"Chỗ nào đẹp?" Trần Thiên Minh choáng váng,
Chỗ nào đẹp có thể nói sao? Đàn ông coi một người phụ nữ là đẹp không ngoài ba chỗ: mặt, phía trên và phía dưới (ngực và mông). Mặt đẹp thì có thể nói, nhưng khi đàn ông cùng đàn bà thân mật thường bỏ qua gương mặt, ngược lại chú trọng phía trên cùng phía dưới của phụ nữ. Nhưng mình có thể nói Hoàng Na phía trên và phía dưới đẹp hay sao? Trần Thiên Minh tự hỏi.
"Đúng vậy, tôi đẹp ở chỗ nào hả,Thiên Minh?"
Hoàng Na hướng Trần Thiên Minh liếc mắt đưa tình, cái liếc mắt hình như mang theo điện, làm cho Trần Thiên Minh run lên một cái.
"Cô, cô chỗ nào cũng đẹp" Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.
Hắn trả lời như vậy là mỹ mãn nhất, ngươi không thể nhắc đến những chỗ xấu hổ, vậy dứt khoát nói nàng chỗ nào cũng đẹp là được.
"Thiên Minh, cậu ngồi một lát. Tôi đi thay quần áo, sắp đi ngủ mặc áo ngoài cảm giác không thoải mái."
Hoàng Na nói xong liền tới bên giường mình, cầm lấy quần áo ngủ đi đến phòng vệ sinh.
Cái giường thật là lớn, Trần Thiên Minh âm thầm đánh giá một chút, có lẽ chiều rộng cái giường này phải đến 3 thước, trời ạ, cái giường như vậy thât tốt, vài người cùng ngủ cũng không sợ chật, không biết Hoàng Na mua ở đâu?
Chỉ lát sau Hoàng Na đi ra, bây giờ nàng mặc một chiếc váy ngủ màu trắng trễ cổ, cổ áo thấp làm cho Trần Thiên Minh nhìn thấy áo lót màu lam trước ngực của Hoàng Na. Đặc biệt khi nàng đi lại, bộ ngực cũng rung động theo, dường như là muốn nhảy ra ngoài vậy.
"Thiên Minh, ngại quá, để cậu đợi lâu." Hoàng Na ngần ngại nói.
"Không sao" Trần Thiên Minh lắc đầu, chỉ là một tí thời gian không lâu. "Không còn sớm nữa, tôi về nghỉ ngơi đây" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đứng lên.
"Cậu sao vậy hả, vừa ngồi một tí đã muốn về, tôi thật sự làm cậu ghét vậy sao?" Hoàng Na u oán nói.
Nàng chạy tới trước mặt Trần Thiên Minh, mùi thơm mê người, rãnh ngực thật sâu làm cho Trần Thiên Minh có chút không kiềm chế được.
"Không, không, tôi chỉ không muốn làm ảnh hưởng cô nghỉ ngơi thôi" Trần Thiên Minh nói.
Hắn len lén nhìn phía dưới của mình, thật tốt, không có dấu hiệu đội quần
lên.
"Thiên Minh, lại cùng tôi một lúc, được không?"
Hoàng Na cầm tay Trần Thiên Minh nhẹ nhàng lay lay, dáng vẻ có chút thê lương làm cho thâm tâm Trần Thiên Minh không khỏi nhói đau.
"Được rồi, tôi lại ngồi một lúc."
Tâm lý Trần Thiên Minh có chút thất vọng, tại sao lần này Hoàng Na không dùng bộ ngực cao ngất ép lên cánh tay mình, bất quá Hoàng Na bây giờ đứng ở bên cạnh hắn, một phần bộ ngực trắng nõn phơi bày trước mắt làm cho hắn hoa mắt loạn tâm.
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh đồng ý, liền kéo hắn ngồi lên ghế salon. Hơn nữa nàng ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh, một tay lại ôm cánh tay Trần Thiên Minh.
