Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 201: Các hoài quỷ thai, viên trung khóc thanh




"Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.!"

"Chúng khanh bình thân!"

"Tạ, vạn tuế gia"

Vào lúc khai triều sáng sớm, bên trong Triêu Long điện rực rỡ với ánh vàng và xanh của ngọc bích, văn võ bá quan người người quỳ bái. Đêm qua lưu manh hoàng đế phóng túng hưởng thụ thân thể mềm mài Hiền phi, khoái cảm phá xử mỹ nhân cực phẩm, lập tức khoát tay ra hiệu cho chúng thần bình thân.

"Có việc tấu trình, không việc bãi triều." Ti Lễ lão thái giám cao giọng nói.

"Khải bẩm hoàng thượng, hôm qua ngài tại đại doanh của hoàng vệ binh bất ngờ bị bọn làm phản hành thích, lão thần cho rằng có âm mưu lớn, vấn đề thật không nhỏ, cũng không phải ba vị phó tướng đủ can đảm làm ra, cần phải tra xét kỷ, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau."

Âm thanh mạnh mẽ của lão thái giám vừa dứt, tể tướng Hứa Sơn bước ra đầu tiên bẩm tấu. Chúng quan viên sau khi thấy ông khởi xướng, đều bước ra phụ họa theo, ý tứ hết sức rõ ràng. Triệu Cương ba người chính là thân tính Lý Nghị, bọn họ nhân cơ hội quan trọng chèn ép thế lực bè phái nguyên soái.

"Hoàng thượng, hạ thần cũng cho rằng việc này tra kỹ" Lại bộ thượng thư Lưu Đào cùng chúng quan viên theo đảng phái của thái hậu cũng lên tiếng. Có cơ hội chèn ép đối thủ, bọn họ không bao giờ bỏ qua.

"Chư vị đại nhân nói rất phải. Hoàng thượng, quả thật phải cho điều tra việc này!" Ngoài dự đoán của mọi người, nguyên soái Lý Nghị cư nhiên cùng hai phe đối lập khẩn xin đề nghị hoàng thượng điều tra việc này, làm lưu manh hoàng đế quan viên hai phe đối lập đều lấy làm kinh hãi.

"Lão già kia làm cái quỷ gì đây, theo lý thuyết lẽ tất nhiên lão phải giở trò với hai phe đối lập mới đúng!" Diệp Phong hai mắt che dấu thần sắc nhìn chằm chằm Lý Nghị, trong lòng nghi hoặc không hiểu, tùy ý cười nói: "Nếu chư vị ái khanh đều nghĩ sự tình bên trong cần điều tra, vậy việc này sẽ do tể tướng, nguyên soái dẫn hình, lại nhị bộ cùng thận trọng điều tra."

"Vi thần tuân chỉ!" Tể tướng Hứa Sơn, nguyên soái Lý Nghị, cùng với hình, lại nhị bộ thương thư, nghe vậy cũng lĩnh mệnh. Chiêu này chính là chiêu số thường dùng của vô năng hoàng đế Chu Ngọc Long, đau đầu nhất chính là án kiện khiến cho ba đảng cùng điều tra, bên nào tìm ra kết quả, bên đó liền định đoạt.

"Hoàng thượng, ngày nay hoàng vệ quân không có người quản lý, năm phó tướng lại có ba người mưu phản, nếu không kịp thời lựa chọn người thay thế, sợ rằng có vấn đề xảy ra!" Lại bộ thượng thư Lưu Đào bước ra nhắc nhở, muốn nhân cơ hội đem hoàng vệ quân nắm vào tay.

"Hoàng thượng, Lưu đại nhân nói phải ạ, hoàng vệ quân phó tướng, hẳn là nhanh chóng chọn lựa!" Tể tướng Hứa Sơn nghe vậy bước ra phụ họa cùng với người cầm đầu bên đảng phái của thái hậu đứng ra phụ họa theo. Nguyên soái Lý Nghị vẫn đứng ở tại chỗ cũ, không có nói lời nào, có vẻ có chút dị thường.

Diệp Phong nhíu mày nhìn Lý Nghị một chút, hướng Hứa Sơn quan viên nói: "Chức vị phó tướng hoàng vệ quân, trẫm đã suy nghĩ ổn thỏa, do tham tướng cấm vệ quân Diêu Lượng, tham tướng thành vệ quân Đỗ Long, tham tướng hoàng vệ quân Triệu Cường bổ sung vào chỗ trống!"

