Lưu Manh Lão Sư

Chương 40: Hát Như Ngược Đãi Người Khác




Trần Thiên Minh nhanh chóng ăn hai quả táo mà Hà Đào vừa rửa, cảm giác bụng cũng không còn quá đói nữa.

"Đi, chúng ta cùng hát" Phạm Văn Đình bắt đầu dùng điều khiển để tìm ca khúc.

"Chủ nhiệm Ngô, anh hôm nay là nhân vật chính, anh muốn hát bài gì?" Phạm Văn Đình cười cười nói với Ngô Thanh. Tuy rằng nàng hôm nay không thật sự muốn đến, nhưng mà lại thấy hắn nói rằng cả Trần Thiên Minh cũng đến, vì thế nàng mới tính đến đây chơi cùng mọi người.

"Tôi sẽ mở màn bằng một bài ca của Trương Học Hữu "Anh Muốn Cùng Em Lướt Gió", đây cũng chính là bài "tủ" của tôi năm đó khi còn học đại học, lúc đó tôi hát bài hát này, rất nhiều cô gái đã quỳ gối dưới chân tôi" Ngô Thanh càng nói lại càng hưng phấn, hôm nay có thể thể hiện trước mặt ba người đẹp ngồi đây, không cần biết là người nào thích hắn, hắn hôm nay cũng lời rồi.

"Tốt, người tiếp theo sẽ là..." Phạm Văn Đình để điều khiển sang một bên, vừa rồi nàng nghe thấy Ngô Thanh khoa trương như vậy, trong lòng cũng muốn thử nghe hắn hát một chút xem sao.

Trần Thiên Minh đang uống trà ở bên cạnh thì lại không vui vẻ chút nào. Hắn ngồi một lúc, sau đó lại mang bia mở ra, còn chính mình thì uống rượu và ăn một chút đồ ăn vặt.

"Hỡi ba vị mỹ nữ dưới kia, tiếp theo đây tôi xin gửi tới bài hát "Anh Muốn Cùng Em Lướt Gió" của Trương Học Hữu, hy vọng các cô có thể thích" Ngô Thanh cầm microphone rồi tự biên tự diễn.

Hắn bước nhẹ lên phía trước, tay trái hơi kéo kéo dây micro, dáng vẻ giống như một ngôi sao lớn vậy.

"Trông dáng vẻ của chủ nhiệm Ngô, quả thật là trông cũng có chút hình tượng của một ngôi sao" Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói với Hà Đào ở bên cạnh.

"Có phải hay không, cứ nghe thì biết thôi" Hà Đào liếc mắt về phía Ngô Thanh, vẻ mặt có chút gì đó không đúng. Mà Lưu Mỹ Cầm ở bên cạnh nàng lại không nói một lời nào, dáng vẻ như là không thích chuyện này vậy.

"Cô giáo Lưu, cô muốn hát bài gì, để tôi tìm giúp cô" Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ của Lưu Mỹ Cầm có chút lạc lõng, trong lòng có chút nóng lên, vì thế liền lấy lòng nàng.

"Cám ơn thầy giáo Trần, tôi không biết hát, mọi người cứ hát đi, tôi chỉ ngồi nghe thôi" Lưu Mỹ Cầm lắc lắc đầu nói.

"Nhà của cô giáo Lưu ở thành phố phải không?" Trần Thiên Minh chuyển đề tài nói chuyện với Lưu Mỹ Cầm, hiện tại ở đây, chỉ có hắn và Ngô Thanh là nam nhân, mà Ngô Thanh lại đang chuẩn bị hát một bài, vì thế trách nhiệm này thuộc về hắn rồi.

"Đúng vậy, nhà tôi ở Lưu gia thôn cạnh thành phố này" Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu, rồi uống một hớp trà. Dàng vẻ rất ưu nhã, khiến cho ánh mắt sắc lang của Trần Thiên Minh sáng ngời, xem ra tối này có mặt ở đây toàn là những mỹ nữ có tài có sắc rồi.

"Anh muốn cùng với em lướt gió..." Ngô Thanh vừa bắt đầu hát.

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Ngô Thanh mở miệng hát, "Phụt" một tiếng, nước trong miệng toàn bộ đều bị phun ra hết.

Ta ngất, cái này gọi là "ca khúc thành danh" sao, xem ra thì đó cũng không phải danh tiếng tốt gì, mà chắc chắn là tiếng xấu. Bởi vì Ngô Thanh vừa mới bắt đầu hát, không, nghiêm khắc mà nói thì không phải là hắn đang hát, mà là Ngô Thành này đang gào lên thì có.

Người ta bình thường ca hát tuy không phải là rất dễ nghe, nhưng mà ít nhất thì ngữ âm cũng đầy đủ. Nhưng mà Ngô Thanh thì chẳng những ngữ âm không đầy đủ, hơn nữa lại còn không biết cách phối âm nữa chứ.

Người ta ca hát thì có nhịp điệu, bình thường thì hát nhẹ nhàng, hoặc không thì lúc cao, lúc thấp. Còn Ngô Thanh chủ nhiệm của chúng ta thì cứ hát đều đều, một lúc thì hát cao đều, một lúc sau thì lại hát thấp đều. Khiến cho khúc hát "Anh Muốn Cùng Em Lướt Gió" biến thành "Muốn Điên Cuồng Vì Gió".

May mắn là hắn hiện đang ở trong phòng riêng, nếu mà ở trên sân khấu trước mặt người khác, khẳng định là sẽ nhận được rất nhiều chai lọ và cà chua.

Vậy mà còn nói có rất nhiều thiếu nữ đã quỳ dưới chân hắn, chắc chắn là những thiếu nữ này nghe hắn hát xong, bị những âm thanh này dọa cho sợ hãi, vì thế mới quỳ xuống trước mặt hắn.

