Lưu Manh Hóa Idol

Chương 24: Chương 23-2






"Hả! Anh bạn, lời này là thật hay giả? Cậu không nên nói lung tung, cẩn thận trường học điều tra!"
"Đặt ghế! Ủng hộ lầu trên, chủ post, cẩn thận đấy, gần đây trường học cũng đang nghiêm khắc hơn!"
"Đúng đấy! ‘Trích dẫn lời nói của người dùng lầu hai’, sợ cái lông gà, dám làm thì dám nhận, mẹ nó, cứ như vậy còn dạy chúng ta!"
Trung tâm quản lý mạng của trường học lập tức phản ứng, hai tiếng sau khi bài post được đăng lên, bọn họ đã phát hiện ra tình huống, chủ nhiệm của trung tâm quản lý mạng quyết định thật nhanh, kiểm tra IP của người đăng rồi ghi vào hồ sơ, sau đó lưu lại nội dung bài post ra một bản, để báo cáo với trường học.

Sau đó xóa bỏ bài post đồng thời tạm thời đóng diễn đàn của trường học.
Thế nhưng, đóng diễn đàn cũng không đóng được miệng của các học sinh, không đến một ngày, chuyện này đã lan ra toàn trường, trở thành chủ đề cho mọi người bàn tán.

Mọi người ra tò mò, tất cả đều đoán già đoán non, lãnh đạo trường học được thảo luận trong bài post này rốt cuộc là ai? Cũng không có một người nào nghi ngờ về tính xác thực của bài post.

Có người nói, nhân vật chính có thể là giáo vụ phòng học vụ, nghe nói gần đây ông ta đang định ly hôn với vợ, có người nói là chủ nhiệm phòng hậu cần.

Dù sao việc này cũng phổ biến nhất cũng bí ẩn nhất, bị người thêm mắm thêm muối, sửa chữa lung tung một phen, cuối cùng lại truyền thành "Lãnh đạo phía trên muốn làm 3P, rồng điên đẩy ngã phượng, gươm quý không bao giờ cùn"!
Phòng hành chính trường học.
Phó hiệu trưởng Vương cúi đầu đi vào, mọi việc gần đây không quá suôn sẻ, những người bạn ở phòng Giáo Dục nói cho ông ta biết, gần đây hiệu trưởng kiêm bí thư Đảng ủy của trường học có thể phải điều chuyển, trong số những lãnh đạo đương nhiệm của trường học phải chọn ra một vị để kế nhiệm.

Vốn dĩ ông ta là người có tư cách nhất, nhưng bên trên cố tình đưa ra hai người được đề cử, người còn lại là Phó hiệu trưởng của trường, nghe nói có quan hệ với phía trên.
Nhịn nhiều như vậy năm, không phải là vì chờ một ngày con dâu trở thành mẹ chồng hay sao? Ai có thể ngờ rằng nó sẽ khó khăn như vậy.
Ông ta đi vào văn phòng, mấy nữ giáo viên đang tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm lập tức tản ra, đều tự trở lại chỗ ngồi của mình, không hề nói chuyện, có một số người còn lén lút nhìn ông ta.
Tuy rằng trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, ngồi xuống vị trí, chuẩn bị bắt đầu công việc.

Gần đây bên trên sẽ phái tổ điều tra xuống dưới để kiểm tra, đánh giá, bản thân mình phải biểu hiện thật tốt.
Chẳng bao lâu sau, có người gõ cửa.

