Lưu Manh Phố Đêm

Chương 105: Mộng mị




Bóng đêm vô tận bao bọc lấy mọi thứ, không một kẽ hở, không có ánh sáng. Xung quanh chỉ toàn một màu đen u ám, mở mắt cũng như mù lòa, không xác định được phương hướng. Mịt mù, lạc lõng. 

Đôi tay Cố Thương bị ai đó siết chặt hoàn toàn không có cách nào kháng cự, kẻ đó dùng chân chen vào giữa tách đôi chân cô mở rộng ra hai bên đồng thời đưa một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng xuyên thẳng cơ thể cô. Hắn ta nhấp từng nhịp, ban đầu chậm chạp nhẹ nhàng, sau mạnh bạo như bão vũ. Làm thân thể cô đau nhức như muốn vỡ vụn. Tiếng cười kɧօáϊ trá vang lớn trong không gian, như trong hầm đá mà vọng về liên hồi. Tựa như sợ cô sẽ quên đi hết thảy, ép buộc cô ghi nhớ toàn bộ. 

“Rêи cho tao nghe! Rêи lên!”

“Tao muốn biết con đàn bà của thằng chó đó có tiếng rêи thế nào, rêи đi! Rêи như một con điếm cho tao!”

“Mày nhìn đi! Tao đang chơi mày đấy con đĩ! Nói xem tao với thằng chó Minh ai làm mày sướиɠ!”

Hắn vừa nói vừa đánh cô. Hắn đánh rất đau, người cô đau nhức không ngừng. Cô chịu không nổi mà òa khóc nức nở, nhưng lại chẳng thể động lòng hắn. Cô càng khóc hắn càng sung sướиɠ cười. Thân dưới hắn ra vào mãnh liệt, tiếng da thịt đôi bên va chạm cùng sự nhớt nhát nơi giao hợp thật kinh tởm. Thật kinh tởm!

Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, người con gái đáng thương với thần thức chìm sâu trong cơn ác mộng khủng khϊế͙p͙. Cô lắc đầu liên hồi, ú ớ trong đêm, đầu óc trống rỗng chẳng biết điều gì đang diễn ra, không phân biệt nổi đâu là mộng mị đâu là hiện thực. Chiếc quạt dưới cuối giường dù đã chạy hết công suất cũng chẳng thể thổi tan những giọt mồ hôi đổ ướt đẫm trán cô. Đôi mắt cô đang nhắm nghiền nhưng chẳng thể ngăn được dòng nước trong veo giàn giụa trêи khuôn mặt, ánh đèn chiếu xuống làm chúng thêm phần lấp lánh như pha lê trong suốt. 

“Đừng… Đừng mà…”

“Không…”

***

Lâm Đại Minh giật mình mở mắt, hắn nằm bất động trêи giường nhìn lên trần nhà một hồi lâu. Sau khi xác định không gian đang được ánh đèn ngủ xanh trầm phủ kín hắn mới bình tâm lại. Nhưng hắn có cảm giác gì đó rất khó chịu bức bối cho đến khi nhìn kỹ lại một chút… thì ra là con mèo béo tên Thương đang cuộn tròn ngủ trêи ngực hắn một cách say sưa và không màng sự đời. 

Kiểu ngủ quên trời quên đất này…

“Mày thật giống mẹ mày!” Hắn khẽ mắng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Hít sâu một hơi, hắn nhắm mắt lại toan ngủ tiếp.

Hắn bất thình lình ngồi bật dậy, báo hại con mèo đang ngủ không kịp phòng bị ngã lăn xuống đệm. Mèo ta bực bội lắc mình, lườm Lâm Đại Minh một hồi rồi đủng đỉnh cái ʍôиɠ bò sang bên cạnh ngủ tiếp. Hắn chẳng quá quan tâm nhiều đến nó, vội lấy cái áo khoác lên người, đi nhanh ra ngoài lái xe moto rời đi ngay trong đêm.

Hắn có linh cảm xấu!

***

Cố Thương mất một hồi lâu mới có thể thoát khỏi cơn ác mộng, cô bàng hoàng ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. Đây là phòng cô? Cô gạt nước mắt còn ướt trêи mi, bị dọa phát khóc luôn. Đúng ngốc mà!

Cô thở phào nhẹ nhõm. Thật kinh dị!

