Vị bác sĩ kia ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trần Thiên Minh nói: "Trần Thiên Minh, mày mạng lớn, Nhuyễn cốt đoạt hồn tán không thuốc chết mày, nhưng cuối cùng mày vẫn không thoát khỏi tay của tao." Hắn nói xong chầm chậm nâng bàn tay lên.
Sáng nay Thái Đông Phong nghe Diệp Đại Vĩ nói thấy hai người Trần Thiên Minh với Lương Thi Mạn ở ngoại ô, hắn liền cảm thấy không ổn, liền bảo Diệp Đại Vĩ phái người đến các bệnh viện điều tra, quả nhiên hắn tìm ra Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy Thái Đông Phong hạ độc thủ với mình, liền nắm chặt tay, chuẩn bị cùng hắn liều mạng. Nhưng có điều giờ hắn chỉ cảm thấy hai tay vô lực, làm sao có thể liều mạng với Thái Đông Phong, hắn lấy mạng mình thì có.
"Mày đứng yên, nhúc nhích là tao nổ súng." Phùng Hào cầm súng chỉa vào mặt Thái Đông Phong hét lớn.
"Mày dám bắn tao sao?" Thái Đông Phong cười híp mắt nói với Phùng Hào. Hắn thừa dịp Phùng Hào không chú ý, vung tay lên, một đạo kình phong đánh vào tay Phùng Hào.
"Ui chao!" Phùng Hào bị đánh vào tay làm rơi khẩu súng trên mặt đất, hắn cầm lấy tay té lên mặt đất kêu thảm. Xem ra, đạo kình phong của Thái Đông Phong đã làm Phùng Hào bị thương, lại bị thương không nhẹ.
Thái Đông Phong thấy thành quả của mình, Phùng Hào đã bị mình đánh tới như thế, hắn khinh miệt cười: "Cùi bắp mà cũng dám ngăn cản tao." Nói xong, xoay người đối diện Trần Thiên Minh, chuẩn bị hạ độc thủ.
"Đoàng." một tiếng, tiếng súng vang lên, thân hình Thái Đông Phong loạng choạng, máu trên người hắn không ngừng tuôn ra. Thì ra Phùng Hào đã nén cơn đau, nhặt súng lên bắn thẳng vào người Thái Đông Phong một phát, nhưng sau khi nổ sung hắn cũng không giữ nổi súng, nếu có thể đủ sức cầm súng bắn phát thứ hai, có thể đạ hạ được Thái Đông Phong.
Thái Đông Phong cố bóp mạnh cánh tay trái bị thương, tay phải vận khí xuất chưởng, đánh vào đầu Trần Thiên Minh.
Trong khoảng khắc nhanh như chớp đó, Phùng Hào phi thân che trước người Trần Thiên Minh. "Binh" một tiếng, một chưởng thật mạnh đánh lên người Phùng Hào.
"Phụt" một tiếng, Phùng Hào miệng phun máu ra một ngụm máu tươi, máu bắn lên mặt Trần Thiên Minh, sau đó hắn gục đầu lên người Trần Thiên Minh.
"Tiểu Hào…" Trần Thiên Minh kêu lên.
"Trần Thiên Minh, mày cũng không cần phải đau buồn, tao sẽ đưa mày xuống cùng nó." Thái Đông Phong cười âm hiểm, mặc dù hắn bị thương, nhưng muốn giết Trần Thiên Minh chỉ là việc dể dàng như trở bàn tay. Theo biểu hiện vừa rồi của Trần Thiên Minh, tuy Nhuyễn cốt đoạt hồn tán không thuốc chết hắn, nhưng đã khiến hắn mất hết võ công, không khác nào một người bình thường, muốn giết hắn không phải là chuyện rất dễ sao? Nói xong hắn lại giơ tay lên, chuẩn bị hạ thủ Trần Thiên Minh.
"Xẹt" một tiếng, xuất hiện một bóng trắng, một thanh tiểu đao đã cắm lên bàn tay phải của Thái Đông Phong đang chuẩn bị hạ độc thủ với Trần Thiên Minh.
"Ui da." Thái Đông Phong kêu to một tiếng, hắn đã nhận ra, tiểu đao này chính là thứ đã đánh Thiên Bằng lần trước, Vô Ảnh đao của Đạo môn.
"Cứu mạng, cứu mạng." Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng phụ nữ thét chói tai.
Thái Đông Phong nghe được, hung ác trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói: "Trần Thiên Minh, mày chớ đó, tao sẽ thịt mày sau." Nói xong hắn vôi vàng phi thân ra ngoài, hắn biết mình đã trúng đạng, giờ không đi, chút nữa người ta kéo đến muốn đi cũng không được.
"Tiểu Hào, em sao rồi?" Trần Thiên Minh cố sức lắc lắc vai Phùng Hào: "Bác sĩ, bác sĩ mau đến, có người bị thương!" Trần Thiên Minh gọi to ra ngoài cửa.
