Lưu Manh Lão Sư

Chương 292: Thầy ơi, em sợ




"Tiểu Hồng, anh đi tắm trước đây, em cứ xem TV nha."

Trần Thiên Minh cầm lấy áo quần của mình, nói với Tiểu Hồng. Đã đi dạo suốt cả một người nên cả người hắn rất bẩn, cho nên, hắn muốn tắm rửa để thân thể nhẹ nhàng thoải mái một chút.

"Dạ." Tiểu Hồng vừa xem TV vừa gật đầu.

Trần Thiên Minh tắm rửa xong thấy toàn thân khoan khoái dễ chiu, hắn thấy Tiểu Hồng vẫn đang xem TV, nói với nàng:

"Tiểu Hồng, em có muốn tắm không? Anh đưa cho em một chiếc khăn mặt mới."

"Được, em cũng muốn tắm một cái, toàn thân em đầy mồ hôi, thầy, anh

không cần đưa cho em khăn tắm đâu, trong túi xách của em có đem theo."


Tiểu Hồng cười nói.

Cô gái nào cũng như nhau đi ra ngoài đều mang theo túi xách và vân vân, Tiểu Hồng cũng không ngoại lệ.

"Được, em đi tắm đi." Trần Thiên Minh gật đầu, nói.

Tiểu Hồng sau khi lấy từ trong túi xách ra vài thứ, liền cúi đầu bước vào phòng tắm. Khoảng hơn mười hai phút trôi qua, Tiểu Hồng cúi đầu bước ra, làm con mắt Trần Thiên Minh liền sáng bừng lên.

Chỉ thấy Tiểu Hồng mặc một bộ đồ ngủ trong phim hoạt họa hình chữ T, bộ

áo quần của Tiểu Hồng dài ngang đầu gối, làm lộ một đôi chân nhỏ nhắn tinh trắng nõn nà, loại áo ngủ này Trần Thiên Minh mới chỉ thấy trên TV, chưa từng nhìn thấy ngoài đời.

Dựa vào thứ nhìn thấy, hiện giờ Tiểu Hồng đang mặc nịt ngực và quần lót, bên ngoài chỉ dùng một chiếc áo ngủ mong thật dài ngang đầu gối. Chiếc áo T-shirt bao bọc cơ thể của nàng lại, nhìn bộ áo quần này của Tiểu Hồng, Trần Thiên Minh không khỏi nhìn đến ngây người, hắn không thể không nuốt nước bọt vài lần, thở gấp.

Hiện giờ Trần Thiên Minh có phần muốn tự tay mò vào trong chiếc áo ngủ

dài chữ T của nàng. Bởi vì loại áo quần này chính là loại hấp dẫn đàn ông nhất, loại vừa kín vừa hở, lại không thể được bên trong chiếc quần lót, thực sự làm phải ham muốn, nhiều ý nghĩ lung tung.

"Thầy… thầy ơi, anh sao vậy?" Tiểu Hồng xấu hổ nhìn Trần Thiên Minh, nàng nở nụ cười nói.

"Không, không có gì."

Trần Thiên Minh vội vàng thu hồi ánh mắt của hắn,

xấu hổ nói. Mình sao có thể như vậy chứ, Tiểu Hồng còn nhỏ mà?

"Chúng ta xem TV một lúc đã, rồi ngủ sau!"

Tiểu Hồng nói xong, liền

ngồi ở bên cạnh của Trần Thiên Minh, ôm lấy cánh tay hắn, ngồi xem TV.

Trần Thiên Minh hiện giờ nào có tâm trạng xem TV chứ, bởi vì ở bên cạnh từ trên cơ thể của Tiểu Hồng đang tỏa ra mùi thơm khi vừa tắm xong, mùi hương này nhè nhẹ, khiến tâm hồn Trần Thiên Minh như đang say.

Đặc biệt muốn chết là Tiểu Hồng làm như vô ý, lại như cố ý dùng bộ ngực của nàng tựa vào cánh tay Trần Thiên Minh, làm hắn không biết làm sao cho đúng?

Bởi vì ngực mềm mại của Tiểu Hồng cứ cọ cọ vào tay hắn, bởi vì vừa tắm rửa xong không lâu nên phía dưới không có hưng phấn, giờ lại bị Tiểu Hồng kích thích làm hưng phấn trỗi dậy. Trần Thiên Minh muốn chuyên tâm xem TV, thế nhưng đâu xem cái gì nổi, bởi giờ tâm trí hắn đã hoàn toàn bị bộ ngực mềm mại của Tiểu Hồng chiếm lĩnh.

"Thầy ơi, mười giờ rồi, em muốn đi ngủ." Tiểu Hồng đỏ mặt nhìn Trần Thiên Minh nói.

"Mười, mười giờ?"

Trần Thiên Minh nhìn xem đồng hồ, đúng thật là mười giờ, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, trong lòng mình lại rất mâu thuẫn, cho nên cũng không chú ý xem TV.

"Vậy em đi ngủ đi, em vào phòng anh mà ngủ, anh ngủ ở đây."