Diêu Lượng thuộc nhất đảng thái hậu, Đỗ Long thuộc nhất đảng tể tướng, Triệu Cường thuộc nhất đảng nguyên soái, ba chỗ trống do quan viên ba đảng thay thế. Hứa Sơn quan viên hai đảng nghe hoàng đế nói xong, trong lòng cao hứng, tự nhiên sẽ không phản đối.

Lý Nghị nhìn hoàng thượng từng là ngu ngốc vô năng, bây giờ lập tức đại biến, thậm chí người mang cường hãn võ công, trong lòng cười thầm, cung kính hỏi: "Hoàng thượng, ngày nay phương bắc làm phản cùng Nam Man đế quốc nhìn chằm chằm như hổ đói. Không biết hoàng thường đã có quyết sách gì?"

Diêu Lượng, Đỗ Long, Triệu Cường ba tham tướng, toàn bộ đều là tiến cử của Liễu Nhược Yến. Ba người này đều là tướng tài không bình thường, hơn nữa là người uyển chuyển, có lòng thuần phục đế quốc, bất đắt dĩ vì hoàng thượng vô năng ngu ngốc, đành phải trà trộn bên trong tam đại sinh tồn, chờ đợi ngày xuất đầu.

"Chờ lão tử thuần phục ba ngươi thành tâm phúc, ta xem các người cao hứng đến cỡ nào.." Diệp Phong ngồi ngay ngắn trên long y nhìn ba đảng quan viên phía dưới không có phản đối, trong đầu thầm đắc ý, giọng cứng cỏi mà nói: "Quân phản loạn phương bắc nổi dậy, phần lớn là vì vua phương bắc nhiều bệnh, con cháu bất hòa tranh quyền, đoạt lợi mà tạo thành. Trẫm đã truyền lệnh cho Đông vương thống quân chinh phạt bình định. Về phần vấn đề của Nam Man đế quốc, cũng không được xem thường, trẫm quyết định phái hoàng vệ quân đi đến biên giới phương nam chặt chẻ dàn trận phòng bị. Địch nhân nếu dám tới xâm lấn, tức khắc cho bọn họ biết lợi hại của Thần Châu đế quốc ta!"

"Hừ, mặc dù ngươi bản chất nhiều lần thay đổi, võ công cao tới đâu, cuối cùng cũng là cá mao đầu tiểu tử, phái hoàng vệ quân đi, vừa đúng ý ta." Nguyên soái Lý Nghị nghe vậy trong lòng mừng thầm, trên mặt không để lộ thần sắc, than thở nói: "Hoàng thượng anh minh, có hoàng vệ quân tiến vào phương nam, nhất định có thể giải quyết vấn đề nam man đế quốc!"

"Lão ta lại cự nhiên không phản đối?" Quan viên hai đảng phải khác, thấy hoàng thượng nói xong, Lý Nghị lập tức ứng thanh đồng ý, tất cả đều nghi hoặc nhíu mày, không thể tin được mà nhìn lão. Theo như lúc trước lão đối với sự tình thế này phải kịch liệt tranh giành, lẻ tất nhiên là muốn tự mình thống quân tới phương nam mới đúng, như thế nào lại đột nhiên buông tha chứ?

"Tình hình có biến, lão đầu họ Lý này không bình thường. Xem ra nếu đúng như suy đoán của Nhược Yên, lão đầu kia khẳng định là không còn kiềm chế rồi!"Diệp Phong nghe vậy trong lòng ngầm nói thầm, mặt khác nhìn quan viên hai đảng, thản nhiên hỏi: "Nguyên soái đã đồng ý quyết sách của trẫm, chúng ái khanh còn lại có ý kiến phản đối?"

"Lời này là mệnh lệnh, ngài là hoàng thượng, sự việc được quyết định, nguyên soái cũng đồng ý, điều này chúng ta như thế nào phản đối!" Bọn người tể tướng Hứa Sơn cùng quan viên hai đảng phái khác, trong lòng buồn bực nói thầm, đều lắc đầu tỏ vẻ, không có ý kiến, trong trường hợp này mà phản đối. Khẳng định phiền toái, hơn nữa đối với hoàng thượng mười phần bất kính, chỉ cần mở miệng nhất định bị nguyên soái nắm lấy không tha, bọn họ cũng không muốn làm chuyện điên rồ này.

