Lưu Manh Lão Sư

Chương 300: Giúp người làm niềm vui




Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ ăn điểm tâm xong, hắn bắt đầu giúp nàng đắp thuốc. Hiện tại hắn phát hiện chân nàng đã bớt sưng hơn ngày hôm qua rất nhiều, đây chính là tác dụng chữa thương của chân khí. Nghĩ tới đây Trần Thiên Minh tiếp tục dùng chân khí giúp Tiểu Trữ chữa thương.

"Được rồi, giờ em cảm thấy thế nào?"

Trần Thiên Minh quan tâm hỏi nàng, lại vừa dùng chân khí nhẹ nhàng xoa bóp, Tiểu Trữ hẳn là cảm thấy tốt hơn.

"Uhm, cảm giác rất thoải mái," Tiểu Trữ gật đầu, nói.

"Chân của em như vậy, xem ra nên xin nghỉ làm đi." Trần Thiên Minh nói.

"Em không muốn làm ở công ty Thái Đông Phong nữa, hiện tại lại vừa đúng

lúc. Anh giúp em lấy điện thoại trên bàn được không?"
Tiểu Trữ hỏi.

Trần Thiên Minh nghe Tiểu Trữ nói như vậy, vội vàng đi tới bên bàn đem điện thoại đưa cho nàng.

"Alo, Thái học huynh phải không? Em là Tiểu Trữ đây." Tiểu Trữ nói.

"À, Tiểu Trữ hả, anh trong khoảng thời gian này tương đối bận, không có thời gian gặp em, bữa trưa hôm nay anh mời, được không?"

Thái Đông Phong vừa nghe Tiểu Trữ gọi, vội vàng nói.

"Không được rồi, Thái học huynh, nhà của em có chút việc em muốn trở về, nên có thể sẽ không đi thực tập được." Tiểu Trữ cố ý nói.

"Nhà em có chuyện sao? Có cần anh giúp gì không?"Thái Đông Phong lấy lòng.

"Không cần đâu, cũng chẳn có việc gì quan trọng cả." Tiểu Trữ nói.

"Vậy chờ khi xử lý xong chuyện trong nhà, trở lại công ty nhé, cửa công ty anh lúc nào cũng mở rộng đón em đó."

Thái Đông Phong trong khoảng thời gian này bởi vì vướng chuyện ma túy, không có nhiều thời gian đi tìm Tiểu Trữ.

"Chuyện đó nói sau đi, Thái học huynh, em còn ta có việc, cứ như vậy nhé. Hẹn gặp lại." Tiểu Trữ nói xong liền cúp điện thoại.

Trần Thiên Minh nghe vậy khó hiểu đối với Tiểu Trữ nói: "Trong nhà của em có việc sao?"

Tiểu Trữ lắc đầu, nói:"Đều không phải, chỉ là em không muốn gặp Thái Đông Phong, vì vậy nên mượn cớ không đi tới công ty của hắn. Khi chân em khỏi rồi, còn muốn tìm công tác để tiếp tục thực tập, bây giờ trở về huyện J, chuyện trong nhà cũng không có gì."

Nghe Tiểu Trữ nói như vậy, Trần Thiên Minh đầu tiên muốn để Tiểu Trữ đến công ty hắn, thế nhưng công ty của hắn lại không giống với công ty bình thường. Rất nguy hiểm, hơn nữa Trương Lệ Linh ở trong công ty cũng không có việc để làm, Tiểu Trữ đi đến đó cũng chỉ như đi chơi mà thôi, Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, sau đó bỏ ý định này trong đầu.

"Em muốn làm việc gì, anh sẽ giúp em."

Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ đến mình có quan hệ rất tốt với Chung Hướng Lượng, nếu như mình tìm hắn nhờ, chắc không có vấn đề gì.

"Em có học Trung văn, công việc văn thư có thể làm, đồng thời cũng có thể thiết kế nữa." Tiểu Trữ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

"Yêu cầu của em không cao chỉ cần có công việc để làm, rèn đúc bản thân một chút, chỉ là thực tập cũng không phải công tác chính thức."