"Vậy cũng được."

Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, có chút thất vọng bước vào phòng của Trần Thiên Minh, trước khi đi vẫn lưu luyến liếc mắt với Trần Thiên Minh.

Ôi, ta cũng không muốn thế, nhưng em còn nhỏ quá! Trần Thiên Minh lén nhìn theo Tiểu Hồng. Tiểu Hồng giờ càng ngày càng mê người, hình như sắc

nhanh đến lúc để xxx, điều này làm cho tâm trí hắn với Tiểu Hồng thêm bức bối.

Trần Thiên Minh tắt TV xong, liền nằm lên sô pha ngủ. Dù sao cũng đã từng một lần ngủ trên sô pha, hình như giờ cũng có hơi quen.

"Thầy ơi, em sợ."

Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Trần Thiên Minh, dọa hắn nhảy dựng. Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Hồng đáng thương đang đứng ở bên cạnh hắn.

"Sao vậy? Tiểu Hồng."

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng hỏi Tiểu Hồng, chắc chắn bên trong không có chuột, sao cô ấy lại sợ chứ?

"Em sợ ngủ một mình." Tiểu Hồng cúi đầu, nói khẽ.

"Trước kia không phải em đều ngủ một mình sao? Sao lại sợ chứ?" Trần Thiên Minh khó hiểu nói.

Tiểu Hồng lắc đầu, đáp: "Trước đây em ngủ ở trong ký túc xá, một phòng

có rất nhiều bạn học, giờ ở đây thì khác, trong phòng chỉ có một mình

em."


Trần Thiên Minh cười, nói: "Không phải anh ngủ ở bên ngoài phòng em ngủ sao? Em sợ cái gì, nhát gan quá đi."

"Sao em có thể trêu chọc người ta chứ? Em không đùa đâu đó." Tiểu Hồng

phụng phiu, không nghe theo nói:

"Thầy ở bên ngoài, cũng không ngủ ở chung một phòng với em, em vẫn sợ."

"Anh cũng không có cách nào khác, phòng anh chỉ có cái giường đó, hơn

nữa sao anh có thể ngủ cùng em trong phòng chứ?"
Trần Thiên Minh lắc

đầu, nói.

"Anh ngại gì chứ, thầy, thầy về phòng với em, được không?" Tiểu Hồng cầu xin Trần Thiên Minh.

"Không được, vậy sao được?" Trần Thiên Minh lắc lắc đầu mình, nói.

"Vậy em không ngủ nữa, em ngồi ở đây."

Tiểu Hồng nhìn xung quanh ghế một chút, liền ngồi xuống nói.

Trần Thiên Minh vừa thấy Tiểu Hồng ngồi xuống ngủ ở bên cạnh mình, nghĩ

thầm:

'' Đây là chuyện gì chứ? Không bằng mình ngồi, để Tiểu Hồng ngủ.

Nhưng nghĩ đến Tiểu Hồng ngủ trên sô pha, lòng mình lại thấy không

thoải mái.

"Tiểu Hồng, em đừng như vậy, mau về ngủ đi!"

"Em cũng rất mệt mỏi, nhưng em ngủ ở trong phòng một mình, em sợ lắm."

Tiểu Hồng vuốt ngực mình, lộ ra dáng vẻ sợ hãi.

"Được, anh vào nhìn em ngủ, chúng ta vào trong phòng đi."

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nghĩ đến hắn bồi Tiểu Hồng ngủ, hắn ngồi ở bên giường nhìn cô ấy ngủ, sau đó lại quay về sô pha ngủ. Nghĩ tới đây, trong lòng Trần Thiên Minh vui vẻ, rốt cục tìm được biện pháp giải

quyết rồi.

"Dạ, thầy đối với em thật tốt." Tiểu Hồng đỏ mặt, lén cười thầm.

Trần Thiên Minh mang theo Tiểu Hồng trở lại phòng mình, sau đó để nàng

nằm lên trên giường mình, đắp chăn cho nàng, tiếp đó ngồi lên mép giường.

Lát sau, Tiểu Hồng nói: "Thầy, anh mệt không?"

"Không, mệt gì đâu." Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.

Hắn có thể không mệt sao? Cả ngày cả đêm hôm này toàn đi phố chợ chơi đùa, lúc đầu còn chưa cảm thấy gì, giờ nhìn lên giường mình, thì có chút cảm giác buồn ngủ.

"Anh cũng nằm xuống ngủ đi, thầy." Tiểu Hồng nói khẽ với Trần Thiên Minh.

Nàng thấy kế hoạch của mình đang từng bước được thực thi thành công, trong lòng thực sự vui vẻ.

"Không, em ngủ đi, em không phải mệt sao?" Trần Thiên Minh nói.

"Em mệt, nhưng em nhìn thấy như vậy, em đau lòng ngủ không được. Anh

không ngủ, em cũng không ngủ."


Tiểu Hồng đột nhiên đứng dậy, nói với Trần Thiên Minh.

