Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 214: lưu manh hợp kĩ VS cửu long vấn đỉnh vạn chúng phục tru




"Phường yêu nghiệt nào dám mặc long bào xông vào hoàng lăng của Chu thị ta!!"

Âm thanh uy nghiêm đầy tức giận chất vấn, vang lên trong tai Diệp Phong. Giữa lăng mộ là quan tài băng làm bằng hàn ngọc ở không trung. Chín đạo long khí màu vàng tím thanh thế khiến cho người ta sợ hãi đang đan xen xoay quanh. Chỉ thấy bạch mang chói mắt dao động dữ dội, bạch mang hình thành nên một lão nhân uy nghiêm, mặc long bào màu trắng, xuất hiện ở trong mắt Diệp Phong,

"Ách..? Ánh sáng cũng có thể biến thành người? Chẳng lẽ là linh hồn? Trẫm là đương kim thiên tử, tiến vào hoàng lăng của Chu thị ta có gì là không thể? Ngươi là ai? Sao ở bên trong hoàng lăng?" Diệp Phong kinh ngạc nhìn lão nhân đang lơ lửng ở không trung phía trên quan tài bằng đá, ra vẻ trêu chọc hỏi lại. Thật ra nhìn lão nhân xuất hiện ở trong mộ này, lại còn mặc long bào, có chín rồng xoay quanh, Diệp Phong đã đoán ra được thân phận đối phương.

"To gan, trẫm là hoàng đế khai quốc Chu Phá Thiên, trên người tiểu nhân ngươi không có huyết mạch của Chu thị, dám giả mạo tử tôn của Chu thị ta. Xông vào hoàng lăng của Chu thị ta, rốt cuộc có mục đích gì?" Chu Phá Thiên chỉ Diệp Phong trầm giọng gầm lên, tay phải bắt đầu có ý trừ tà.

" Mẹ kiếp, liếc mắt là có thể nhìn thấu lão từ là hàng giả, có chút đạo hạnh" Diệp Phong trong lòng thầm mắng. Ngẩng đầu lên nhìn Chu Phá Thiên, ha ha cười to nói:" ngươi, cái tên may mắn kia, lại còn dám nói ta là yêu nghiệt, quả thực không biết gọi là gì. Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là linh hồn của Chu Phá Thiên đúng không? Không nghĩ tới lão tử trước đó gặp thần tiên của Chu thị, sau này lại gặp phải quỷ hồn của Chu thị, thật sự con mẹ nó có rất ý tứ. Lão quỷ, nói cho ngươi biết, hoàng triều của Chu thị hiện tại tất cả đã quy về ta, sau này thiên hạ cũng không phải của Chu thị các ngươi nữa. Hôm nay lão tử chính là tới lấy chí bảo khai quốc của ngươi, Thiên tử kiếm!"

"Hừ, yêu nghiệt nhỏ nhoi đừng tưởng rằng có thể nhìn ra linh hồn của trẫm thì không tệ. Nói hoàng triều của Chu thị ta đã quy về sở hữa của ngươi, quả thực là chuyện tiếu lâm. Ngươi mơ tưởng che đậy trẫm sao!" Chu Phá Thiên nhìn Diệp Phong cười lạnh coi thường, đồng thời cũng có chút nghĩ hoặc về câu nói thần tiên Chu thị của hắn, " Trẫm vì bảo vệ hoàng triều Chu thị của ta, sau khi chết lấy linh hồn trấn thủ long mạch. Nếu hoàng triều Chu thị của ta bị ngươi tiêu diệt, trẫm tuyệt đối sẽ biết việc này đầu tiên!"

"Long mạch?" Diệp Phong nghe vậy dường như có chút gật gật đầu, mở miệng cười lạnh nói:" Không hổ là đại đế khai quốc, sau khi bản thân đã chết đi, còn muốn con cháu đời đời có thể thiên thụ vạn đại thống trị Thần Châu. Đáng tiếc, con cháu Chu thị ngu xuẩn của ngươi hôn quân vô đạo, không biết sự khổ tâm này của ngươi, làm cho đế quốc phiến loạn khắp nơi, dân chúng không thể tạm thời sinh sống. Lão tử đã cho nhánh duy nhất cuối cùng của Chu thị rời đi nhân thế, hiện tại Chu thị hoàng triều của ngươi, đã tuyệt chủng trên đời này rồi. ha ha ha.."

