Lưu Manh Hóa Idol

Chương 59: Chương 46-3






Nhưng việc khiến Trương Quang Bảo bất ngờ là Khánh Minh không vui như mình tưởng, ngẩng đầu lên nhìn Trương Quang Bảo, nhỏ giọng nói: “Anh Bảo, em không muốn làm ở đây nữa.”
Trương Quang Bảo sững sờ, rồi cười nói: “Thằng bé ngốc, chú Trần cũng không còn cách khác, cậu còn giở tính khí à.

Đừng nói bậy, sau này cẩn thận xíu là được.”
Khánh Minh lắc đầu: “Không phải, anh Bảo, con người tôi có tật, chỉ cần không hợp tính thì không thể ở lại được.” Trương Quang Bảo vốn định khuyên cậu ta vài câu, muốn nói công việc khó tìm, nhưng nghĩ lại lòng tự trọng của cậu ta cao lắm, không chịu uất ức được, điểm này giống với mình.
“Vậy sau này cậu làm sao?” Trương Quang Bảo hỏi.
“Không sao, tôi có tay cũng không chết đói được.” Khánh Minh cười, đứng lên đi thẳng lên lầu.

Trương Quang Bảo thở dài, mẹ nó, chuyện quái gì vậy, nếu như tôi bắt được bọn trộm đó thì tôi sẽ xé xác chúng.

Ủa? Không đúng, bình thường tên nhóc này rất nghiêm túc, sao có thể để người ta trộm đi sáu ổ RAM? Nói trộm một cái thì còn tin, khó nhận ra, người luôn có lúc lơ là.
Nhưng sáu ở đó thì hơi khoa trương rồi, Khánh Minh cũng không phải người chết, hơn nữa cả quán net chỉ có một nơi có thể đi ra.

Trừ khi là...
Đang phân tích thì Khánh Minh nghiêm túc đi ra, tay cầm một chiếc túi.

Trương Quang Bảo biết trong đó chỉ có vài bộ quần áo thôi.
“Con đứng lại cho chú!” Đột nhiên chú Trần lao xuống, gọi lớn ở phía sau.

Trương Quang Bảo thấy chuyện bất thường, sao chú Trần lại nổi giận? Khánh Minh nói gì rồi?
“Anh Bảo, tôi đi đây! Anh bảo trọng!” Khánh Minh cắn răng nói hết câu, đi thẳng ra ngoài quán net.

Trương Quang Bảo chưa kịp phản ứng, chú Trần đã đuổi theo.

Anh vội kéo chú Trần, hỏi: “Chú Trần, sao vậy?”
“Hơi, thằng nhóc này, chú có nói đuổi nó đâu, nó lại tức giận, được, nó muốn đi, đền hết tiền rồi đi!” Chú Trần cũng giận dữ, lao ra ngoài gọi Khánh Minh.

Trương Quang Bảo lo lắng, chặn chú Trần lại rồi vội nói: “Chú Trần, đừng gấp, con đi xem sao.” Nói xong rồi đuổi theo.
Khánh Minh cầm túi cắm đầu đi về phía trước, Trương Quang Bảo đuổi theo một hồi mới đuổi kịp.

Chặn cậu ta lại, kéo vào lề đường.
“Tôi nói cậu sao mà không biết tốt xấu vậy? Hả? Chú Trần chỉ bảo cậu đền một ngàn là do nể mặt tôi, cậu còn muốn sao nữa? Người ta cũng không nói đuổi cậu, cậu giở tính khí gì thế? Cho dù muốn đi cũng phải nói đàng hoàng, cậu xem cậu chọc cho chú Trần tức cỡ nào kìa!” Anh mở một màn quở mắng.
Khánh Minh vẫn quay đầu, nhìn dáng vẻ thì hình như còn tức hơn chú Trần.
“Cậu nói đi chứ, có phải không coi anh Bảo ra gì không?” Trương Quang Bảo gấp gáp.
“Anh Bảo, tôi nói thật với anh, người trộm đồ không phải ai khác mà là Trần Lĩnh Liêm!” Đột nhiên Khánh Minh ngẩng đầu lên giận dữ nói.

Trương Quang Bảo giật mình, thuốc có thể uống bậy nhưng nói không được nói bậy đâu.

Trần Lĩnh Liêm là cháu của chú Trần, họ là người nhà, làm gì có ai trộm đồ của nhà mình đâu?
Thấy Quang Bảo không tin, Khánh Minh nói tiếp: “Đêm đó, anh ta vốn nên tan làm nhưng anh ta không đi, tối đó ngồi chơi game liên tục ở đó, sau đó có vài thanh niên xấp xỉ anh ta đến, ngồi vào mấy cái máy bên cạnh anh ta, là dãy đằng sau, bên dựa vào nhà vệ sinh.

