Lưu Manh Hoàng Phi

Quyển 1 - Chương 27




Cha của Đan Hoành đề phòng hắn quả thật phải nói là hết chỗ chê, không chỉ dùng ván đóng kín tất cả cửa sổ, đến việc đưa cơm cũng là đưa qua một lỗ hổng phía trên cửa sổ, hơn nữa, để đề phòng Đan Hoành phá cửa xông ra, Đan Hổ còn ngủ ngay trước của phòng, bởi vậy, ai muốn ra hay vào phòng Đan Hoành nhất định phải đi qua ải của cha hắn.

Mặc cho Đan Hoành nói hết lý lẽ, tiêu tốn không biết bao nhiêu nước bọt, cha hắn cũng quyết không lay chuyển.

Ngày đầu tiên, Đan Hoành cùng các nương và muội muội hết khóc lóc thì lại chửi bới, có điều cha hắn vẫn không xi nhê.

Ngày thứ hai, Đan Hoành quyết định sử dụng biện pháp tuyệt thực, tuyên bô rằng nếu cha hắn không cho hắn về kinh cứu người, hắn sẽ tuyệt thực mà chết, hai cha con người trong phòng, người bên ngoài, cách nhau một khung cửa sổ bịt kín cứ thế lời qua tiếng lại, chửi nhau um sùm.

Ngày thứ ba, vào buổi sáng Đan Hoành còn chút khí lực tranh cãi với cha hắn, buổi chiều xuống sức khiến cha hắn ở bên ngoài lo lắng không biết bên trong xảy ra chuyện gì .

Tới ngày thứ tư, trong phòng Đan Hoành hầu như không có động tĩnh gì, tám phần mười là hắn đói tới không còn khí lực.

Đan Hổ vỗ vỗ vào cửa sổ.

“Tiểu tử, giả chết à? Vậy chi bằng chúng ta hãy thương lượng, ngươi hãy lưu lại cho ta một tôn tử, ta sẽ để ngươi đi, thế nào?”

“Nói vậy cũng bằng chưa nói, đợi ta cưới vợ, sinh con thì mấy người kia đã chết rồi”

“Không cần, chỉ cần ta tìm vài người, vậy chỉ cần hai ngày là có thể”.

“A? Nhưng đó không phải vấn đề, ta không có tình cảm với bọn họ, sao có thể? Chi bằng chính cha cố gắng đi”.

“Ta? Nếu trừ ngươi ra, ta có một đứa con trai nữa, thì ngươi nghĩ ta lại còn đứng đây chịu cảnh màn trời chiếu đất hay sao? Đấy là ta còn chưa kể tới việc ngoài này lắm muỗi vô cùng, được rồi, được rồi, cứ thỏa thuận như thế đi”.

Đan Hổ nói được thì làm được, sang ngày thứ năm, Đan Hổ gỡ mấy tấm ván trên cửa sổ xuống, đưa vào cho Đan Hoành xem một quyển sách tranh.

Đan Hoành hiếu kì xem.

Ân? Là tranh họa mĩ nữ sao? Không giống! Những nữ nhân trong tranh khuôn mặt đều thô to, có điều cặp mông của mấy nữ nhân này quả thật là rất vĩ đại.

“Nhi tử hảo hảo nhìn, đêm nay ta sẽ đưa người tới cho ngươi, ngươi mau sớm chuẩn bị, có muốn dùng thêm chút thuốc bổ không?”

Nghe cha hắn nói xong, Đan Hoành bắt đầu cân nhắc, đoạn tiện tay quẳng cuốn tranh ra ngoài.

“Ngươi cứ giữ lấy mà dùng đi, ngươi mà dám đưa các nàng vào đây, ta nhất định đánh đuổi các nàng ra”.

Chỉ nghe thấy cha hắn nói với mấy tên bảo vệ.

“ Trông coi cẩn thận, ta ra đằng này”.

Đan Hổ đi không lâu, Đan Hoành chợt nghe thấy tiếng gõ vào khung cửa sổ, Đan Hoành nghĩ rằng cha hắn đã kịp mang mấy nữ nhân trong tranh tới đây, bởi vậy liền lớn tiếng quát:

“Cút, ai ta cũng không muốn gặp.”

“Ca, là ta”.

“Đan Hoành, là ta”.

Đan Hoành nghe thấy bên ngoài chính là tiếng của Đan Hồng và Na Lam.

