Kim hí hửng đi tới, tùy tiện ngồi xuống ghế. Không thèm hỏi han đã bấm nguồn mở máy, cô phấn khích suýt xoa chẳng ngớt: “Mày kiếm đâu ra bộ này thế?”
Cố Thương mặc kệ Thiên Kim tự tiện nghịch máy tính, cô thản nhiên ngồi xuống giường. Con mèo vàng béo múp chẳng biết từ đâu về, nhảy phóc lên lòng cô ngồi ɭϊếʍ lông. Cô vừa vuốt ve âu yếm con mèo, vừa liếc nhìn con bạn đầy khinh bỉ.
Thiên Kim reo lên: “Tao biết rồi!” Cô dùng cái nhìn nham hiểm với Cố Thương, cười đểu: “Anh Minh mày mua cho chứ gì.”
Cố Thương cáu: “Minh với Mọi, mày không nhắc tới là thấy ngứa mồm à?”
Thiên Kim quay hẳn ghế, ngồi đối diện với Cố Thương. Cô không thấy khó chịu trước câu từ đáng ghét của con bạn, cô nhìn nó chằm chằm: “Mày nói thật tao biết đi.”
“Nói gì?”
“Mày thấy Minh thế nào?” Thiên Kim gằn giọng: “Nói thật những gì mày đang nghĩ đi. Dù sao ở đây cũng không có ai.”
Cố Thương ngập ngừng một hồi lâu, đến khi Thiên Kim thúc giục mãi mới mở lời lí nhí: “Cũng được.”
“Cũng được?”
Cố Thương ôm con mèo vào lòng, ngả người nằm xuống giường. Cô quay mặt vào trong, kéo chăn quá đầu che đi sự ngại ngùng của mình: “Ừm. Trông cũng đẹp trai.”
Thiên Kim mon men bò lên giường, Cố Thương biết ý động người nằm dịch vào bên trong nhường chỗ cho con bạn.
Thiên Kim chêu: “Gớm, đẹp trai chết bà đi được.” Cô thêm lời: “Sau Tuấn của tao!”
“Tuấn nhà mày là nhất!”
“Còn gì nữa. Không lẽ là Minh nhà mày?”
“Hơn là cái chắc…”
Cố Thương buột miệng, đến khi nhận ra cũng là lúc Thiên Kim cười phá lên. Cô vùi mặt sâu trong chăn hơn, con bạn vẫn cười ầm ĩ, cô bực bội vung tay ra sau đánh vào người nó: “Cười con mẹ mày!”
Thiên Kim cố nhịn cười, vỗ vỗ vào vai Cố Thương: “Quay ra đây coi!” Khi Cố Thương xoay người lại nằm đối diện với mình, Thiên Kim vươn tay gãi cằm con mèo béo: “Tuấn bảo mèo này mày nhặt được ở chỗ mình làm.”
“Ừm. Trong thùng rác.” Cố Thương ngẫm nghĩ một hồi, khẽ nói: “Tên đó đã cứu nó.”
“Minh bới thùng rác lấy nó ra à?”
Cố Thương gật gật đầu.
“Tốt nhỉ.” Thiên Kim nhìn thấy môi Cố Thương vô thức vẽ lên nụ cười, cô chắc chắn một điều rằng nó cũng chẳng nhận ra.
Hoặc không muốn thừa nhận.
“Nếu Minh không như vậy, mày có thích anh ý không?”
Cố Thương ngước mắt nhìn Thiên Kim, đôi con ngươi phản chiếu ánh sáng của bóng đèn treo trêи cửa buồng, lóe lên tia lấp lánh như sao giữa đêm đen mịt mù. Thiên Kim nghịch ngợm chạm tay vào mắt Cố Thương, theo phản xạ cô khẽ chớp vài cái, hàng mi dài khẽ dập dìu như cánh bướm.
“Mắt mày đẹp thật!” Thiên Kim thu tay lại, kéo con mèo béo về phía mình mà ôm. Cô vừa vuốt ve nó vừa nói: “Hửm?”
Cố Thương ngập ngừng hồi lâu, cô khẽ gật đầu đáp: “Chắc là có.”
“Vậy giờ thì sao?” Thiên Kim nói thêm: “Minh đối với mày rất tốt, mày không rung động sao?”
Cố Thương nằm thẳng người ngước nhìn lên trần nhà: “Chẳng biết nữa.”
“Cơ mà tao thấy an tâm khi có tên đó bên cạnh.”
“Vì mày thích người ta đấy!”
“Không đời nào! Ai thèm thích một tên xấu xa đó!”
“Mày thấy người xấu nào tốt như vậy không?” Thiên Kim vươn chân ghếch lên người Cố Thương, thấy con bạn không có ý định gạt ra cô bèn được đà ghếch thêm một chân nữa: “Tao thấy mày chẳng gọi tên người ta đàng hoàng gì. Bất lịch sự.”
“Không muốn gọi!”
Thiên Kim cáu trước sự cứng đầu của con bạn, cô chụp tay vào đúng phần ngực con bé mà bóp: “Con hâm!”
Cố Thương theo phản xạ hai tay đan trước ngực, cô lườm Thiên Kim cháy con mắt. Thấy con bạn cười nham nhở, cô không vừa nhào đến túm ngực nó mà bóp.