"Lão đại, em không xong rồi, anh phải báo thù cho em." Phùng Hào nói xong đầu gục về một bên, hai mắt chầm chậm khép lại.
"Tiểu Hào, em tỉnh lại mau, em còn muốn theo anh chinh phục thế giới mà! Tiểu Hào…" Trần Thiên Minh khóc lớn, bây giờ hắn tràn ngập bi thương, tại sao người bị đánh không phải là hắn mà là Tiểu Hào. Việc này không liên quan gì đền Tiểu Hào, nhưng bây giờ lại khiến hắn mất mạng. Nếu không phải lúc nãy Tiểu Hào đở dùm hắn một chưởng của Thái Đông Phong, thì bây giờ người chết là hắn. Nên giờ hắn vô cùng hối hận đến muốn nổ tung đầu ra.
"Vì cái gì? Vì cái gì? Người chết không phải mình mà là Tiểu Hào? Tiểu Hào sao em ngốc thế, em không nên vì hứng một chưởng thay cho đại ca." Trần Thiên Minh vừa khóc vừa lầm bầm. Đàn ông không nên rơi lệ, tối qua Thái Đông Phong dùng Nhuyễn cốt đoạt hồn Tán hại hắn, lúc sắp chết hắn vẫn không rơi lệ, nhưng hiện tại Tiểu Hào vì hắn mà chết, hắn quá đau thương mà rơi lệ.
"Thái Đông Phong, tao không bầm thây mày ra vạn đoạn, tao không tên Trần Thiên Minh." Trần Thiên Minh nhìn thi thể Phùng Hào âm thầm tuyên thề, giờ ý niệm tìm Thái Đông Phong trả thù trong đầu hắn ngày càng mãnh liệt.
"Thiên Minh, a, có người chết." Một giọng nữ thét lên.
Trần Thiên Minh lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên, thấy thì ra là Phạm Văn Đình: "Chị Đình, là chị sao? Sao chị tới đây?" Trần Thiên Minh cảm thấy có chút kỳ quái, sao lúc nào mình vào viện lthì Phạm Văn Đình cũng tới thăm mình?
"Thiên Minh, sao trên người em lại có người chết, còn nữa, trên mặt em toàn là máu…" Phạm Văn Đình sợ hãi chỉ vào mặt Trần Thiên Minh nói.
"Có người muốn giết em, là bằng hữu vì cứu em mà bị kẻ xấu đánh chết."Trần Thiên Minh nói tới đây, trong lòng lại dâng lên nổi bi thương.
"Chị giúp em gọi bác sĩ." Phạm Văn Đình sợ hãi vội chạy ra ngoài.
Trần Thiên Minh sau khi lau mặt sạch sẽ hỏi Phạm Văn Đình: "Chị Đình, chị vừa rồi ở bên ngoài thấy được gì?"
"Chị gặp một người bịt mặt trước cửa cửa phòng em, sau đó chị la lên, hắn liền quay lưng bỏ chạy. Tiếp theo lại có một tên bác sĩ đeo khẩu trang chạy từ phòng em ra, tay hắn còn băng bó, hình như đang chảy máu!" Phạm Văn Đình vữa nghĩ vừa nói.
Trần Thiên Minh lại tự hỏi, xem ra, người lần trước cứu mình tại khách sạn lần này lại cứu mình, hắn là ai? Tại sao lại cứu mình? Trần Thiên Minh nghĩ mãi không ra.
"Thiên Minh, cảnh sát đến." Phạm Văn Đình giật giật cánh tay Trần Thiên Minh, nói.
Trần Thiên Minh thấy cảnh sát đến liền đem sự tình khi nảy kể lại, nói với cảnh sát là có người muốn giết hắn, trong thời khắc mấu chốt, có một người bạn vì cứu hắn mà bị kẻ kia sát hại. Ai làm ra, Trần Thiên Minh cũng không nói, Thái Đông Phong bịt kín mặt, mình nói cũng không xong, Phạm Văn Đình cũng không thấy mặt hắn.
Thái Đông Phong bị bắn hắn cũng không kể, bởi vì nói cũng không có tác dụng gì, Thái Đông Phong quyền thế quá lớn, kiện cũng không lạihắn, hơn nữa tại sao mình có súng, việc này càng không thể nói rõ, nên hắn đã giấu kỹ khẩu súng.
Cảnh sát nghe Trần Thiên Minh cùng Phạm Văn Đình nói xong, hỏi một số người bên ngoài, thấy không tra được gì liền bỏ đi.
"Lão đại, anh thế nào rồi?" Lâm Quốc cùng bọn Trương Ngạn Thanh vừa nhận đươc điện thoại của Trần Thiên Minh, tất cả liền lao tới bệnh viện. Xem ra có người quyết không tha cho Trần Thiên Minh, nên họ mang nhiều anh em tới để bảo vệ cho Trần Thiên Minh.
