Lưu Manh Hóa Idol

Chương 19






Giấc ngủ này cảm giác rất thoải mái, anh đã ngủ từ mười một giờ đêm qua cho đến hiện tại.

Trương Quang Bảo mở to mắt, ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ chiếu thẳng lên giường của anh, thời gian chắc không còn sớm nữa.

Anh sờ soạng ở phía dưới gối đầu nửa ngày, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, ôi, đã ba giờ chiều rồi.
Anh từ trên giường ngồi dậy, lắc lắc đầu còn đang choáng váng, lúc này mới phát hiện có một cái quạt điện đặt trên ghế ở trước giường, ha ha, thằng nhóc này thật tốt bụng.

Sau khi rời giường, anh rửa mặt bằng nước lạnh, cảm giác thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Trong ký túc xá không có một người nào, có lẽ bọn Lý Đức đều ra ngoài đi chơi với bạn gái rồi.

Hả, đây là gì?
Cầm lấy tờ giấy kẹp trong quyển sách ở trên bàn lên, phía trên viết một câu: Quang Bảo, chị Dương bảo sau khi rời giường thì gọi điện thoại cho chị ấy.

Phía dưới không có chữ ký, nhưng viết chữ xấu như vậy, ngoại trừ Lý Đức ra thì không có ai khác.

Anh lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, chị Dương à, tôi là Quang Bảo."
"Tôi biết là cậu, thế nào, ngủ ngon không?"
"Ừm, rất thoải mái! Đã lâu không ngủ ngon như vậy, chị tìm tôi hay sao?"
"Ừm, đúng rồi, hôm nay cậu đi đóng học phí đi, đừng giữ tiền ở trên người, bằng không lại tiêu mất.

Chi bằng tôi đi cùng với cậu?"
"Không cần, bản thân tôi tự đi là được rồi, cứ như vậy đi, tôi cúp máy đây."
Anh lấy chồng tiền ở trong túi quần ra, đếm lại, vừa vặn ba nghìn bảy.

Trương Quang Bảo cất tiền, đi ra khỏi ký túc xá.

Ái chà, rốt cuộc cũng kiếm được tiền đóng học phí, tảng đá lớn ở trong lòng đã được đặt xuống, cả người cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Việc kinh doanh này cũng không có gì khó khăn cả, chỉ cần nhìn chuẩn cơ hội kinh doanh, buông tay đi làm thì sẽ thành công.
Trước kia thế giới bên ngoài luôn nói sinh viên có năng lực thực hành kém, lúc đầu Trương Quang Bảo còn không chấp nhận, nhưng hiện tại, anh ít nhiều cũng chấp nhận điều này.

Nói về chuyện này, anh dám khẳng định, anh không phải là người duy nhất nghĩ về chuyện này, nhưng lại chỉ có mình anh có thể đi làm thực hành.

Thực sự không biết trong đại học rốt cuộc có thể học được cái gì.
Không lâu sau, anh đã đến phòng tài vụ trên tầng bốn của tòa nhà dạy học, dọc trên đường đi gặp được rất nhiều bạn học, đều nhiệt tình chào hỏi anh, có rất nhiều người mà Trương Quang Bảo căn bản không nhớ tên, mẹ nó, những người này đều tỏ ra quen biết ta, sao trước kia không thấy mấy người nhiệt tình như vậy.
Thủ tục diễn ra rất thuận lợi, không đến năm phút đồng hồ, mọi thứ đã hoàn tất.

Ông lão phụ trách thu phí trong phòng tài vụ, sau khi làm xong chuyện này còn hỏi thêm một câu: "Cậu chính là Trương Quang Bảo à?" Trương Quang Bảo không quên ông ta, sao giáo viên trong trường học cũng biết mình? Sau khi nộp tiền xong, anh nhìn thời gian, còn hơn bốn tiếng nữa mới đến giờ đi làm, nên làm gì trong khoảng thời gian này? Trương Quang Bảo vừa suy nghĩ vấn đề này, vừa chậm rãi bước xuống lầu.
"À, đúng rồi, gọi điện thoại cho bà ngoại!" Trương Quang Bảo đột nhiên nghĩ ra, đã gần hai mươi ngày rồi, nên gọi điện thoại cho bà ngoại báo tin bình an.

Anh vội vàng chạy tới khu điện thoại công cộng trong trường học, bấm số điện thoại nhà ông ngoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng "Tu tu", một lúc sau mới có người nghe điện thoại: "Alo, anh tìm ai?"
Đây là giọng nói của ông ngoại, giờ phút này Trương Quang Bảo không biết nên nói cái gì, nhẹ nhàng khụ một tiếng, anh nhỏ giọng nói: "Ông ngoại, cháu là Trương Quang Bảo."
"Ừm, hiện tại cháu đang ở trường học hay sao?" Giọng điệu của ông ngoại như là một người xa lạ, cháu ngoại gọi điện thoại đến, nhưng ông ấy dường như không có chút vui sướng nào.

Cũng may Trương Quang Bảo đã quen từ lâu, lập tức chào hỏi cho có lệ, sau đó xin phép ông ngoại để cho bà ngoại tới nghe điện thoại.
Nhưng ông ngoại nói một câu khiến cho Trương Quang Bảo tức giận.
"Bà ngoại cháu không có ở nhà, cứ như vậy đi." Nói xong, ông ấy lập tức cúp điện thoại, trước khi điện thoại bị cúp, Trương Quang Bảo rõ ràng nghe thấy bên cạnh ông ấy có một giọng nói đang hỏi: Có phải điện thoại của Quang Bảo hay không.

Đúng là giọng nói của bà ngoại! Ông ngoại cũng quá đáng, bà ngoại rõ ràng ở ngay bên cạnh, không ngờ không chịu cho mình trò chuyện với bà ấy!
Dùng sức cúp điện thoại, Trương Quang Bảo hung hăng nghiến răng, thề không bao giờ...!gọi điện thoại về nhà nữa.
Xem ra, bản thân mình và trong nhà quả thật không có quan hệ gì.