Tối đó tôi đi tuần tra thì thường đi qua bên đó, sau đó anh ta nói với tôi không cần phiền phức vậy, chỗ đó có anh ta rồi.

Nhưng đến sáng hôm sau thì mấy máy đó xảy ra chuyện.”
Trương Quang Bảo ngẫm lại thấy cậu ta nói có lý, tên nhóc Trần Lĩnh Liêm đó đúng là không phải thứ gì tốt, bình thường hay chơi với mấy đứa bạn không ra gì, có lẽ có thể trộm đến đầu chú Trần rồi.

Người nhà quy người nhà nhưng đây là chuyện phạm pháp!
Không được, chuyện này phải tính rõ ràng với cậu ta!
“Người anh em, nói vậy thì cậu không ở đây được nữa rồi.

Anh liên lụy đến cậu rồi...” Trương Quang Bảo bất lực, Khánh Minh cũng là vì anh, nếu như mấy ngày trước mình không xung đột với Trần Lĩnh Liêm thì sẽ không xảy ra chuyện này.

Trương Quang Bảo tôi liên lụy anh em rồi.
“Không sao, anh Bảo, tôi phục con người anh, một câu thôi, nghĩa khí! Sau này chỉ cần anh có chuyện, lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng không từ!” Chung quy cũng xuất thân từ bào ca, nói chuyện rất có nghĩa khí giang hồ!
Quang Bảo vỗ vai Khánh Minh, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đàn ông nam nhi, co được duỗi được, anh Bảo không giữ cậu.

Cậu nhớ số của tôi, sau này có chuyện thì tìm tôi, nghe chưa?” Nói xong, đọc số cho cậu ta.
Sau khi Khánh Minh ghi lại thì nhìn Quang Bảo một hồi rồi phóng khoáng bước đi.
Anh nhìn bóng lưng của Đường Khánh Minh, trong lòng như một lò lửa, mẹ nó, vô dụng thật, chọc tôi thì thôi đi, bây giờ ép người anh em tôi đi.

Mẹ nó, không cho cậu ta biết mặt cậu ta không biết vương gia Mã có ba cái chân!
Tính khí của Quang Bảo trước giờ muốn đánh là đánh, lúc đó đã gọi điện thoại cho Lý Đức.
“Này, Quang Bảo đây, chiều tầm bảy giờ, cậu gọi bảy tám người đến bên ngoài quán net đợi tôi, chú ý đừng lộ mặt.

Gì? Cậu mới bị người khác đâm đó! Đừng nhiều lời, làm theo lời tôi nói!
Khi đó, Quang Bảo vẫn đi làm bình thường, không hề nói gì cả, chỉ nói với chú Trần là Khánh Minh đi rồi, tiền cậu ta thiếu cứ trừ vào lương mình.

Đương nhiên chú Trần cũng ngại, nói bỏ đi.
Đến chiều, Quang Bảo chú ý đến Trần Lĩnh Liêm liên tục, tên đó giả vờ như không có chuyện gì cả, ngồi chơi game.
“Hừ, mẹ nó, chiều nay ông đây khiến cho cậu khóc không ra nước mắt!”
Vốn định bình tĩnh lại lo cho cuộc thi thì xảy ra chuyện.

Cả buổi chiều, Quang Bảo cứ ngồi ngơ ngẩn trước màn hình đếm số ngày qua đi.

Theo suy nghĩ của Quang Bảo, số ổ GAM bị trộm, phần lớn đều đem đến Digital Plaza bán.
Mấy người buôn đó xấu xa lắm, quan tâm bạn bán thứ gì, một cái năm chục tệ, bán không? Không bán thì thôi!
Trần Lĩnh Liêm có được tiền chắc chắn sẽ mời bạn bè ăn uống, đến lúc đó đi theo cậu ta, đấm cậu ta một trận, loại người này, không đánh cậu ta, ông trời sẽ trách bạn!
Khó khăn lắm mới đợi đến tan làm, anh giả vờ không có chuyện gì, chào chú Trần rồi đi ra.
Ngó qua ngó lại thấy quán ăn bên đường có Lý Đức, Lương Cẩm, Tiểu Tiền và mấy anh em ngồi trong đó.


