Hắc Cẩu chán chường nhìn bàn đồ ăn còn đầy ắp, lại nhìn qua chai rượu đã vơi đi không ít. Thầm lôi cả dòng họ Trịnh Bảo Tuấn lên hỏi thăm một lượt. Từ một nhóm chuyên làm việc phạm pháp không chút mảy may lo nghĩ, nay từ đầu lão đến đàn em đều lần lượt chìm trong bể tình. Đếm lại thì hai tháng nay bọn hắn đã hoàn toàn thành một công dân đúng nghĩa, rửa tay gác kiếm chỉ ăn chơi rồi ôm gái trong tay cho hết ngày.
Đấy là đang nói về hai người nào đó, còn hắn vẫn vui vẻ với việc rình rập con mồi.
Sau khi tính tiền xong, Hắc Cẩu đừng dậy rời đi bỏ lại bàn đồ ăn cùng đám nhân viên đang thèm thuồng nhìn chằm chằm vào bàn hắn. Trong lúc hắn đang chờ bảo vệ dắt xe vừa hay bắt gặp một người hắn cứ nghĩ cả đời này rất có thể không còn gặp lại nữa, hắn bạc môi cười nhạt. Nửa chế giễu nửa khinh miệt. Ký ức năm xưa chầm chậm ùa về, tựa như chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua. Vừa gần gũi lại vừa xa cách…
“Đồ ăn ở đây thật ngon!”
Năm đó hắn còn là một thằng học cấp ba nhà quê, sáng lên lớp chiều về dắt trâu ra đồng. Ngoài cánh đồng bạt ngàn, đàn trâu chục con là nguồn sống của gia đình thì hắn còn một cô bạn hàng xóm ở bên. Lúc ấy, trêи gương mặt hai người đơn thuần vô tư, thường ngồi kề bên nhau ngắm trời xanh nói lên hoài bão tương lai.
Trong ký ức của hắn thì ra cũng có một mảng đẹp đẽ như vậy…
Hắn và cô bạn thủa nhỏ đạp xe trêи con đường bụi bặm đến một tiệm ăn ven đường, mua vài ba xiên thịt rẻ tiền, hai cốc trà đá. Tuy nghèo nàn nhưng đầy ắp tiếng cười. Cô bạn ấy càng lớn càng xinh đẹp, cái nghèo khổ của nông thôn không cản được đóa hoa nở rộ.
Da cô trắng ngần, nhưng vì nhà quê nên không quá mịn màng. Những nơi cần lớn sẽ lớn, nơi cần nhỏ sẽ nhỏ. Mỗi lần cô cười dường như mọi bông sen trong ao đều không thể sánh được với cô.
Cô vừa ăn được một miếng thịt, khuôn mặt nhỏ hớn hở hạnh phúc nhìn hắn: “Lúc tâm trạng buồn mà được ăn đồ ngon thì tốt biết mấy!” Đôi mắt cô long lanh sáng ngời, hắn đã chết mê chết mệt mỗi khi nhìn vào nó. Cô dường như không quá để tâm, tiếp tục nói: “Ước gì tao kiếm được anh chồng vừa đẹp trai vừa biết nấu ăn ngon!”
Hắc Cẩu ngồi bên cạnh không nói gì, nghiêm túc nhìn cô rồi nâng cốc trà đá lên uống cạn thay cho lời khẳng định. Điều ước của mày để tao thực hiện!
Hắn đứng lên trả tiền cho chủ quán, quay qua nhắc: “Về đi!”
Cô bĩu môi: “Tao muốn ăn nữa!”
Hắc Cẩu lúng túng nhìn vài đồng lẻ trong túi, nhất thời không biết nói gì. Cô bạn thủa nhỏ như nhìn ra vấn đề, tỏ vẻ thất vọng chẹp miệng: “Thôi đi về. Không mày lại nghĩ tao ăn hết tiền mua rau của mày!” Cô đứng dậy đỏng đảnh bỏ đi trước.
Lúc đó Hắc Cẩu cảm thấy xấu hổ nặng nề, hắn thầm nhủ sẽ không bao giờ để người hắn yêu chịu khổ thêm một lần nào nữa!