Trương Quang Bảo nghĩ không thông, bản thân mình cũng không phải người xấu tội ác tày trời, sao ông ngoại và cha lại chán ghét bản thân mình như vậy? Ngẫm lại bản thân mình từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không phải là một đứa bé ngoan, thích đánh nhau gây chuyện, thành tích không tốt, thỉnh thoảng lại mời cha mẹ lên gặp giáo viên, ngoại trừ những việc đó ra cũng không có gì cả.


Chẳng lẽ ở trong lòng bọn họ, mình kém cỏi như vậy hay sao? Nghĩ lại bản thân trong những năm qua, hình như cho tới bây giờ vẫn chưa nghe thấy một lời khen ngợi nào từ cha mẹ và người lớn trong nhà, thường xuyên là những lời quở trách, thậm chí chửi rủa, mẹ nó mình trêu ai chọc ai vậy?
Trong lòng Trương Quang Bảo tràn ngập tức giận, người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, tính tình đều có chút cố chấp, một khi bọn họ nhận định chuyện gì sẽ rất khó thay đổi.

Hiện tại Trương Quang Bảo cảm thấy tràn ngập thất vọng với gia đình, giống như trời đất bao la, không có chỗ dung thân cho bản thân mình.

Càng như vậy, càng kích thích lòng phản nghịch của anh, Trương Quang Bảo anh sẽ cho mọi người nhìn xem, mình rốt cuộc có phải là một người vô dụng hay không.
Khi đi đến sân thể dục, anh đụng phải một người.

Không phải người nào khác, chính là Tư Đồ David.
Lúc ấy Trương Quang Bảo đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, cũng không để ý đường đi, đột nhiên một quả bóng gào thét bay đến, không đợi Trương Quang Bảo kịp phản ứng lại đã nện thật mạnh lên trên bờ vai của anh.

Trên áo sơ mi màu trắng bị vấy bẩn bởi một vết bùn, vô cùng bắt mắt.
Trương Quang Bảo cũng không lập tức chửi ầm lên, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn thấy Tư Đồ David và mấy người bạn học đang lạnh lùng nhìn anh ở một nơi cách xa khoảng mười mét.

Trương Quang Bảo cúi người nhặt quả bóng lên, đi về phía đám người Tư Đồ David, vừa đi, vừa tung quả bóng trên tay.
Khi đi đến trước mặt Tư Đồ David, Trương Quang Bảo nhìn anh ta, hỏi bâng quơ: "Cậu đá?"
Tư Đồ David bĩu môi, hai tay giang ra, gật gật đầu.

Đầu vừa mới gật xong, Trương Quang Bảo cầm quả bóng ném vào mặt anh ta, lập tức để lại một dấu vết to bằng bàn tay.

Tư Đồ David hơi sửng sốt, anh ta thật sự thật không nghĩ rằng Trương Quang Bảo lại kiêu ngạo như vậy, trước kia anh ta chỉ nghe nói người này rất thích tranh đấu tàn nhẫn, không để ai vào trong mắt, nhưng không nghĩ rằng lại kiêu ngạo đến mức như thế.

Mấy người bạn ở phía sau anh ta vừa thấy tình huống này, thân thể đồng thời nghiêng về phía trước, muốn xông lên, lại bị Tư Đồ David ngăn cản.
"Làm sao? Chẳng lẽ mấy người muốn đánh tôi ở trong này?" Trương Quang Bảo cười lạnh, không hề quan tâm đến mấy người này.

Anh đã đoán được Tư Đồ David sẽ gây phiền phức cho anh từ lâu, chỉ là không ngờ lại tình cờ gặp ở chỗ này.

Nếu như vậy, xem ra hòa giải chuyện này là không thể nào
Tuy rằng trong lòng anh ta đang rất tức giận, nhưng đây là sân thể dục, có nhiều người nhìn như vậy cũng không tốt lắm.

Tư Đồ David chỉ đành hung hăng cắn chặt răng, nửa ngày sau mới phun ra một câu: "Trương Quang Bảo, mày giỏi! Thằng nhãi, chờ, chúng tao sẽ chậm rãi tính khoản nợ này."
Trương Quang Bảo hừ lạnh một tiếng, chỉ vào mũi của Tư Đồ David nói: "Tao chờ mày!"
Nói xong, anh liếc mắt nhìn đám người bọn họ với vẻ khinh thường, xoay người bước đi.

Ngay tại anh xoay người, đột nhiên bị người đá vào lưng, dưới tác dụng của sức mạnh mạnh mẽ, thân thể anh lao về phía trước như diều đứt dây, thiếu chút nữa ngã lăn trên mặt đất.
"Cậu Đường!" Tư Đồ David quát ở sau lưng.

Trương Quang Bảo đột nhiên tức giận, xoay người sang chỗ khác, Tư Đồ David đang lôi kéo một thanh niên trẻ tuổi nghiến răng nghiến lợi, anh ta nhuộm tóc đỏ, đeo khuyên tai trái, nói vậy cú đá vừa rồi là do anh ta đá.

Trương Quang Bảo gật gật đầu, giơ tay chỉ về phía người thanh niên, không nhanh không chậm nói: "Mày đi ra."
"David, đừng ngăn cản tôi, ông đây nhìn thằng đó không vừa mắt từ lâu rồi!" Người thanh niên kia gạt tay Tư Đồ David ra, đứng dậy.
Trương Quang Bảo nhìn nhìn, thằng nhãi này cao ít nhất một mét tám, đứng ở trước mặt mình thật sự có một loại tư thái đứng từ trên cao nhìn xuống.
"Cháu trai, cháu là người đầu tiên dám đánh tôi trong trường, có khí phách." Trương Quang Bảo đã chuẩn bị sẵn sàng đánh lén, cố ý nói chuyện đánh lạc hướng sự chú ý của anh ta.

Người thanh niên kia dưòng như không để Trương Quang Bảo vào mắt, quay đầu nhìn xung quanh, quay đầu lại cười lạnh, khinh thường nói với Trương Quang Bảo: "Trương Quang Bảo, mày ra vẻ cái gì vậy? Nói thật với mày đi, ngay cả khi mày không cướp làm ăn của bọn tạo, tao mẹ nó cũng muốn chăm sóc mày một phen, mày cho là trong trường học này chỉ có một mình mày làm hay sao?"
Hóa ra thằng nhãi này cũng đi theo Tư Đồ David phân một chén canh, chẳng trách lại tức giận như vậy.