"Em sao có thể như vậy chứ, nhanh một chút ngủ đi, nghe lời, ngoan."

Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng như vậy, yêu thương nói với nàng.

"Anh không ngủ, em cũng không ngủ." Tiểu Hồng lắc đầu, nói.

"Vậy sao được chứ? Chúng ta ngủ trên một giường?"

Trần Thiên Minh liều mạng nói với nàng. Nói thật, trong lòng hắn không phải không muốn, mà là không thể muốn!

"Có cái gì không được chứ, cơ thể của em đều bị anh nhìn thấy hết rồi, em đã là người của anh rồi."

Tiểu Hồng nói xong, mắc cỡ dùng tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, không dám ngẩng đầu lên.

"Cái, cái này…" Trần Thiên Minh không nói gì nữa,

Tiểu Hồng nói không phải không có đạo lý, nhưng trong lòng hắn cảm thấy làm như vậy là sao! Hơn nữa, ngủ cạnh một cô gái đẹp, vậy mình sao có thể khống chế được bản thân chứ.

"Anh sợ anh không khống chế được bản thân."

"Em cũng không bắt anh phải khống chế làm gì, còn em đã là người của anh, anh muốn làm gì cứ làm thế ấy."

Tiểu Hồng nói xong, lại vội vàng cúi đầu xuống, lúc này, hình như đầu nàng lại càng cúi xuống thấp thêm nữa.

"Em nhanh ngủ đi, ngoan." Trần Thiên Minh nói.

"Không, anh không ngủ cùng với em, em sẽ không ngủ." Tiểu Hồng kiên quyết nói với Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hắn biết tính của Tiểu Hồng có lúc rất ngang ngạnh, nếu như mình không đồng ý, nàng nhất định không chịu ngủ.

Ôi, quên đi, ngủ chung thì ngủ chung, dù sao mình cũng không phải làm gì. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh gật đầu, đáp:

"Ừm, em nhanh ngủ đi!"

Nói xong, hắn nằm nhanh xuống giường, đồng thời ngủ ở ngay sát mép giường.

Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh đã chịu nằm xuống ngủ, nằm cũng vui vẻ nằm xuống.

Một lúc sau, Trần Thiên Minh cảm thấy một cánh tay nhỏ bé đang ôm lấy mình, không cần đoán, nhất định là Tiểu Hồng.

"Tiểu Hồng, sao em lại thế chứ, nhanh một chút ngủ đi!"

"Em sợ, em muốn ôm anh ngủ, như vậy trong lòng em mới không sợ." Tiểu

Hồng nói khẽ.

Lúc nàng ôm lấy Trần Thiên Minh, lòng nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, đây là nguyện vọng từ lâu của nàng, có thể ôm Trần Thiên Minh ngủ trên cùng một giường, thật vô cùng hạnh phúc.

"Vậy cũng được, em nhanh ngủ đi."

Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành phải gật đầu, nói. Hiện giờ Tiểu Hồng đã rất cương quyết, nếu như không đáp ứng, nàng sẽ không chịu. Hơn nữa, chờ khi nàng ngủ, mình kéo tay nàng ra, vậy là được rồi mà?

"Dạ, thầy… anh thật tốt, ôm anh ngủ thật thoải mái, em muốn đi ngủ."

Tiểu Hồng xoay đầu dịu dàng nhìn Trần Thiên Minh cười, nói. Hiện giờ, nàng có hơi mệt mỏi, nàng muốn ngủ.

Nhìn nụ cười ngọt ngào trên môi Tiểu Hồng, ngực Trần Thiên Minh bỗng dưng khẽ động, cô bé này, hình như đặc biệt dễ thỏa mãn. Đối diện với Tiểu Hồng, Trần Thiên Minh không thể tìm ra lý luận gì cho bản thân: Cự tuyệt cô ấy, chỉ cần mình kiên trì một đạo phòng tuyến cuối cùng, vậy sẽ không có gì xảy ra cả.

Thế nhưng, đến lúc Trần Thiên Minh muốn rời giường, phát hiện Tiểu Hồng ôm hắn rất chặt, khi hắn muốn giật tay nàng ra, Tiểu Hồng hình như khẽ kêu lên một tiếng, hình như có chút sợ, sợ đến mức Trần Thiên Minh không dám nhúc nhích.

Nhưng mà hiện giờ Trần Thiên Minh đâu có ngủ được, bộ ngực mềm mại của

Tiểu Hồng cạ vào phía sau lưng hắn, đồng thời thân thể nàng cũng dán sát vào hắn, làm lòng hắn sản sinh sự hưng phấn.

Ôi, nếu như một người đàn ông nào được người con gái mình thích ôm như vậy, có thể ngủ được, hẳn sẽ không phải là đàn ông!

Quên đi, mình hãy đếm cừu đi! Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Một con cừu. hai con cừu, ba con cừu…"

Bừng bừng, đột nhiên Trần Thiên Minh phát hiện, tất cả những con cừu mình đang đếm đều biến thành màu đỏ nhạt khả ái…