"Anh không sao, nhưng Tiểu Hào đã bị hắn chết." Trần Thiên Minh đau đớn nói.
"Có phải là thằng khốn kiếp đó?" Lâm Quốc kêu lớn lên.
"Anh cũng không biết là ai?" Trần Thiên Minh nháy mắt nhìn Lâm Quốc, sau đó lại nhìn về phía Phạm Văn Đình.
"Ờ, Thiên Minh, chị có chút việc phải đi." Phạm Văn Đình thấy mình ở lại không tiện, vì thế liền chào tạm biệt Trần Thiên Minh rồi đi.
"Lão đại, có phải là tên Thái Đông Phong?"Lâm Quốc thấy Phạm Văn Đình đã đi ra ngoài, liền hỏi nhỏ Trần Thiên Minh.
"Ừ, là nó, tuy hắn đeo khẩu trang, nhưng anh nhận ra hắn. Tiểu Hào vì cứu ta, đã đỡ một chưởng của Thái Đông Phong, cậu ấy bị Thái Đông Phong đánh chết. Bất quá, Tiêu Hào cũng bắn hắn trọng thương." Trần Thiên Minh càng nói càng tức giận, nếu không phải võ công bị mất hết, hắn đã đo tìm Thái Đông Phong.
"Lão đại, thù này nhất định phải báo, chúng ta phải làm thịt tên Thái Đông Phong. Mẹ nó, giết anh em chúng ta, em phải giết không tha." Lâm Quốc xúc động hét lên.
"A Quốc, giờ không phải lúc xúc động, thực lực Thái Đông Phong quá mạnh, dù là trước kia anh cũng không phải đối thủ của hắn. Chúng ta phải bảo tồn thực lực, phải mạnh hơn nữa, tìm cơ hội báo thù. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn." Trần Thiên Minh khuyên bọn Lâm Quốc bình tĩnh, hắn vừa rồi xúc động giờ cũng đã bình tĩnh lại.
"Lão đại, cơm của anh đây." Mấy đàn em vừa xuống lấy cơm, khi trở lên đã thấy tình cảnh xảy ra vậy, bọn hắn lại hối hận tại sao mình không mau chóng trở về.
Thật ra Trần Thiên Minh biết rằng, dù có nhiều anh em ở đây cũng vô cíh, với võ công của Thái Đông Phong, dù có bao nhiều người, cũng phải chịu chết. Xem ra, phải hỏi bác cả một câu, có phương pháp nào tăng cường võ công của bọn Lâm Quốc hay không, nếu không bọn họ không thể đối phó được Thái Đông Phong.
"Các chú còn không ăn cơm đi, đừng nói gì nữa, ăn nhanh lên. Đau khổ hãy cho qua, phải nâng cao thực lực bản thân, như thế mới có thể báo thù cho Tiểu Hào" Trần Thiên Minh an ủi bọn họ.
"Được, em đi mua thêm mấy hộp cơm, chúng ta không đi đâu hết, ở lại đâu cùng lão đại, chờ baccủa Lão đại tới" Lâm Quốc nói cả với mấy người anh em vừa mang cơm tới. Lâm Quốc có chút lo lắng, hăn lo lát nữa Thái Đông Phong có thể sẽ trở lại giết Trần Thiên Minh, cho dù hắn đã trúng đạn, nhưng nếu hắn sai đàn em tới vẫn rất phiền toái. Cho nên hắn cùng Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô và vài người ở lại phòng bệnh, cho dù Thái Đông Phong có đến, bọn họ còn có súng, có thể liều mạng với Thái Đông Phong.
Ba giờ chiều, di động của Trần Thiên Minh lại vang lên, nhìn số điện thoại là của vị sư huynh cho tới giờ vẫn chưa gặp mặt gọi đến. "A lô, sư huynh, giờ anh ở đâu?"
Nhận được điện thoại, lòng Trần Thiên Minh đã kiên định lên rất nhiều, hắn giờ chỉ muốn khôi phục lại võ công, vì Tiểu Hào báo thù.
"Chúng tôi ở dưới lầu, em ở trong phòng bệnh phải không?" Sư huynh nói.
"Đúng vậy, trong phòng."Trần Thiên Minh gật đầu.
"Được, chúng ta tới ngay." Sư huynh nói xong liền cúp máy.
"Thằng nhóc thối tha, mày vẫn còn sống chứ?" Bên ngoài phòng bệnh vang lên thanh âm khàn khàn.
Trần Thiên Minh nghe thanh âm này thì mừng rỡ, quả nhiên là tiếng của bác cả, tiếng khan khan như vịt kêu này hắn sao có thể quên?
"Bác cả, cháu ở trong này, cháu ở đây." Trần Thiên Minh trên lên giường bệnh, hướng cửa phòng kêu lớn.