Trương Quang Bảo cúi đầu cười, đột nhiên hung hăng giơ nắm đấm lên, đấm về phía mặt người thanh niên kia! Một quyền vụt qua, bốp một tiếng, vang rõ to, vào giữa mặt.
"Mẹ nó! Các anh em, đánh!" Tư Đồ David hét lớn một tiếng, dẫn đầu lao về Trương Quang Bảo.

Người trẻ tuổi tính tình mạnh mẽ, áo bạo, giống như núi lửa không thể vãn hồi!
Trương Quang Bảo là người có kinh nghiệm, Tư Đồ David vừa động, anh cũng nhấc chân lên, một cú đá xinh đẹp đá thẳng vào bên hông đối phương, Tư Đồ David hừ lạnh một tiếng, cơ mặt hơi run rẩy, lui về phía sau hai bước, rồi ngay lập tức lại lao lên.
Cùng lúc đó, không biết từ chỗ nào trên sân bóng lại xuất hiện nhiều người như vậy, đều chạy về phía này.

Tuy rằng Trương Quang Bảo đang tức giận, nhưng anh không hồ đồ, bản thân mình chỉ có một người, đối phương ít nhất hơn mười người, tuy rằng có luyện tán thủ ở trường trung học hai ngày, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ.
Vì thế, anh vừa đánh vừa lui, vừa ra sức chống đỡ dùng tay che chắn ở trước mặt, vừa lùi về phía sau.

Anh đang muốn lùi về phía cổng trường, cổng trường có bảo vệ, chỉ cần tới chỗ đó thì mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng dường như anh đã sai lầm rồi, bảo vệ không ở trong phòng bảo vệ, mà ngay bên cạnh sân thể dục.

Anh ta đang chắp tay sau lưng, đứng nhìn bọn họ.
"Mẹ nó, sao không đến ngăn cản?" Trương Quang Bảo mắng chửi ở trong lòng, anh không để ý, mặt bị trúng một đấm, tức giận đến mức anh nổi khùng, đang muốn liều chết phản kích, đám đông đã vây quanh anh ở giữa, quyền cước từ nhiều góc độ đánh về phía anh.

Bản thân anh cũng không nhớ được đã trúng bao nhiêu đòn, dù sao anh cũng không quan tâm đến cơn đau, chỉ lao về phía Tư Đồ David mà tấn công dữ dội!
Lẽ ra chuyện này ồn ào náo loạn như vậy, sân thể dục ngay giữa giảng đường và ký túc xá, phòng bảo vệ và bảo vệ cổng trường cách nơi này không xa, nên có nhân viên ra mặt ngăn cản mới đúng, nhưng nửa ngày cũng không thấy người nào đi ra, đáng giận nhất chính là người bảo vệ đứng ở bên cạnh sân thể dục xem trò vio kia, Trương Quang Bảo rốt cuộc hiểu ra, người kia chính là người xảy ra tranh chấp với anh ở cổng trường mấy ngày trước, chẳng trách lại khoanh tay đứng nhìn!
Hôm nay, xảy ra vụ đánh nhau có tính chất ác liệt nhất trong khuôn viên trường Đại học Kỹ thuật thông tin tây nam kể từ khi trường được thành lập tới nay.

Nguyên nhân chẳng qua là bởi vì mấy sinh viên khoa thể dục đang đá bóng trên sân thể dục, không cẩn thận đá vào một sinh viên năm ba khoa kế toán, hai bên một lời không hợp bèn đánh nhau.
Sau đó tình hình càng mở rộng ra, lúc ấy ở trên sân thể dục có mấy chục sinh viên ở các khoa khác nhau đều tham gia ẩu đả, sân thể dục trở nên hỗn loạn, tiếp theo, ba người Lý Đức, Lưu Quyết, Lương Cẩm sinh viên năm hai khoa ứng dụng máy tính thấy đánh nhau trên sân thể dục, chẳng những không ngăn cản, báo cho bảo vệ trường học, trái lại quay về ký túc xá, tụ tập một lượng lớn sinh viên, cầm trong tay gậy gộc và các vật dụng khác nhau, tham gia ẩu đả.
Trong chốc lát, trong khuôn viên trường tràn ngập tiếng la hét, tiếng kêu thảm thiết.
Cuối cùng, vẫn là các nữ sinh ở ký túc xá nữ sợ sự việc lại mở rộng, nên gọi điện thoại báo cáo với lãnh đạo nhà trường.

Lãnh đạo lập tức gọi điện thông báo phòng bảo vệ, điều động nhân lực đi đến hiện trường mới ổn định lại tình hình.

Theo công tác thống kê sau đó, trong số hơn một trăm sinh viên tham gia ẩu đả lần này, tổng cộng có ba mươi sáu người bị thương, may mà thương thế không nặng, đã được đưa đến bệnh viện để trị liệu trước.
Trong số đó, Trương Quang Bảo, sinh viên năm hai khoa ứng dụng và bảo trì máy tính bị thương nghiêm trọng nhất, nghe nói bị gãy hai cái xương sườn, vết thương khắp người, khi được đồng bạn cứu ra thì đã biến thành một người máu.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Trợ Lý Tuyến 1
2.

Nhẹ Nhàng Hỏi Sư Tôn
3.

Sự Cưng Chiều Của Hoắc Cảnh
4.

[Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
Lãnh đạo chủ yếu của trường học đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp sau khi các sinh viên ẩu đả được mấy giờ để nghiên cứu biện pháp xử lý.

Cuối cùng, mọi người nhất trí thông qua, trước tiên phải phong tỏa tin tức nghiêm ngặt, không thể để cho truyền thông phát hiện, sau đó giao trách nhiệm cho phòng bảo vệ, điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, sau đó mới quyết định xử phạt những sinh viên đã đánh nhau lần này như thế nào.
"Thật sự là vô cùng nhục nhã! Từ khi thành lập trường tới nay, chưa bao giờ xảy ra một vụ việc có tính chất ác liệt như thế, nhất định phải xử phạt nghiêm khắc!" Hiệu trưởng kiêm bí thư đảng uỷ vỗ bàn đứng lên trong cuộc họp, vô cùng tức giận.
Đồng thời, trong một phòng bệnh nào đó ở bệnh viện nhân dân số hai Thành Đô.
Trương Quang Bảo đang nằm trên giường, trên đầu quấn băng gạc, phía trên còn rỉ máu, xem ra bị thương rất nặng.