Nhưng những gì diễn ra trong giấc mộng cô thấy rất chân thực, giống như cô từng trải qua vậy. Cố Thương mạnh mẽ lắc đầu tự nhủ, không đâu! Làm sao cô có thể rơi vào tình trạng ghê tởm đó được chứ?

Cố Thương ngả mình nằm xuống trở lại. Có lẽ do hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên khiến cô bị căng thẳng mới dẫn đến mê sảng linh tinh thế này. Tất cả là do tên khốn đó!

Mẹ kiếp! Đang đâu nghĩ đến hắn ta làm chi. Khùng nó vừa thôi!

Nhưng mà mỗi lần nghĩ đến hắn, không hiểu sao lòng cô cảm thấy an tâm…

Dẹp!!! Dẹp mẹ đi! Tỉnh táo lại nào!

Khoảng nửa tiếng sau Cố Thương trở lại giấc ngủ, cứ tưởng sẽ được ngủ ngon đến sáng ai ngờ cô lại mơ thấy thứ quái quỷ khác. 

“Mẹ ơi!”

Tiếng trẻ con? Nó đang khóc?!

Cố Thương chậm bước từng bước nhỏ, cô hoảng loạn nhìn quanh tìm kiếm nhưng ngoài bóng đen ra thì chẳng còn gì khác. Tiếng khóc của đứa trẻ nào đó ngày một lớn, khoảng cách càng thêm gần. Nghe giống như nó đang chịu uất ức, lại như đang oán trách vậy. 

“Mẹ ơi! Mẹ không cần con nữa sao?”

Trong lúc cô hoang mang nhất, cũng là lúc xuất hiện trước cô một cục thịt đầy máu tròn xoe đang lơ lửng trước mắt. Cô sợ quá, đôi chân cô bủn rủn đứng không vững, cả người cô ngã ngồi hẳn về phía sau. Mặt cô cắt không còn giọt máu, nhìn thứ quái dị kia lắp ba lắp bắp: “Thứ… thứ gì vậy…”

Cục thịt đó khóc ré lên: “Mẹ không nhận ra con sao?”

“Mẹ? Mẹ gì chứ?”

Cục thịt bay lại gần Cố Thương, áp sát mặt cô mà oán trách: “Con bị người ta đánh chết mẹ có biết không?”

Cố Thương mở to mắt kinh hãi nhìn cục thịt đỏ lỏm, máu tươi chảy như suối còn có cả vài đường gân xanh ngoằn nghèo, cô lắc đầu lia lịa: “Không biết! Không biết! Tôi làm gì có con chứ?”

Cục thịt đó tức giận khóc to hơn: “Mẹ ghét con!!!”

“Không! Tôi không biết gì hết! Không!!!” 

“Mẹ không biết con nên con mới bị giết!” Cục thịt oán trách hống lên. 

Cố Thương ngồi bó gối ôm chặt đầu, cô như người điên lẩm nhẩm liên hồi: “Không… tôi không biết gì hết… tôi không có con… tôi làm gì có con… không… tôi không biết… tôi không biết… không…”

“Không!!” Cố Thương ngồi bật dậy với lớp mồ hôi trêи trán còn dày hơn lúc trước. Lồng ngực cô đập vừa nhanh vừa mạnh, hít thở không thông. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi ngả mình nằm xuống trở lại. 

Thì ra là mơ! Ổn rồi! Ổn rồi!

Cố Thương với cái gối chẳng biết bị đạp xuống cuối giường khi nào, cô ôm chặt vào lòng, gục mặt vùi sâu vào chiếc gối. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. 

Cảm giác này giống như đang được ai đó ôm vậy, thật thoải mái!

“Em ngủ hay giật mình vậy? Qua đây anh ôm là hết!”

Câu nói của gã đáng ghét nào đó mà Cố Thương chẳng buồn nhắc tên đột nhiên hiện về trong tâm trí. Cô bực bội tát cái bốp vào đầu mình một phát rõ đau, tự mình mắng mình: “Nghĩ linh tinh cái gì đấy? Ngủ đi! Bố con dở!”

Thiếu hơi trai đến độ nghĩ tào lao luôn rồi! Hôm nào về quê kêu bố tìm bừa thằng nào rồi cưới quắt đi cho rồi!