"Vậy được, anh sẽ giúp em lưu ý một chút." Trần Thiên Minh nói.

"Cám ơn anh, Trần Thiên Minh." Tiểu Trữ nói.

"Không cần cám ơn, Mạc Dật Trữ."

Trần Thiên Minh cố ý nói như vậy, Tiểu Trữ luôn gọi cả họ lẫn tên hắn, hắn nghe xong trong lòng rất khó chịu.

Tiểu Trữ nghe Trần Thiên Minh gọi nàng như vậy, mắt trắng dã liếc hắn, nói:

"Anh, anh sao lại gọi em như vậy? Gọi cả họ lẫn tên, khó nghe chết."

"Không phải em cũng gọi anh như vậy sao? Gọi cả họ lẫn tên, anh nghe xong cảm thấy rất khó chịu."

Trần Thiên Minh cũng học ngữ khí của nàng nói.

"Vậy, em nên gọi anh như thế nào?" Tiểu Trữ hỏi hắn.

"Tùy tiện, thế nhưng không thể gọi cả họ tên, khó nghe lắm." Trần Thiên Minh nói.

Tiểu Trữ suy nghĩ một chút sau đó nghiêng nghiêng người đối với Trần Thiên Minh nói:

" Nếu không sau này em gọi anh là chim nhỏ nhé, ai bảo anh thích có thêm hai cái cánh." Tiểu Trữ nói xong nhịn không được lại ôm bụng cười.

"Được, em dám trêu anh, sau này sẽ gọi em là sâu nhỏ anh đây là chim nhỏ chuyên ăn sâu nhỏ như em, ha ha,"

Trần Thiên Minh thấy mình chiếm được tiện nghi bèn cười lớn.

"Hừ, anh khi dễ người ta, em, em không thèm để ý tới anh nữa"

Tiểu Trữ mắt trắng dã liếc Trần Thiên Minh, gắt giọng nói. Hiện tại trong lòng

của nàng đối với Trần Thiên Minh tình cảm càng ngày càng sâu sắc, bởi vậy nàng có thể làm nũng trước mặt hắn.

"Trời ạ, có người gọi anh là chim nhỏ thì được, mà anh gọi người đó là sâu nhỏ không được, là sao, chỉ cho quan quân đốt lửa, mà không cho nhân dân thắp đèn, cái này còn là công lý sao?

Trần Thiên Minh vẻ mặt đau khổ nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình nói.

"
Tay anh còn đau không?" Tiểu Trữ hỏi.

"
Ổn rồi, hôm qua được em yêu thương chăm sóc, sáng sớm ngày hôm nay đã

không sao rồi." Trần Thiên Minh mặt dày nói.

Hiện tại hắn càng ngày càng tiếp cận gần Tiểu Trữ, vì vậy hắn phát huy hết tất cả tài ăn nói của mình để lấy lòng Tiểu Trữ.

"
Ai đối với anh yêu thương chăm sóc?"

Tiểu Trữ cẩn thận nhìn cánh tay Trần Thiên Minh, phát hiện thật không có sao, lúc này mới an tâm.

"
Vậy gọi em là Tiểu Trữ, còn anh là Thiên Minh, được không?" Trần Thiên Minh hỏi.

"
Được, chúng ta sau này cứ như vậy mà gọi." Khuôn mặt Tiểu Trữ hơi đỏ lên.

"
Tiểu Trữ, em nghe xem, Trữ và Minh, gieo vần hợp cỡ nào, xứng đôi cỡ nào nha!"

Trần Thiên Minh kêu lên, tự nhiên phát hiện Trữ và Minh nguyên âm là giống nhau, không tự chủ được vui vẻ kêu lên, xem ra tên hắn và Tiểu Trữ rất có đạo vợ chồng nha!

"
Đi chết đi, ai cùng với tên của anh có nghĩa vợ chồng." Tiểu Trữ nghe hắn nói như vậy, nàng xấu hổ liền cầm gậy đuổi hắn.

"
Tha mạng a, đại nhân, tiểu nhân sau này không dám như thế nữa."