"Mời vào." Phó hiệu trưởng Vương cũng không ngẩng đầu lên.
Một người đàn ông bước đến bên người ông ta, nhẹ giọng nói: "Hiệu trưởng Vương, có thể xin một ít thời gian của ông hay không?" Phó hiệu trưởng Vương ngẩng đầu lên nhìn, đây không phải chủ nhiệm Tiêu của trung tâm quản lý mạng hay sao? Lập tức nở một nụ cười thân thiết, vội kéo chiếc ghế dựa qua rồi nói: "Là Tiểu Tiêu à, đến đây, ngồi đi." Mặc dù vị chủ nhiệm Tiêu này không có nhiều quyền lực lắm, nhưng rốt cuộc cũng là thành viên trong đảng bộ của trường học, hòa thuận với anh ta cũng có lợi cho bản thân mình.
Chủ nhiệm Tiêu vừa mới ngồi xuống muốn nói, phó hiệu trưởng Vương đã mở miệng hỏi: "Tiểu Tiêu à, gần đây công việc bên trung tâm quản lý mạng có thuận lợi hay không? Vất vả quá, đến đến đến, uống trà đi."
Chủ nhiệm Tiêu khá trẻ tuổi, mới hơn hai mươi tuổi, lịch sự nhã nhặn, diện mạo thanh tú, mới tốt nghiệp từ một trường đại học trọng điểm không lâu, xét thấy chuyên ngành mà anh ta học là kỹ thuật thông tin, cho nên trường học trực tiếp bổ nhiệm anh ta làm chủ nhiệm của trung tâm quản lý mạng, coi như là đặc biệt ưu đãi đối với anh ta.
"Phó hiệu trưởng Vương, tôi có việc gấp muốn báo cáo với ông." Chủ nhiệm Tiêu thoạt nhìn rất sốt ruột, anh ta thỉnh thoảng nhìn xem xung quanh có người nào đang chú ý tới mình hay không.
Trong lòng Phó hiệu trưởng Vương căn bản không lưu tâm, trung tâm quản lý mạng thì có thể có việc gì gấp? Lập tức cười ha ha nói: "Ha hả, không vội, không vội, uống một ngụm trà rồi nói sau."
Kết quả là, việc này làm cho chủ nhiệm Tiêu cảm thấy nôn nóng, cao giọng nói: "Hiệu trưởng Vương của tôi, thật sự là chuyện lớn!" Anh ta làm ầm ĩ lên như vậy, những người khác trong văn phòng đều ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.
Trên khuôn mặt của phó hiệu trưởng Vương hiện lên vẻ tức giận, Tiểu Tiêu này cũng quá đáng, sao có thể nói năng như vậy ở trước mặt lãnh đạo.

Nhưng đang trong thời kỳ căng thẳng, ông ta cũng không so đo, nhìn dáng vẻ sốt ruột của anh ta, hay là thực sự có chuyện quan trọng? Lập tức phó hiệu trưởng Vương gật gật đầu, nói với anh ta: "Anh đi theo tôi."
Hai người đi vào phòng khách, phó hiệu trưởng Vương còn cố ý đóng cửa lại.
Sau khi hai người ngồi xuống, chủ nhiệm Tiêu sốt ruột lấy ra một chiếc phong bì giấu ở trong lòng ngực rồi đưa qua.
"Đây là gì?" Phó hiệu trưởng Vương vươn tay nhận lấy, sau đó hỏi.

Tiểu Tiêu này thoạt nhìn có vẻ khá thành thật, sao cũng học thông minh, nghĩ đến việc tặng lễ cho mình?
"Ông cứ xem sẽ biết." Chủ nhiệm Tiêu nói.
Phó hiệu trưởng Vương rút thứ trong phong bì ra nhìn, vừa nhìn thấy dòng chữ đầu tiên, trên mặt giống như bị quất một roi, run rẩy mất tự nhiên.

Càng nhìn về phía sau, sắc mặt của ông ta càng trở nên khó coi, sống lưng không khỏi cảm thấy lạnh toát, mồ hôi chảy không ngừng.
Rốt cục chịu đựng xem xong, trong lòng ông ta cảm thấy rất lạnh lẽo.

Tuy rằng không nói rõ là ai, nhưng ông ta chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đang nói đến bản thân mình, thời gian này, địa điểm này, còn cả trang phục của người phụ nữ kia, hoàn toàn giống nhau như đúc, khả năng bịa đặt là bằng không, xem ra là thật sự có người nhìn thấy.

Ài, sao bản thân mình lại không cẩn thận như vậy!
"Tiểu Tiêu, đây là chuyện xảy ra khi nào?" Sau khi thất thần một lúc, phó hiệu trưởng Vương đột nhiên hỏi.
"Chính là buổi sáng hôm nay, trên các BB của trường học, trong vòng một giờ đã có hơn một ngàn lượt nhấp chuột, hơn một trăm ba mươi lượt bình luận, đây là chuyện chưa từng xảy ra.