Quang Bảo cố ý quành một vòng rồi nhẹ nhàng đi vào.
“Này, anh Bảo, xảy ra chuyện gì rồi?” Tiểu Tiền là người đầu tiên phát hiện ra Quang Bảo, lớn tiếng gọi anh.

Quang Bảo mặt thượt ra không nói gì, đặt mông ngồi xuống, mấy tên nhóc này biết hưởng thụ ghê, còn đang ăn đầu heo, rau trộn uống rượu nữa.
Lý Đức cầm ly qua, rót đầy cho anh, anh cũng không khách sáo, cầm lên uống hết sạch.
“Quang Bảo nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?” Lý Đức hỏi.

Anh ta cứ đoán, chắc là anh bị ức hiếp ở quán net, muốn trả thù.

Tính khí Quang Bảo thì anh ta hiểu, đó là tên có thù ắt báo, chọc vào anh thì chắc chắn tiêu đời.
Mẹ nó, ông đây trước giờ chưa phải tức như vậy bao giờ!” Trương Quang Bảo đặt mạnh ly xuống bàn, khiến cho khách bên cạnh quay qua nhìn.
Lý Đức nghe vậy, thì biết mình đoán đúng rồi.
“Tôi kể với các cậu, người anh em bào ca của tôi, các cậu nhớ không?” Trương Quang Bảo ngẩng đầu, nhìn anh em.
“Chính là người họ gì đó, à họ Đường, đúng không?”
“Đúng vậy, bị đuổi đi rồi.” Trương Quang Bảo gắp miếng thịt nhét vào miệng nhai.

Anh em đều ngơ ra, thì ra không phải vì chính mình à.
Quang Bảo kể lại mọi chuyện, còn chưa nói xong, đột nhiên nhìn thoáng qua thấy Trần Lĩnh Liêm đi ra từ quán net đối diện.

Vội vỗ vai Lý Đức, nhỏ giọng nói: “Ra rồi, đi!”
“Dì Lưu, bàn này tính vào sổ cho con!”
Trần Lĩnh Liêm ra khỏi quán net, đi thẳng đến đường Bắc Nhân Dân, Quang Bảo và mấy anh em âm thầm đi theo, xem tên nhóc đó đi đâu.

Trên đường, Trần Lĩnh Liêm gọi mấy cuộc điện thoại, hình như gọi cho bạn bè.

Tầm hai mươi phút, Trần Lĩnh Liêm đi đến trước một quán KTV giữa đường Bắc Nhân Dân rồi dừng lại, ngó qua ngó lại không phát hiện bất thường rồi mới ung dung đi vào.
Quang Bảo đứng trong hẻm lúc này mới quay đầu lại, nói với bọn Lý Đức: “Anh em, tên nhóc này cũng ra ngoài lăn lộn, chắc là miệng cứng lắm, ước chừng trong đó có bốn năm người, mọi người vào đi, đừng nói gì cả, dứt khoát ra tay, đừng náo động quá, quăng người đi mất tôi mới dễ ăn nói.”
Mấy anh em đâu có ai chưa biết mùi đời? Nhất là Lý Đức và Lương Cẩm, năm năm trước đã theo Quang Bảo lăn lộn ở thị trấn Xạ Hồng, đánh nhau không ít, sóng to gió lớn gì cũng trải qua, chuyện nhỏ nhặt này không đáng bận tâm.
“Mẹ nó, không nói sớm, biết trước tôi đã đem hàng rồi.” Lý Đức khinh thường nói.
Trương Quang Bảo trừng mắt: “Mẹ nó, cậu định hại chết tôi à, anh em còn đang chịu phạt đây.

Cố gắng ra tay gọn lẹ, đừng có làm chuyện lớn hơn.”
Tiểu Tiền đảo mắt, đầu xuất hiện một ý kiến, nhỏ giọng nói: “Quang Bảo, hay là như vậy đi, không phải cậu nói tên nhóc đó là lưu manh sao? Cậu đi gọi cậu ta ra đây, có lẽ cậu ta sợ mất mặt nên chắc chắn sẽ ra đây, ngay tại con hẻm này, anh em sẽ giải quyết cậu ta.

Dù sao bên trong cũng là địa bàn của người làm ăn, không nên gây chuyện trong đó!”
Trương Quang Bảo cười hì hì, xoa đầu Tiểu Tiền nói: “Hi, tên nhóc cậu khôn phết, được, vậy đi, mấy anh em, vào chỗ, kịch hay bắt đầu rồi!”
Đám người này đều là những người rảnh rỗi, vừa nghe đánh nhau thì nhiệt huyết trỗi dậy.