"Thiên Minh, sau này tôi có chuyện gì, cậu phải bảo vệ tôi nhé."Hoàng Na thẹn thùng nói.
"Sau này? Chị Na, chị yên tâm trong thời gian này, chúng tôi sẽ bảo vệ tốt cho chị." Trần Thiên Minh an ủi Hoàng Na.
"Tôi, tôi là nói ngoại trừ thời gian bảo vệ này, sau này cậu cũng phải bảo vệ tôi cùng Hoàng Lăng." Hoàng Na nhỏ giọng nói.
Trần Thiên Minh khó hiểu nói: "Sau này mọi người còn có thể có chuyện gì?"
"Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết hả, tôi là nói sau này có người ức hiếp hai mẹ con tôi, cậu phải bảo vệ chúng tôi, đừng để chúng ta bị thương tổn,tôi sẽ không bạc đãi cậu."
Hoàng Na đỏ mặt, bây giờ khuôn mặt ửng đỏ của nàng, phải nói là thật sự rất đáng yêu.
Nghe Hoàng Na nói như vậy, Trần Thiên Minh đã hiểu, Hoàng Na muốn mình sau này thành người bảo vệ các nàng, bảo vệ các nàng an toàn, hơn nữa nghe ý tứ của nàng hình như là muốn cho mình tài sắc cùng hưởng. Nếu như mình muốn Hoàng Na, vậy thì tiền của Hoàng Na sẽ là của mình, đó là hơn 100 tỷ. Trong lòng Trần Thiên Minh nghĩ tới.
Không được, Trần Thiên Minh ta cũng không phải rất cần tiền, ta sẽ không chọn phụ nữ vì tiền, ta chọn phụ nữ chỉ vì ta thích họ. Bất quá ta thích Hoàng Na sao? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa nhìn thoáng qua Hoàng Na, có khuôn mặt xinh đẹp, chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần lớn thì lớn, lại có tiền, phụ nữ như
vậy là sự lựa chọn của rất nhiều đàn ông!
"Thiên Minh, cậu trả lời tôi đi?"
Vẻ mặt Hoàng Na đầy hy vọng, nàng hy vọng Trần Thiên Minh có thể đáp ứng mình.
"Cô sau này có gì khó khăn có thể tìm chúng tôi, mặc dù chúng ta chỉ là quan hệ công việc, nhưng còn có giao tình." Trần Thiên Minh cố ý lảng tránh vấn đề.
"Thiên Minh, cậu biết tôi nói có ý tứ gì, cậu không muốn sao?" Hoàng Na thất vọng nói.
"Chị Na, tôi bây giờ chỉ muốn bảo vệ tốt cho mọi người, chuyện khác tôi không muốn nói" Trần Thiên Minh nói.
Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, chính là không muốn nói. Bất quá, nàng thấy phía dưới Trần Thiên Minh khác thường, tâm lý không khỏi mừng thầm.
Xem ra Trần Thiên Minh đối với mình vẫn có cảm giác, chỉ cần mình tiếp tục gần gũi hắn v.v…, từ từ rồi hắn cũng sẽ mê mẩn mình. Nghĩ tới đây, Hoàng Na thật cao hứng.
"Thiên Minh, cậu thấy tôi già rồi sao?" Hoàng Na cẩn thận hỏi thăm.
Đây là vấn đề nàng quan tâm nhất, mặc dù nàng không biết Trần Thiên Minh nhiều ít bao nhiêu tuổi, nhưng xem bộ dáng chỉ hơn hai mươi tuổi, so với mình kém vài tuổi.
"Không già, cô nhìn còn rất trẻ, hình như so với tôi còn trẻ hơn."
Trần Thiên Minh chính là nói thật lòng, không biết Hoàng Na trời sinh như vậy, hay là nàng bảo dưỡng tốt, cảm giác như nàng như mới hai mươi mấy tuổi.
"Cậu nói như vậy là tôi an tâm." Hoàng Na cao hứng nói.