Cố Thương chằn chọc một hồi lâu mãi không ngủ được. Trong lúc đó cái não của cô nó cứ nhớ đến mấy cái không nên nhớ. Nào là nụ cười dịu dàng, nào là đôi con ngươi đẹp đẽ như ngọc, nào là khuôn mặt đẹp trai như idol Trung Quốc, nào là body bên ngoài nho nhã bên trong có múi….

“Aaaaaaa!” Cố Thương tức giận hét ầm lên, cô đem cái gối trong tay quẳng nhanh xuống đất. Đáng ghét! 

Đồ điên!

Nghĩ về thứ khác xem nào! Nghĩ về idol đi!

Idol đẹp hơn, tốt hơn gã đó nhiều!

Nhưng vừa nghĩ về idol vài ba cái đã quay ngoắt sang tên khốn đó!! Thế quái nào lại nghĩ đến lúc hắn ta… hôn cô chứ!

“Mày bị điên rồi!!!” Cố Thương vội với lọ thuốc ngủ trêи đầu giường, lấy ra một viên cho vào họng nuốt chửng. Uống thêm vài ngụm nước, rời giường đi tè rồi quay lại ngủ tiếp. 

***

“Ưm…”

Tiếng rêи rỉ nỉ non vang trong phòng tối, như lửa nóng đốt cháy không gian. Người con gái lõa thể, ôm chặt cổ người đàn ông cao lớn. Tấm lưng trần bóng nhẫy mồ hôi yêu kiều lắc lư. Cô ghé mội ngậm lấy vành tai người kia, âm thanh như khóc lóc ủy khuất lại như đứa trẻ vòi vĩnh mè nheo, cô khẽ gọi: “Minh, em muốn anh!”

Người đàn ông hạ cô nằm xuống giường, bưng mặt cô cuồng nhiệt hôn. Hai chiếc lưỡi ướt át quấn quít lấy nhau, trao nhau mùi vị của đối phương. Thắt lưng hắn đánh chiếm mạnh mẽ, âm thanh da thịt vang dội, tiếng nước chảy nhớp nháp. Hắn vui sướиɠ thở gấp sau khi kéo dài sợi chỉ bạc một quãng, cất giọng khàn đặc vì cục ɖu͙ƈ tình: “Thương! Cuối cùng em cũng chấp nhận anh!”

Cố Thương mơ màng mở mắt nhìn người đàn ông trêи thân, chạm tay vào khuôn mặt hắn, vẽ lên từng ngũ quan rõ nét, cô cười: “Thật đẹp!”

Lâm Đại Minh bắt lấy tay cô, động tác thắt lưng chậm dần, hắn gục xuống cổ cô hôn ɭϊếʍ cuồng nhiệt: “Em thích là được!”

Cố Thương quặp chân quanh eo hắn thật chặt, hông nhỏ lúc lắc, cô hờn dỗi oán tránh: “Anh làm em khó chịu!”

Lâm Đại Minh cười cười cắn lên ngực cô, mắng yêu: “Thật ɖâʍ đãng!”

Cố Thương lắc lắc đầu: “Em muốn có em bé!”

Ánh mắt Lâm Đại Minh sáng ngời: “Được! Cho em hai đứa!”

Lâm Đại Minh dứt lời liền thúc hông mạnh bạo, Cố Thương há miệng rêи rỉ ngân nga. Cô như con rắn quấn chặt lấy hắn, hôn lên khắp người hắn một cách si ngốc. 

Lâm Đại Minh nằm lên lưng cô, thân dưới không chút mệt mỏi vẫn sung sức như ban đầu. Hắn cắn lên vành tai cô đã đỏ ửng, thì thào: “Thương!”

“Ư…”

“Nói yêu anh đi!”

Cố Thương vội vàng nói: “Em yêu anh!”

Lâm Đại Minh hài lòng cười hôn lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô: “Nói thêm vài tiếng!”

“Em yêu anh! Em yêu anh!”

Giữa gian phòng vắng lặng, ngoài tiếng cánh quạt quay đều ra chỉ còn tiếng nói mớ của ai đó: “Em yêu anh… em yêu anh… em yêu anh…”

“Gọi tên anh đi!”