"Cái gì? Ngươi lại dám như thế đối với tộc duy nhất của Chu thị ta, trẫm phải cho ngươi chết không được tử tế!" Chu Phá Thiên nghe xong nổi giận, cánh tay phải vung lên, chín đạo long khí màu tím vàng trên đầu, lập tức phẫn nộ ngâm lên rít gào, giương nanh múa vuốt đánh về phía Diệp Phong.

"Hừ, lão quỷ, muốn giết ta sao, liền xem ngươi có bản lãnh này hay không!" Tuy nói con cháu phàm nhân của Chu thị đã bị chính mình giết chết, nhưng Diệp Phong không muốn cùng quỷ hồn cường đại của Chu Phá Thiên đánh nhau ở đây, nếu không sẽ phá hủy long mạch, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới vận thế của Thần Châu đế quốc. Bởi điều này khi mắt thấy chín đạo long khí tử kim đánh về hướng hắn, lập tức hừ lạnh một tiếng, vươn ngươi lên, lăng không xoay người, đầu dưới chân trên, vận dụng hai luồng chân khí chính ma, ngón tay xuất ra chiêu "Liệt địa độc giao thối" đem hai luồng chân khí chánh ma tương sinh tương khác, xuyên qua cơ thể mà ra, hắn ra chiêu lấy mũi chân trái làm trung tâm, đan chéo quấn quanh, xoay quanh mà bay nhanh, từa hồ hình thành nên một con giao long cự đầu, nương theo đó thân hình hắn chạy quanh, chân dính chặt trên trần phòng.

"Oanh oanh…"

Tiếng như bộc phá vang lên, hai luồng chân khí chính ma của Diệp Phong hình thành nên lực chân của độc giao, dễ dàng đánh vỡ nóc phòng, từ trong mật thất chạy thoát ra ngoài, với lại kình khí chưa giảm, người đã bắn thẳng lên bầu trời.

"Yêu nghiệt vô sỉ, trẫm có long khí tử kim hộ thể, không sợ ánh mặt trời, ngươi đừng mơ chạy thoát!"

Chu Phá Thiên đã nhìn thấy Diệp Phong sử ra thối kình, hắn có thể đồng thời phóng ra hai chân khí chính ma, cảm thấy thập phần giật mình, nhất thời sững sờ, không có ngăn chặn, để cho Diệp Phong dễ dàng chạy thoát ra ngoài. Khi tinh thần trở lại như cũ, mới tức giận quát một tiếng, lăng không bay vút, dưới sự phẫn nộ của long khí tử kim xoay quanh, lao ra mộ thất, trực muốn bắt lấy Diệp Phong.

Tiếng bộc phá mãnh liệt và long ngâm đã làm Liễu Nhược Yên cùng với Cơ Thanh Phong và binh tướng ở phía dưới bên ngoài lăng mộ kinh hãi khi phát hiện ra tình huống trên trời. Cùng lúc đó, Lưu Khiết, Hứa Sơn, Tô Vân, Hứa Lâm cùng chúng hộ vệ, cung nữ đi theo, đã chạy tới lăng mộ, chứng kiến tình thế kinh người trên trời.

Thái hậu và Hoàng hậu cùng nhau giá lâm, Liễu Nhược Yên, Cơ Thanh Phong và đám người đang chấn kinh trên bầu trời, vội vàng cung kính quỳ xuống tham kiến.

Chu Phá Thiên từ trần đã ngàn năm rồi, tất nhiên sẽ không ai nhận ra lão. Lưu Khiết đối với Liễu Nhược Yên và đám người kia nói câu miễn lễ, nhìn hoàng thượng đang bay lên trên khong, cùng với quái nhân và long khí mang khí thế bức nhân đuổi theo phía dưới, nghi hoặc hỏi Liễu Nhược Yên: "Hiền phi, đây xảy ra chuyện gì?"

"Thái hậu, thần thiếp cũng không biết, không lâu sau khi hoàng thượng tiến vào lăng mộ, liền xuất hiện ra tình huống này!" Liễu Nhược Yên ra vẻ cung kính trả lời một tiếng, rồi xoay đầu tiếp tục theo dõi hoàng thượng ở trên không,

"Cung tiễn thủ chuẩn bị!" Cơ Thanh Phong hai mắt ngưng thần nhìn tình cảnh hiếm thấy trên trời, trong miệng cao giọng quát ra lệnh cho cung tiễn thủ bắn giết thân hình quái nhân, hiệp trợ Hoàng thượng trừ địch.

