Tới đệ nhất đình viện, Trần Thiên Minh chỉ thấy Đàm Thọ Thăng đang ở đó, mà thầy Đặng lại không có.
Chẳng lẽ Đàm Thọ Thăng tìm mình, không phải thầy Đặng sao?" Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Trần Thiên Minh, anh không cần nhìn nữa, là tôi tìm anh, tôi bảo thầy Đặng hẹn anh tới." Đàm Thọ Thăng lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh,
Hắn vừa tới phòng hồ sơ xem qua hồ sơ của Trần Thiên Minh, hắn còn tưởng
Trần Thiên Minh có địa vị gì lợi hại, thì ra là từ trường sơ trung ở nông thôn được điều tới, là một kẻ quê mùa.
Dạng người như vậy thì chin phần người thân đều ở nông thôn, cho nên Đàm Thọ Thăng cũng không ngại gì Trần Thiên Minh, hắn là một cán bộ cấp cao, anh rể hắn là cục trưởng cục công an, tại hắc bạch lưỡng đạo hắn đều quen biết.
Nghe Đàm Thọ Thăng nói như vậy, Trần Thiên Minh cũng lãnh đạm nói với
Đàm Thọ Thăng:
"Hiệu trưởng Đàm, anh tìm tôi có chuyện gì?"
Bất quá, mặc kệ thế nào, Trần Thiên Minh đã đoán được Đàm Thọ Thăng tìm mình là vì chuyện gì, mới từ văn phòng đoàn ủy bước ra không lâu, khẳng định là vì Lý Hân Di mà đến.
Đàm Thọ Thăng không nói gì, hắn chỉ nhìn chằm chằm Trần Thiên Minh, hắn
muốn dùng khí thể áp đảo Trần Thiên Minh, sau đó ép Trần Thiên Minh đi vào khuôn khổ.
Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, Trần Thiên Minh cũng nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy ánh mắt của Trần Thiên Minh còn mạnh hơn cả mình.
"Trần Thiên Minh, tôi cảnh cáo anh, tôi với Hân Di vẫn rất tốt, cho nên, anh đừng có chặn ngang thêm nữa, hơn nữa, anh mới từ trường học ở nông thôn được điều tới Cửu Trung của chúng ta, đây là một bước tiến lớn không phải dễ dàng gì, anh ngàn vạn lần đừng bởi vì một hành động mà mất việc, đến lúc đó hối hận thì đã muộn!"
Đàm Thọ Thăng dùng vẻ mặt âm hiểm, ngấm ngầm hại người nói với Trần Thiên Minh. Đàm Thọ Thăng cảnh cáo Trần Thiên Minh, nếu như chọc hắn, hẳn là ăn phải trái đắng.
"Phó hiệu trưởng Đàm, tôi không hiểu anh nói gì, hai người có chuyện là tốt, đâu có liên quan gì đến tôi? Còn nữa, tôi muốn hỏi anh một chút, cái gì mới hợp với tôi? Lẽ nào tham gia giao nghị thi đấu khiêu vũ là không nên? Không phải anh nói hoan nghênh mọi người nhiệt tình tham gia sao? Vậy chuyện sang nay trên đại hội anh đã nói coi như không tính toán nữa à? Xem ra hôm nay anh đang đánh rắm rồi!" Trần Thiên Minh châm biếm Đàm Thọ Thăng.
Trần Thiên Minh là người thích mềm không ưa cứng, nếu như Đàm Thọ Thăng
đến nói hắn thích Lý Hân Di, xin mình thành toàn cho hắn, mặt khác buổi trưa mời mình ăn một buổi tiệc lớn, kêu thêm vài mỹ nữ mười tám hai mươi tuổi đến cho mình, hắn sẽ suy nghĩ mà thành toàn cho Đàm Thọ Thăng. Hiện giờ hắn ngang nhiên đe dọa mình, mình nhất định không nhường hắn.