Diệp Phong thấy mọi người im lặng, lúc này lại nghe một vài quan viên bẩm báo, sau khi xử lý thỏa đáng những việc vụn vặt, thấy mọi người không có sự tình gì nữa, lập tức ý bảo Ti Lễ thái giám cao giọng bãi triều, ly khai Triêu Long điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"A a, hôm nay nguyên soái đại nhân tựa hồ có chút khác thường" hoàng thượng trước khi rời đi, tể tướng Hứa Sơn thấy Lý Nghị đang đi ra ngoài điện, cười ha ha ẩn ý thăm dò, muốn biết vì sao lão hôm nay lại khác thường.

"Hứa lão quỷ, chớ đắc ý, việc lớn của bổn soái mà thành công, người thứ nhất trừ diệt chính là ngươi!" Lý Nghị nhìn bộ dáng cười a a trẻ con, trong lòng khó chịu thầm mắng, giả vờ thở dài cười nói: "Hứa thừa tướng cười chê. Ta đã già, không còn khí lực cùng các người tranh quyền nữa, hết thảy thuận theo tự nhiên đi!" Nói xong, lão đầu này cũng không đợi Hứa Sơn có phản ứng kinh ngạc, nhanh chóng cất bước ra khỏi đại điện.

"Cái lão đầu này rốt cuộc hôm nay sao lại thế này?" Hứa Sơn cùng hai đảng quan viên quanh mình, thấy thái độ khác thường của Lý Nghị, trong đầu tràn ngập nghi vấn.

Hoàng vệ quân, nam bắc quân vụ đều được an bài thỏa đáng. Diệp Phong miệng ngậm Phiêu phiêu dục tiên, cùng thái giám Tiểu Thuận Tử phía sau, trên đường phản hồi Long Tường cung. Nếu người khác chợt nghe sẽ không hiểu ẩn ý trong đó, nghĩ đại quyền đế quốc đang từng bước một hướng sát vào hắn, trong lòng vô cùng cao hứng.

"Hoàng thượng, nghe được không? Tiếng khóc ở phía đông Tĩnh Thủy viên không có ngừng!" Thái giám Tiểu Thuận Tử, lỗ tay giật giật, dường như có nghi vấn suy nghĩ một chút, đi tới gần lưu manh hoàng đế cung kính nhắc nhở.

Đang lúc tiểu Diệp Phong sung sướng hưởng thụ, hôm nay phải lên triều sớm hoàn toàn đều do hoàng hậu cùng với Hiền phi, ngang ngạnh kéo dậy, trên đường đi chợt nghe tiếng khóc u oán ở Tĩnh Thủy viên. Bất quá lúc ấy nhanh chóng lên thượng triều, chưa kịp đi xem tình huống, bây giờ nghe Tiểu Thuận Tử đề tỉnh, lúc này vỗ vỗ đầu, nghiêm mặt nói: "Ngươi không đề cập chuyện này trẫm đây cũng đã quên rồi, đi, đến Tĩnh Thủy viên xem chuyện gì xảy ra!"

Tĩnh Thủy viên, nếu nói trắng ra chính là nời ở hoàng cung để nuôi dưỡng cá, diện tích chiếm không nhiều. Lầu các đình thai được xây dựng không theo quy tắc bình thường. Mặt nước trong suốt đến thấy cả đáy. Nơi có đủ mọi chủng loại kim ngư, phối hợp đóa đóa hoa sen đang hé nở, cảnh sắc hiện ra mỹ lệ mê người.

"Ta nói, thanh âm này sao mà nghe rất quen tai, thật sự là Đức phi nương nương.." Đi tới Tĩnh Thủy viên, thái giám Tiểu Thuận Tử nhìn thấy phía trước dưới lương đình, một thân tuyệt sắc mỹ nhân mặc cung trang lục sắc liên y trường quần, không dám lộ ra vẻ vui mừng trong lòng, "Hoàng thượng, tiếng khóc trong đình chính là của Đức phi nương nương!"

Nếu như không cảm giác quen thuộc đối với tiếng khóc, tên thái giám chết bầm này tuyệt đối không bao giờ quản tới. Nhưng Đức phi ở trong cung có địa vị cùng với thế lực của gia tộc không hề thua kém hoàng hậu với Hiền phi. Với loại sự tình này nói chủ tử phải xem mỹ nhân, đồng thời còn có thể nhân cơ hội này lấy lòng nương nương thật là việc tốt ạ, gã không thể nào bỏ qua.