“Các ngươi…Uy! Mau cứu ta ra ngoài, như vậy thì mới có thế cứu nam nhân của các ngươi”.

“Ca, cha không đồng ý thì không ai có thể cứu được ngươi ra ngoài, ta và Na Lam tỷ tỷ đã quyết định cùng nhau tới kinh thành, khi nào Hắc Uy và Nhị hoàng tử chết, chúng ta cũng sẽ đi theo, như vậy dù sao cũng có thể đi cùng nhau xuống dưới suối vàng”.

“Các ngươi không thể làm như vậy, nhất định không được tới kinh thành, có nghe rõ không? Ninh Bình, mau cứu ta, ngươi có ở đó không? Mau ngăn cản bọn họ”.

Đan Hồng cùng Na Lam rời đi, Đan Hoành tuyệt vọng ngồi bệt trên đất.

Đêm đó cửa phòng mở ra, sáu nữ nhân được đưa vào, cha hắn sau đó liền khóa cửa lại, sắp xếp người canh gác bốn phía xung quanh phòng Đan Hoành.

“Công tử, đến đây đi”.

Nhìn mấy nữ nhân đang tiến lại gần, Đan Hoành phân vân không biết có nên đánh các nàng bất tỉnh hay không, cho dù thời gian có gấp gáp thì cũng phải tìm mấy người coi được một chút chứ, có điều đánh mấy nữ nhân không biết võ công, trên tay lại cũng không có vũ khí thì thật không đẹp chút nào.

Một bóng đen chợt đạp cửa xông vào phòng đánh ngất mấy nữ nhân.

Đan Hoành đang định hỏi người bịt mặt là ai, Người kia ra hiệu cho hắn chạy theo lối sân sau, ra tới cổng, Đan Hoành thấy tại đó có buộc hai con ngựa tốt.

Lên ngựa, người kia liền kéo khăn che mặt ra, thì ra là Ninh Bình.

“Mấy ngày liền không gặp, ta còn tưởng ngươi chết rồi chứ”.

“Ta suy nghĩ tìm biện pháp cứu ngươi ra ngoài, chẳng phải ngươi phân phó ta cứu ngươi saoPhân phó của chủ nhân, Ninh Bình không dám không tuân theo . Đêm nay có cơ hội, chúng ta đi thôi.”

Vừa cầm lấy dây cương, Đan Hoành vốn định thúc ngựa khởi hành, chợt hắn nghe thấy phía sau truyền tới những âm thanh huyên náo, mà âm thanh to nhất chính là tiếng của cha hắn, trong lòng nghĩ thầm không ổn, Đan Hoành cảm thấy vô cùng lo lắng.

Ninh Bình nói với Đan Hoành.

“Ta sẽ giúp ngươi cầm chân bọn họ, ngươi hãy đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau, nếu không kịp, chúng ta sẽ gặp nhau tại kinh thành, lộ phí đi đường ta để dưới yên ngựa, ngươi mau đi đi”.

Đan Hoành nhìn Ninh Bình một lần rồi thúc ngựa, thẳng hướng kinh thành, Đan Hoành phi ngựa không quản ngày đêm, cho nên tới tận lúc vào kinh thành rồi Ninh Bình vẫn chưa đuổi kịp, vào thành, hắn nghe nói cách đây hai ngày có một mã xa áp giải phạm nhân vừa tiến vào.

Đan Hoành ở trong Đan phủ, thứ nhất để chờ tin tức từ Ninh Bình, thứ hai để chờ tin tức từ trong cung.

Đan Hoành vốn muốn định vào trong cung sớm để gặp Hoàng đế, nói rõ sự tình, bởi vì chết sớm cũng là chết mà chết muộn cũng vẫn là chết, có điều trong cung canh phòng nghiêm ngặt, ngay tới đứng cách cửa cung một trăm mét cũng không thể được, muốn vào trong cung phải có ấn tín, hơn nữa hắn cũng không thể nói hắn là hoàng phi bị bắt cóc, vậy nên Đan Hoành chỉ đành ngồi chờ.

Đan Hoành mỗi sáng sớm đều lân la gần cửa cung để hỏi thăm tin tức, tiện hắn vào mấy khách điếm gần đó để hỏi tin tức của Đan Hồng và Na Lam, nhưng không có, mà hai nữ nhân đó cũng chưa về Đan phủ.