"Anh, anh…"
Đàm Thọ Thăng không ngờ Trần Thiên Minh dám nói với hắn như vậy. Bởi vì, bản thân hắn hận nhất người khác kêu mình là phó vân vân, đặc biệt thuộc hạ không được kêu mình là phó lãnh đạo…
Nhưng Trần Thiên Minh không chỉ kêu, còn kêu đặc biệt lớn tiếng. Điều này khiến Đàm Thọ Thăng tức đến nổi trận lôi đình, giờ hắn hận không thể khai trừ Trần Thiên Minh, nếu như hắn có quyền này.
"Tôi cái gì chứ, phó hiệu trưởng Đàm, anh nhổ nước bọt của anh, tôi khiêu vũ, tôi chọc anh hồi nào chứ? Nếu như anh nghĩ tôi không được nói như vậy, vậy anh có thể công bố tại trường tôi không thể khiêu vũ của Hân Di mà." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Hắn nhìn vẻ mặt hổn hển của Đàm Thọ Thăng, trong lòng cũng xả được giận.
Đàm Thọ Thăng chỉ vào mũi Trần Thiên Minh, tức giận nói:
"Trần Thiên Minh, anh đừng tưởng mình giỏi, anh nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ mới từ nông thôn lên thành phố, tôi là hiệu trưởng lãnh đạo của anh, tôi
còn có quan hệ rất rộng ở bên ngoài, thiếu gì cách để chỉnh anh!"
Đàm Thọ Thăng tiếp tục hăm dọa Trần Thiên Minh.
"Lợi hại vậy sao?"
Trần Thiên Minh ngược lại muốn biết quan hệ của Đàm Thọ Thăng lợi hại tới cỡ nào, không biết hắn có quen hay có thân thích với chủ tịch quốc gia hay không, nếu như đúng như vậy, thì mình cũng muốn có quan hệ thật tốt.
"Đương nhiên, Trần Thiên Minh, tôi nói cho anh rõ, chức vị phó hiệu trưởng của tôi ở đây, tương đương với phó huyện trưởng của huyện J anh đang sống, hơn nữa, anh rể của tôi là cục trưởng cục công an, là người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hắc bạch lưỡng đạo đều sợ hắn, anh ngẫm lại xem mình có bao nhiêu cân lượng, anh có thể đấu với tôi sao?" Đàm Thọ Thăng đắc ý vô cùng nói.
Hắn thấy Trần Thiên Minh hình như đã sợ, cho rằng mình đã uy hiếp được Trần Thiên Minh.
"Ồ, thì ra cấp bậc anh ngang với phó huyện trưởng, anh rể của anh là..."
Vẻ mặt Trần Thiên Minh như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đàm Thọ Thăng còn tưởng Trần Thiên Minh nghe hắn nói như vậy nên đã sợ
hắn. Vì vậy, hắn càng thêm vênh váo:
"Đúng vậy, anh sợ rồi sao, nếu như anh sợ thì hãy nghe lời tôi nói, chỉ cần anh nghe lời tôi, sau này tôi một nơi tốt thích hợp với anh. Ha ha!"
Đàm Thọ Thăng vừa nói vừa cười phá lên.
"Sợ? Vì sao phải sợ chứ? thứ nhất, tôi không làm chuyện xấu hổ với lương tâm, cục công an dựa vào cái gì mà bắt tôi? Thứ hai, anh là phó hiệu trưởng thì cũng liên quan gì đến tôi, anh cũng không phải là con tôi mỗi ngày đưa tôi tiền công chứ?"
Trần Thiên Minh trừng mắt với Đàm Thọ Thăng, tức giận nói.
"Anh… anh… anh được lắm, Trần Thiên Minh, anh cứ chờ đấy! Đến lúc đó anh đừng hòng tìm tôi khóc lóc van xin."
Đàm Thọ Thăng thấy Trần Thiên Minh không chỉ không chịu nịnh nọt mình, còn trêu chọc mình nữa, tức giận đến nỗi nói không rõ câu.