Tuy nhiên dường như anh chẳng hề để ý, còn đang đùa giỡn với Dương Ngân Hạ đang chăm sóc anh ở trước giường.
"Ai, đàn chị, chị đừng lộ vẻ mặt đau khổ như vậy, chị biết không, thằng cháu trai Tư Đồ David kia cũng không khá hơn đâu, buổi chiều tôi đá một cước vào bộ phận quan trọng của thằng đó, lúc ấy thằng cháu trai kia lập tức ngồi chồm hổm xuống, nửa ngày không đứng lên được.

Tôi đoán lúc này thằng đó đang nhảy cẫng trong phòng ngủ với cái đũng quần băng bó." Trương Quang Bảo cười xấu xa, không nhìn ra được anh là người vừa mới bị người khác hung hăng đánh.
Dương Ngân Hạ không nói một lời, ngồi ở cái ghế trước giường, đang gọt hoa quả cho Trương Quang Bảo.

Lần này, cô ấy thật sự có chút tức giận.

Một là giận Tư Đồ David quá phận, không ngờ dùng phương thức này để giải quyết mâu thuẫn giữa anh ta và Quang Bảo.

Hai là giận Trương Quang Bảo quá xúc động, nếu nhịn một chút sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy.

Hiện tại thì tốt rồi, dư luận đang xôn xao, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng chấn động, lần này, chỉ sợ trường học sẽ không từ bỏ ý đồ.
Trương Quang Bảo thấy Dương Ngân Hạ như vậy, trong lòng biết cô ấy nhất định rất tức giận.

Lập tức bĩu môi, thức thời nằm xuống, không nói nữa.

"Cho cậu!" Dương Ngân Hạ đưa cho anh quả táo đã gọt xong, tức giận nói.

Trương Quang Bảo tự biết đuối lý, làm chị Dương tức giận, ngoan ngoãn nhận lấy hoa quả, im lặng ăn, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Ngân Hạ.
Dương Ngân Hạ nhìn thấy dáng vẻ vô tội như một đứa trẻ của anh, lại càng tức giận hơn.

Trước kia anh quậy phá còn chưa tính, nhưng lần này là kéo bè kéo lũ đánh nhau, tính chất ác liệt đến cỡ nào, ảnh hưởng xấu đến mức nào, ngay cả lãnh đạo nhà trường cũng chấn động, thằng nhóc cậu chờ bị xử phạt đi.
"Quang Bảo." Dương Ngân Hạ nghiêm túc gọi.
Trương Quang Bảo lập tức buông hoa quả xuống, nghiêm túc trả lời: "Ừm? Chị, có chuyện gì?"
"Đồng ý với tôi một việc."
Trương Quang Bảo gật gật đầu, tuy rằng không biết đàn chị muốn bản thân mình làm chuyện gì, nhưng có một điều chắc chắn rằng, mặc kệ cô ấy nói gì đều là vì muốn tốt cho bản thân mình.
"Chuyện này dừng ở đây, về sau không cần làm phức tạp thêm, cậu hiểu ý của tôi chứ."
Trương Quang Bảo lắc lắc đầu dứt khoát, vô cùng kiên quyết nói: "Không có khả năng! Chuyện này không thể để yên, lần này thằng cháu trai kia khiến cho tôi ăn thiệt thòi lớn như vậy, nếu tôi không cho thằng đó nhìn chút màu sắc, thằng đó lại cho rằng ta là quả hồng mềm!"
Dương Ngân Hạ kiềm chế lửa giận ở trong lòng, bình tĩnh hỏi: "Vậy cậu muốn làm gì?"
Trên khuôn mặt Trương Quang Bảo nở nụ cười đặc trưng, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: "Chị cứ chờ xem, tôi sẽ không cho thằng đó sống yên lành."
Dương Ngân Hạ không thể chịu nổi nữa, đứng dậy khỏi ghế, lớn tiếng nói: "Trương Quang Bảo! Cậu có còn việc để làm không!" Trương Quang Bảo trái lại cảm thấy hoảng sợ, sao hôm nay chị Dương nói trở mặt là lập tức trở mặt? Quen biết cô ấy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ấy tức giận như vậy, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy, có trách nhiệm gì thì cũng là bản thân mình gánh vác, cô ấy kích động như vậy để làm gì?
"Cậu có biết hay không, lãnh đạo trường học rất bức xúc trước sự kiện lần này, hạ quyết tâm phải chỉnh đốn kỷ luật nhà trường! Không phải tôi dọa cậu, lần này cậu chắc chắn sẽ bị xử phạt!" Dương Ngân Hạ tức giận nói.
Trương Quang Bảo thậm chí không thèm chớp mắt, cười ha hả: "Có phải chuyện gì lớn đâu, không phải xử phạt hay sao? Bọn họ muốn làm thế nào thì tùy tiện, tôi không quan tâm."
Dương Ngân Hạ chậm rãi gật đầu: "Được, được, cậu không quan tâm, à, cậu không quan tâm, vậy cậu có nghĩ đến bọn Lý Đức hay không? Bọn họ vì giúp cậu mà toàn bộ đều bị cuốn vào sự kiện lần này, cũng không thoát khỏi liên quan!"
"Thế thì thế nào? Cùng lắm thì bản thân tôi sẽ gánh chịu mọi chuyện, tuyệt đối sẽ không liên lụy bọn họ!" Tuy rằng trong lòng Trương Quang Bảo cũng cảm thấy khiếp sợ nhưng vẫn mạnh miệng.

Thực ra anh cũng không nghĩ rằng sự kiện lần này lại nháo lớn như vậy, đặc biệt sau đám người Lý Đức nhìn thấy bản thân mình bị vây đánh, bèn xông vào ký túc xá, gần như gọi tất cả anh em ở tầng một ký túc xá.