Hai người ngồi chung con xe đạp cũ kỹ, đạp lóc cóc thẳng con đường đất quen thuộc dài ngoằng trở về. Người ta nói, khi điều mình muốn không được đáp ứng sẽ nảy sinh lòng tham, một khi đã đạt được lại chẳng thể buông bỏ.
Hắc Cẩu tuy con nhà nghèo, vừa học vừa làm gánh thay cho người bố vì cờ bạc nợ nần mà bị giang hồ đánh què chân nhưng lực học của hắn không người nào trong huyện vượt được. Mẹ hắn không chịu được, ôm đồ bỏ đi, có lẽ bà đã tìm thấy cuộc sống hạnh phúc như bà mong muốn nên đã quên đi những người từng là gia đình của bà. Một mình gã thanh niên trẻ chống trọi, đem toàn bộ trâu bán vừa dồn tiền chữa chạy cho bố, vừa dồn vào việc thi cử đại học.
Hắn dễ dàng thi đỗ năm trường đại học trọng điểm trong nước, tiền đồ trong tương lai hết sức sáng lạng. Nhưng rồi hắn thay vì làm một công dân thành đạt hắn lại chọn con đường tội lỗi cùng đám Lâm Đại Minh…
Hắn thi đỗ đại học, còn cô bạn thủa nhỏ học hết cấp ba thì bị bố mẹ bắt nghỉ. Từ một cô học trò xinh đẹp, thành một công nhân làm việc quần quật không ngơi nghỉ.
Hắn nhờ người chăm sóc bố, một thân một mình lên thành phố vừa học vừa làm. Hắn xin vào làm phục vụ của một tiệm ăn nhỏ, dần dần hắn làm phụ bếp rồi đến một đầu bếp với những kiến thức cơ bản đã nắm chắc. Hắn rất thông minh, tiếp thu rất nhanh chưa đến một năm lên làm bếp chính. Đến ngày giáp Tết, hắn trở về thăm quê sau khi bỏ lại người bố bệnh tật và cô bạn thủa nhỏ là mối tình đầu.
“Hằng ơi!” Vừa bước xuống từ xe buýt, hắn đã trông thấy bóng dáng thân quen từ xa, hắn hồ hởi vẫy tay gọi lớn.
Ngọc Hằng trông thấy gã thanh niên năm nào trở về sau nhiều ngày không gặp mặt, gương mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, chạy nhanh về phía hắn: “Vĩnh! Vĩnh ơi mày về rồi! Tao nhớ mày quá!”
Phùng Gia Vĩnh đón Ngọc Hằng vào lòng ôm chặt, bao nhiêu nhung nhớ dồn vào một vòng tay không đủ, hắn đánh bạo áp lên môi cô nụ hôn nồng nhiệt. Cô lập tức đẩy hắn ra, ban cho một cái tát. Cái nóng rát trêи má khiến hắn sững sờ, trơ mắt nhìn cô.
Ngọc Hằng dưng dưng nước mắt quát: “Mày làm gì vậy? Nụ hôn đầu của tao!”
Phùng Gia Vĩnh xấu hổ nhìn cô, lúng túng nói: “Xin… xin lỗi, tại nhớ quá…” Hắn bắt lấy tay cô, kéo về phía mình, nghiêm túc nói tiếp: “Tao biết giờ tao chưa có gì, không đủ để lo cho mày. Nhưng… nhưng tao yêu mày mười năm rồi,…”
Hắn nói gì vậy? Nếu như…
Ngọc Hằng đỏ mặt quay đi hướng khác, đánh nhẹ vào người Phùng Gia Vĩnh: “Tao cũng đang chờ mày…”
Phùng Gia Vĩnh như không tin vào tai mình kinh ngạc hỏi lại: “Mày nói gì?”
Ngọc Hằng thẹn quá hóa giận: “Mày điếc à Vĩnh? Tao nói tao cũng…” Cô tiến gần về phía hắn, đôi chân nghến cao, cánh môi mềm áp hờ lên môi hắn rồi ngại ngùng quay phắt người bỏ đi trước.
Phùng Gia Vĩnh ngây ra vài giây, sau khi bừng tỉnh liền vội vàng đuổi theo. Ôm lấy Ngọc Hằng trêи tay vui sướиɠ cười lớn: “Hằng ơi anh yêu em!”
Ngọc Hằng hoảng hốt ôm chặt cổ hắn: “Đẻ sau gần một năm dám xưng anh!”
