Lưu Manh Phố Đêm

Chương 111: Lời đả kích




Cố Thương nhìn chằm chằm vào bộ máy tính đối diện trước mắt một cách thèm khát, như một con thú săn trông thấy con mồi lý tưởng. Cô bỏ qua điệu cười cợt nhả của Lâm Đại Minh đang đứng ngay phía sau, hoàn toàn mất sạch lý trí đi nhanh về phía đó chạm tay sờ màn hình, bàn phím bằng sự kϊƈɦ động vui sướиɠ nhất.

Một chiếc bàn mới toanh, có ghế dành riêng cho dân game bằng da chất lượng cao. Một bộ máy tính hai màn hình 30 inch, bộ bàn phím dạ quang bảy màu trong suốt và con chuột cùng loại tương tự. Chỉ có thể kết luận chung trong một từ ‘xịn’.

Cô hí hửng ấn nút nguồn trêи cây, hai màn hình đồng loạt sáng lên. Cô phần khích suýt nữa hét toáng lên! Trời ơi! Chất lượng màn hình quá tuyệt vời! Còn đầy đủ các phần mềm dành cho dân nhϊế͙p͙ ảnh! Cô di chuột ấn vào phần mềm Photoshop, cô chẳng biết mình từ khi nào đã ngồi ngay ngắn trêи ghế, ngơ ngác quan sát từng màn hình với cái đầu mù tịt không biết gì.

Cô ngập ngừng nói: “Bộ này có đắt quá không?”

Lâm Đại Minh bật cười: “Lúc em đòi hăng lắm mà, cái khí thế đó đi đâu rồi?”

Cô cười hờ hờ chữa ngượng: “Tôi…”

“Quẳng đống này ra sân bây giờ!”

Cố Thương nhận ra điều không đúng, sắc mặt đang hớn hở liền bí xị không vui: “Em có biết gì đâu mà…”

Lâm Đại Minh tiến đến gần, đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Không biết thì từ từ học. Ngoan ngoãn ở lại đây là được!”

Cố Thương gật gật đầu: “Ừm.”

“Đi tắm đi!”

“Tí nữa, em nghịch đã!”

Lâm Đại Minh nhìn ánh mắt Cố Thương đang rất nghiêm túc khi hướng về màn hình máy tính, cô ra sức tìm tòi khám phá hết sức say mê. Bộ dạng này của cô có gì đó ngu ngốc, cũng có gì đó hấp dẫn. Cuối cùng hắn cũng không nhịn được, chụp lấy hai bên má cô, áp môi lên môi cô hôn. Trước khi cô kịp phản ứng, cô rời khỏi cánh môi cô cười xấu xa: “Coi như lời cảm ơn của em đi!”

Cố Thương lườm hắn cháy con mắt, còn hắn bật cười sung sướиɠ.

Hắn nói: “Chơi cho chán đi, anh nấu cơm cho em!”

“Anh cũng biết nấu cơm à?”

“Anh đâu ăn hại như vậy!”

“Anh là thứ độc hại, ăn vào chết tươi!”

“Em nếm thử xem có ngon không!”

“Không thèm!”

“Ha ha!”

Lâm Đại Minh rời khỏi gian buồng ngủ trả lại không gian yên tĩnh cho cô.

Cố Thương là dạng người một khi đã thích liền đâm đầu điên cuồng bất chấp tất cả, cô cứ vậy cắm mặt vào máy tính quên trời quên đất. Đến khi Lâm Đại Minh giục ra ăn cơm cũng ậm ừ qua loa: “Tí nữa!”

“Ra ăn xong rồi nghịch tiếp!”

“Tí nữa thôi!”

Cái tí nữa của Cố Thương rất có thể kéo đến mười năm sau, Lâm Đại Minh sới đầy bát cơm to, gắp một đống đồ ăn sau đó mang vào trong buồng cho cô. Kết quả dù bưng tận nơi cô vẫn chẳng buồn ngó, hắn đành ngồi bên cạnh xúc cho cô từng thìa, cũng tự xúc cho mình ăn. Trông khác nào hai đứa trẻ con ham chơi, ăn uống qua loa cho xong bữa.

Lâm Đại Minh nhìn cái má căng phồng nhai cơm của Cố Thương như cái bánh bao mềm mại lay động, nuốt ngụm nước miếng kiềm chế thú tính muốn cắn gọn vào miệng, hắn hỏi cô: “Có muốn học không?”

