Lưu Manh Lão Sư

Chương 382: An Bài




Mã Bân thấy Dương Quế Nguyệt và Trần Thiên Minh đi đến bên cạnh mình, vì thế, ông ta đem tờ giấy giới thiệu những bảo vật trong triển lãm ra, sau đó đặt trên mặt đất, rồi nói với hai người:

"Hai người xem, đây là kế hoạch sắp xếp văn vật, chia ra làm hai khu là phòng triển lãm và khu triển lãm, bởi vì lần này tôi bày ra những văn vật này thể tích cũng không sớn, cho nên toàn bộ đều đặt trong phòng triển lãm, như vậy sẽ thuận tiện hơn nhiều cho việc bảo vệ."

Trần Thiên Minh nói: "Phòng triển lãm này bốn phía trống trải, Mã đổng chuẩn bị an bài sắp xếp văn vật ra sao?"

Bởi vì Trần Thiên Minh nghĩ tới kính Tây Thi chính là trọng điểm của lần này, cho nên, hẳn là kính Tây Thi phải đặt ở địa phương được bảo vệ tốt nhất.

"Tôi an bài như thế này, bởi vì trọng yếu nhất lần này là kính tây thi, cho nên, muốn đặt kính tây thi ở bên trong cùng của triển lãm, hệ thống bảo vệ an toàn bên trong cùng của triển lãm là tốt nhất, hai người đi theo tôi xem một chuút."

Nói xong, Mã Bân đưa Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt vào bên trong.

Bên trong phòng triển lãm rất lớn, đí là vì dùng để triển lãm một số đồ vật cực kỳ quan trọng. Nó có hình tứ phương, bên trong trống trơn, trong suốt, người tới xem có thể nhìn thấy vật phẩm ở bên trong, chỉ là không biết cái hộp trong suốt này làm bằng gì, có chắc chắn không?

Mã Bân chỉ vào bên trong hộp triển lãm mà cao hứng nói:

"Cái võ trong suốt này là kính thủy tinh chịu lực cao mà sản xuất, đã qua kiểm nghiệm thực tế, dùng búa và đạn bắn cũng không thủng, hơn nữa dù dùng lựu đạn nổ cũng không sao. Hơn nữa bên trong còn có hệ thống báo động, nếu bị bên ngoài tập kích, nó sẽ kêu lên báo động."

Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua hộp triển lãm, nói: "Vậy kính tây thì có phải là để bên trong này không?"

"Đúng vậy, chính là để ở đây, hai người chủ yếu là bảo vệ kính tây thi an toàn, còn những văn vật khác cũng không quá đáng giá, hơn nữa cũng có cảnh sát bảo vệ rồi, trộm nhỏ cũng không dám ăn trộm, mà trộm lớn thì lại không thèm để mắt tới đám đó." Mã Bân gật đầu, nói.

"Vậy kính tây thi cất vào có dễ dàng khi lấy ra không?" Trần Thiên Minh lại hỏi tiếp.

"Không dễ chút nào, hộp triển lãm này có hai chìa khóa mới mở được, tôi chuẩn bị cầm một chìa, một trong hai vị cầm một chiếc. Tôi nghĩ kính tây thi muốn lấy ra, vậy phải đến mười ngày sau mới được. Hai người chỉ cần canh kỹ nơi này suốt 24 giờ, không để người ta trộm là được." Mã Bân nói.

Từ lần trước bị tập kích, hắn cũng không dám mang kính tây thi bên người, cho nên, hay là cứ để đám người Trần Thiên Minh bảo vệ đi.

"Ông đem chìa khóa kia đưa cho dương quế anh đi, tôi phụ trách trông

nom kính tây thi này là được rồi."
Trần Thiên Minh nhìn qua hai lỗ khóa

ở hộp triển lãm, đó đều do thép tạo thành, nếu đạo tặc dùng hàn điện,

vậy chỉ vài phút là mở được. Chẳng qua, nếu đạo tặc chạm vào, sẽ phát

ra tiếng động, không đến vài phút, cảnh sát sẽ chạy đến rồi.