"Mẹ nó, phi tần của Chu Ngọc Long, thật sự toàn là mỹ nữ xinh đẹp. Làm hoàng đế chính là con mẹ nó gom toàn đồ tốt về tay, sở hữu lão bàn đều là mỹ nhân xinh. Hắc hắc, tính toán lại, một hậu hai phi cộng thêm một thái hậu, lão tử coi như đều gặp. Chờ một chút, không đúng, mỹ nhân này hình như là ngoại sanh nữ của nguyên soái, như thế nào trong cung khóc, bị người ta khi phụ? không có khả năng a.. chẳng lẻ là cố ý..?"

Diệp Phong nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân khóc trong đình, trong đầu bật tràng cười dâm đãng, đồng thời thật tò mò vì sao đức phi ở trong đình khóc, lúc này ra hiệu Tiểu Thuận Tử lưu lại bên ngoài đình chờ, tự mình chậm rãi đi tới, ha hả cười nói: "Thật rõ ràng trẫm còn tưởng rằng cung nữ gặp chuyện gì ủy khuất mà khóc, nguyên lai là Đức phi nương nương xinh đẹp của trẫm. Mau nói cho trẫm, rốt cuộc là chuyện gì, có phải hay không có người khi phụ nàng, nói ra, trẫm giải quyết cho nàng."

"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!" Đức phi Tô Vân một thân lục trang, nghe tiếng quay đầu lại thấy hoàng thượng, lập tức đứng lên cung kính hành lễ, mắt phượng mỹ lệ mê người, chạy nhè những giọt lệ trong suốt, hiện ra dung nhan tuyệt sắc khóc càng lớn hơn nước mắt tuôn trào, phối hợp cùng đôi môi nhỏ rung rung, khiến ai nhìn thấy liền nhịn không được lòng dâng lên nỗi thương tiếc, giống như một tiểu tức phụ (cô dâu nhỏ) bị ức hiếp.

"À à, là ai chọc ái phi của trẫm thành ra bộ dạng khóc như thế này, thật là chẳng biết tốt xấu)!" Sắc lang hoàng đế thấy Tô Vân hình dáng đau buồn đáng thương, tiến đến nâng nàng đứng lên, cười a a nói: "Ái phi mau nói cho trẫm, là ai chọc giận nàng, trẫm làm chủ cho nàng!"

"Hoàng thường.. ồ… ồ" Tô Vân được hoàng thượng bước tới nâng dậy, vừa nghe hắn nói, thuận thế liền dựa vào lòng ngực hắn, khóc ô ô tựa như làm nũng, thanh âm ngọt trong trẻo cùng với thân thể mềm mại uốn éo làm nũng, nhất thời khiến cho đại sắc lang này thiếu chút nữa chịu không nỗi định đương trường đè nàng xuống cưỡi lên.

"Được rồi, được rồi, ái phi, đừng khóc nữa, là ai khi dễ nàng, nói ra trẫm thay nàng làm chủ!" Diệp Phong tay trái ôm vòng eo nhu nhuyễn của Tô Vân, tay phải nhẹ nhàng giúp nàng gạt nhẹ nước mắt, miệng thì ôn nhu an ủi.

"Thần thiếp không dám nói…" Tô vân đôi môi nhỏ cong lên, lắc đầu.

Diệp Phong kinh ngạc hỏi: "Không dám nói? Như thế nào, người khi dễ nàng rất lợi hại sao? Không sao cả, nói cho trẫm, trẫm nhất định làm chủ cho nàng!"

"A, vậy thần thiếp nói, hoàng thượng không được trách thần thiếp." Tô Vân miệng nhỏ cong lên, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, mang theo ý làm nũng, bày tỏ thái độ đáng yêu.

"Hắc hắc, trẫm như thế nào nỡ trách ái phi xinh đẹp mê người như nàng chứ, mau nói đi!"

"Hảo đã vậy thần thiếp nói, là…" Tô Vân nghe hoàng thượng nói là sẽ không trách phạt mình, lập tức nụ cười mê người hiện ra với vẻ vui mừng, nhẹ nhàng bên tai hoàng thượng, nói ra người khi dễ nàng. Diệp Phong nghe được kết quả trợn mắt há mồm, một trận kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười……