Lưu Manh Lão Sư

Chương 409: Đây là tự cô muốn




"Đệ biết rồi, sư huynh."

Trần Thiên Minh cúp di động, tiếp đó liền gọi cho bọn Lâm Chấn Quốc áp giải Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát về công ty An An.

Ở trên xe Trần Thiên Minh gọi điện cho Chiêm Ỷ,

"Tiểu Ỷ, cậu mau xử lý người kia, sau đó trở về công ty, chúng ta đã tóm được Liễu Sinh Lương Tử, hiện giờ đang trên đường về công ty"

Về tới công ty, Trần Thiên Minh đem Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát tách ra nhốt tại phòng giam lục lâu chính mình thiết kế.

"A Quốc, chú cùng Ngạn Thanh, Tiểu Kiệt, Tiểu Ỷ chia làm hai ca, cẩn thận canh giữ bọn họ. Bọn họ hiện tại còn mạnh miệng, phỏng chừng chúng ta cũng không hỏi được gì, mọi người bận rộn cả ngày rồi, chia nhau nghỉ ngơi đi. Người nào trực có thể tiếp tục hỏi bọn họ, cho chúng ngủ không được yên giấc."

Vì thế, trói Liễu Sinh Lương Tử và Điền Cát sau đó khóa kỹ xong, mọi người chia ca, phân biệt nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Trần Thiên Minh lại đến lục lâu, hắn gặp Trương Ngạn

Thanh và Chiêm Ỷ đang trực ban,

"Có hỏi được gì không?" Trần Thiên Minh hỏi Trương Ngạn Thanh.

"Không có, bọn họ rất cứng miệng, cái gì cũng không chịu nói." Trương Ngạn Thanh lắc lắc đầu, nói.

"Được, để anh qua xem."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi vào phòng giam giữ Liễu Sinh Lương Tử.

Bởi vì phòng giam này đã qua cải tạo, bên trong không có bài trí gì, chỉ có một ít công cụ thẩm vấn, mà Liễu Sinh Lương Tử đang bị trói trên tường.

Liễu Sinh Lương Tử không mặc bộ quần áo hôm qua, có thể lúc trở về đã thay bộ khác. Hiện tại nàng một một chiếc áo phông màu hồng, song phong

trước ngực dựng đứng, đến nỗi Trần Thiên Minh cũng phải lén nhìn một chút nhũ câu của nàng. Phía dưới là một chiếc quần mặc ở nhà màu đen, nhưng không che được cặp đùi thon dài của nàng.

Trần Thiên Minh lại nhìn Liễu Sinh Lương Tử một chút, làn da trắng như mỡ đông, đôi mắt mọng nước, chiếc cổ thon dài mềm mại, hai phiến môi hồng xinh xắn gợi cảm, đáng tiếc, mĩ nữ như vậy lại là người Mộc Nhật.

Trước kia nghe nói nữ nhân ở Mộc Nhật rất dịu dàng, theo lời nói của đàn ông thì chỉ là một loại vô cùng ti tiện. Bất quá, Liễu Sinh Lương Tử này bộ dáng lạnh băng, tuyệt đối không chút dịu dàng.

"Liễu Sinh Lương Tử, đêm qua ngủ ngon không?" Trần Thiên Minh cố ý hỏi.

Hắn nhìn hai mắt Liễu Sinh Lương Tử đã đầy tơ máu, biết nàng tối qua không ngủ được chút nào.

"Các ngươi liên tục tra khảo ta, còn không ngừng nói chuyện với ta, ta có thể ngủ được sao?" Liễu Sinh Lương Tử lạnh lùng nói với Trần Thiên Minh. Nàng căm tức nhìn Trần Thiên Minh, bộ dáng vô cùng phẫn uất.

"Ha ha, cẩu Nhật các ngươi đến đây trộm kính Tây Thi của chúng ta, đã sớm nghĩ tới kết cục như vậy, nếu các ngươi không nói cho ta biết kính Tây Thi ở chỗ nào? Các ngươi muốn sống cũng không được." Trần Thiên Minh âm lãnh cười.

Chỉ cần là người Mộc Nhật, mặc kệ là nam hay nữ, hắn đều vô cùng thống hận. Đặc biệt tiện nhân Liễu Sinh Lương Tử này, dưới tay có nhiều đàn ông như vậy, khẳng định là tối tối cùng nhau, thu không ít nam nhân vào hậu cung.

"Chúng ta tới đây nếu không trộm được kính Tây Thi, cũng không nghĩ sẽ

sống sót."


Liễu Sinh Lương Tử lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh, xem ra nàng là một người kiên định.

"Phải không? Ta thấy nữ nhân như cô chết có điểm đáng tiếc, xinh đẹp như vậy nếu nam nhân khác nhìn thấy nhất định không nỡ."

Trần Thiên Minh nhìn song phong đầy đặn của Liễu Sinh Lương Tử dâm đãng nói.

Dáng người nữ nhân Mộc Nhật quốc này vô cùng nóng bỏng, trong lòng hắn cũng có chút ngứa ngáy.

"Cẩu nam nhân, ngươi giết ra đi! Ta không nói cái gì cho ngươi đâu."