"Thái hậu và Hứa Sơn sao lại tới đây? Chẳng nhẽ trong cung xảy ra chuyện gì?"

Hướng lên trên bay vút, Diệp Phong quay đầu lại nhìn Chu Phá Thiên sắp đuổi tới, vừa vặn nhìn thấy Lưu Khiết và Hứa Sơn cùng đám người ở bên dưới, trong lòng nghi hoặc một chút, lập tức thân hình không bay lên mà quay xuống, chắp hai tay vận công, sử ra một chiêu "Thái cực bát quái chưởng". Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Chu Phá Thiên thấy thế phát động long khí tử kim, bắn lên trên nghênh kích, chỉ thấy vô số đồ hình Thái Cực, bát quái chưởng kình ở giữa không trung, cùng chín đạo long khí, va chạm kịch liệt như thế nước với lửa, sinh ra liên tiếp tiếng bộc phá âm ầm vang liên tiếp, khí lưu mãnh liệt bắn ra tứ phía. Lưu Khiết, Hứa Lâm cùng đám người bên dưới ngoài lăng mộ đều bị khí lưu ảnh hưởng, bị đẩy liên tục về phía trước.

Chưởng kình tiêu tan, long khí lui về phía sau. Ở không trung một người một quỷ, trong lúc giao tranh khoảng cách chỉ có vài thước, lập tức một hồi quyền phong múa loạn xạ, tràn ngập bóng chưởng, chỉ kình bay vèo vèo, bóng chân liên tụ, bắt đầu thiết lập một trận kinh thiên động địa.

"Thật mạnh, như vậy mới chánh là cao thủ quyết đấu. Không nghĩ tới, ta, Cơ Thanh Phong, cuộc đời này lại có thể may mắn chứng kịch chiến như vậy!" Giữa những người ở bên dưới, thân thủ tốt nhất là tướng trấn thủ hoàng lăng Cơ Thanh Phong, cũng chỉ có hắn mới có thể miễn cưỡng thấy rõ chút tàn ảnh của trận giao phong trên trời.

Đẳng cấp của những người còn lại, đa số chỉ có thể nhìn được tàn ảnh một người một quỷ trên không trung, cùng với tiếng nổ mạnh do kình khí va chạm sinh ra, và chín đạo long khí tử kim phẫn nộ rít gào truy kích Diệp Phong,

"Kình khí thật mạnh, giả hoàng đế này rốt cuộc lai lịch như nào? Lại có thể cường hãn đến mức này? Long khí tử kim hình như chỉ có đế vương có, cái như là khí thể của lão nhân này sao lại có long khí tử kim? Chẳng lẽ hắn là quỷ hồn của hoàng đế nào đó ở Thần Châu đế quốc."

Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay, là có thể nhận ra rõ. Giáo chủ tà giáo Lưu Vũ Phỉ giấu mình ở sườn dốc núi Bàn Long, nhìn Diệp Phong cùng Chu Phá Thiên giao tranh trên không, trong đầu nghi hoặc suy đoán.

"Yêu nghiệt mạnh mẽ không dễ giết, nếu để lâu thì ánh mặt trời sẽ bất lợi với ta, xem ra chỉ có thể vận dụng nó ra thôi" Chu Phá Thiên và Diệp Phong cùng nhau cận chiến, trong đầu nghĩ nhanh, dẫn động chín rồng kiềm chế Diệp Phong, sau đó thân hình lui về phái sau, khẽ quát một tiếng, tay phải vận kình đánh vớ mộ thật phía dưới rồi phát ra hấp lực.

Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng ngân vang trong trẻo của kiếm truyền ra. Một thanh trường kiếm dài bốn thước, rộng hai tấc, toàn thân trong suốt có hình rồng, từ trong mộ phá cửa bắn ra. Chuôi kiếm tựa hồ có linh tính, khi đến gần Chu Phá Thiên, ngoan ngoãn tiến vào tay lão.

"Đây là Thiên tử kiếm?" Diệp Phong trông thấy trường kiếm trong suốt, trong mắt tràn ngập thần sắc tham lam.

"Yêu nghiệt, hôm nay ngươi nhất định khó thoát cái chết!" Chu Phá Thiên nhìn ánh mắt tham lam của Diệp Phong trầm giọng gầm lên, tay phải giơ kiếm quát:" Cửu long vấn đỉnh vạn chúng phục tru!"

"Kẻ này gây loạn ở hoàng lăng của Chu thị ta, là ác quỷ định thâu nuốt binh khí đế vương, nghĩ rằng có long khí và Thiên tử kiếm của Chu thị ta, là có thể giành lấy thiên hạ sao? Hôm nay trẫm muốn cho ngươi biết cái gì kêu là chân long thiên tử!!""

Tiểu lưu manh mắt thấy đối phương sử ra tuyệt chiêu, nhìn mọi người phía dưới, linh cơ nhất động lộ ra một tia cười xấu xa, nhìn Chu Phá Thiên đang căm phẫn trào dâng hét lớn, từ trong cái túi Như ý càn khôn, lấy ra Quanh Minh thánh kiếm và Hắc Ám ma kiếm tuy đã mất đi uy lực, nhưng vẫn chém sắt như chém bùn, dành cho Chu Phá Thiên một chiêu hợp kĩ trước giờ chưa từng có.

Cái này chỉ có ở loại hàng vô sỉ như Diệp Phong, mới có thể đối kháng với địch nhân trước mắt. Quay lại cắn người ta một cái, đem việc của mình nói thành chính nghĩa một phương, đem Chu Phá Thiên nói thành ác quỷ muốn thâu nuốt binh khí đế vương.

Chu Phá Thiên xuất ra chiêu kiếm, nghe xong Diệp Phong nói, lập tức bị tức giận đến mức nộ hỏa cuồng thăng, càng thêm điên cuồng làm chiêu thực uy lực tăng lên, thề phải đem giống yêu nghiệt vô sỉ này giết chết dưới kiếm.

Kiếm phách thiên địa phá càn khôn + hận thiên hận địa cuồng bạo trảm + chánh ma quần long kinh thế vũ VS cửu long vấn đỉnh vạn chúng phục tru. Một trận đại giao phong long trời lở đất. Trong ánh mắt của Lưu Vũ Phỉ cùng đám người Lưu Khiết, Hứa Lâm phía dưới lộ ra sự kinh hãi. Va chạm bắt đầu!

"Oanh oanh oanh…oanh oanh oanh…"

Tính ra có mười đạo hắc bạch long khí của chấn khí chánh ma dầy đặc đan chéo vào nhau cùng kiếm khí bay lượn đầy trời cuồng trảm, cùng chín đạo long khí tử kim ngang đối kháng. Luồng khí nổ mạnh mãnh liệt lan rộng ra, giống như biển gầm không thương tiếc. Cả ngọn Bàn Long sơn, từ đỉnh núi cho tới đáy của lăng mộ, tất cả đều lọt vào sự ảnh hưởng của sự không thương tiếc kia, liên tục sinh ra tiếng bộc phá. Lưu Khiết cùng đám người thấy thực trạng vậy, không có lòng nhìn xem nữa, đều chạy trốn tránh né, trong đầu tràn ngập sự rung động của cú va chạm đối kháng này!

"Lão quỷ, ngươi là người, mà ta phải dùng đến tầng thứ tám Thiên địa chí tôn, lần đầu thi triển hợp kĩ đối phó với địch nhân. Yên nghỉ rời khỏi thế giới này!"

Tiếng nổ mạnh chưa dừng, bụi mù chưa tan, nhưng tiểu lưu manh lại thừa dịp Chu Phá Thiên vì toàn lực thi triển, hồn thể đã bị ảnh hưởng bên trong, trong nháy mắt xuất hiện ở sau lưng lão, hung hăng dùng tru tà chánh khí, đâm lão một đao.

"
Vô sỉ yêu nghiệt…vô sỉ yêu nghiệt…" Chu Phá Thiên tuy có long khí tử kim hộ thể, nhưng gặp phải chánh khí có tác dụng khắc chế đối với quỷ hồn, cuối cùng không cách nào ngăn cản được, bị đao đâm mà hồn phi phách tán, phát ra tiếng kêu rên thê lương đinh tai nhức óc.

"
Phi, mẹ kiếp chó má khai quốc đại đế ngươi, cùng lão tử tranh đoạt thiên hạ, giết chết ngươi!" Tiểu lưu manh sau khi giết chết địch nhân, bay xuông một chỗ trên đỉnh núi, nhìn hồn phách của Chu Phá Thiên tiêu tán, hung hăng cười lạnh, gương mặt kia nhìn người chết trên không, đúng chuẩn của tiểu nhân đắc chí.