“Em còn đi làm!”

“Nghỉ làm đi.”

“Không đi làm lấy gì trả nợ?” Cô quay qua nhìn hắn một cái rồi lại thủy chung nhìn máy tính.

“Không cần trả nữa.”

Cố Thương kinh ngạc nhìn hắn: “Thế là hết nợ?”

Hắn gật đầu, chặn đứng tư tưởng tiếp theo của cô: “Nợ đã trả, em đừng mong chạy!”

“Anh đừng quá đáng!”

“Giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp!”

“Là anh ép, chứ còn lâu!”

“Ép hay không cũng không thay đổi được,” Lâm Đại Minh ghé sát vào tai cô nói thầm: “Em là vợ anh!”

Cố Thương khinh bỉ nhìn hắn: “Làm vợ hạng người như anh? Thôi, em không dám!”

Cô nói tiếp: “Nghĩ thử xem khi làng xóm biết chồng em là thằng buôn người hϊế͙p͙ ɖâʍ họ sẽ thế nào?” Cô chỉ vào mặt mình, nghiêm túc nói: “Họ sẽ nói ‘chồng con Thương chuyên đi hϊế͙p͙ ɖâʍ đấy!’, ‘con này sao lại giao du với loại người này,…”

“Xin anh đấy, em không chịu được lời đàm tiếu của người khác. Anh thấy không sao, nhưng em thấy xấu hổ.” Cô không quan tâm lời mình nói có gây ảnh hưởng gì đến Lâm Đại Minh không, tiếp tục nói: “Rồi người ta chửi con em được một thằng hϊế͙p͙ ɖâʍ đẻ ra, con trẻ vô tội sao lại chịu hậu quả cho thằng bố nó?”

Cô nhìn Lâm Đại Minh: “Yêu một người là bất chấp hi sinh không màng thiệt hơn, nếu anh có yêu em xin hãy nghĩ cho em. Em ngu đần, anh đừng ép đứa ngu đần này chấp nhận anh, ngu đần cũng có tự tôn mà!”

Bị Cố Thương nói những lời khó nghe như vậy cứ ngỡ Lâm Đại Minh sẽ nổi nóng, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, dường như lời cô nói hắn đều không nghe lọt vào tai mình, hắn nói: “Tắm sớm đi, anh ra ngoài hút thuốc!”

Cố Thương lạnh lùng đáp: “Ừ!”

Cô nào để ý đến nhìn của Lâm Đại Minh từ phía sau, nên không hề thấy ánh mắt hắn có bao nhiêu đau đớn. Hắn trở ra ngoài, ngồi ngả người xuống ghế sofa, tay kẹp điếu thuốc đưa lên miệng hút một hơi dài, ngước nhìn trần nhà hà khói. Làn khói trắng che mờ tầm nhìn, mịt mù không rõ ràng giống như tình cảm của hắn lúc này.

Việc được cô đón nhận là một điều quá đỗi xa vời…

Sự căm ghét cô dành cho hắn quá lớn, át hẳn những việc tốt đẹp hắn cố gắng làm cho cô…

Thương, em tàn nhẫn hơn anh tưởng!

So với hắn, cô tàn nhẫn hơn gấp trăm lần!

Vô tình khiến hắn rơi vào hố tình, trơ mắt nhìn hắn vùng vẫy trong ngọt ngào đến khi hắn tình nguyện không muốn thoát, cô liền nhấn chìm hắn trong nỗi khao khát cùng tuyệt vọng…

Nếu như cô yêu hắn, chỉ một chút thôi, cho dù thua kém với một con mèo hắn cũng đã rất mãn nguyện rồi. Hắn nguyện đánh đổi bằng mọi giá chỉ cần cô để tâm đến hắn dù chỉ là thoáng qua cũng được!

Cố Thương vẫn cắm đầu vào máy tính, tâm tình vừa phấn khởi vừa thỏa mãn. Nào để ý đến kẻ cặn bã trong xã hội bị chính người mình yêu khinh rẻ đang ngồi trầm mình trong khói thuốc dày đặc, miên man suy tư.

Lúc Lâm Đại Minh ổn định lại cảm xúc cũng đã hơn hai giờ đêm, hắn đứng dậy đi vào buồng ngủ thì thấy Cố Thương vẫn ngồi trước máy tính bên cạnh là bát cơm còn một nửa. Cô mải mê không thiết ăn thiết ngủ, quên cả việc mình chưa tắm, có lẽ quên cả ngày mai phải đi làm. Hắn đi tới gần không nói lời nào tắt phăng máy tính của cô.

