Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na nặng nề như vậy, chột dạ hỏi:
"Chị tìm tôi có việc gì không"
Hoàng Na lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu nói xem, tôi tìm cậu có việc gì không". Cái bộ dạng này của hắn thần là đáng hận, sao lại có thể làm cả hai mẹ con nàng cùng thích hắn chứ.
"Có, hình như có" Trần Thiên Minh lúng túng.
Biết là thế nào Hoàng Na cũng tìm mình, chỉ là không nên bắt đầu kiểu như vậy, ài, mình biết nói thế nào đây.
"Trần Thiên Minh, tôi hỏi cậu, cậu có thích Tiểu Lăng không?" Hoàng Na hỏi.
"Này, chị sao có thể nói như vậy được, tôi không hề thích Hoàng Lăng, chỉ là nàng thích tôi thôi, ăn có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy được, xin chị chú ý dùng từ" Trần Thiên Minh phản bác.
Thật sự, cho đến bây giờ vẫn là Hoàng Lăng tình nguyện, việc này tuyệt đối không phải là do mình câu dẫn nàng, chủ yếu là tại Hoàng Lăng, bởi vậy Trần Thiên Minh vội vàng giải thích rõ ràng với Hoàng Na, không thể nhận loạn lấy một cái tội lớn mà mình không làm.
Ài, thật là oan uổng quá đi mà
"Vậy cậu nói sao bây giờ"
Hoàng Na dù sao cũng kinh nghiệm thương trường đầy mình, tình huống này tốt nhất lấy tĩnh chế động, cứ xem Trần Thiên Minh nói thế nào đã, như vậy mình sẽ chủ động hơn.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói: "Chị muốn biết chân tướng sự việc sao? Chính Hoàng Lăng chủ động ngồi vào lòng tôi, tôi cũng đã bảo không cần thiết phải như thế, nhưng Tiểu Lăng không chịu ".
Trần Thiên Minh vẫn cố giải thích, chài, thầy yêu trò, tội danh này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ.
Hoàng Na gật đầu nói: "Tôi đã hiểu, hiện giờ cậu nói phải làm thế nào"
Thực sự nàng muốn biết cách giải quyết của hắn.
"Cái này không khó, sau này, ngoài chuyện bảo vệ cho Hoàng Lăng khi ra ngoài, ta cùng nàng sẽ không có bất cứ tiếp xúc gì thân cận nữa, vậy thì nàng sẽ không có cơ hội làm như vậy nữa, mặt khác, khi hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ này, chúng tôi càng không có thời gian gặp gỡ nhau nữa. Tôi cũng cam đoan sẽ không cùng nàng làm nên những sự việc như thế nữa." Trần Thiên Minh vỗ ngực lớn tiếng nói.
Còn phần Hoàng Lăng thế nào, hắn cũng không thể quản nổi.
"Không được, cậu không thể làm như vậy, thế là làm hại Tiểu Lăng" Hoàng Na kêu lên.
"Tôi không thể làm như vậy sao?" Trần Thiên Minh kỳ quái hỏi lại,
Rốt cục sự việc là như thế nào, lẽ nào Hoàng Na không bắt mình phải cách xa Hoàng Lăng, không muốn để nàng tập trung học tập sao?
Hoàng Na gật đầu: "Đúng, không thể làm vậy được, hiện tại Tiểu Lăng đã thích cậu, nếu cậu thẳng thắn cự tuyệt như vậy sẽ đả kích nó rất lớn, sẽ không thể gượng dậy được, thế thì chính là hại cả đời nó rồi".
Hoàng Na hiện tại phi thường lo lắng, nếu Trần Thiên Minh làm vậy, Hoàng Lăng chắc sẽ không có tâm tư nào mà học tập. Mặc dù nàng có thể dùng tiền để lo lót cho Hoàng Lăng vào đại học, nhưng nàng thực sự muốn Hoàng Lăng bằng chính khả năng của bản thân mà thành đạt, nếu không, chính Tiểu Lăng sau này cũng không thể tiếp nhận tập đoàn Hoàng thị.
"Vậy tôi phải làm thế nào đây?" Trần Thiên Minh hỏi
"Cậu vẫn cứ làm như bình thường, đối xử tốt với Tiểu Lăng, động viên nàng học tập. Cậu có biết là thời gian này Tiểu Lăng trở nên rất nghe lời không, còn chăm chỉ học tập nữa, kết quả học tập cũng có tiến bộ không ít, cứ đà này, khả năng nó đỗ đại học bằng chính thực là chắc chắn" Hoàng Na mơ ước.
"Không được, tôi phải giữ khoảng cách với nàng." Trần Thiên Minh lắc đầu,
Giờ hắn đã hiểu ý tứ của Hoàng Na, nàng cũng không muốn cho mình cùng Hoàng Lăng qua lại, nhưng bởi vì muốn Hoàng Lăng có động lực học tập nên muốn mình phải chịu thiệt để giúp Hoàng Lăng. Nhưng như vậy Hoàng Lăng càng ngày càng thích mình, sẽ bị lún sâu hơn.
