Bảy người bảo tiêu cuối cùng làm cho Trần Thiên Minh có chút thất vọng. Có người bị Lâm Quốc đánh lui vài bước,có người bị Lâm Quốc đánh bị thương, nếu như không phải Lâm Quốc thu hồi công lực nhanh thì hai người bảo tiêu cuối cùng còn có thể bị nội thương.
Trần Thiên Minh phát hiện một chuyện thú vị, mấy bảo tiêu này xếp theo số thứ tự để phân ra võ công cao thấp, Số Một võ công cao nhất, mà Số Mười võ công thấp nhất, bất quá nói như thế nào thì Số Một, Số Hai, Số Ba, ba người này võ công không tồi, trách không được Hoàng Na thường xuyên mang theo bọn họ ra vào, nguyên nhân là vì họ bảo vệ rất tốt.
"Lão Đại, em đã thử xong hết rồi" Lâm Quốc vỗ tay đi đến bên người Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
Mặc dù Lâm Quốc cùng mười người giao đấu, nhưng bởi vì hắn chỉ dùng một chiêu, hơn nữa võ công bọn họ kém Lâm Quốc quá nhiều cho nên dáng vẻ Lâm Quốc vẫn rất tỉnh táo.
"Ừ, anh cũng nhìn ra được bọn họ rồi, công lực Số Một, Số Hai, Số Ba tốt hơn một chút." Trần Thiên Minh gật đầu nói.
"Đúng vậy, những người khác kém rất nhiều" Lâm quốc gật đầu nói.
Lúc này Hoàng Na đã đi tới, nàng nói với Trần Thiên Minh:
"Trần tiên sinh, anh cảm thấy mười người bảo tiêu của tôi như thế nào hả?"
Kỳ thật Hoàng Na đã chứng kiến Lâm Quốc cùng với mười người bảo tiêu của mình luận võ, mặc dù nàng không phải người trong nghề nhưng từ thần sắc mấy người bảo tiêu, đặc biệt có người bị đánh ngã thì thấy mấy người cuối
kém một chút.
"Ba người lên đầu tiên khá tốt, bảy người lên sau thì chỉ bình thường thôi" Trần Thiên Minh nói.
"Không sao, kỳ thật hôm nay tôi phát hiện ra võ công ba người bảo tiêu khá tốt đã thật là cao hứng rồi, bọn họ có thể giúp chúng tôi rất nhiều việc" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Có thêm ba người bảo tiêu này thì cho cao thủ như lần trước đến, hắn cũng không sợ, đặc biệt chuyện của Hoàng Na được chính phủ rất coi trọng, đến lúc cần chính quyền cũng sẽ đưa nhân lực và vật lực lại đây hỗ trợ.
"Vậy là tốt rồi"Hoàng Na nhẹ nhàng vỗ vào bộ ngực đầy đặn của mình mà
nói.
Trần Thiên Minh nhìn cái động tác này của Hoàng Na, hai tròng mắt không khỏi sáng ngời, Hoàng Na vóc người thật là không thể chê vào đâu được, đặc biệt là bộ ngực cao ngất của nàng, dường như muốn nhảy ra khỏi tay nàng vậy.
M..., xem ra Hoàng Na mặt ngoài đoan trang nhưng bên trong lại như nổi sóng, nếu không tại sao cái vật trước ngực nàng như thế nào cao như vậy tròn căng như vậy chứ, quả thực giống như khối cầu làm cho người ta say mê. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ tới.
Nói thật, lần trước hắn sờ vào ngực Phạm Văn Đình thật sảng khoái, cái thứ tròn tròn đầy đặn đó làm cho hắn không thể quên được, bất quá không biết bây giờ ra sao, không biết chồng nàng có ở thành phố M không?
Nhưng là hiện tại Trần Thiên Minh phát hiện bộ ngực của Hoàng Na so với Phạm Văn Đình chỉ có hơn chứ không kém, nó vừa tròn lại to, có vẻ như muốn bật ra ngoài.