Liễu Sinh Lương Tử bắt gặp biểu tình của Trần Thiên Minh, dường như có chút sợ hãi, nàng lớn tiếng kêu lên.

"Giết cô? Ta không nỡ a."

Trần Thiên Minh nghe Liễu Sinh Lương Tử mắng mình là cẩu nam nhân, hắn liền phát hỏa:

"Ta còn chưa thử qua tư vị của nữ nhân Mộc Nhật quốc, còn hai mấy huynh đệ dưới tay cũng giống ta, nghe nói nữ nhân Mộc Nhật các ngươi vô cùng dâm tiện, công phu trên giường rất tốt, có phải không a?"

Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi đến trước mặt Liễu Sinh Lương Tử cười cười.

"Ngươi khốn nạn, ngay cả chó lợn cũng không bằng, có bản lĩnh giết ta đi, không được vũ nhục ta." Liễu Sinh Lương Tử liều mạng kêu lên.

"Ha ha, nhớ ngày xưa, đám Mộc Nhật các ngươi tới Z quốc chúng ta, làm việc so với chó còn không bằng? Mk, tàn sát bao nhiêu đồng bào của chúng ta." Trần Thiên Minh càng nói càng giận:

"Lại nói, tiện nữ như cô không biết đã bị bao nhiêu nam nhân cưỡi qua? Cô không phải thường xuyên lên giường với nam nhân sao?"

"Ngươi sớm muộn cũng gặp báo ứng, cẩu nam nhân." Liễu Sinh Lương Tử mắng.

"Cô tới nước Z chúng ta trộm kính Tây Thi không sợ báo ứng, buồn cười bọn Mộc Nhật các ngươi làm chuyện xấu liền không bị báo ứng sao?"

Trần Thiên Minh bị Liễu Sinh Lương Tử mắng lửa giận đã xông lên não, hắn

vươn tay, chụp lấy song phòng đầy đặn trước ngực Liễu Sinh Lương Tử, hung hăng xoa bóp một phen.

Cái loại cảm giác mềm mại này khiến Trần Thiên Minh không khỏi có chút hưng phấn, không nghĩ tới ngực của Liễu Sinh Lương Tử này lại mềm như vậy, so với bông còn mềm hơn, khiến hắn cảm giác như Liễu Sinh Lương Tử

không có mặc nội y.

Chẳng lẽ nàng làm từ nước? Nghĩ đên đây, Trần Thiên Minh lại bắt đầu xoa bóp hai vú một chút.

"A......" Liễu Sinh Lương Tử kinh hoảng kêu lên.

Trần Thiên Minh mạnh mẽ nắm lấy song phong, khiến nàng vừa giận lại vừa sợ, nhưng nàng đã bị Trần Thiên Minh chế trụ võ công, hơn nữa hai tay bị trói ngược về sau, sao có thể ngăn cản được lang thủ của Trần Thiên Minh đây?

"Ha ha, Liễu Sinh Lương Tử, có phải rất thích hay không? Nếu thích vậy kêu lớn lên đi, phòng giam của chúng ta cách âm rất tốt, đảm bảo bên ngoài không nghe được." Trần Thiên Minh càng nói càng hưng phấn.

Hắn nhìn vẻ mặt tức giận của Liễu Sinh Lương Tử, trong lòng có cảm thấy vô

cùng thoải mái, một loại cảm giác như giành vinh quang cho tổ quốc.

"Ngươi tên lưu manh."

Liễu Sinh Lương Tử cắn răng, oán hận nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nhẹ vuốt đỉnh núi bên trái của Liễu Sinh Lương Tử một lát, một lát lại dụng sức nắn bóp đỉnh bên phải, hắn không tin mình không thể khiêu khích dâm tính trong nội tâm tiện nữ này.

"Liễu Sinh Lương Tử, cô có phải đã lên giường cùng Mã Bân, hắn có thể thỏa mãn cho cô không a?" Trần Thiên Minh dâm đãng cười.

Nữ nhân như vậy, lên giường đúng là sảng khoái a.

"Ngươi không phải người." Liễu Sinh Lương Tử thở hổn hển nói.

Bàn tay Trần Thiên Minh không ngừng nắn vuốt trước ngực nàng, trong lòng nàng ngoại trừ cảm giác phẫn nộ còn có chút khác thường, khiến nàng có chút

sợ hãi. Loại cảm giác này, từ trước đến giờ chưa từng trải qua, hiện tại trước mặt mình là kẻ thù đó.

"Ta là người, một nam nhân, một nam nhân vô cùng cường hãn. Ta cho cô

kiến thức một chút cái gì mới gọi là nam nhân Z quốc, khẳng định hơn cẩu nam nhân Mộc Nhật quốc các ngươi gấp trăm lần, sau này mỗi ngày đều nghĩ tới nam nhân Z quốc chúng ta, cô khẳng định thấy chướng mắt với đám cẩu nam nhân Mộc Nhật. Ha ha!"


Trần Thiên Minh cười ha ha, hắn cũng không tin, thủ pháp xoa bóp lợi hại của mình không thể làm cho dâm nữ này động tình.