Trần Thiên Minh đứng lên, nói với Hoàng Na: "Tôi thật sự là phải về ngủ thôi, sáng mai còn phải đưa Hoàng Lăng đến trường học nữa!"
Hoàng Na ngẫm lại cũng đúng, đã trễ thế này Trần Thiên Minh cũng nên ngủ, vì vậy nàng gật đầu nói:
"Được rồi, cậu mau về ngủ đi!"
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na đồng ý cho mình về ngủ, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
"Thiên Minh"
Hoàng Na đột nhiên gọi một tiếng, tiếp theo chạy đến chỗ Trần Thiên Minh, nàng chạy đến phía sau Trần Thiên Minh, sau đó gắt gao ôm chặt lấy.
Bị Hoàng Na ôm Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy sau lưng mình bị hai quả bóng thịt ép lên, cảm giác thật sảng khoái làm cho hắn xúc động.
Bây giờ hắn muốn lập tức xoay người sau đó ôm Hoàng Na lên giường, nhưng hắn nghĩ tới Hoàng Na không phải người bình thường, xúc động nhất thời có thể gây phiền toái lớn cho sau này.
Vì vậy Trần Thiên Minh cắn răng, nhẹ nhàng gỡ ra hai tay đang ôm mình của Hoàng Na, sau đó nhỏ giọng nói:
"Chị Na, nhanh ngủ một chút đi, đêm đã khuya rồi."
Nói xong hắn đi ra ngoài.
..................
Tại đại sảnh lầu một trong nhà Ma vương, đèn vẫn còn sáng, không ngờ đã khuya như vậy, Ma Vương còn chưa ngủ. Trong đại sảnh Tá Đằng Mộc đang đứng cùng ba thủ hạ, mà ngồi bên cạnh Ma Vương là Diệp Đại Vĩ cùng Phong Ma.
Sau khi bọn Tá Đằng Mộc trốn thoát, hắn tức giận nghĩ tới bây giờ người mang tới thành phố M chỉ còn bốn người có võ công, xem ra là không có khả năng uy hiếp đến Hoàng Na. Vì vậy, hắn gọi điện cho Ma Vương nói có việc muốn nhờ.
"Ma Vương, thật ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy ông nghỉ ngơi." Tá Đằng Mộc ngần ngại nói với Ma Vương.
"Khách khí làm gì chứ, Tiểu Mộc, ta đã nhìn ngươi lớn lên, ta và cha ngươi là bạn bè đã nhiều năm." Ma Vương khoát tay nói.
"Ma Vương, tối nay cháu đến chỗ Hoàng Na muốn bắt cóc nàng ta, nhưng thất bại." Tá Đằng Mộc cúi đầu ủ rũ nói.
Mặc dù Ma Vương nói cùng cha hắn có quan hệ cũ nhưng mỗi lần Ma Vương giúp bọn hắn làm việc đều lấy tiền. Lần trước mời bọn họ chặn Hoàng Na ở trên đường, bọn họ mở miệng là đòi 100 vạn, nhưng lại không thành công nên Tá Đằng Mộc không trả tiền.
"Võ công Ninja của các ngươi lợi hại như vây cũng thất bại sao?" Ma Vương lớn tiếng cười.
"Cháu đã nói rồi, lần này Hoàng Na mời tới người võ công rất cao cường, lần trước 20 cao thủ của Hoa Hắc bang ra tay đều bị đánh bại."
"Cháu bây giờ đã sai lầm rồi, Ma Vương, xin người giúp chúng cháu, lần này hạng mục hợp tác với Âu Minh đối với Tá Đằng gia tộc rất trọng yếu, chúng ta không thể để cho Hoàng Thị tập đoàn giành được." Tá Đằng Mộc cầu khẩn.
"Đại Vĩ, ngươi điều tra được người nào bảo vệ Hoàng Na không?" Ma Vương quay đầu hỏi Diệp Đại Vĩ bên cạnh.
Từ lần Diệp Đại Vĩ liều mình cứu Phương Thúy Ngọc, Ma Vương đối với hắn ngày càng coi trọng.