Vốn định tốt nghiệp xong ra ngoài làm, chỉ sợ là không còn cơ hội nữa, chưa từng nghĩ ải cuối cùng lại có thể diễn một màn hay.

Nghe Quang Bảo nói, mọi người nấp vào hẻm hết.
Trương Quang Bảo chỉnh lại quần áo, đi vào KTV.
Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng hát của ai khiến cho anh buồn nôn muốn mắng người.
“Anh ơi, mấy người?” Một người trung niên phúc hậu niềm nở ra đón.
Trương Quang Bảo lịch sự gật đầu nói với ông ta: “Tôi tìm người, cho hỏi tên nhóc tóc vàng mới vừa bước vào đây đâu rồi?”
Ông chủ nghe thấy tìm người thì biến sắc chỉ vào căn phòng bên trái rồi quay lưng đi.
Trương Quang Bảo quan sát, kinh doanh của KTV này rất tốt, trong sảnh đã có năm sáu bàn, may là Tiểu Tiền đề nghị ra tay ở bên ngoài, nếu không sẽ có chuyện lớn rồi, ai cũng chạy không thoát.
Đến trước phòng đó, Quang Bảo phát hiện, tiếng hát ban nãy là từ phòng này truyền ra.
Bình tĩnh chút, anh đẩy cửa.

Tiếng hát đó đột ngột dừng lại, mắt anh quét một lượt, ba nam ba nữ, Trần Lĩnh Liêm ở giữa, một cô gái ăn mặc sexy nằm trên đùi cậu ta, hai tay tên nhóc đó còn bóp lên ngực của người ta liên tục, hai cặp kia cũng ân ái không khác gì nhau.
Thấy Quang Bảo bước vào, mọi người đều ngơ ra, tên nhóc đó là ai? Vào phòng cũng không gõ cửa!

“Này, anh là...” Một tên ốm nhom đeo kính đẩy cô gái trong lòng ra, chỉ về Quang Bảo hỏi, chưa nói xong đã bị Trần Lĩnh Liêm chặn lại: “Anh ta đến tìm tôi.”
“Có mắt nhìn! Trần Lĩnh Liêm, người đàng hoàng không nói lời mập mờ, anh em đang tìm cậu, muốn ở đây hay là ra ngoài, cậu chọn đi.” Trương Quang Bảo thoải mái nói.

Anh để ý tên bên cạnh Trần Lĩnh Liêm mặt âm trầm rón rén đặt tay lên bàn định lấy bình rượu trên đó.
“Đừng mơ lấy bình rượu, đầu của người anh em cứng lắm!” Trương Quang Bảo cười lạnh.
Trần Lĩnh Liêm cũng là người thức thời, đứng lên: “Tôi biết anh đến tìm tôi, đi, ra ngoài nói.

Tiểu Lộ, ba người ngồi đợi trong đây, chúng tôi ra ngoài dọn dẹp tên này rồi vào.”
Trương Quang Bảo cười lạnh lùng, đi ra trước.

Bọn Trần Lĩnh Liêm đi theo sau, một đám người ra khỏi KTV, Trương Quang Bảo đi đầu bước vào hẻm.
“Anh Liêm, không ổn rồi, bọn họ có người giúp!” Tên ốm nhom đó nhìn từ xa thấy trong hẻm có người, trong lòng chột dạ, nhỏ giọng nói với Trần Lĩnh Liêm.
“Sợ cái gì, đều là sinh viên, có ai dám động tay? Chút hồi bắt đầu đánh, đừng lo gì cả cứ đánh chết cho tôi, nhất là Trương Quang Bảo” Trần Lĩnh Liêm nghiến răng nói.
Trương Quang Bảo đi đến trước mặt anh em mình, dừng lại, quay người nhìn Trần Lĩnh Liêm chằm chằm.
Hai bên trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu lộ ra vẻ nhút nhát.

Trương Quang Bảo bên này không hề có ý này, Trần Lĩnh Liêm cũng không muốn mất mặt, sự yên tĩnh trước của đại chiến à.
“Này, tôi nói, tên mặt khóc tang đấy, nhìn gì mà nhìn, nói cậu đó, chút nữa ra tay, đừng quan tâm ai hết, lao thẳng về phía tôi này, nha, anh đây thấy cậu là muốn phạm tội, mẹ nó, thật muốn đánh cậu!” Lý Đức thấy vẻ ngoài của tên nhóc ban nãy muốn cầm bình rượu không qua được ải, anh ta thích đánh loại người này nhất.
“Các người là sinh viên, không chịu lo học hành, học theo chúng tôi làm gì, ông đây dễ kiếm tiền, phải không? Thứ ăn hại!” Trần Lĩnh Liêm giả vờ bình tĩnh, cười nói.
Trương Quang Bảo không để ý cậu ta, quay đầu đi, nhìn Lý Đức, cười nói: “Anh em, nhớ tôn chỉ của chúng ta không?”
Lý Đức bắt đầu đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: “Đương nhiên, ra tay trước là kẻ mạnh!” Nói xong, tay chống eo, rút thắt lưng ra, nhắm vào Trần Lĩnh Liêm mà đánh! Hai anh em đằng sau thấy vậy thì nhào lên, vây ba tên nhóc đó lại.
Vốn là cuộc chiến không có gì bất ngờ, Trần Lĩnh Liên nghĩ, một đám đọc sách đi cho đủ người ở trường học thôi chứ trước mặt lưu manh thật sự e là chỉ bị dọa chân mềm nhũn thôi.

Nhưng ai mà ngờ, đám nhóc này ra tay nặng thật, nhất là tên mặt trắng cầm thắt lưng, vừa đánh đã muốn lấy mạng người ta, sợi thắt lưng vung lên, đánh lên mặt như bị dao cắt!
Chưa đến năm phút đã phân thắng bại! Ba tên đó bị đạp dưới đất, Trần Lĩnh Liêm muốn vùng vẫy như bị thắt lưng của Lý Đức vung lên đầu nên ngoan ngoãn rồi.
Trương Quang Bảo lắc lắc tay đang mỏi, đi lên phía trước, đẩy Lý Đức, kéo Trần Lĩnh Liêm dậy.
Tên nhóc này bị đánh quá dữ, trên mặt có mấy vệt đỏ, đều nhờ Lý Đức ban cho.
Bốn mắt nhìn nhau, nhìn ra thứ gì đó trong mắt Trần Lĩnh Liêm, đó là sợ.

Ở những ngày tung hoành chưa bao giờ chịu lỗ qua, mấy tên nhóc này rốt cuộc là sinh viên hay lưu manh đây? Cậu ta không biết, bây giờ lưu manh đều học đại học hết, nhưng rốt cuộc là lưu manh hóa hay sinh viên hóa thì không rõ.
“Tên nhóc, tôi nhịn cậu lâu rồi, nếu không phải nể tình cậu là cháu của chú Trần, tôi đã đánh cậu lâu rồi.

Cậu đi hỏi thử xem, Trương Quang Bảo tôi từng nhịn ai bao giờ? Cậu lại là một ngoại lệ, không nhiều lời với cậu nữa, Khánh Minh em tôi là cậu ép đi, bây giờ người đi rồi, không nói với cậu chuyện gì khác, cầm một ngàn đưa cho chú cậu, nói là Khánh Minh đền.”
Trần Lĩnh Liêm cúi đầu nãy giờ không ngẩng lên, nhỏ giọng nói: “Tôi mới bán được ba trăm, tiêu hết rồi...”
“Tôi không cần biết, cho dù trước khi bán hay sau khi bán, cậu phải gom đủ tiền giao cho chú cậu, chuyện này mới xong được, nếu không, tôi không dám đảm bảo chuyện hôm nay sẽ không xảy ra lần nữa!” Trương Quang Bảo đẩy một cái, Trần Lĩnh Liêm lùi lại vài bước lớn, suýt nữa đã ngã, đáng thương vô cùng.
Tiểu Tiền lúc này vẫn không quên làm trò, chạy lên phía trước, cố ý giả vờ thần bí nói nhỏ bên tai Trần Lĩnh Liêm: “Anh em, khuyên cậu một câu, Quang Bảo có thù ắt báo, cậu đừng chống đối cậu ta, người đắc tội cậu ta chưa từng có kết cục tốt đẹp, mau đi gom tiền đi.

Trông bộ dạng cậu, bán sau lưng còn chưa có ai mua, thôi cứ bán trước mặt đi.”
“Ha ha...” Các anh em cười lớn.
Trương Quang Bảo nhìn ba tên đó một cái rồi vẫy tay, lớn tiếng nói: “Đi! Ban nãy có chưa uống đủ, chúng ta uống tiếp!” Nói xong, mang anh em nghênh ngang mà đi.
Loại kiêu căng ngang ngược đó thì bọn lưu manh như Trần Lĩnh Liêm đây, không bao giờ học được.

Bọn họ mãi mãi cũng không biết, lưu manh không đáng sợ, đáng sợ là lưu manh có đầu óc, có học thức, đó đều là nhân tài!.