Trần Thiên Minh thấy nàng giơ lên cái gậy làm móc quần áo, cố ý kêu lên.

"
Xem anh còn dám nói bậy nữa hay không?" Tiểu Trữ dùng đầu gậy chỉ vào

Trần Thiên Minh, đỏ mặt nói.

Trần Thiên Minh, hắn càng ngày càng nói bậy, cũng dám nói mình cùng hắn có tình nghĩa vợ chồng, nếu như không dạy bảo một chút, sau này khó có thể bảo đảm hắn không nói lung tung nữa.

"
Không dám nữa, tiểu nhân không dám nữa, sau này nếu không được sự đồng

ý của em, anh tuyệt đối sẽ không nói, tuyệt đối không nói. "

Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, hiện giờ Tiểu Trữ đang nổi giận, hắn cũng không dám trêu nàng nữa. Hơn nữa hiện tại chân nàng đang bị đau, muốn đánh mình cũng không có khả năng.

"
Cái gì mà được sự đồng ý?" Tiểu Trữ lại càng tức giận.

"
Ý của anh là, em đồng ý để anh nói, anh mới dám nói, nếu không đồng ý,

sẽ kiên quyết, tuyệt đối, đánh chết anh cũng không nói." Trần Thiên Minh vỗ ngực nói.

"
Coi như anh biết điều, xem ra vừa nãy anh giúp em bôi thuốc, nên tạm tha cho anh."

Tiểu Trữ thấy Trần Thiên Minh có thái độ nhận sai, nàng tỏ ra hài lòng cũng bỏ qua cho hắn.

Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Tiểu Trữ phát hiện quần áo của nàng vẫn là bộ hôm qua, chắc tại chân bị thương nên không thể tắm rửa thay quần áo.

Tiểu Trữ vốn đang xem TV trong lúc vô ý phát hiện Trần Thiên Minh đang

nhìn nàng, trong lòng nàng có phần vui vẻ lại có điểm tức giận,

"
Anh, anh nhìn cái gì vậy?"

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ phát hiện mình đang nhìn lén nên vội vàng

cười đối với nàng nói:

"
Anh đang nhìn bộ quần áo của em thật đẹp, không biết mua ở nơi nào, quần áo do em mặc đúng là dệt hoa trên gấm, khiến em càng đẹp hơn nha."

Ôi, mặc áo bó sát người khiến bộ ngực Tiểu Trữ nhô lên như bán cầu đặc biệt làm cho người ta thèm khát, đồng thời cổ áo lại rộng thùng thình, đáng tiếc chính là mình không thể đứng bên giường để xem cho kĩ.

Nhìn một chút nhũ ở giữa hai cái rãnh kia. Thật là đáng tiếc thực ra ngày hôm qua mình có rất nhiều cơ hội để xem, thế nhưng do vội vàng chăm sóc nàng, lại không có chú ý đến.

"
Cái gì mà quần áo đẹp, đây đều là bộ ngày hôm qua mà, ngày hôm qua ra

đầy mồ hôi vẫn còn chưa tắm, hiện giờ ở trên người hôi rình à."

Tiểu Trữ vừa nói vừa sốt ruột, đêm qua nàng đã nghĩ muốn thay đồ, nhưng là chân lại bị thương không đi được, vì thế căn bản không có biện pháp đi tắm, đến cả lau chùi thân thể mình cũng không làm được.

Đột nhiên nàng liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, suy nghĩ một chút khẽ cắn môi đối với hắn nói:

"
Thiên, Thiên Minh, anh có thể giúp em được không?"

Nói xong, khuôn mặt đỏ bừng lên.

"
Được, tuyệt đối không có vấn đề, chỉ cần là lời Tiểu Trữ nói, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, anh cũng không chối từ."

Trần Thiên Minh lại bắt đầu vỗ ngực. Hắn phát hiện trong khoảng thời gian này mình vỗ ngực rất nhiều, nếu như không phải mình luyện võ công, có lẽ đã sớm bị nội thương rồi.