Không biết bộ ngực của Hoàng Na may mắn được trời cho như thế, hay là được người đàn ông khác "tài bồi" nhỉ? Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm phía trên của Hoàng Na âm thầm nghĩ.
"Trần tiên sinh"
Hoàng Na phát hiện Trần Thiên Minh nhìn trước ngực mình ánh mắt có chút khác thường, mặt nàng không khỏi đỏ lên mà kêu.
"Ân, Hoàng Đổng, cô nói với bảo tiêu của cô một chút, tốt nhất bọn họ tìm một người đứng đầu, sau đó nghe theo chúng tôi chỉ huy, như vậy mọi chuyện sẽ dễ xử lý một chút."
Trần Thiên Minh nghe được tiếng kêu, vội vàng quay mặt đi, sau đó hoảng hốt nói với Hoàng Na.
"Tôi mới vừa rồi đã nói với bọn họ, Số Một đứng đầu bọn họ, về sau an bài như thế nào cậu phân phó đi?" Hoàng Na mỉm cười nói.
Trần Thiên Minh nhìn một chút bốn phía, nói với Hoàng Na:
"Hoàng Đổng, hay là chúng ta quay về chỗ đại sảnh lầu một nói chuyện nhé. Gọi Số Một lại đây, chúng ta cùng nhau thương lượng một chút".
"Tốt, cũng không nên đứng ở đây thương lượng công việc."
Hoàng Na gật đầu nói.
Vì vậy, mấy người Trần Thiên Minh hướng tòa nhà đi tới. Vào đại sảnh tầng một thì có hai người giúp việc bưng nước trà lên cho mọi người.
Trần Thiên Minh xem mà nghĩ:- Đúng là có tiền là có tất cả,
Hắn trong lòng âm thầm mơ tới: Ôi, có tiền thật là tốt, sau này ta cũng muốn mời hai người nữ giúp việc xinh đẹp như hoa hầu hạ mới được. Bất quá mơ vẫn chỉ mơ thôi,
Hắn chờ sau khi mọi người ngồi xuống liền nói với mọi người:
"Tôi tính như thế này. Tôi cùng một người huynh đệ một tổ, A Quốc, Ngạn Thanh, Tiểu Kiệt còn có ba bảo tiêu một tổ."
Hoàng Na nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, lo lắng nói: "Trần tiên sinh, cậu một mình một tổ, thực lực có quá yếu không. Nếu không, tôi đưa thêm bên cậu hai người bảo tiêu, cậu xem thế nào?"
Bởi vì nàng nghĩ Trần Thiên Minh chỉ có một người nên không yên tâm.
"Được rồi, trừ ba bảo tiêu vừa rồi, người khác cũng được"
Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na nói như vậy biết nàng không yên tâm, hơn nữa dù sao còn có bảy người bảo tiêu không thể không dùng đến.
" Bất quá, Hoàng Đổng, tôi nghĩ cô nên biết, lấy thực lực của tôi bây giờ có thể địch được vài người bọn họ. Hơn nữa, tổ mấy người A Quốc chủ yếu là bảo vệ cô, mà tổ của tôi là bảo vệ Hoàng Lăng, tới buổi tối mọi người hợp lực
lượng bảo vệ chỗ này."
"Lão Đại, tổ bọn em cụ thể phân công như thế nào?" Lâm Quốc hỏi Trần Thiên Minh.
"Tổ các cậu thì cậu làm tổ trưởng, cậu cùng Ngạn Thanh bảo vệ bên cạnh Hoàng Đổng, tóm lại hai người các cậu bây giờ là cận vệ của Hoàng Đổng, bất kỳ ai chưa được sự đồng ý sẽ không thể đi vào phạm vi bảo vệ của cậu, nếu có người bất chấp lao vào, các cậu cứ đánh bật bọn họ ra"
Trần Thiên Minh lớn tiếng nói.