Trần Thiên Minh cố ý giả vờ sợ hãi cười nhạt nhìn Đàm Thọ Thăng, nói:
"Phó hiệu trưởng, tôi phải sợ sao, có đúng giờ anh sẽ tìm tôi sẽ khai trừ tôi?"
"Hừm." Đàm Thọ Thăng tức giận trừng mắt với Trần Thiên Minh, sau đó gấp
gáp bỏ đi.
Hắn thấy nơi đây là trường học, hắn cũng không thể đánh Trần Thiên Minh, chỉ cần hắn phone một cuộc, những tên hắc đạo ở bên ngoài sẽ đến trị Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhìn Đàm Thọ Thăng đi xa, hắn cũng tức điên người đi tới văn phòng đoàn ủy. Mịa thằng Đàm Thọ Thăng, là cái thá gì chứ, chỉ ỷ vào mình có một chút quan hệ với một quan chức nho nhỏ liền khinh người. Mày không cho tao khiêu vũ với Lý Hân Di, tao lại càng phải khiêu vũ với cô ấy, chọc chết tao.
Trần Thiên Minh oán hận nghĩ. Vốn hắn không muốn tham gia, nhưng nghe Đàm Thọ Thăng nói như vậy, nếu như hắn không nhảy với Lý Hân Di, thằng đó nhất định cho rằng mình sợ hắn.
Hắn đẩy cửa ban công đi vào phòng đoàn ủy, sau đó lớn tiếng nói với Lý Hân Di:
"Hân Di, cô mau đến khoa âm nhạc báo danh giúp tôi, tôi muốn khiêu vũ cùng cô, đoạt lấy ba ngàn đồng!"
Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, ngờ vực nhìn hắn, nói:
"Thiên Minh, anh làm sao vậy, anh không phải không muốn tham gia sao?
Sao giờ lại muốn nhảy?"
"Ha ha, tôi vốn không muốn tham gia, nhưng tôi vừa nghĩ lại, một đại mỹ nữ như cô khiêu vũ cùng tôi, nếu như tôi từ chối, không phải là có lỗi với trời cao sao? Sau đó, trải qua nhiều lần đấu tranh tư tưởng, tôi rốt cuộc quyết định, mặc kệ làm sao đi nữa, tôi sẽ khiêu vũ cùng với người đẹp như cô, nếu như ai dám giành cô với tôi, tôi liền cắt ngay tiểu… tóc."
Trần Thiên Minh vốn muốn nói tiểu JJ, nhưng để Lý Hân Di nghe thì không được hay, nên hắn liền đổi lời.
"Đi chết đi, làm gì có ai giành tôi chứ?" Lý Hân Di nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, trong lòng cũng vô cùng thoải mái, nở một nụ cười dịu dàng.
"Tôi không sợ sao được? Lão Đàm Thọ Thăng không phải muốn mời cô làm
bạn nhảy sao? Hừm, lão Đàm Thọ Thăng một con mắt lớn một con mắt nhỏ,
mặt mũi xấu trai như vậy cũng dám tranh giành người đẹp với tôi, tôi thấy hắn thật không biết cái gì gọi là liêm sỉ."
Hiện giờ Trần Thiên Minh giờ đã coi Đàm Thọ Thăng là đối thủ, cho nên, hắn cũng bắt đầu châm biếm Đàm Thọ Thăng.
Lý Hân Di suy nghĩ một chút, nói: "Trong sách vốn nói mắt của con người vốn không to bằng nhau, khẳng định là có một con lớn hơn, chỉ là chúng ta không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà thôi."
Trần Thiên Minh cười nói: "Hắn lại đặc biệt rõ ràng, dùng mắt thường cũng có thể nhận ra, cô không phát hiện sao? Hân Di."
"Tôi không nhìn kỹ." Lý Hân Di lắc đầu, nói.
Đột nhiên, Lý Hân Di nghĩ đến vừa rồi Trần Thiên Minh nói nàng là của hắn, đỏ mặt mắng:
"Trần Thiên Minh, anh vừa nói ai là của anh hả?"