Ở đây tôi có bản lưu trữ ban đầu, vẫn chưa có bình luận nào." Rốt cuộc là người trẻ tuổi, có cái gì nói cái đó, cũng không sợ lãnh đạo trách bạn thất trách, làm chủ nhiệm của trung tâm quản lý mạng, để cho một bài post ảnh hưởng đến sự ổn định và đoàn kết tồn tại trong mấy tiếng đồng hồ, đây không phải thất trách thì là cái gì?
Phó hiệu trưởng Vương càng nghe càng cảm thấy trái tim lạnh giá, ai đang đối nghịch với bản thân mình? Mắt thấy bản thân mình sắp được thăng chức lên làm hiệu trưởng, phía sau lại xuất hiện loại chuyện này, chẳng lẽ là do đối thủ gây ra? Ý nghĩ này sau đó bị phủ định, nếu là lãnh đạo của trường học thì có thể trực tiếp đến Phòng giáo dục để trình báo, không cần phải đăng lên BB.
Bởi vậy, chuyện này là do sinh viên làm.
"Tiểu Tiêu à, trung tâm quản lý mạng có thể xác định là ai hay không? Không phải các anh có thể tra ra địa chỉ IP của người ta hay sao?" Phó hiệu trưởng Vương nghĩ đến điểm mấu chốt.
Chủ nhiệm Tiêu vươn tay chỉ vào phía dưới tờ giấy kia, nói: "Ông xem, đây chính là IP của người đăng, còn cả có thông tin đăng ký nữa."
"IP: 172.18.128, địa chỉ: phòng máy số ba trong trường học, thông tin đăng ký của người đăng bài, tên: Một đêm n lần, giới tính: Nam, tuổi: Trưởng thành, điện thoại: Ở trên người, hòm thư: Một người bạn hỗ trợ làm, sinh nhật: Vẫn chưa tới..."
Trong lòng phó hiệu trưởng Vương cảm thấy tức giận, đây là những thứ lung tung gì vậy!
"Đây là những gì có thể tra được, à, đúng rồi, tại thời điểm đăng bài này, là sinh viên chuyên ngành kỹ thuật phần mềm của khoa kế toán và khoa giáo dục thể chất đang sử dụng máy tính." Chủ nhiệm Tiêu nói thêm, anh ta đã nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên cái trán trủi lủi của phó hiệu trưởng Vương.
Quả nhiên là lãnh đạo, có phong độ của một đại tướng, sau khi cảm thấy hơi bối rối, ông ta quyết định thật nhanh nói: "Chủ nhiệm Tiêu, sau khi anh trở về, lập tức triển khai chế độ quản lý mạng bằng tên thật, sau này, tất cả sinh viên đăng ký BSS của trường học đều phải cung cấp thông tin thân phận.

Chuyện này cũng không cần phát tán ra ngoài, trường học sẽ xử lý."
Chủ nhiệm Tiêu lập tức đứng lên, sau khi trả lời bèn vội vàng đi ra ngoài.
"Á..." Phó hiệu trưởng Vương ném phong bì kia lên trên bàn, rồi yếu ớt cúi xuống.

Đang trong thời điểm mấu chốt, sao lại xảy ra chuyện này? Bây giờ dư luận vẫn đang xôn xao, tuy rằng không ai biết là bản thân mình, nhưng trên đời không có bức tường không lọt gió, sớm hay muộn gì cũng có một ngày sẽ bị bại lộ.
Rốt cuộc là ai làm? Nếu chỉ là vui đùa thì tuyệt đối sẽ không bao giờ lên trên diễn đàn, như vậy nguyên nhân duy nhất chính là trả thù bản thân mình.

Bản thân mình phụ trách quản lý sinh viên trong nhiều năm, đuổi học, xử phạt vô số sinh viên, một số sinh viên đã tốt nghiệp rời đi có thể bỏ qua.

Như vậy, chính sinh viên đang học trong trường.

"Ừm, chẳng lẽ là chuyện vừa rồi?" Ông ta đột nhiên nhớ vụ đánh nhau ngày hai mươi tháng chín vừa rồi, trường học đã tiến hành xử lý nghiêm khắc.