Đúng như dự đoán, cô nổi cáu nhìn hắn: “Anh làm gì vậy?”

“Muộn rồi, đi ngủ!”

Giờ Cố Thương mới chú ý đến giờ giấc. Cô đứng dậy mới biết lưng mình mỏi thế nào, ʍôиɠ ê ẩm ra sao. Cô che miệng ngáp dài, nói: “Anh ngủ trước đi, em tắm!”

Lâm Đại Minh nắm tay cô kéo đi: “Anh cũng chưa tắm!”

Cố Thương vội rụt tay lại: “Anh…”

“Tắm trước đi, anh chờ!”

Cô thoáng ngạc nhiên nhìn hắn thăm dò:”Nhưng tôi chưa có quần áo!”

Em đối với anh rốt cuộc có bao nhiêu cảnh giác?

Lâm Đại Minh ẩn cô vào phòng tắm: “Anh lấy cho!”

“Không khiến!”

“Muốn cởi chuồng đi ra hay gì?”

Cố Thương hậm hực kéo cửa đóng lại, ban đầu còn ngập ngừng sau khi nhận ra việc chống đối là không thể liền đem quần áo trút sạch, mở vòi sen tắm gội một trận sảng kɧօáϊ. Cô để ý thấy trong này đã xuất hiện dầu gội, sữa tắm cùng một vài vật dụng của nữ. Tâm tư bỗng có chút rối ren, những thứ này cũng là loại cô đang dùng…

Hắn lại có thể để ý những chi tiết nhỏ nhoi như vậy?

Cô thở dài rõ ràng một tiếng, chầm chậm nhớ lại khoảng thời gian trước kia. Không khó để tìm lại những việc hắn làm với cô, có cưỡng ép, có dịu dàng, có trân trọng. Hắn cưỡng ép cô không nhiều, hắn đối tốt với cô lại chẳng hề ít. Nhưng cô không sao thoát được sự ám ảnh từ việc hắn đã cưỡng ép với cô… Cô không thể nào tha thứ cho hắn được!

Tiếng gõ cửa chợt vang lên, kéo cô trở lại thực tại. Hắn gõ cửa sao? Nếu là lần trước, hắn đã trực tiếp phá cửa đi vào. Cố Thương lắc đầu xua đi suy nghĩ trong đầu, cô cẩn thận vặn cửa hé mở. Lâm Đại Minh không có đây, chỉ còn bộ quần áo được hắn cho vào túi bóng treo ở chốt cửa. Cô nhanh chóng cầm vào, vội bỏ ra kiểm tra.

Một bộ đồ quần đùi áo cộc bình thường, có quần nhỏ, không có áo và một mẩu giấy ghi: “Đêm ngủ mặc áօ ɭót không tốt.”

Đàn ông cũng biết việc đàn bà con gái khó chịu khi mặc áօ ɭót lúc ngủ cơ à?

Cố Thương tắm rửa xong, mặc nhanh quần áo rồi trở vào. Cũng là lúc Lâm Đại Minh đang ngồi trêи giường cầm đồ của mình đứng dậy, hắn nhắc: “Ngủ đi, mai còn đi làm.”

Cô gật đầu.

Lâm Đại Minh sau khi tắm xong liền trở vào thì thấy Cố Thương nằm sát vào góc tường, tay ôm chặt con bò sữa, cô đem con gấu to chà bá chắn tại giữa giường công khai tạo ranh giới giữa cả hai người. Con mèo béo nằm ngửa bụng chiếm luôn chỗ của hắn, hắn tắt đèn phòng, chỉnh lại mức điều hòa sau đó ra ngoài ngủ trêи ghế sofa.

Hắn chằn chọc trong những câu nói như từng nhát dao đâm sâu vào tâm trí mà Cố Thương dành cho không sao ngủ được, đồng hồ chạy đến ba giờ rồi lại tới năm giờ. Khi hắn vừa khép mắt lại, bỗng trong buồng ngủ vang lên tiếng nức nở, hắn vội ngồi bật dậy đi nhanh vào trong.