Người kia căn bản chẳng biết cái gì, vừa thở dốc hết sức sống động vừa mấp máy môi: “Minh… Minh… Em yêu anh…”

Ánh mắt Lâm Đại Minh bỗng trở nên buồn rầu, hắn lật ngửa Cố Thương, thân dưới đang hung hăng bỗng dừng lại. Hắn hôn lên bụng cô, dịu dàng vuốt ve: “Ba mẹ con ở lại giữ sức khỏe,”

Cố Thương bàng hoàng mở to mắt nhìn hắn hỏi: “Anh…”

Lâm Đại Minh đem cô ôm chặt vào lòng, âm điệu như vỡ vụn: “Anh không thể bảo vệ em nữa…”

Cố Thương ôm chặt lấy người hắn, bịn rịn không buông: “Anh nói gì thế?”

Lâm Đại Minh hôn lên môi cô, hôn lên trán cô. Đôi mắt đen như ngọc ngập tràn bi thương, nhìn cô lưu luyến không thôi: “Anh yêu em! Em là ánh sáng của anh!”

Cố Thương còn chưa kịp hiểu gì thì từ trong góc tối nào đó một đám người nhảy tới khóa tay Lâm Đại Minh không nói một lời đã lạnh lùng lôi hắn đi. Cô hoảng hốt vội đuổi theo, đuổi đến đôi chân tứa máu cũng không kịp. Cô bỗng vấp ngã, khi thân thể cô vừa chạm đất cũng là lúc tiếng súng vang lên liên hồi. Đan xen với mùi máu tanh là thanh âm quen thuộc xé toạc không gian: “Kiếp sau anh sẽ thành một người tốt để yêu em!”

Cố Thương nức nở hét lên: “Không! Minh! Minh!”

Cố Thương thêm một lần ngồi bật dậy với vầng trán đẫm mồ hôi, cô vẫn chưa hoàn hồn, lẩm bẩm trong vô thức: “Minh, Minh, em yêu anh!”

Mãi hồi sau cô mới hoàn toàn tỉnh táo, cô đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng cô mà? 

Khoan! Vừa rồi cô nói gì cơ?

Cố Thương lắc lắc đầu, vỗ miệng mình liên tục vài cái. Toàn mơ linh ta linh tinh gì đâu. Cô với điện thoại đen trắng bên cạnh xem giờ, mới hơn ba giờ sáng thôi, hẵn còn sớm. Cô vò tung đầu, bực bội gắt lên: “Thằng điên! Mày ám tao ít thôi!!!”

Cô xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa tụt quần ngồi xuống bồn cầu, cô thấy đũng qυầи ɭót ướt nhẹp. Giấc mơ vừa rồi… Hai má cô ửng hồng, cô xấu hổ hét toáng lên. Trời ơi!!!

Cố Thương tắm rửa sạch sẽ, khóa cửa phòng lại rồi quyết định chạy sang phòng bà Phương ngủ ké. Cô gõ cửa một hồi bà mới chịu ra mở cửa, bà tức giận mắng: “Mày là âm binh đấy Thương?”

Cố Thương vô tội lắc đầu: “Con ngủ mơ ác mộng, con sợ…”

“Mày cũng biết sợ à?” Bà Phương ngoài mặt mỉa mai vậy thôi, chứ tay bà từ khi nào đã kéo lớn cửa. Cố Thương cười hì hì chạy tót vào trong. 

“Bà không bật quạt à?” Cố Thương vừa nằm xuống giường liền thấy không gian hết sức ngột ngạt, cô ngồi dậy nhìn bà Phương đang khóa cửa hỏi. 

“Tốn điện!”

Cố Thương le te ra bật quạt lên, tật lưỡi: “cả tháng có mỗi mấy nghìn tiền quạt thôi, bà tiết kiệm quá đấy!”

Bà Phương nằm xuống bên cạnh Cố Thương vỗ ʍôиɠ cô mấy cái. Cô cười hì hì, xà vào lòng bà tay ôm đầu gối. Bà Phương vỗ vỗ vai cô như dỗ trẻ con, cả hai dần chìm vào giấc ngủ. 

Cố Thương cứ ngỡ cô có thể ngủ ngon tới sáng, ai ngờ còn xảy ra điều tồi tệ hơn…

Bà Phương… bà Phương xảy ra chuyện rồi…