Có thể một trong những sinh viên đó trả thù bởi vì bị xử phạt hay không?
Có lẽ là không, thông thường sinh viên bị xử phạt, phần lớn đều thành thành thật thật, cố gắng biểu hiện thật tốt để hủy bỏ hình phạt càng sớm càng tốt.

Huống hồ những thằng nhóc đó sắp tốt nghiệp, không cần phải mạo hiểm như vậy.

Vừa nghĩ đến đây, ông ta đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước không phải ông ta vừa sửa đổi một cái quyết định xử lý, đổi hình phạt của một sinh viên khoa thể dục từ cảnh cáo đệ tử thành lưu ban để xem xét, chẳng lẽ là cậu ta?
Vừa nghĩ đến đây, ông ta lập tức lấy ra tờ giấy kia nhìn lại, càng xem càng cảm thấy có chút quen mắt, không phải nội dung nhìn quen mắt, mà thói quen viết trong tờ giấy giống như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Trong đầu ông ta tràn ngập dấu chấm hỏi, ông ta đã nhìn thấy cái này ở đâu?
"Đúng rồi!" Vỗ gáy, phó hiệu trưởng Vương rốt cuộc đã nghĩ ra.

Mấy ngày trước những sinh viên đều giao nộp bản kiểm điểm, bây giờ vẫn còn đang lưu giữ ở đây.

Ông ta mở ngăn kéo, lấy ra một chồng bản kiểm điểm rất dày, tìm ra bản kiểm điểm của sinh viên có tên là "Tư Đồ Tuyên Hùng" kia.
Vừa nhìn thấy, quả nhiên là cậu ta! Bất kể là thói quen dùng từ, hay là dấu chấm câu, đều ăn khớp!
Xem ra thằng nhóc này bởi vì hình phạt bị ông ta sửa đổi mà ghi hận trong lòng, vài ngày trước, cháu gái của ông ta báo cáo với ông rằng chính là thằng nhóc này đang tung tin đồn thất thiệt về ông ta ở khắp nơi.

Lúc ấy bản thân mình còn không tin tưởng lắm, sau khi cậu sinh viên tên là Trương gì đó báo cáo sự thật xong, vốn có thể đuổi học cậu ta, nhưng nghĩ đến việc sắp tốt nghiệp, không thể hủy hoại tương lai của cậu sinh viên này, cho nên mới quyết định lưu ban để xem xét.
Không nghĩ rằng cậu ta chẳng những không cảm kích, ngược lại còn lấy oán trả ơn! Thằng nhóc này nếu ở lại trường học, nhất định sẽ phá hỏng chuyện lớn!
Nghiến răng nghiến lợi, phó hiệu trưởng Vương tháo kính xuống đặt lên trên bàn, dụi dụi đôi mắt đang đau nhức.
"Tiểu Trương, cậu đi thông báo Tư Đồ Tuyên Hùng của khoa giáo dục thể chất đến văn phòng của tôi một lúc.

À, đúng rồi, gọi cả chủ nhiệm của lớp họ cũng đến đây một chuyến."
Tan học, Lý Đức huých huých Trương Quang Bảo đang ngủ chảy cả nước miếng ở bên cạnh.

Người sau tưởng giáo viên đến, lập tức phản xạ có điều kiện ngồi thẳng dậy, mở to mắt nhìn quyển sách ở trên bàn.
"Mẹ nó, giả vờ cái gì? Tan học rồi!" Lý Đức cười nói.

Lúc này Trương Quang Bảo mới thở phào nhẹ nhõm, ngáp một cái, thu dọn sách vở chuẩn bị quay về phòng ngủ.
"Chị Dương! Chị Dương!" Một loạt tiếng kêu vang lên ở cửa phòng học.

Lý Đức ngẩng đầu lên nhìn, ô, gần đây chị Dương xảy ra chuyện gì vậy? Mỗi ngày thay đổi một cách ăn mặc, ngày hôm qua là áo sơ mi quần bò, hôm nay lại đổi thành áo cộc tay và váy dài màu xanh nhạt, đứng ở chỗ đó giống như một tiểu thư khuê các.