Phùng Gia Vĩnh bỏ ngoài tai: “Vĩnh yêu Hằng!”
Cô vui vẻ đáp: “Hằng yêu Vĩnh nhiều ơi là nhiều!”
Phùng Gia Vĩnh hồ hởi dắt tay Ngọc Hằng về nhà mình, trông thấy sức khỏe bố mình đã tốt lên niềm vui càng gia tăng. Hắn sắn tay áo, đích thân xuống bếp nấu cơm.
Ngọc Hằng lò dò ngay phía sau, nghi hoặc hỏi: “Anh biết nấu cơm không đấy?”
Hắn tự tin gật đầu: “Em có thích một thằng vừa đẹp trai vừa nấu cơm ngon làm chồng không?”
Cô bĩu môi: “Thôi đi Vĩnh, bão tung nóc giờ!”
Hắn hờn dỗi nhìn cô: “Đừng xem thường anh thế chứ!”
“Anh về có quà gì cho em không?”
Phùng Gia Vĩnh lấy trong ba lo một chiếc nhẫn bằng bạc mà hắn đã tự tay thiết kế, điểm nhấn ở giữa là một viên ‘ngọc lục bảo’ xanh biếc đính ở giữa. Hắn quỳ gối một chân trước mặt cô, ánh mắt đậm tia lửa tình nhìn cô, trân trọng nói: “Coi như đây là quà đính ước, anh nhất định cưới em!”
Ngọc Hằng đón nhận với khuôn mặt dạng ngời, ngập tràn hạnh phúc. Cô ôm lấy cổ hắn, vô tình khiến hắn ngã ngửa người chống tay về phía sau. Cô ở trong lòng hắn quan sát viên ‘ngọc lục bảo’ đang được đeo ngay ngắn trêи tay: “Đây là gì vậy?”
Phùng Gia Vĩnh thật thà đáp: “Anh dùng vỏ chai bia mài thành.”
Ngọc Hằng ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm, hỏi với giọng điệu không vui: “Vỏ chai?”
Hắn không quá để tâm gật đầu: “Rất nhanh thôi, anh sẽ tặng em thứ có giá trị hơn.”
“…”
Trông thấy sắc mặt Ngọc Hằng có điều kỳ quái, hắn hỏi: “Em sao vậy?”
Cô cười giả lả, lắc đầu đáp: “Không có!”
Hắn lấy trong ba lo một cọc tiền nhỏ, dúi vào tay cô: “Tiền anh không nhiều, em cầm tạm cho bớt cực.”
Ngọc Hằng ái ngại hồi lâu, mãi vì sau mới nhận dưới sự thúc giục của Phùng Gia Vĩnh. Hắn gãi đầu cười trừ: “Còn ít tiền kia anh gửi người ta chăm bố!”
Cô gật đầu, khẽ nói: “Vĩnh…”
Hắn chưa nhận ra điều khác thường đáp: “Ừm.”
Ngọc Hằng táo bạo ôm lấy cổ Phùng Gia Vĩnh, áp môi mình lên môi hắn đồng thời hông cô chuyển động nhịp nhàng vô tình lại cố ý cạ lên vật thể cộm cứng gián tiếp qua hai lớp vải. Lúc đó hắn chỉ là thằng sinh viên năm nhất chưa trải sự đời, đúng dịp sinh lực dồi dào liền bị Ngọc Hằng dễ dàng dắt vào cơn mê đọa lạc mà không hề nhận ra kỹ thuật của cô lúc đó có bao nhiêu kinh nghiệm…
Ngọc Hằng đem quần Phùng Gia Vĩnh kéo xuống, tay nắm lấy vật nam tính nóng hổi đang trướng lớn, cô ngước nhìn hắn thăm dò: “Anh không ngại ở đây chứ?”
Ở trong một căn bếp đầy bụi bặm này…
Đầu óc Phùng Gia Vĩnh trống rỗng, chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được thứ gì đó mềm mại âu yếm lấy nơi giữa chân. Một cỗ nóng bỏng bao quanh, âm thanh tưởng trừng chỉ có trong phim đen vang lên, thiêu cháy lấy tâm trí hắn.