"Được, tôi đến lúc đó sẽ đưa chìa khóa cho đội trưởng Dương." Mã Bân gật đầu, nói.

"Mã đổng, tôi muốn nghe một chút về việc an bài bảo vệ kính tây thi của ông." Trần Thiên Minh lại hỏi Mã Bân.

Mã Bân lắc đầu, nói: "Tôi không biết việc này, anh cùng đội trưởng Dương thương lượng là được. Tôi không quan tâm là làm thế nào, chỉ cần không để kính tây thi của tôi bị trộm mất là được."

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói với Dương Quế Nguyệt: "Dương Quế

Nguyệt, tôi có thể nói một chút về an bài của tôi không?"


Dương Quế Nguyệt nói: "Anh nói một chút nghe xem."

Dương Quế Nguyệt biết lúc này không phải là lúc để đối chọi với Trần Thiên Minh, từ lúc tỷ thí xong đến giờ, Trần Thiên Minh cùng thủ hạ đều có võ công rất cao.

Trong đội hình cảnh, chỉ có mình nàng có võ công, cho nên, nếu chỉ dựa vào mình nàng, nếu như đạo tặc mạnh mẽ mà nói, vậy thì nàng không ứng phó được, thôi cứ nghe Trần Thiên Minh nói vậy.

Trần Thiên Minh dừng lại một chút, nói: "Lúc chúng tôi nhận nhiệm vụ bảo vệ này, chúng tôi cũng thu được một số tin tức, người có chủ ý với kính tây thi này cũng không ít đâu."

"Đúng, đúng, tôi lần đầu tiên đến cũng bị theo dõi, những người đó võ công rất cao, đám bảo tiêu trước kia của tôi chỉ thoáng cái là bị đánh ngã, cho nên, tôi mới mời mấy bảo tiêu có võ công này."

Mã Bân nghe Trần Thiên Minh nói vậy, ông ta vội gật đầu, liên tục nói.

"Bên trong đám đạo tặc đó, có rất nhiều người võ công cao cường, ngay cả cao thủ đạo tặc nước ngoài cũng có." Trần Thiên Minh nói.

Bởi vì không có chứng cứ trước, vì thế hắn không nói đến chuyện Ma Môn và Mộc Nhật quốc tham gia. Vì thế, hắn chỉ nói qua loa một chút, để Dương Quế

Nguyệt và Mã Bân chuẩn bị tâm lý.

"Cái gì? Ngay cả người nước ngoài cũng muốn cướp kính tây thi sao?"

Mã Bân nghe mà hoảng, xem ra lần này mình mời đúng người rồi, nếu không mà nói, bây thì bảo bối giá trị liên thành này sẽ bị trộm mất rồi.

"Đúng vậy, cho nên tôi mới cảm thấy công việc bảo vệ lần này vô cùng khó khăn." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Trần tiên sinh, anh phải cố gắng bảo vệ kính tây thi của tôi, nếu như nó bị trộm, công ty của tôi sẽ xong đời đó." Mã Bân sốt ruột nói.

Trần Thiên Minh cười cười, trịnh trọng nói: "Mã đổng, ông yên tâm, chúng tôi sẽ cố hết sức, chỉ có một câu thôi, chúng tôi còn, kính tây thi còn, tôi cảm đoan trong mười ngày này không để kính tây thi bị trộm mất."

"Vậy tốt quá, Trần tiên sinh." Mã Bân cao hứng nắm tay Trần Thiên Minh, liều mạng lắc.