Cho dù nhóm của anh hỗn chiến ở thị trấn lúc trước, cũng chưa bao giờ nhìn thấy trận chiến lớn như vậy.
Trường học nhất định sẽ không dễ dàng buông tha chuyện này, chẳng may truy xét gắt gao, cùng lắm thì bản thân mình gánh chịu chuyện này, cũng sẽ không liên lụy đến anh em của mình.
"Cậu gánh? Cậu thực sự nghĩ rằng bản thân mình là lưu manh hay sao? Chuyện này là có thể gánh được hay sao? Quang Bảo, không phải tôi nói cậu, cậu thật sự quá xúc động, cứ tiếp tục như vậy, cậu sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!" Dương Ngân Hạ rốt cuộc nói ra điều mà bản thân cô ấy đã muốn nói cho Trương Quang Bảo bấy lâu nay.
"Cậu nói xem, lúc ấy Tư Đồ David đá bóng vào người cậu, chưa biết chừng người ta thật sự không cố ý? Vì sao cậu lại ném quả bóng vào mặt người ta? Còn nữa, sau đó, cậu nói có người đạp cậu một cước, sao cậu cũng phải đánh lại? Nhịn một chút thì cậu sẽ chết à? Người nào cũng giống như cậu thì thế giới sẽ trở nên hỗn loạn!" Dương Ngân Hạ vẫn đang tận tình khuyên bảo, nhưng không nghĩ rằng mấy câu nói của cô ấy lại khiến cho Trương Quang Bảo tức giận.

"Vậy thì thế nào! Ông đây không sợ! Có chuyện gì thì cứ việc nhằm vào tôi, số chuyện tôi gặp phải còn ít hay sao? Nếu chị sợ liên lụy thì chị cứ đi đi!" Trương Quang Bảo vung tay lên, lớn tiếng quát, giọng nói của anh vang vọng khắp phòng.

Ý ta đi vào xem xét thương thế của anh vừa mới bước tới cửa, thấy tình hình này, vội vàng đóng cửa lại lùi ra ngoài.
Dương Ngân Hạ tức giận đến mức ngực đau nhói, cô ấy không nghĩ rằng Trương Quang Bảo sẽ nói ra những lời như vậy, bản thân mình rõ ràng muốn tốt cho anh, anh lại bảo bản thân cô đi, cô ấy chưa từng gặp phải người nào không nói lý lẽ như vậy! Ngay lập tức, cô ấy nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, bên trong đôi mắt xinh đẹp ngập tràn nước mắt, rốt cuộc, cô ấy quay người lại, che miệng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Trương Quang Bảo oán hận cắn răng, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống tới, gào lớn: "Bác sĩ! Tôi muốn xuất viện!"
Nếu bạn nhìn thấy một người đi tập tễnh với chiếc băng gạc quấn quanh đầu đi trên đường phố, bạn chắc chắn sẽ nhìn lại lần thứ hai.

Trương Quang Bảo đang bị chú ý bởi những người đi bộ trên đường.

Anh bất chấp sự phản đối của bác sĩ, mạnh mẽ yêu cầu xuất viện.

Bác sĩ sống chết không chịu, cuối cùng bức anh đến mức nóng nảy, nói với bác sĩ: "Tôi có thể nói cho ông biết, trên người không có một xu, ông có trả tiền thuốc men hay không."
Dưới cái nắng như thiêu đốt, Trương Quang Bảo vốn dĩ bị thương cảm thấy đau đầu, trong cơn tức giận đã dùng hết sức đấm vào đầu, một đấm này nện xuống, máu sẽ chảy xuống như thác.

Gân xanh trên trán anh lồi ra, lúc này trông rất hung dữ, nhưng anh không hề lơ đễnh một chút nào, tiếp tục đi về phía trước.
Đã sắp tám giờ, anh phải đi làm, không thể thất hứa với người ta.

Bên cạnh đó, sau khi trì hoãn một ngày, tối hôm qua, chú Trần gọi điện thoại nói rằng anh sẽ được nghỉ một ngày, nếu hôm nay không đi làm thì không thể nào nói nổi.
“Vừa rồi có phải mình hơi quá đáng với đàn chị hay không?” Trong lòng anh nghĩ đến vấn đề này.

Dương Ngân Hạ vẫn luôn quan tâm đến anh, chưa nói đến việc giúp đỡ anh chuyện này, trong cuộc sống hàng ngày cũng rất quan tâm đến anh, đôi khi Trương Quang Bảo tự hỏi liệu chị Dương có thể là chị gái thực sự của mình hay không? Tại sao cô ấy lại đối xử tốt với anh như vậy? Ài, nếu có một người chị gái như vậy, quả thực là vô cùng may mắn.
Anh cứ đi, bất tri bất giác đã tới quán internet.

Vừa đi vào đã nhìn thấy chú Trần đang ngồi ở trước quầy phục vụ ngủ gà ngủ gật, nhất định là ông ấy đã thức trắng cả đêm qua.
"Chú Trần, cháu đến rồi, chú lên lầu đi ngủ một lát đi." Trương Quang Bảo đi qua, nhẹ nhàng lắc lắc chú Trần.
Chú Trần mở mắt, lau mặt, thuận miệng nói: "A, Tiểu Trương đến rồi à, được rồi chú …" Vừa nói đến đây, chú Trần đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ của Trương Quang Bảo, lập tức sửng sốt, thất thanh nói: "Tiểu Trương, cháu bị làm sao vậy?"
Trương Quang Bảo giơ tay sờ sờ đầu, cái sờ này toàn là máu.
"Ha hả, không có việc gì đâu, chú Trần, chú đi đi, ở đây có cháu rồi." Trương Quang Bảo thúc giục nói.

Lúc này chú Trần không cảm thấy buồn ngủ nữa, trong lòng biết Trương Quang Bảo nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không không đến mức biến thành bộ dạng thế này.

Lập tức không nói thêm gì, lôi kéo Trương Quang Bảo lên trên lầu.
Lầu hai thực ra là một cái gác xép, rộng bằng phòng ngủ, trước kia nơi này là nơi chú Trần ngủ vào buổi tối, sau khi Trương Quang Bảo đến đây, ông ấy cũng rất ít khi ở lại chỗ này, đều quay về nhà.