Lúc này, Hà Đào cũng đã bịt tại lại đi vào trong toilet. Mà Phạm Văn Đình thì cũng lấy điện thoại của mình ra, dáng vẻ như muốn giả vờ có điện thoại rồi ra ngoài.

Hiện tại, trong phòng chỉ còn lại Trần Thiên Minh và Lưu Mỹ Cầm. Vì bất đắc dĩ, Trần Thiên Minh chỉ có thể bịt tai mình lại, mà Lưu Mỹ Cầm ở bên cạnh thấy Trần Thiên Minh làm như vậy, nàng cũng học theo dáng vẻ của hắn, chỉ là nàng thì nhẹ nhàng ôm tai lại mà thôi.

Trần Thiên Minh rút cuộc đã thấy được trên màn hình TV không còn chữ nữa, vì thế hắn mới buông tai ra. Ài, quả thật là đi hát karaoke cũng không dễ dàng gì! Trần Thiên Minh thề, sau này nhất định sẽ không bao gờ đi cùng tên Ngô Thanh này đi hát karaoke nữa.

"Mỹ Cầm, tôi hát như thế nào? Có phải là rất dễ nghe không?" Ngô Thanh buông microphone trong tay ra, sau đó cười cười hỏi Lưu Mỹ Cầm.

"Cái… này…" Lưu Mỹ Cầm thật sự không biết phải nói thế nào, nàng sợ mình sẽ đả kích Ngô Thanh, vì thể chỉ có thể xin lỗi lương tâm của chính mình lần này mà thôi.

"Chủ nhiệm Ngô, đương nhiên là dễ nghe, giọng ca này chắc chỉ trên trời mới có được, nhân gian quả là khó kiếm!" Trần Thiên Minh tự ôm ngực nói. Tính xem, dáng vẻ Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng như vậy, thôi thì để chính mình nói đi.

"Thật vậy ư?" Ngô Thanh vừa thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, vì thế hai mắt đột nhiên tỏa sáng, vẻ mặt cao hứng vô cùng.

"Ngọc cũng không chân thật bằng, anh không tin thì có thể đi hỏi chị Đình xem" Trần Thiên Minh rất thông mình, hắn vội vàng đẩy quả bóng này về phía Phạm Văn Đình.

"Chị Đình, tôi hát thế nào?" Ngô Thanh tự mình cảm thấy rất tốt.

"Đây, đây… tôi vừa rồi đang định chậm rãi thưởng thức, không ngờ lại có một cuộc điện thoại, tôi phải ra ngoài nghe, vừa mới vào thế nên không nghe được anh hát" Phạm Văn Đình giơ điện thoại trong tay về phía Ngô Thanh, dáng vẻ ngượng ngùng nói.

"Hà Đào, cô nghe thấy tôi hát được không?" Ngô Thanh thấy Hà Đào vừa từ toilet đi ra, dáng vẻ rất vội vã hỏi.

"Tôi, tôi cũng vừa mới từ trong toilet ra, cũng không nghe được" Hà Đào lắc lắc đầu nói.

"Thật là đáng tiếc, ca khúc hay như vậy mà mọi người lại không nghe được" Vẻ mặt Ngô Thanh rất thất vọng. Hắn nói xong, sau đó vội lấy điều khiển, tiếp tục tìm bài hát.

"Ok, chủ nhiệm Ngô, hát tốt không nhất định cần nhiều người nghe, mà hát lại thì cũng không tốt, đến đây, chúng ta cùng uống rượu" Trần Thiên Minh vừa thấy Ngô Thanh định tiếp tục ngược đãi mọi người, vì thế nhanh chóng ngăn cản Ngô Thanh ngay.

"Đúng, đến đây, chúng ta cùng uống rượu, không hát nữa" Phạm Văn Đình cũng sợ phải nghe tên Ngô Thanh này hát, dù sao thì ở đây có nhiều ca khúc như vậy, nghe xong đêm không gặp ác mộng thì chắc cũng không ngủ được mất.

"Được, vậy chúng ta cùng uống" Ngô Thanh cao hứng nói.

Ngô Thanh lấy bia từ dưới bàn lên, sau đó rót đầy vào cốc cho mọi người: "Đến đây, đêm nay tôi cám ơn mọi người đến chúc mừng sinh nhật của tôi. Đến đây, tôi trước tiên uống ly đầu".

"Chúc chủ nhiệm Ngô sinh nhật vui vẻ" Trần Thiên Minh cũng uống hết rượu trong chén của mình, không tồi, hương vị của loại này cũng không tồi.

"Mỹ Cầm, cô sao lại không uống thế?" Ngô Thanh thấy chén của Lưu Mỹ Cầm vẫn còn nguyên, có chút mất hứng nói.

"Chủ nhiệm Ngô, tôi không biết uống rượu, tôi dùng trà thay vậy" Lưu Mỹ Cầm ngại ngùng nói với Ngô Thanh. Sau đó nàng cầm cốc trà của mình lên, "Tôi lấy trà thay rượu, chúc chủ nhiệm Ngô sinh nhật vui vẻ".

"Không được, như vậy là không có thành ý. Cô phải uống hết chén này" Ngô Thanh chỉ vào chén rượu đặt ở bên cạnh rồi nói với Lưu Mỹ Cầm.

"Tôi thực sự là không uống được" Lưu Mỹ Cầm lại lắc đầu nói.

"Vậy là không để mặt mũi cho Ngô Thanh tôi rồi." Ngô Thanh càng nói càng tức giận, hắn đã bắt đầu đứng dậy.