Trêи giường hai đứa con gái vật lộn với nhau, vừa cười nói vừa động tay bóp ngực đối phương. Náo loạn một đoàn. Con mèo béo thấy nguy hiểm liền lập tức nhảy khỏi giường chạy ra ngoài.
Cố Thương bình thường trông có vẻ yếu đuối dễ bắt nạt, ấy vậy giờ cô đã đem Thiên Kim đè dưới thân. Cô túm chặt hai tay Thiên Kim ấn chặt hai bên giường, kiêu ngạo ngồi trêи bụng nó cười kɧօáϊ chí: “Mày muốn bóp nữa không?”
Thiên Kim bĩu môi: “Gớm nữa. Chẳng qua chân tao còn đau thôi.”
“Ai đâu như ông Minh nhà mày, yếu sinh lý!”
Cố Thương cáu: “Yếu cái đầu mày ấy!”
Thiên Kim biết Cố Thương đang dần mắc bẫy, cô cười mỉa mai: “Hơ hơ, mày đã thử chưa mà biết?”
“Thử rồi mới biết…” Chẳng biết là vì giận hay ngại mà mặt Cố Thương dần ửng đỏ, cô tát mặt Thiên Kim vài cái trêи không khí. Mà con bạn không vừa, cũng bày đặt vừa nghiêng mặt vừa la oai oái.
“Sao? Hàng to không?”
“Bệnh hoạn!” Cố Thương ngồi xuống giường, đạp vào hông Thiên Kim: “Đi ngủ đi con điên!”
“Sao tao có thể chơi với mày được nhỉ.”
Thiên Kim: “Ô hay, tao hỏi thật mà. Ở đây có mỗi hai đứa con gái, bày đặt ngại.”
Cố Thương ngả mình nằm xuống giường trở lại.
Thiên Kim: “Của Tuấn ít cũng mười tám, còn lớn nữa. Tuy đau nhưng sướиɠ, ha ha!”
Cố Thương: “Tao hơi đâu để ý. Cảm giác ra sao cũng chẳng buồn nhớ.”
“Mày nhạt nhẽo vc, vậy mà ông Minh cũng thích!”
“Tên đó bị khùng!”
“Nếu không có Tuấn, khùng như ông Minh tao cũng lấy.”
“Cho mày cả đấy.”
“Chịu, một tên đủ chết rồi. Hai tên nát mẹ mất.”
Cố Thương nghe vậy phì cười, Thiên Kim cười theo.
Thiên Kim: “Mai đi mua quần áo không?”
“Cũng được. Kiếm chỗ nào rẻ rẻ ấy, hết tiền rồi.”
Một thời gian dài đi làm, hễ mua gì cũng chú ý giá cả riết thành quen. Nên cả hai người đều không vì cuộc sống đổi mới cũng thay cả thói quen sống thường ngày. Đồ rẻ tuy là hàng nhái lại, chất vải không quá tốt nhưng với vài trăm cũng mua được mấy cái. Hơn hết nó cũng khá đẹp.
Thiên Kim biết Trịnh Bảo Tuấn đủ khả năng mua cho cô những thứ đắt tiền, cô cũng biết số tiền đó hắn có từ đâu. Cô có thể ích kỷ bỏ qua mọi tội trạng của hắn mà yêu hắn đến mất lý trí, nhưng cũng không thể vì thế mà thoải mái sử dụng những thứ được tạo ra từ sinh mạng của một người khác. Cô thấy vui khi Trịnh Bảo Tuấn từ khi gặp cô đã không còn làm mấy việc ghê tởm đó, hắn đang dần thay đổi.
Cũng giống như Lâm Đại Minh khi gặp Cố Thương. Bọn họ từ một loại người rác rưởi, vì tình yêu mà dần đổi thay. Cho dù thứ họ nhận lại là hồi đáp hay không bao giờ dung thứ, họ cũng cảm thấy mãn nguyện.
Thiên Kim: “Hỏi này.”
“Hử?”
“Mày không thích Minh thật à?”
“Không hẳn.”
“Tao thấy Minh thật lòng với mày, mày không thể bỏ qua cho anh ấy sao?”
Cố Thương nén tiếng thở dài: “Không biết, tao không muốn bỏ qua. Nhưng cũng không muốn rời xa.”
Cố Thương cười nhạt: “Chỉ là chút cảm xúc nhất thời thôi. Được đối xử tốt, mấy ai không rung động. Tao sẽ sớm gạt bỏ được thôi.”
“Mày đần lắm!” Thiên Kim tật lưỡi: “Cảm xúc yêu đương mày nghĩ muốn là gạt được à?”
“Người ta bảo, khôn lắm yêu vào cũng ngu. Còn mày ngu sẵn rồi, yêu vào ngu thêm.”
“Yêu cái đầu mày ấy!”
“Yêu gì đầu tao, tao yêu Tuấn rồi!”
“Ngủ mẹ mày đi.”
“Đéo ngủ được.”
“Tao cũng thế!”
Thiên Kim và Cố Thương nói đủ loại chủ đề, từ nhảm nhí đến tào lao, từ nghiêm túc đến phiền muộn, từ đàng hoàng đến biến thái mà chẳng hề hai biết toàn bộ nội dung được chiếc máy tính bên cạnh chuyển sang tai nghe đang gắn trêи tai Lâm Đại Minh.
Hắn cùng các cô, sắc mặt diễn biến khôn lường. Khi thì cau mày khó chịu, khi thì nhếch môi cười vui vẻ, khi thì mặt đen thùi lùi,…