Anh đến đây làm việc hai mươi ngày qua, đây là lần đầu tiên đi lên.
Nội thất ở đây cực kỳ đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một cái bàn, một vài chiếc ghế đẩu và không có gì khác.

Trương Quang Bảo thở dài trước sự tiết kiệm của chú Trần.

Anh đã từng tính toán thu nhập mỗi ngày của các quán internet là hơn một ngàn tệ, đây là chưa tính tiền bán thuốc lá và nước, tính theo cách này, thu nhập hàng tháng của chú Trần là hơn mười ngàn tệ.

Ngoài ra, vợ chú còn đi làm, con trai đã tốt nghiệp đại học nên gia đình không có gánh nặng gì cả.
Nhưng chỗ ở của ông ấy lại giản dị như thế, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
“Nào, ngồi xuống, tôi có rượu ở đây.” Chú Trần lật cái gì đó trên đầu giường, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ.

Trương Quang Bảo khách khí nói: "Sao lại làm phiền chú Trần, cháu sẽ tự mình làm."
Chú Trần dường như có chút tức giận, giọng nói có chút cao giọng: “Sao nhiều chuyện nhảm nhí như vậy, tôi đã bảo ngồi xuống thì cứ ngồi đi.” Trương Quang Bảo ngừng nói rồi ngồi xuống.

Chú Trần đang bận lau vết máu trên mặt bằng cồn, cẩn thận xử lý vết thương cho anh.
Mùi cồn ở miệng vết thương cũng không dễ chịu, vừa cay cay vừa đau, nhưng Trương Quang Bảo không rên một tiếng.
"Đau đúng không, chịu đựng một chút." Chú Trần nói.
Trương Quang Bảo cười cười: "Không liên quan, chỉ là việc nhỏ." Chú Trần nghe vậy lắc lắc đầu, sau khi xử lý xong, buông đồ xuống.

Trương Quang Bảo vội vàng đi xuống trông quán internet, mới vừa đứng dậy lại bị chú Trần gọi lại.
"Không vội, ngồi xuống, nói xem, sao lại thế này?" Chú Trần ngồi xuống, kéo chiếc ghế cho Trương Quang Bảo ngồi xuống.

Nhưng anh không muốn nói gì, thuận miệng bịa chuyện nói là ở trong trường học, bị bình rượu ném từ trên lầu rơi trúng đầu.

Chú Trần cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên biết anh nói dối, tuy nhiên thấy anh không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, sau khi dặn dò hai câu mới để anh đi xuống.
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Trương Quang Bảo cảm thấy đau đầu kinh khủng, anh thật sự không nghĩ ra được vì sao vừa rồi anh lại tức giận với Ngân Hạ.

Trong thâm tâm anh biết rằng cô ấy làm điều đó vì muốn tốt cho anh, nhưng tại sao lại tức giận như vậy? Sau khi vắt óc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh cũng nghĩ ra lý do.
Đúng rồi, chính là câu nói kia, Dương Ngân Hạ nói Tư Đồ David có thể không cố tình.

Bản thân mình khi nghe thấy câu này, không hiểu vì sao lại tức giận.

Vì sao lại như vậy, vì sao khi chị Dương nói giúp người khác, bản thân mình lại tức giận? Có lẽ nào là do gặp phải biến cố, tính tình thay đổi chóng mặt?
Không phải, đó là chuyện mà chỉ trong tiểu thuyết mới có.
Á, đau đầu, đau đầu!
"Anh quản lý." Một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai, Trương Quang Bảo đang nằm trên mặt bàn vừa nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức nổi da gà.

Ngẩng đầu nhìn lên, gặp quỷ! Chính là cô gái ngốc nhờ anh giúp tải xu QQ mấy ngày hôm trước!
"Anh quản lý, em có chuyện muốn làm..." Cô gái nhỏ này khá đáng yêu, khoảng bảy tám tuổi, mặc một chiếc áo phông màu đỏ rực lửa và hai bím tóc dài, đặc biệt là khuôn mặt quả táo, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một miếng, và đôi mắt to tròn sáng lấp lánh đang xoay tròn nhìn xung quanh.
"Anh có thể nói cho em biết, đồng tiền Q là..." Trong lòng Trương Quang Bảo cảm thấy khó xử, giọng nói của anh không khỏi càng lớn hơn, khiến cô gái nhỏ sợ hãi, bạn nói xem đầu quấn băng gạc dính máu, bộ mặt dữ tợn, ai nhìn thấy cũng phải tránh xa.

Cùng với giọng nói lớn này, cô gái nhỏ đã sợ hãi lùi về phía sau hai bước, đôi mắt mở to, rụt rè nhìn chằm chằm anh,
Trương Quang Bảo đột nhiên cảm thấy mình sao lại trở nên như thế này, ngay cả đứa nhỏ cũng rất sợ anh, tội, đáng tội, một em gái ngây thơ đáng yêu như vậy, làm cô sợ hãi, sẽ bị trời trừng phạt!
Có thể là đã cảm nhận được điều gì đó, Trương Quang Bảo đứng dậy, nặn ra nụ cười đi tới chỗ cô gái nhỏ, vừa đưa tay vừa ân cần nói: "Em gái..."
“Hả!” Cô gái nhỏ đột nhiên hoảng sợ hét lên một tiếng, nắm lấy tay Trương Quang Bảo cắn một cái, sau đó xoay người bỏ chạy!
Xoa xoa cánh tay vẫn còn dấu răng sâu của cô gái nhỏ, Trương Quang Bảo khịt mũi lẩm bẩm: "Bạn đối xử tốt với người, nhưng người chưa chắc đối xử tốt với bạn!"
Trương Quang Bảo thở dài một hơi, ngồi xuống.

Hôm nay là chủ nhật, ngày mai sẽ có tiết học, buổi tối không có quá nhiều người truy cập internet, họ đều là cư dân gần đó, lên trên mạng tâm sự, chơi bài, cũng không có việc gì khác.

Trương Quang Bảo cảm thấy khó chịu, đang muốn nghe hai bài hát, vừa mới mở IE, URL còn chưa mất, lập tức nhìn thấy một thanh màu xanh lam lướt qua trang trạng thái, sau đó xuất hiện một trang web.
“Tại sao lại là trang web này, chết tiệt.” Trương Quang Bảo tức giận mắng.