"Bọn em biết rồi" Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh gật đầu nói.
"Số Một cậu cùng hai người bảo tiêu, còn có Tiểu Kiệt phụ trách bảo vệ bên ngoài, tôi tin tưởng sáu người các cậu có thể bảo vệ Hoàng Đổng an toàn." Trần Thiên Minh nói với Số Một bảo tiêu.
"Được rồi, Trần tiên sinh." Số Một bảo tiêu nói.
"Lão Đại cứ yên tâm, bọn em sẽ cố gắng, chỉ cần bọn em ở đó sẽ không để Hoàng Đổng bị thương tổn." Lâm Quốc lớn tiếng nói.
Hoàng Na nghe được tiếng nói của mấy người Lâm Quốc, trong lòng cũng yên tâm một chút. Ban đầu nàng nghĩ Trần Thiên Minh bảo vệ mình, bây giờ nghe được là tổ Lâm Quốc bảo vệ mình, tâm lý có chút mất mát. Nhưng
nghĩ tới võ công Lâm Quốc vừa rồi, nàng cũng không sợ.
"Tốt, A Quốc cùng Ngạn Thanh, các cậu mặc áo chống đạn, khi cần thiết có thể giúp Hoàng Đổng chống đỡ" Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói.
Mặc dù dưới tình huống bình thường đạn sẽ không bắn tới Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh, nhưng là bọn họ bây giờ đang bảo vệ Hoàng Na, thì mặc áo chống đạn sẽ tốt hơn, lúc cần có thể giúp Hoàng Na đỡ đạn. Mà nhìn Hoàng Na mặc ít quần áo như vậy, hơn nữa phụ nữ đều thích đẹp nên chắc nàng sẽ không chịu mặc áo chống đạn.
"Vâng" bọn Lâm Quốc lại gật đầu.
"Các cậu nhớ kỹ, bây giờ phân tổ chỉ là tình huống bình thường, nếu tình huống đặc biệt có thể thay đổi. Bây giờ tôi lo lắng nhất là ở bên ngoài, cho nên các cậu lúc ở bên ngoài phải đặc biệt cẩn thận. Ngược lại nơi này nguy hiểm không quá lớn, chính phủ đã đối với nơi này an bài, nếu như chỗ chúng ta bị tập kích, chỉ cần chúng ta báo cảnh sát, khoảng 30 phút sau sẽ có cảnh sát lại đây trợ giúp chúng ta" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Mới vừa rồi Chung Hướng Lượng gọi điện thoại cho hắn, nói cho hắn tin tức tốt này.
"Lão Đại, tại sao không trực tiếp gọi cảnh sát lại đây bảo vệ hả?" Trương Ngạn Thanh khó hiểu hỏi thăm.
"Không được, dù sao Hoàng Đổng không phải viên chức chính phủ, hơn nữa chỉ dựa vào cảnh sát là không được, chủ yếu là dựa vào chúng ta bảo vệ, cảnh sát chỉ để hù dọa bọn họ mà thôi. Nếu như kẻ đến võ công cao cường, nếu không nổ súng, bọn họ sẽ không biết đâu."
Trần Thiên Minh lắc đầu,nói với Trương Ngạn Thanh.
"Ồ, thì ra là như thế." Trương Ngạn Thanh nói.
"Cho nên tôi bây giờ không sợ bọn họ đến vào buổi tối, bởi vì buổi tối là lúc người của chúng ta tập trung nhất, tôi lo lắng chính là ban ngày, đặc biệt bên Hoàng Đổng phải cẩn thận. Hoàng Lăng tại trường học, tiếp xúc đều là mấy đứa trẻ, bảo vệ dễ hơn một chút. Hơn nữa ở trường số 9 khi vào học không cho người lạ ra vào, giáo viên, cảnh sát trong giờ học cũng sẽ ở phụ cận tuần tra" Trần Thiên Minh nói.