Con mèo béo bị chủ nhân làm tỉnh cả ngủ, nó thấy chủ mình mắt còn nhắm nghiền nhưng miệng lại thoát ra tiếng khóc lớn, nó lo lắng dụi đầu vào cổ cô kêu ngao ngao nhưng vẫn không có tác dụng.

Trong cơn mơ, Cố Thương thấy trêи người mình không một mảnh vải đang bị một gã ở phía trêи điên cuồng đưa vào mạnh bạo vùi dập. Tiếng gã cười kɧօáϊ trá vang vọng khắp nơi, như thể bổ đôi não cô ra ép cô phải khắc ghi. Gã đánh cô, gã giật tóc cô rụng từng mảng, gã buông lời nhục mạ không thương tiếc: “Nhìn đi con điếm! Mày đang được tao làm cho phát sướиɠ đấy!”

Cô lắc đầu liên tục, đau đớn khóc òa. Bất chợt có ai đó bưng lấy mặt cô, dịu dàng hôn lên môi cô cản lại âm thanh nức nở. Gã cầm thú kia cũng đã biến mất, cơn đau thể xác qua đi thế vào là một thân nhiệt ấm áp phủ kín. Cô hoảng hốt bừng tỉnh, mở to mắt đẫm nước, hình ảnh mờ ảo của ai đó ngay đối diện nhìn không rõ, cô chớp mắt vài cái.

Một giọng nói trầm thấp có chút lo lắng vang khẽ bên tai: “Ổn rồi, chỉ là mơ thôi!”

Âm thanh này khiến lòng Cố Thương bình tĩnh lại, một cảm giác an toàn kỳ lạ làm cô muốn yếu đuối dựa dẫm một lúc. Lưng cô được ai đó vỗ về nhẹ nhàng, cô vô thức vòng tay ôm lấy người đó, gục mặt vùi sâu vào trong lồng ngực người đó. Tiếng tim đập đều đều vang bên tai, kéo cô thoát khỏi dư âm ám ảnh của giấc mơ kinh khủng vừa rồi.

Lâm Đại Minh đau lòng ôm lấy cô, hắn vuốt ve mái tóc cô, khẽ áp lên đầu cô nụ hôn nhẹ. Không lẽ đây là tác dụng phụ của việc sử dụng thôi miên?

“Xin lỗi…”

Lâm Đại Minh khó hiểu trước câu nói thoát ra từ miệng Cố Thương, vì cô đang rúc trong ngực hắn nên có chút méo mó khó nghe.

“Xin lỗi gì?”

“Em nói nhiều lời như vậy mà anh…”

Lâm Đại Minh đằn ngửa Cố Thương nằm dưới thân, nâng cằm cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Xin lỗi bằng hành động đi!”

Cố Thương đưa mắt nhìn về phía khác.

Đôi con ngươi cô vừa được nước mắt gột rửa, dưới ánh đèn ngủ xanh trầm long lanh như pha lê. Lâm Đại Minh càng nhìn càng ngây dại, không sao thoát được. Nếu đây là một người khác có đôi mắt giống cô, hắn sẽ không do dự móc ra để làm một bộ sưu tập.

Lâm Đại Minh gục mặt xuống hõm cổ cô, oán trách: “Em căm ghét anh như vậy, anh lại không có cách nào ngừng yêu thích em…”

Cố Thương phũ phàng nói: “Do anh khẩu vị mặn!”

“Ừm,” Hắn gật đầu đồng tình.

Cố Thương trau mày không vui, tên này không biết nói câu gì dễ nghe một chút à? Còn “Ừm” nữa chứ!

“Tí nữa nghỉ đi,” Không để cô có cơ hội nói, hắn tiếp lời: “Không nghỉ cũng phải nghỉ!”

“Nhưng…”

“Nợ trả hết rồi, lo làm gì.”

“Không muốn…”

Lâm Đại Minh ɭϊếʍ nhẹ lên da cổ Cố Thương như một lời cảnh cáo.

“Vậy thì nghỉ, em gọi điện…”

“Anh xin cho, ngủ đi!”

“Anh làm gì biết số?”

“Ngủ!”

“…”

***

Quản lý siêu thị sau khi nghe máy xong, cô ray ray trán thở dài. Một người thì xin nghỉ một tuần, một người thì xin nghỉ một ngày. Nhưng cô làm gì có thể mở miệng ý kiến gì, khi mà ông chủ đã tự mình gọi điện báo trước.

Cũng may xưa nay cô không có đắc tội với ai…