Hoàng Na suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Thế này đi, cậu giúp tôi bảo vệ Hoàng Lăng, không thân mật tiếp xúc với nó, cậu hãy cứ làm như trước đây, nhưng đừng từ chối nó như vậy, đồng thời động viên nó tích cực học tập, hai năm sau, khi nàng đỗ đại học thì cậu nói chia tay với nó".
Hoàng Na đã nghĩ rất nhiều, chỉ cần qua hai năm, khi Hoàng Lăng đỗ đại học, tâm tính cũng đã ổn định, lúc đó Trần Thiên Minh từ chối cũng không ảnh hưởng nhiều lắm, biết đâu nó lại có bạn trai khác cũng nên.
Để nàng tiếp tục qua lại với Trần Thiên Minh dù sao cũng tốt hơn so với bọn choai choai bây giờ, vừa rồi nghe Trần Thiên Minh nói, chắc hắn cũng không làm bậy với Hoàng Lăng, như vậy mình càng thêm yên tâm hơn.
Biết Trần Thiên Minh tuyệt không thích Hoàng Lăng, nàng cũng cảm thấy cao hứng, như vậy Hoàng Lăng càng an toàn, hơn nữa nàng cũng biết Trần Thiên Minh đúng là một người quân tử, vì con gái, nàng cái gì cũng không quản.
"Không được, tôi không có thời gian đâu để mà quản Hoàng Lăng, hay là chị tìm người khác đi nha" Trần Thiên Minh cự tuyệt.
"Như vậy đi, sau hai năm khi Hoàng Lăng đỗ đại học, tôi trả cậu 1000 vạn" Hoàng Na nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Không được, tôi không có thời gian, hơn nữa, công ty của chúng tôi chỉ bảo vệ an toàn, không phải là công ty lo việc quản gia"
Trần Thiên Minh vẫn lắc đầu
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh từ chối nói:
"Vậy cậu muốn bao nhiêu, cậu cứ nói đi, coi như cậu bảo vệ riêng cho Hoàng Lăng trong hai năm".
Quả thật nàng cũng rất sốt ruột, tuy nhiên nàng nghĩ Trần Thiên Minh cũng sẽ chấp nhận việc này.
"Chị có trả nhiều hơn nữa tôi cũng không đồng ý, chúng tôi là công ty bảo vệ, không làm việc này"
Trần Thiên Minh tuyệt không phải là người ngu ngốc, trong hai năm này, biết đâu lại nảy sinh tình cảm với Tiểu Lăng, thực tế hắn với Tiểu Lăng chỉ có sự quan tâm của thầy đối với trò, không có bất cứ tâm tư gì khác.
"Vậy cậu muốn thế nào mới chịu đồng ý" Hoàng Na hỏi.
"Tôi không đồng ý với giao dịch này, hiện tại Hoàng Lăng vẫn là học trò của tôi, tôi tự có trách nhiệm giáo dục nàng, chỉ là thế thôi. Kỳ thực tôi cũng có quan tâm đến Hoàng Lăng hơn so với học sinh khác, trước đây nàng đúng là một học sinh có vấn đề, hiện tại có nhiều biến đổi tích cực như vậy, tôi cũng thấy cao hứng." Trần Thiên Minh nói.
"Vậy cậu có thể đáp ứng tôi, trong hai năm này tận lực giúp Tiểu Lăng học tập, không cần quan tâm nàng có đỗ đại học hay không, được chứ."
Hoàng Na khẩn thiết nhìn Trần Thiên Minh nói.
Trần Thiên Minh không nói gì, hắn ngẫm nghĩ lại lời nói của Hoàng Na.
"Thiên Minh, cậu phải hiểu cho tình cảm của người mẹ này, giúp tôi đi, tôi thực sự cần cậu trợ giúp cho Hoàng Lăng mà, cậu chỉ cần quan tâm hơn tới Tiểu Lăng một chút, đốc thúc nàng học tập tại trường để nàng tiến bộ, được chứ? Quả thật, một phụ nữ như tôi, nhiều năm qua phải vất vả thương trường, lại phải một mình nuôi con, tôi thật mỏi mệt quá rồi, hiện tại mọi hy vọng của tôi đều gửi vào Tiểu Lăng, nếu nó có chuyện gì, cậu nói tôi sẽ sống như thế nào" Hoàng Na càng nói càng lộ vẻ thương tâm.
Nhìn bộ dáng của Hoàng Na, Trần Thiên Minh mềm lòng, khẽ cắn môi nói:
"Được rồi, tôi đáp ứng chị sẽ cố gắng quan tâm đến việc học của Tiểu Lăng, thế nhưng, chỉ là cố gắng, nếu không có thời gian rỗi, tôi cũng đành chịu."