Đúng là trên đời này chỉ có phụ nữ lười biếng, không có phụ nữ xấu, khi chị Dương chú ý chăm chút cho quần áo quả thực là như vậy.
Ôi, nếu lúc trước bản thân mình biết quý trọng mà nói, chị Dương cũng sẽ không thích tên cặn bã nam ở bên cạnh mình.

Quay đầu lại nhìn anh, hai mắt đang nhắm, râu không cạo, đầu tóc cũng không để ý, ôi, phía dưới cổ còn một tầng ghét! Thật mẹ nó kinh tởm!
"Này, tỉnh lại, bạn gái của cậu đang chờ ở bên ngoài kìa." Đẩy đẩy Trương Quang Bảo một phen, Lý Đức tức giận hét lên.

Trương Quang Bảo dụi dụi mắt, quay đầu nhìn lại, đột nhiên nở nụ cười.
"Chị Dương, tôi đoán chị đến tìm Quang Bảo đúng không?" Lúc Lý Đức đi ngang qua người Dương Ngân Hạ, nói với giọng ghen tị.

Dương Ngân Hạ nhìn Trương Quang Bảo đang thất thần ở phía sau, đôi mắt chuyển động, đột nhiên nói: "Không phải, tôi tới tìm cậu."
Biểu cảm của Lý Đức giống như bị một cái bánh nặng mười cân rơi từ trên trời đập vào trán.

Trương Quang Bảo liếc mắt nhìn Dương Ngân Hạ một cái, chào ‘Chị’ một tiếng, lách sang một bên rồi bước xuống dưới lầu.

Người ta đang muốn quay về phòng để bù lại cơn buồn ngủ đây.
Dương Ngân Hạ trừng mắt, ở trong lòng hung hăng mắng một câu đồ vô lương tâm rồi đuổi theo anh.

Anh bạn Lý Đức còn đang suy nghĩ ở trong lòng xem lát nữa nên mời đàn chị đi chỗ nào ăn cơm trưa, mới vừa phục hồi tinh thần lại, đàn chị đã chạy theo tên kia rồi.
"Tôi biết ngay cái đôi cẩu nam nữ này, hừ!"
Đầu bên kia, Dương Ngân Hạ đuổi theo Trương Quang Bảo, đi theo bên người anh, thấp giọng lẩm bẩm: "Đồ vô lương tâm …"
Nhưng Trương Quang Bảo căn bản không quan tâm, thản nhiên hỏi: "Chị Dương, tết Trung thu sắp đến rồi, đã có dự định gì chưa? Tôi đã xin nghỉ một ngày."
Dương Ngân Hạ vừa nghe, lập tức quên sạch sẽ chuyện vừa rồi, vui sướng hỏi: "Có một ngày nghỉ? Vậy thì tốt quá, chúng ta đi ra ngoại thành chơi được không?"
Trương Quang Bảo giương đôi mắt màu đỏ nhìn cô ấy, khóe miệng nở nụ cười tươi: "Phụ nữ à, ôi, thế chị sắp xếp đi." Thấy anh đồng ý, trong lòng Dương Ngân Hạ cảm thấy rất vui, đang tưởng tượng ra bờ sông với những làn gió nhẹ, bãi cỏ xanh biếc, thỉnh thoảng còn có những con cò trắng bay lượn trên đỉnh đầu …
Đột nhiên cô ấy phục hồi tinh thần lại, hả, vừa rồi không phải mình muốn tính toán sổ sách với cậu ta hay sao?
Cười khổ một tiếng, tên dở hơi này, thật sự không có biện pháp nào làm gì cậu ta cả.

Chẳng lẽ đây là số mệnh hay sao? Nghĩ đến đây, trong lòng cũng trở nên bình tĩnh hơn, bước nhanh đuổi theo.
Dọc trên đường đi, hai người vừa nói vừa cười, giống hệt như một đôi tình nhân, nhìn thấy rất nhiều nam sinh lo lắng suông.

Bọn họ đều nói có phải thằng nhãi Trương Quang Bảo này có tổ tiên tích đức hay không, sao mọi chuyện tốt đều rơi vào người anh.