"Đã điều tra được, là công ty vệ sỹ An An của Trần Thiên Minh." Diệp Đại Vĩ âm hiểm cười,
Hình như mỗi khi có chuyện thì đều có quan hệ tới Trần Thiên Minh, không biết mình may mắn hay là hắn may mắn đây?
"Lại là Trần Thiên Minh?" Ma Vương nhíu mày nói.
"Đúng vậy, lại là hắn sư phụ, võ công của hắn rất cao, nếu cùng hắn một đấu một thì chúng ta không phải là đối thủ của hắn." Diệp Đại Vĩ gật đầu nói.
"Tiểu Mộc, ngươi cũng nghe thấy Đại Vĩ nói rồi, không phải chúng ta không muốn giúp ngươi, lần này Hoàng Na mời một cao thủ lợi hại tới giúp nàng. Trần Thiên Minh trước kia đã cùng chúng ta giao thủ, lần đó làm chúng ta chết mất mấy huynh đệ." Ma Vương híp mắt nói.
"Ma Vương, người nhất định phải giúp chúng ta, chúng ta ở thành phố M không quen biết ai, nếu người không giúp chúng ta, chúng ta không còn cách nào khác." Tá Đằng Mộc tỏ vẻ cầu xin.
Nếu như không ký được hợp đồng này, khi hắn trở về sẽ bị ông già hắn chửi chết. Cho nên hắn lần này dẫn theo một nhóm cao thủ tới, chuẩn bị mềm không được thì cứng, nhưng là bây giờ mềm hay cứng đều không được, chỉ có tìm Ma Vương hỗ trợ.
"Tiểu Mộc, nghe nói hạng mục hợp tác của các ngươi rất nhiều tiền đúng không?" Ma Vương đột nhiên hỏi Tá Đằng Mộc.
"Đúng vậy, bên Âu Minh có kế hoạch đầu tư 20 triệu USD(đang xác định lại xem là 20 triệu hay 20 tỷ. Để tạm), cho nên cha cháu mới vội vã như vậy muốn cháu bằng mọi giá giành được hợp đồng này đến tay." Tá Đằng Mộc gật đầu nói.
"Ồ, Tiểu Mộc, không phải ta không muốn giúp ngươi, mà là đối thủ quá mạnh, ngươi không phải cũng thử qua sao? Nếu ta giúp ngươi đối phó bọn họ, ta sẽ tổn thất rất lớn."
Ma Vương cố ra vẻ đau khổ thở dài, hắn không phải không muốn giúp Tá
Đằng Mộc, chỉ là Tá Đằng Mộc không hề sáng suốt chút nào, chỉ gọi người
hỗ trợ, không nói cho thù lao, người nào bán mạng cho hắn chứ.
"Như vậy đi, Ma Vương, người giúp chúng ta giết chết xú nữ nhân Hoàng Na, để nàng không thể cùng Âu Minh ký hợp đồng, chúng ta cho người 500 vạn" Tá Đằng Mộc oán hận nói.
Chỉ cần Hoàng Na gặp chuyện không may, không thể ký hợp đồng, Âu Minh khẳng định sẽ cùng tập đoàn Tá Đằng của mình ký hợp đồng. Bởi vì trong số các ứng cử viên, trừ Hoàng Thị tập đoàn là tới Tá Đằng tập đoàn, đến lúc đó Âu Minh không tìm họ thì còn tìm ai đây?
"Năm trăm vạn? Ha ha, Tiểu Mộc, ngươi đúng là ăn cơm không biết giá, bây giờ không có gì là không tăng giá? Gạo tăng, thịt đắt, dầu lên giá, năm trăm vạn này của ngươi để đuổi ăn mày thì đủ đấy." Ma Vương khoát tay nói.
Khi hắn nghe được Tá Đằng Mộc bắt đầu nói đến thù lao, hắn liền cùng Tá Đằng Mộc cò kè mặc cả.