Đan Hoành quay về kinh thành cũng chưa quá hai ngày, có điều lòng hắn như lửa đốt, sống một ngày bằng sống một năm, tin tức của Ninh Bình mãi chưa có mà hai nữ nhân kia cũng bặt vô âm tín, hắn lo lắng không biết hai người đó có nghĩ dại mà tự tử không.

Tới ngày thứ ba, trong lúc Đan Hoành đang loanh quanh gần cửa cung, chợt thấy thị vệ trông cửa khom lưng hành lễ với một người từ trong cung đi ra, nhìn kĩ thì ra là Tiểu Tuyền Tử, Đan Hoành cảm thấy rất vui mừng. Đan Hoành vừa chạy tới vừa kêu to:

“Tiểu Tuyền Tử, Tiểu Tuyền Tử, là ta a, mau mang ta vào cung”.

Tiểu Tuyền Tử nhìn thấy Đan Hoành, y hơi sửng sốt một chút, sau đó y dừng bước, xoay người trở lại trong cung.

Thái giám đi bên cạnh Tiểu Tuyền Tử thấy vậy, liền kỳ quái hỏi:

“Tuyền công công, người kia hình như là đang gọi ngài thì phải, mà chẳng phải chúng ta định ra cung sao?”

“Ngươi nghe nhầm rồi, ta hôm nay không có việc ra cung, chẳng qua ta ra cửa phân phó thị vệ không được cho tên kia tới gần cửa cung quá, đề phòng hắn kêu loạn, gây ồn ào”.

Đan Hoành kêu vài tiếng, không thấy có hồi đáp, trái lại cửa cung còn đóng lại, liền bước tới gần gọi thêm mấy tiếng nữa, hắn chợt thấy cửa cung mở ra, tưởng rằng Tiểu Tuyền Tử đã nghe thấy tiếng mình, nhưng đi ra lại là mấy tên thị vệ, bọn chúng nói hắn là kẻ điên, gây náo loạn rồi lôi hắn ra thật xa khỏi cửa cung.

Đan Hoành ngồi trên đường cái, mặc cho người qua kẻ lại chỉ trỏ, hắn đang không hiểu tại sao Tiểu Tuyền Tử nhìn thấy hắn lại làm ra vẻ như không thấy?

Đan Hoành lững thững đi trên phố, chợt hắn thấy hai bóng dáng nữ nhân rất giống muội muội của hắn và Na Lam. Đan Hoành liền bám theo, được một đoạn, hắn thấy hai nữ nhân bộ dạng lén lút như làm điều gì vụng trộm, theo chân hai người đi vào một ngõ nhỏ thì mất dấu, Đan Hoành khó hiểu nhìn ngó chung quanh, chợt nghe thấy tiếng động phát ra từ một cái sân nhỏ, Đan Hoành leo tường ngó vào, thấy muội muội hắn và Na Lam cởi y phục của hai thái giám, hai thái giám bị trói ở cột, mồm bị bịt đang ô ô cố nói gì đó.

Đan Hoành trèo tường vào bên trong.

Ba người cuối cùng nhìn thấy nhau, thì ra Đan Hồng và Na Lam định bụng cải trang thành thái giám, trà trộn vào trong cung để gặp Hắc Uy và Nhị hoàng tử, nhân tiện tìm cách cứu người.

“Ta thấy hai người các ngươi, một kẻ thì không biết võ công, một kẻ thì thẳng ruột ngựa, không những cứu không được người mà còn mang họa vào thân nữa”.

“Chúng ta đã quyết tâm theo bọn họ, thì còn sợ gì”.

“Các ngươi ai cũng không nên vào, không những không thuyết phục được cái tên Hoàng thượng kia, mà võ công có giỏi hơn ta không?”

Thấy Đan Hoành nói đúng, Na Lam im lặng không nói gì nữa.

“ Ca ca, ngươi là độc đinh của Đan gia, nếu ngươi vào đó, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta biết ăn nói thế nào với Đan gia đây?”

“Ta đã nói xong”.

Đan Hoành nghĩ, cùng lắm là chết, cha hắn từng nói, rơi đầu chỉ giống cái chén vỡ mà thôi, mười tám tuổi đã là hảo hán. ( Anh đã tới 18 đâu mà đòi làm hảo hán =.=)

Đan Hoành cùng Đan Hồng và Na Lam hàn huyên một hồi đợi tới lúc trời tối sẽ trà trộn vào trong cung.