"Tôi nói một chút an bài nhé." Trần Thiên Minh vội vàng rút tay từ trong tay Mã Bân ra, nói:

"Tôi mới xem rồi, đại sảnh triển lãm có hệ thống đóng khẩn cấp, mà bên trong hộp triển lãm cũng có hệ thống báo cảnh, ban ngày đạo tặc sẽ không dám tới. Buổi tối mới là trọng điểm hành động của bọn chúng, bởi vậy, an bài bảo an cũng thế, đạo tặc nếu muốn lén đem kính tây thi đi trong lúc triển lãm là rất khó. Đạo tặc muốn xuống ta, phỏng chừng là buổi tối sẽ tấn công mạnh mẽ, đánh ngã hết người bảo vệ, sau đó mới mạnh mẽ phá cái hộp triển lãm."

Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói rất có lý, nhưng mà nàng không phục nói:

"Nói như vậy, chúng ta ban ngày vô dụng sao?"

"Sao lại không làm gì?" Trần Thiên Minh cười nói:

"Tôi vừa rồi mới nói, chỉ là trọng điểm bảo vệ vào buổi tối. Đó là tôi nghĩ như vậy, ban ngày Dương Quế Nguyệt mang theo đội hình cảnh triển khai bảo vệ triển lãm, mặt khác tôi phái hai huynh đệ võ công cao đến giám sát đài triển lãm. Như vậy, chúng ta có thể yên tâm hơn một chút."

"Đêm thì sao?" Mã Bân nghe Trần Thiên Minh nói vậy, hiện giờ ông ta rất lo về buổi tối. Buổi tối thời gian rất dài, nếu như bảo vệ không tốt, vậy thì kính tây thi sẽ bốc hơi.

"Buổi tối tôi sẽ dẫn mấy huynh đệ đến trông nơi này." Trần Thiên Minh nói.

"Vài người?" Mã Bân cảm thấy lo lắng,

Tại sao Trần Thiên Minh không mang theo mười mấy hai mươi người đến đây bảo vệ chứ?

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ lo lắng của Mã Bân như vậy, hắn nói:

"Mã đổng, ông không biết gì về người luyện võ rồi, trong mắt chúng tôi, chỉ có võ công tốt mới quan trọng, nhiều người căn bản là vô ích. Tôi mang đến mấy huynh đệ, người nào cũng có thể tùy tiện đánh lại hai chục người. Nếu như đối phương đến có võ công cao cường, chúng ta gọi nhiều người đến có ích gì, cũng chỉ làm tổn hại tính mạng của bọn họ thôi. Ông không tin có thể hỏi Dương Quế Nguyệt một chút."

Trần Thiên Minh nhìn Dương Quế Nguyệt nói.

Dương Quế Nguyệt gật đầu với Mã Bân, tỏ vẻ Trần Thiên Minh nói đúng.

"Ồ, hóa ra là như vậy." Mã Bân nghe thấy thì đã hiểu.

Chẳng qua, ông ta vừa rồi nhìn thấy võ công của Trần Thiên Minh, mà Dương Quế Nguyệt cũng không đánh lại hắn, có hắn trông buổi tối, vậy thì mình cũng yên tâm nhiều.

"Ban đêm cảnh sát chúng tôi có cần đến không?" Dương Quế Nguyệt hỏi Trần Thiên Minh.

"Cần, buổi tối các người phải hai cảnh sát tới đây, ở ngoài cửa thì đỗ một chiếc xe cảnh sát, nếu như có tiểu tặc, bọn chúng cũng không dám vào. Nhưng mà nếu như kẻ trộm có dũng khi tiến vào, cảnh sát không được đối phó, cô đừng để cảnh sát tiến vào, để tránh bị tổn thương nhân mạng." Trần Thiên Minh nhìn Dương Quế Nguyệt nói.

Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng biết là hắn nói

có đạo lý, đạo tặc võ công cao cường, dù là nổ súng cũng không trúng bọn kia. Vì thế, nàng gật đầu, nói:

"Được, cứ như vậy, chúng tôi chủ yếu quản ban ngày, các anh quản ban đêm."

Trần Thiên Minh võ công lợi hại hơn mình, nếu như thủ hạ của hắn cùng hắn đều không chống đỡ được, vậy thì mình lại càng không thể rồi.