Khi anh đang xem tin tức vào mấy đêm trước, trang web này đã hiện lên một lần, nhưng anh không ngờ rằng trang của anh thậm chí đã bị sửa đổi.


Hiện nay ngày càng có nhiều phần mềm giả mạo trên internet.
Anh đang định đổi trang trở lại thì đột nhiên một dòng chữ trên trang web khiến cho anh cảm thấy thích thú.
"Trang web này sẽ tổ chức cuộc thi hát cover đầu tiên và những người chiến thắng sẽ nhận được những giải thưởng tinh tế từ trang web này..."
Phía sau còn có rất nhiều tác phẩm dự thi, Trương Bảo Quang tình cờ bấm vào "Những lời dối gian", anh nhớ ra bài hát này là do Thiên vương Hồng Kong Lưu Đức Hoa hát, và đây cũng là một trong những bài hát mà anh thích, tiết tấu của bài hát chậm rãi, giai điệu tuyệt đẹp.

Nhưng vừa nghe, Trương Quang Bảo gần như không cười nổi.
Thằng nhóc này hát dở quá, một bài hát hay, khi cậu ta hát lên lại có mùi vị dâm đãng, và khủng khiếp nhất là tiếng Quảng Đông, căn bản là gà mờ, lại còn giả vờ thành thạo, mẹ, gặp quỷ.

Lại ấn thêm một vài lần nữa, không phải giả mạo thì chính là hát loạn, không ngờ còn có người đem tác phẩm tiêu biểu của Châu Kiệt Luân như ‘Tóc như tuyết’ và ‘Thất lý hương’ hoàn toàn biến thành một bài dâm ca!
"Một con chim sẻ mát mẻ, ngủ khỏa thân trên cột điện thoại, bạn đang xúi giục công cụ x, nó rất liếm..." Một bài hát đang êm đẹp đã bị thay đổi hoàn toàn, bây giờ quả thực có rất nhiều người muốn làm trò cười trên Internet.
Sau khi nghe xong Trương Quang Bảo không nhịn được cười, tâm tình lập tức cảm thấy thoải mái.

Nhìn thấy góc trên bên phải của trang có dòng chữ "Liên minh âm nhạc nguyên bản", nhấp vào xem thử, đây là những tác phẩm gốc của cư dân mạng trên trang web, click vào nghe thử cảm thấy bình thường, nhưng bài hát nguyên bản có thể làm đến như vậy cũng không dễ dàng.
Anh lại nhấp vào "Sổ tay viết bài" và nghe thử, bài hát này có phần thú vị, phần âm nhạc của tác giả được sáng tác tốt, mang hơi hướng hip-hop, tiết tấu nhanh, nghe rất nhiệt tình.

Tuy nhiên, giọng hát hơi hào nhoáng, có hiềm nghi muốn lấy lòng mọi người, và có một vài đoạn kết chưa được xử lý tốt, nhưng Trương Quang Bảo rất thích ca từ của anh ta, cách hành văn cũng thực sự tốt.
Trương Quang Bảo nghe xong muốn để lại cho anh ta vài lời bình luận, nhìn khu vực bình luận âm nhạc bên dưới, cư dân mạng nhiệt tình đã chiếm lĩnh từ lâu rồi, còn viết cả một trang, tràn ngập lời khen ngợi.

Trương Quang Bảo mỉm cười, người trong nghề trông cửa, người thường xem trò hay, chẳng có gì lạ.
Ngay lập tức, anh viết ý kiến của riêng mình, phía sau còn thêm một câu: “Lời của một gia đình, xin đừng trách móc.” Sau đó, anh đưa trang web vào mục yêu thích của mình, nghĩ rằng về sau có thời gian rảnh sẽ vào xem..
Anh ngẩng đầu nhìn lên và nhìn ra bên ngoài, trời tối rồi.
Sau khi vươn vai, Trương Quang Bảo đứng dậy, tùy ý đi dạo một vòng trong quán internet.

Các khách hàng đã rất quen thuộc với anh, nhìn dáng vẻ này của anh đều trêu đùa một chút.

Trương Quang Bảo không quan tâm, không nói một lời.

Chú Trần phe phẩy một chiếc quạt giấy và bước xuống lầu.
“Chú Trần.” Trương Thiếu Phàm gọi, chú Trần gật đầu, nhìn tình hình trong quán internet rồi bước ra ngoài.
Trương Quang Bảo đi theo phía sau ông ấy, chuẩn bị quay trở lại quầy phục vụ, còn chưa ngồi xuống, chú Trần đã ở ngoài cửa kêu lên: "Tiểu Trương, đi ra ngoài đi, bên trong rất buồn." Trong lòng Trương Quang Bảo biết hơn phân nửa chú Trần muốn hỏi chuyện của bản thân mình, nhưng không dễ từ chối, vì thế bèn đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế ở ngoài cửa.
Chú Trần phe phẩy cây quạt, miệng vẫn than thở hôm nay thời tiết quá nóng, Trương Quang Bảo cười cười, mở miệng hỏi nói: "Chú Trần, chú có gì muốn nói cứ việc nói thẳng." Chú Trần ngẩn người một lúc rồi bật cười.
"Tiểu Trương à, cháu đến chỗ này cũng được hai mươi ngày rồi." Lời dạo đầu của chú Trần thật lão luyện.

Trương Quang Bảo gật gật đầu.
"Nói thật, trong tất cả những quản lý quán mà tôi tuyển, cháu là người nghiêm túc nhất.

Thanh niên ngày nay làm việc qua loa, lại không trung thực, cháu xem như là một ngoại lệ.

Rất tốt, người thanh niên, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ." Chú Trần không tiếc lời khen ngợi một chút nào.
Trương Quang Bảo lễ phép cười cười, không trả lời.
"Hiện tại kiếm cơm ăn không dễ dàng, cháu xem xem Thành Đô bây giờ, nơi nơi đều là nhà cao tầng, vừa đến đêm, toàn thành phố đèn đuốc sáng trưng, nếu là người bên ngoài, đến Thành Đô có thể khiến cho cháu hoa mắt.