"Bọn em sẽ cẩn thận" bọn Lâm Quốc đáp.
"Trần tiên sinh, tôi nghĩ cho bên cậu một chiếc xe tốt, có thể chống đạn chống va đập, thuận tiện đưa đón Tiểu Lăng đi học"
Hoàng Na nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh cảm thấy Hoàng Na nói cũng đúng, có xe tốt sử dụng cũng
hay hơn, hơn nữa đón Hoàng Lăng cũng thuận tiện một chút, vì vậy hắn gật đầu đáp ứng.
"Mẹ, như vậy sau này thầy giáo sẽ đưa con đi học à" Hoàng Lăng cao hứng
nói với Hoàng Na.
Nàng nghĩ trời cho nàng một cơ hội tốt ở gần Trần Thiên Minh,nàng sẽ có cơ hội tốt biểu lộ chân tình.
"Đúng vậy, sau này ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời thầy Trần"
Hoàng Na xoa đầu Hoàng Lăng, nhẹ nhàng nói.
"Con đương nhiên là ngoan rồi, nhất định sẽ nghe lời thầy giáo, có phải không hả thầy?" Hoàng Lăng vừa nhìn Trần Thiên Minh vừa hỏi.
Nàng sợ Trần Thiên Minh sẽ nói lung tung nên cố ý âm thầm liếc mắt về phía Trần Thiên Minh.
"Trước kia nghe lời cũng không có nghĩa là sau này cũng thế, Hoàng Lăng, phải xem biểu hiện của em sau này." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Hừ, Hoàng Lăng ngươi mà ngoan ngoãn thì mặt trời mọc từ đằng tây.
"Thầy, thầy không nên lo lắng, biểu hiện của em khẳng định sẽ khiến thầy hài lòng" Hoàng Lăng nhu thuận nói.
Nàng quay đầu nhìn Hoàng Na nói: "Mẹ, con có phải lên lầu bốn ở không?"
"Đúng vậy,thầy Trần nói con và mẹ ở một tầng, thuận tiện bảo vệ hai mẹ
con." Hoàng Na gật đầu nói.
Hoàng Na cảm thấy gọi Trần Thiên Minh là thầy giáo thì tốt hơn.
"Ồ, vậy thầy ở đâu hả? Mẹ không phải nói một tháng này thầy giáo cùng chúng ta ăn ở một chỗ sao?" Hoàng Lăng cao hứng cười nói.
Nghĩ tới Trần Thiên Minh ở đây cùng với mình, nàng sẽ có rất nhiều thời gian ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh,
HHừ, Trịnh Tiểu Hồng, xem ra ngươi không thể đoạt được thầy của ta. Hoàng Lăng âm thầm nói ở trong lòng.
"Anh…anh ấy ở lầu bốn, như vậy bảo vệ chúng tôi tốt hơn." Hoàng Na dừng
một chút sau đó mới nói.
Nàng không muốn để người khác biết Trần Thiên Minh ở tại lầu bốn còn có ý tứ khác.
Hoàng Lăng vừa nghe mẹ nói như vậy tâm lý lại càng cao hứng:
"Vậy thì tốt quá, thầy, một lúc nữa chúng ta lên xem phòng được bố trí như thế nào, vừa rồi mẹ gọi người giúp chúng ta chuẩn bị phòng một lát là được
rồi."
Nếu như không có nhiều người tại đây như vậy, Hoàng Lăng thật muốn nhào vào trong lòng Trần Thiên Minh. Bất quá nàng cũng không vội, dù sao Trần Thiên Minh còn ở đây một tháng, còn nhiều thời gian mà!
"A Quốc, cậu bây giờ dẫn người trở về cầm những thứ cần thiết đến đây, bắt đầu từ tối hôm nay, chúng ta sẽ ở đây một tháng"
Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc ở bên cạnh.