"Tốt, cảm ơn cậu, Thiên Minh" Hoàng Na thấy vui vẻ nói:
"Mặc kệ cậu có chịu hay không, sau hai năm, nếu Tiểu Lăng đỗ đại học, tôi sẽ chuyển 1000 vạn vào tài khoản của cậu."
Đối với Hoàng Na mà nói, Hoàng Lăng mới thực sự quan trọng, món tiền kia chẳng là cái gì.
"Tôi không cần tiền, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của người thầy" Trần Thiên Minh lắc đầu.
"Đây chính là tâm ý của tôi, không phải vấn đề tiền bạc".
Mặc dù Trần Thiên Minh đã đáp ứng yêu cầu của mình, nhưng Hoàng Na cũng thực sự thích hắn, trong lòng không khỏi đau xót, sau đó để tránh Tiểu Lăng hiểu nhầm, nàng cũng phải giữ khoảng cách với hắn, nghĩ tới đó, khuôn mặt nàng chợt tối sầm.
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na nhìn mình, hắn cũng vô ý cúi đầu xuống, mặc dù hắn không sợ Hoàng Na nhưng hắn cũng không hiểu ánh mắt kia của nàng. Dường như nàng cũng thích mình, bây giờ Tiểu Lăng cũng thế, vậy nàng không biết phải làm thế nào đây, Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ.
"Tốt rồi, tôi về phòng nghỉ, cậu cũng đi nghỉ thôi, ngày mai tôi phải qua bệnh viện thăm Hoa Lý, còn nữa, để tránh Tiểu Lăng hiểu lầm, từ nay tôi gọi cậu là Trần tiên sinh, cậu gọi tôi là Hoàng đổng."
Hoàng Na nói xong, trong mắt có chút đỏ quay người đi ra.
"Ồ" Trần Thiên Minh nói.
.........
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng Lăng đã sớm đứng ở phòng khách lầu 1, nàng dường như có tâm sự trong lòng. Đêm qua nàng biết Hoàng Na đã tìm Trần Thiên Minh nói chuyện, rốt cuộc sự việc thế nào, không biết kết quả ra sao.
Nàng cũng không dám hỏi hai người bọn họ đã nói chuyện gì, chỉ có thể xem biểu hiện của họ ra sao thôi, vì thế nên nàng đã dậy sớm để chờ ở đây.
"Tiểu Lăng, dậy sớm vậy"
Trần Thiên Minh vừa đi xuống, thấy Hoàng Lăng đứng đó liền bắt chuyện.
"Thầy, tối qua thầy ngủ có ngon giấc không?" Hoàng Lăng hỏi.
"Ân, vẫn tốt, vậy tối qua Tiểu Lăng có học bài không đấy?"
Trần Thiên Minh tỏ ra bình thường hỏi.
Điều này làm cho Hoàng Lăng cảm thấy yên tâm không ít, xem ra sự tình có vẻ không căng thẳng lắm, nàng chợt cảm thấy nhẹ lòng.
"Có chứ, em hiện nay ngày nào cũng cố gắng học tập, nếu cuối học kỳ này, kết quả học tập của em có tiến bộ, thầy có gì thưởng cho em" Hoàng Lăng hỏi
"Lúc đó hãy tính, giờ cứ cố gắng đã" Trần Thiên Minh trả lời.
"Mẹ, chúc buổi sáng tốt lành" Hoàng Lăng thấy mẹ đi xuống liền nói.
"Tiểu Lăng, sao dậy sớm thế" Hoàng Na ngạc nhiên hỏi.
"Hì hì, sau này con sẽ không ngủ muộn nữa, con muốn dậy sớm, sư phụ bảo sáng sớm đọc sách sẽ dễ tiếp thu hơn"
Hoàng Lăng vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Ha ha, như vậy là tốt, chăm chỉ một chút, đỗ đại học, vậy thì tất cả đều vui"
Hoàng Na nghe Hoàng Lăng nói như vậy, biết rằng đêm qua mình đã lựa chọn chính xác. Nàng cố ý nói "mọi người" để Hoàng Lăng biết nếu đỗ đại học, Trần Thiên Minh cũng vui.
"Mẹ, chúng ta đi ăn sáng thôi, dì Liễu vừa nói đã có thể bắt đầu rồi"
"Tốt, chúng ta đi ăn sáng" Hoàng Na khoái trá nói, nếu ngày nào Tiểu Lăng cũng hiểu chuyện thế này thì thật là tốt.
"Đi thôi, thầy, chúng ta đi ăn sáng"
Hoàng Lăng thấy biểu hiện của mẹ và Trần Thiên Minh không khác bình thường, trong lòng thật cao hứng, vì vậy nàng ôm cánh tay Trần Thiên Minh, lôi hắn vào phòng ăn.
Hoàng Na nhìn bộ dáng hai người, trong lòng không khỏi buồn rầu, nhưng nàng cắn răng thầm nghĩ:
"Ta đã sống như vậy bao năm rồi, coi như là vì Tiểu Lăng đi",
Nghĩ xong nàng cũng bước theo họ vào phòng ăn.