Liễu Sinh Lương Tử cắn môi, nhắm mắt không nhìn Trần Thiên Minh nữa, hiện tại nàng biết mình không thể chống cự Trần Thiên Minh, chỉ có thể kẹp chặt hai chân, cố nén cảm giác xốn xang trong lòng.

Trần Thiên minh đột nhiên bỏ tay đang xoa bóp ngực Liễu Sinh Lương Tử ra, xoa bóp bên ngoài quần áo đã không thể thỏa mãn dục vọng của hắn, bởi vậy, hắn luồn tay vào áo Liễu Sinh Lương Tử, cẩn thận kiểm tra một chút, xem nữ nhân Mộc Nhật quốc có cái gì khác biệt.

"Không được......." Liễu Sinh Lương Tử hét lớn,

Vừa rồi nàng bị Trần Thiên Minh vuốt ve bên ngoài áo đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, hiện tại nếu hắn vuốt ve bên trong, cái đó nàng thực sự không thể chịu nổi.

"Ha ha, chút nữa sẽ nói được thôi, Liễu Sinh Lương Tử, cô không cần dâm phụ giả dạng thục nữ, cũng không biết cô đã lên giường với bao nhiêu nam nhân, lại ở chỗ này mà giả bộ đứng đắn." Trần Thiên Minh hưng phấn nói.

Tay hắn đã chạm vào nịt ngực của Liễu Sinh Lương Tử, đôi nhũ câu kia đúng là thượng phẩm, sờ lên rất mềm lại mát, nhẵn bóng không chút tì vết, khiến phía dưới hắn có chút phản ứng.

"Ngươi mau bỏ tay ra,"

Liễu Sinh Lương Tử hét lớn nói với Trần Thiên Minh. Nàng vừa nói vừa xuất cước đá tới phía dưới Trần Thiên Minh.

Hoàn hảo, Trần Thiên Minh không vì dại gái mà thả lỏng tâm thần, hắn nhìn thấy Liễu Sinh Lương Tử đá tới một cước, hắn nhẹ mở chân ra chờ Liễu Sinh Lương Tử đá tới liền khép chặt chân lại kẹp lấy chân của Liễu Sinh Lương Tử.

"Liễu Sinh Lương Tử, cô tưởng cô vẫn còn xuất được võ công sao?"

Liễu Sinh Lương Tử thấy chân mình bị kẹp chặt, muốn thu chân về nhưng

nàng sao có thể thu về a, chân nàng đã bị Trần Thiên Minh kẹp chặt cứng.

"Ngươi buông chân." Liễu Sinh Lương Tử tức giận nói.

Nàng cố sức rút về nhưng không được.

"Cô có bản lĩnh tự rút chân về đi a," Trần Thiên Minh cưới nói.

Hắn cố ý kẹp lấy chân Liễu Sinh Lương Tử, Liễu Sinh Lương Tử vừa rút chân về, hắn lại kéo lại, sau đó Liễu Sinh Lương Tử lại rút về.......... Bọn họ giống như đang làm vài động tác vận động kinh điển nào đó vậy.

Cứ như vậy, Trần Thiên Minh vừa chơi đùa vừa xoa nắn bộ ngực mềm mại, bộ ngực nàng lúc trước mềm mại giờ đã có chút cứng hơn, nhưng không ảnh hưởng chút nào tới độ đàn hồi của nó.

Một lát sau, ngón tay Trần Thiên Minh tóm lấy hạt tiểu anh đào trước ngực Liễu Sinh Lương Tử bắt đầu trêu đùa.

"A........" Liễu Sinh Lương Tử nhỏ giọng kêu lên,

Không biết nàng sợ hãi hay rên rỉ? Hiện tại Liễu Sinh Lương Tử bị kích thích đúng điểm mẫn cảm, khiến nàng vừa hận lại vừa sợ. Nàng hận Trần Thiên Minh làm như vậy với nàng, lại sợ mình không khống chế được bản thân.

"Liễu Sinh Lương Tử, ta hỏi cô, kính Tây Thi ở đâu? Nêu không nói đừng trách ta, đây là tự cô muốn thế, ở Mộc Nhật quốc chơi với nam nhân không vui cố tình mò sang Z quốc cho chúng ta chơi đùa, ta cũng chẳng còn cách nào."

Trần Thiên Minh cảm thấy phía dưới mình càng ngày càng cứng,

M k, nữ nhân Liễu Sinh Lương Tử này thật lẳng lơ, khiến phía dưới mình cũng phải thượng lên.

"Ta không biết, mặc kệ ngươi làm gì với ta, ta đều không nói." Liễu Sinh Lương Tử mặt đỏ lựng giận dữ nói.

Nàng cảm giác được phía dưới Trần Thiên Minh quá dài, dường như chạm tới chân nàng. Vì thế, nàng lại ra sức rút chân về.

"A.........."

Tiếng kêu này là từ miệng Trần Thiên Minh phát ra, bởi Liễu Sinh Lương Tử cọ sát phía dưới của hắn, như là giúp hắn mài thương vậy, khiến hắn càng thêm hưng phấn.