"Tôi nói đây là nói cô là bạn nhảy của tôi? Ai cũng không thể cướp đoạt. Cô ngẫm lại đi, với sự đẹp trai của tôi cùng sắc đẹp của cô, chỉ cần chúng tôi đứng trên sân khấu, không cần nhảy cũng được bầu làm hạng nhất rồi." Trần Thiên Minh khoa trương nói.
Dù sao ba hoa cũng không tốn tiền, ba hoa nhiều cũng chả sao.
"Đồ ba hoa, anh đúng là đồ ba hoa."
Lý Hân Di bị Trần Thiên Minh chọc đến buồn cười, cặp đại bạch thỏ trắng trước ngực hình như cũng nở nụ cười.
"Sao lại ba hoa chứ? Đến đây, chúng ta nhảy trước đi, Hân Di, cô lại đây, để tôi ôm một cái."
Trần Thiên Minh thấy bộ ngực căng đầy của Lý Hân Di liền cười dâm đãng. Hiện giờ, hắn mới khiêu vũ thật tốt, có thể thường xuyên ở lâu với người đẹp một chỗ, trách không được Đàm Thọ Thăng cũng muốn nhảy cùng với Lý Hân Di.
Hắc hắc, sau này mình sẽ được ôm Lý Hân Di trong phòng làm việc, dù không nhảy, ôm kéo cũng đủ, vậy thì lời thật lớn. Trần Thiên Minh cười thầm trong lòng.
"Anh muốn làm gì?"
Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh duỗi tay về phía mình, dường như muốn ôm lấy mình, nàng vội vàng lấy tay chận lấy ngực Trần Thiên Minh, xấu hổ nói.
"Khiêu vũ, cô không phải nói muốn đoạt được ba ngàn đồng sao? Tục ngữ nói rất hay, trên sàn nhảy ba phần, dưới sàn phải tốn công mười năm, cho nên chúng ta phải thường xuyên luyện tập, mỗi ngày luyện, lúc nào cũng phải luyện, giờ cũng luyện. Lại đây, Hân Di, để tôi ôm một cái. Đừng, chúng ta cùng nhảy."
Trần Thiên Minh phát hiện mình nói quá nhanh đến nổi chảy nước miếng, vội lau mồm.
Nếu như để Lý Hân Di phát hiện mình có ý nghĩ xấu xa muốn khiêu vũ để
chiếm tiện nghi của nàng, khẳng định nàng sẽ không tha cho mình. Vì vậy, Trần Thiên Minh lập tức giả vờ tức giận.
"Không được, giờ còn chưa bắt đầu khiêu vũ, anh biết nhảy sao? Có phải anh muốn chiếm tiện nghi của tôi hay không?"
Lý Hân Di nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn. Nàng dùng tay tập trung chận trước ngực Trần Thiên Minh, không để Trần Thiên Minh tới gần mình, Hiện giờ, nàng cũng có chút sợ, ngực đập loạn xạ.
Nếu như Trần Thiên Minh thực sự tới ôm mình, vậy mình phải làm sao đây? Lý Hân Di cảm thấy ttong lòng có chút hoảng loạn.
"Trời ơi, Hân Di, sao cô lại nhìn tôi như vậy? Cô xem Trần Thiên Minh tôi là hạng người nào chứ?"
Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di nói như vậy, liền vội vàng bước lùi lại ba bước để chứng minh mình là chánh nhân quân tử. Ôi, không ngờ ý nghĩ trong đầu đã bị Lý Hân Di nhìn ra, thật nản.
Lý Hân Di cúi đầu không nói gì."
"Hân Di, cô mặc bộ váy này mà lên nhảy nhất định rất đẹp." Trần Thiên Minh hưng phấn nói.
Nếu như mình đặt hai tay lên chiếc eo dài và nhỏ của Lý Hân Di, sau đó lại chầm chậm sờ lên cặp mông rất căng của nàng, vậy thật quá đã.