Có người thậm chí còn xuất hiện ý nghĩ cướp bạn gái ở trong đầu, nhưng nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước, lập tức gạt đi.
Hai người đang muốn đến nhà ăn của trường học để ăn cơm, Trương Quang Bảo đột nhiên nhìn thấy trên sân thể dục có một người đang vội vội vàng vàng chạy về phía tòa nhà giảng dạy, đó không phải là Tư Đồ Tuyên Hùng hay sao?
"Chị, chị chờ tôi một chút." Trương Quang Bảo bỏ lại những lời này, vội vàng chạy đến chỗ Tư Đồ Tuyên Hùng.

Vừa đến gần thì nhìn thấy, ôi, trời ạ, anh bạn này bị làm sao vậy? Trên mặt sưng to, hai mắt đỏ bừng, đêm qua không ngủ được hay sao? Tuy nhiên tinh thần dường như cũng không tệ lắm, khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi, giống như nhặt được kho báu.
"Này, Tư Đồ, đi đâu vậy?" Trương Quang Bảo đứng trước mặt Tư Đồ Tuyên Hùng, chặn đường đi của anh ta.
Tư Đồ Tuyên Hùng vừa muốn mở miệng mắng chửi người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy là Trương Quang Bảo, lập tức nuốt trở lại những lời mắng chửi đã đến bên miệng.
"Là mày à, hiệu trưởng Vương gọi tao đến văn phòng hành chính, tao đoán có lẽ là hủy bỏ hình phạt của tao." Tư Đồ Tuyên Hùng cười đắc ý.

Thằng nhãi mày phải lưu ban xem xét là chắc chắn rồi, ông đây còn có khả năng thương lượng.
Trương Quang Bảo thản nhiên cười ha hả nói: "Vậy thì chúc mừng mày, hình phạt của tao là cố định rồi, không giống mày, còn có thể sửa lại, ôi, phó hiệu trưởng Vương là chú của mày hay là cậu của mày? Sao lại luôn giúp đỡ mày vậy?"
"Xuống địa ngục! Không chơi đùa với mày nữa, tao đi đây." Tư Đồ Tuyên Hùng miễn cưỡng cười cười, vừa muốn đi tiếp, nhưng vừa mới bước được hai bước, anh ta lại ngừng lại, xoay người nói với Trương Quang Bảo: "Này, mày cũng không cần phải sốt ruột, cho dù không thể hủy bỏ hình phạt cũng không sao, hiện giờ đi đến vùng duyên hải làm công nhân hay gì gì đó cũng không cần hồ sơ." Nói xong, anh ta cười đắc ý, lúc này mới xoay người rời đi.
"Con mẹ mày!" Trương Quang Bảo mắng thầm ở trong lòng! Cháu trai, mày cứ gây sức ép đi, có lẽ mày cũng không nhảy nhót được vài ngày nữa đâu, tao mẹ nó còn đang muốn tổ chức cho mày một bữa tiệc chia tay vui vẻ, chết tiệt!
"Này, Quang Bảo, sao cậu lại qua lại với người này, mấy ngày trước không phải hai người còn..." Trên bàn ăn trong nhà ăn, Dương Ngân Hạ khó hiểu hỏi.

Trương Quang Bảo ở đối diện đang liều mạng nhét miếng thịt nhúng lẩu vào miệng, vừa nghe thấy câu hỏi của đàn chị, trả lời bằng một giọng mơ hồ: "Cái này gọi là chiến lược, nói cho chị chị cũng không hiểu."
Dương Ngân Hạ cong môi: "Hừ, chỉ cậu thông minh thôi, này, sao tôi cảm giác cậu đang có âm mưu gì đó? Cậu sẽ có lòng tốt như vậy, giảng hòa với Tư Đồ Tuyên Hùng? Quên đi, tôi thấy cậu không thể có kế hoạch nào, huống chi là hai kế."
Trương Quang Bảo ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, đột nhiên nói ra một câu, khiến cho Dương Ngân Hạ giật mình.
"Chị Dương, nếu chị hiểu rõ tôi như vậy thì làm vợ của tôi đi.".