"
Không có nghiêm trọng thế chứ, em chỉ muốn anh đi pha hộ một chậu nước

thôi mà, cả người đầy mồ hôi, bẩn chết, em, em chỉ muốn lau qua thân thể thôi, "

Tiểu Trữ nói đến đây, khuôn mặt lại đỏ như trái cà chua.

"
Giúp em múc nước để lau qua thân thể?"

Trần Thiên Minh hoài nghi lỗ tai của mình nghĩ không ra Tiểu Trữ nhờ mình làm chuyện như vậy, thực ra mình cũng không phải là "
Giúp người làm niềm vui" cho dù Tiểu Trữ gọi hắn tới giúp nàng lau thân thể, mình cũng sẽ không chút do dự đáp ứng.

"
Nếu anh không muốn thì thôi vậy."

Tiểu Trữ thấy hắn hình như hơi do dự, nàng có phần thất vọng nói. Nếu như không phải ngày hôm qua đổ quá nhiều mồ hôi, hiện tại cảm giác cả người khó chịu, nàng cũng không muốn làm cho để cho một người đàn ông giúp mình làm chuyện như vậy!

"
Nguyện ý, anh sao lại không muốn chứ? Anh chỉ cảm thấy khó hiểu là chuyện nhỏ như vậy, mà em làm cứ như là chuyện lớn lắm không bằng."

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Ài, sao Tiểu Trữ không nhờ thêm làm chút chuyện tình khác nhỉ? Ví dụ như giúp nàng lau thân thể một chút, cho dù giúp nàng tắm, mình cũng cam tâm tình nguyện mà.

"
Vậy chuyện này làm phiền anh rồi, chậu rửa mặt ở buồng vệ sinh, khăn mặt màu hồng đó, em muốn nước ấm."

Tiểu Trữ đỏ mặt cúi đầu nói.

"
Tuân lệnh, bảo đảm sẽ hoàn toàn nhiệm vụ."

Trần Thiên Minh vui vẻ chạy tới buồng vệ sinh, bây giờ để tiết kiệm phòng ở, đa số buồng vệ sinh làm liền với phòng tắm.

Hắn vào buồng vệ sinh sau đó mở vòi nước nóng điều chỉnh nhiệt độ, bởi vì hiện tại khí trời còn nóng, hắn cũng không có để nhiệt độ cao. Khi thấy nước đã vừa, Trần Thiên Minh đem chậu đặt trên mặt đất, mở vòi hoa sen ra, không có việc gì khiến hắn buồn chán hơn là quan sát buồng vệ sinh.

Đột nhiên ánh mắt của hắn sáng ngời bởi vì phía trước trên giá treo, trên đó có một cái nịt ngực cùng quần lót, không cần hỏi cũng biết là đồ của Tiểu Trữ.

Nghĩ đó là nội y của Tiểu Trữ, Trần Thiên Minh hưng phấn không thôi, nịt ngực màu vàng nhạt, viền có thêu ren như đóa hoa nhỏ, dây lưng là loại móc. Quần lót lại là màu hồng, hình như làm bằng tơ tằm, nếu như để nàng mặc vào, nhất định có thể thấy loáng thoáng bãi cỏ bên trong.

Trần Thiên Minh nghĩ nếu như Tiểu Trữ mặc như vậy cho mình xem, nhất

định sảng khoái muốn chết, chỉ đáng tiếc là, mình lại chưa có diễm phúc đó. Nghĩ tới đây phía dưới hắn lại cứng lên.

"
Thiên Minh, xong chưa?"

Tiểu Trữ thấy hắn ở trong lâu như vậy mà chưa có đi ra, sốt ruột lên tiếng hỏi.

"
Được rồi." Trần Thiên Minh vội vàng trả lời.

Hắn vừa nhìn xuống, trời ạ chậu rửa mặt nước không biết từ lúc nào tràn lai láng ra ngoài, tự trách mình suy nghĩ vẩn vơ. Hắn vội vàng đóng khóa vòi nước lại, nhúng tay kiểm tra nhiệt độ một lần nữa sau đó bê chậu nước cùng khăn tắm màu hồng đi ra.