Ngọc Hằng thuần thục dùng miệng phục vụ Phùng Gia Vĩnh, một tay nắm lấy vật nam tính của hắn, một tay mò mẫm an ủi nơi tư mật đã sớm ướt nhẹp. Đan xen âm thanh nghẹn ứ bởi vật to lớn là tiếng rêи khe khẽ, cô ậm ừ nói: “Lớn quá!”
Phùng Gia Vĩnh mụ mị đầu óc không hiểu gì: “Hả?”
Ngọc Hằng đem quần áo mình lột sạch, cô cầm tay hắn áp lên ngực mình, phóng đãng nói: “Anh mau làm gì đi, em thấy khó chịu!”
Phùng Gia Vĩnh vội làm theo lời Ngọc Hằng, hắn ngậm lấy ngực cô để lại vệt nước lóng lánh trước ánh lửa bếp củi, tay còn lại vo tròn xoa nắn đủ hình dạng. Cô chủ động sáp nhập hai nơi kín đáo, bám lấy hai bên vai hắn rồi tự mình động đậy nhịp nhàng. Của hắn vừa to vừa dài, mỗi một lần ấn ʍôиɠ xuống là một lần đâm thẳng vào nơi sâu nhất. Ngọc Hằng không kiêng nể trêи nhà còn bố Phùng Gia Vĩnh, phóng đãng rêи lớn.
Hai cơ thể quấn lấy nhau trong bếp, bất chấp bụi bẩn dày đặc, bất chấp lửa lớn mất kiểm soát làm cháy nồi cơm đang nấu nửa trừng. Lúc Phùng Gia Vĩnh đi tắm xong trở lại với tâm tình hết sức phấn khởi cũng là lúc bóng dáng Ngọc Hằng chẳng còn nữa. Trong lúc hoang mang nhất, hắn nhìn thấy chiếc nhẫn hắn từng tặng cô nằm ngổn ngang dưới đất ngay cạnh chiếc balo mở toang…
Bằng một cách nào đó, đám chủ nợ sau nhiều năm đã quay trở lại đòi tiền. Bọn chúng đập nát căn nhà lụp xụp, đánh Phùng Gia Vĩnh thừa sống thiếu chết. Bố hắn thấy con trai bị đánh đến nỗi người không ra người ma không ra ma, bất chấp một chân bị què liều mạng đứng trước che chắn bảo vệ con.
“Tao không cho phép chúng mày động vào con tao!”
Gã giang hồ cười khinh, vênh cao mặt: “Tao cứ động đấy!” Dứt lời, hắn đá vào mặt Phùng Gia Vĩnh: “Loại nhãi nhép như mày cũng ăn được con điếm của bọn tao đấy!”
Nghe gã nói vậy Phùng Gia Vĩnh đã nhận ra từ trước đến nay hắn bị mối tình đầu của mình lợi dụng. Sau này hắn mới biết, cô bạn thủa nhỏ làm gái cho đám giang hồ mua vui. Cô ta ham vinh hoa phú quý, vừa thấy hắn về, trông hắn là một thằng ngu ngốc có tiền liền tìm cách moi bằng sạch sau đó báo cho bọn giang hồ tới trừ khử.
“Chúng mày bước qua xác tao đã!”
“Được thôi!” Gã giang hồ đạp bố Phùng Gia Vĩnh ngã lăn quay, gã lạnh lùng dẫm lên lưng ông bước qua đến trước mặt hắn vạch quần ra xả thứ nước bốc mùi lên người hắn trong tiếng cười thỏa mãn vang lớn của gã và đám đàn em.
“Vĩnh?” Ông bố đau lòng nhìn thằng con mình bị sỉ nhục, ông túm ngay cây gậy rơi dưới đất. Có lẽ là sức mạnh của một người cha nên ông mới dễ dàng đứng bật dậy, nhanh chóng xông tới đánh vào người gã.
“Thằng già què này chán sống rồi!”
Phùng Gia Vĩnh với mái tóc bị nước tiểu tưới ướt, cái mùi khai xộc vào mũi làm hắn kinh tởm nôn khan. Hắn gào lên trong vô vọng: “Mau dừng tay! Dừng tay lại!”
Đám giang hồ đó nào có nghe, bọn chúng đánh cho chán rồi mới kéo nhau rời đi. Bỏ lại hắn trơ mắt nhìn bố mình nằm bất động trêи nền đất với thân thể bầm dập…