"Mã đổng, ngày mai tôi sẽ mang theo mười mấy huynh đệ đến đây, để mọi

người xem xét địa hình trước, đến lúc đó ông chuẩn bị thẻ bảo vệ để phát cho bọn họ. Chẳng qua, tôi nói trước ở chỗ này, mười mấy ngày này ngoài trừ ông ra, chúng tôi sẽ không để bất cứ ai tiến đến lấy kính tây thi."


Vì không để người khác giả mạo, cho nên Trần Thiên Minh chỉ nhận thức Mã Bân, không nhận người khác.

Mã Bân cao hứng gật đầu, nói: "Cái này tốt, mặc kệ là vợ hay tình nhân của tôi, mọi người cũng không được cho họ lấy."

Mã Bân đột nhiên phát hiện mình lỡ mồm, vì thế ông ta vội bịt lại.

"Được, có lời này của ông là được. Vì thế, coi như là người khác có cầm chìa khóa tới, chúng tôi cũng không để họ mở."

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy đây cũng là một mấu chốt, nếu có người cầm chìa khóa trộm được của Mã Bân và của Dương Quế Nguyệt đến để mở lấy kính tây thi, vậy thì rất phiền. Cho nên, hắn cần nói trước, trừ Mã Bân ra, không để người khác lấy kính tây thi.

"Có mọi người ở đây, tôi yên tâm nhiều rồi. Trần tiên sinh, Dương đội trưởng, tôi mời các người một bữa cơm, có được không?"

Mã Bân cũng không quên kéo gần quan hệ với Trần Thiên Minh và Dương Quế Nguyệt một chút, để cho bọn họ mười ngày này bảo vệ tốt kính tây thi.

"Không cần, Mã đổng, tôi không muốn ăn cơm với người lớn lên làm người khác thấy ghét." Dương Quế Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.

Mặc dù nàng về mặt võ công không đối phó được Trần Thiên Minh, nhưng

nàng có thể chiếm thượng phong trên phương diện miệng lữơi.

"Tôi sao?"

Mã Bân không nhìn thấy Dương Quế Nguyệt liếc nhìn Trần Thiên Minh, ông ta còn tưởng là Dương Quế Nguyệt không thích mình, vì thế khuôn mặt béo cũng đỏ lên.

"Ôi, Mã đổng, phụ nữ như nàng ta chính là như vậy, không có gì cũng thích đả kích người khác, ông không cần cùng nàng ta so đo, đại nhân đứng chấp tiểu nhân!" Trần Thiên Minh cười nói tiếp:

"Mã đổng, chúng tôi về chuẩn bị một chút, không kịp dùng bữa cơm với ông rồi."

Nói xong, hắn mang theo Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh rời đi.

"Trần Thiên Minh, tôi nói là anh đấy."

Dương Quế Nguyệt chỉ vào bóng lưng Trần Thiên Minh mà mắng.

Nhưng mà Trần Thiên Minh hình như không nghe thấy, hắn tiếp tục dẫn hai người Lâm Quốc đi ra ngòai.

Kỳ thật, Trần Thiên Minh cũng nghe thấy, chẳng qua là hắn hiện giờ mặc kệ Dương Quế Nguyệt, hắn muốn về an bài thật tốt. Lâm Quốc, Trương Ngạn

Thanh, Tiểu Tô, chia ra làm một người canh ban ngày ngày, hai người canh ban đêm, thỉnh thoảng thay phiến môt chút.

Mà Chiêm Ỷ cùng Ngô Tổ Kiệt cũng tách ra, một người canh ban ngày, một người canh ban đêm. Ban ngày còn phái thêm hai huynh đệ nữa canh cùng, có bốn người như vậy, bảo vệ cũng tốt hơn.

Buổi tối, gọi thêm sáu huynh đệ đến hỗ trợ, như vậy, mình cùng Trương Ngạn Thanh và Tiểu Tô hẳn là có thể đối phó với đám đạo tặc rồi. Ban ngày, mình cũng đến nhìn triển lãm, như vậy lại càng thêm an toàn.