À đúng rồi, cháu sắp tốt nghiệp đúng không?" Chú Trần hỏi.
"Đúng vậy, còn hơn hai tháng nữa là có thể tốt nghiệp." Trương Quang Bảo trả lời.
"Ừm, mỗi ngày báo chí đều nói công việc không dễ tìm, tỉ lệ sinh viên tìm được việc không lạc quan lắm.

Tuy nhiên, nếu là cháu chắc không có vấn đề gì, sau khi ra ngoài hãy làm việc chăm chỉ, người trẻ tuổi phải làm việc chăm chỉ." Chú Trần vẫn không nói gì đến chủ đề chính, nói đông nói tây một hồi.

Trương Quang Bảo nói rõ ràng sự việc, đỡ cho chú Trần phải hỏi thăm quanh co lòng vòng.
Nghe xong lúc sau, chú Trần thật lâu không nói gì, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn chằm chằm xa xa.
"Tiểu Trương, đồng ý nghe chuyện xưa của chú Trần không?" Đột nhiên chú Trần hỏi, tuy rằng Trương Quang Bảo cảm thấy hơi đường đột, nhưng vẫn gật đầu.
"Trước kia chú Trần không phải làm quán net, lúc chú lớn bằng cháu, nhà nghèo, mấy anh chị em cũng không có cách gì, cả nhà đều cần ăn cơm, chú lại là con cả.

Ban đầu, chú và dì lựa củ cải vào thành phố bán, kiếm ít tiền phụ cấp gia đình.

Về sau chú học làm thợ mộc, ban đầu chú làm đồ nội thất cho mấy người dân du lịch, sau đó chú mở xưởng đồ gia dụng trong thành phố, làm ăn tốt lắm, dưới tay nuôi hơn mấy chục người." Chú Trần nói xong lại cười, giống như vẫn còn lưu luyến năm tháng của ngày xưa.
"Nhưng sau đó xảy ra một chuyện.

Xưởng sản xuất đồ gia dụng trong thành phố không nhiều, cạnh tranh không phải rất lớn.

Có một nhà cùng nghề, tìm tới chú, bảo là muốn bỏ tiền thu mua xưởng của chú, lúc ấy chú Trần cũng cậy mạnh giống cháu, không bán không nói, còn đắc tội họ bằng lời nói.

Sau đó có kẻ chơi chú, làm sụp đổ việc buôn bán của chú, còn tìm người đánh bọn chú.

Cháu có thấy dì bị mất một chân không? Chính là vì cản một dao giúp chú, những năm qua, trong lòng chú Trần, khụ, được rồi, không nói những thứ này, ý của chú Trần cháu hiểu không?" Nét mặt chú Trần hơi kỳ lạ, Trương Quang Bảo không thể tùy tiện chen vào nói.
"Chú Trần, cháu hiểu." Trương Quang Bảo trả lời có lệ.
Chú Trần cười lắc đầu: "Cháu không hiểu, Tiểu Trương, người trẻ tuổi cậy mạnh háo thắng, chuyện này vốn chẳng là gì, nhưng cháu phải nhớ kỹ, đàn ông con trai co được dãn được, nếu không ổn thì đừng lấy cứng chọi cứng.

Mọi thứ không hơn được nửa chữ lý, mặc dù lời này có lúc không thích hợp, nhưng lại là đạo lý, gặp chuyện lui một bước, có lẽ kết quả sẽ khác hẳn.

Cháu nói, nếu năm đó chú chỉ nói không bán, không đắc tội người ta, nói không chừng đã không có chuyện sau này.

Làm người ấy à, khiêm tốn một chút vẫn tốt, trên đời không có chuyện gì là chắc chắn, không nên chặn đường lui của mình."
Trương Quang Bảo không nói gì, anh tự ngẫm lời chú Trần vừa nói.
Chú Trần đứng lên, vỗ bờ vai của anh: "Đàn ông, nhấc được thì buông được, giải thích, không phải là chuyện mất mặt."
Đàn ông, nhấc được thì buông được.

Lời này nghe thì dễ, làm lại khó.

Không phải Trương Quang Bảo không biết khuyết điểm của mình ở đâu, chỉ là nhiều năm trôi qua đã hình thành thói quen, không biết bao nhiêu người từng nói với anh, tính tình anh quá xốc nổi, hẳn phải khiêm tốn một chút.

Nhưng cho tới bây giờ anh không để ý, nhưng giờ lại khác.

Buổi chiều đàn chị Dương đã nói, chuyện lần này ồn ào lớn như vậy, có thể sẽ liên lụy đến đám Lý Đức.
Bản thân mình bị xử phạt không sao, cớ chi lại phiền hà đến anh em…
"Ai..." Thở dài một tiếng, lần đầu tiên Trương Quang Bảo cảm thấy mình đã làm bừa.

Đồng thời, anh cũng cảm động vì lời chú Trần nói khi nãy, một kẻ còn chưa tốt nghiệp tiểu học, từ lựa củ cải đến lập nghiệp trong thành phố, tuần tự làm đến xưởng đồ gia dụng, hiện tại lại mở quán net lớn như vậy, ông ấy còn chưa tốt nghiệp tiểu học, nối mạng không có kỹ thuật là không được, chú Trần cứ đâm đầu vào, tuy nói kỹ thuật hơi không khả quan, nhưng rất đáng quý.
Nghĩ đến bản thân mình sắp tốt nghiệp, lập tức sẽ ra xã hội, một người còn chưa tốt nghiệp tiểu học, có thể có thành tựu như thế, có phải bản thân mình còn không làm tốt bằng ông ấy không?
Đối với tương lai muốn làm gì, Trương Quang Bảo không có phương hướng chính xác gì, không chỉ có anh, đám anh em bên cạnh đều không có phương hướng như vậy, hiện tại, là thời điểm tự hỏi vấn đề này.

Người sống không có kế hoạch giống con thuyền trôi dạt không mục đích trên biển, chỉ có thể nước chảy bèo trôi.

Loại này cuộc sống, không phải Trương Quang Bảo muốn quá đích.
"Ngày mai gọi điện thoại cho đàn chị Dương giải thích, đến trường thì hãy thừa nhận lỗi sai đi." Trương Quang Bảo quyết tâm, nhất thời cảm thấy thoải mái hơn không ít..