Lưu Manh Hóa Idol

Chương 15






“Tôi là ông chủ, cậu là…” Ông chủ vừa nghe anh nói vậy thì lập tức cúi đầu xuống nhìn chằm chằm màn hình, không ngẩng lên.
Trong lòng Trương Quang Bảo nghĩ thầm không ổn, nhưng lại vờ như không có chuyện gì, tiếp tục nói: “Tôi đến xin làm quản lý tiệm net.”
“Ồ.” Ông chủ có vẻ thờ ơ: “Hiểu máy tính không?”
Trương Quang Bảo nghĩ thầm, nếu mình nói mình là sinh viên chuyên ngành máy tính, có khi nào ông này nhảy dựng lên nhường vị trí lại cho mình không.

Vì thế anh ho húng hắng hai tiếng, giữ tư thế, nói: “Tôi đang học khoa Ứng dụng và an ninh máy tính của đại học Kỹ thuật Thông tin Tây Nam, tôi tin rằng mình có thể đảm nhiệm công việc ở tiệm net.”
Trương Quang Bảo thất vọng rồi, khi ông chủ nghe vậy chẳng những không tỏ vẻ ngạc nhiên và bất ngờ như trong tưởng tượng của Trương Quang Bảo, ngược lại ông ta nhíu mày, ngẩng đầu đánh giá Trương Quang Bảo vài lần, giọng điệu có hơi trào phúng: “Sinh viên? Vậy cậu không lên lớp sao? Chỗ tôi tuyển người trực đêm ở cửa hàng, là trực cả đêm.”
Trương Quang Bảo thấy hơi khó xử, đi làm cả đêm, nhưng ban ngày anh phải lên lớp.

Vậy phải làm sao mới tốt đây? Mấy ngày này đều không tìm được công việc phù hợp, khó lắm mới có một cơ hội, anh thật sự không muốn từ bỏ.

Ôi, khó lựa chọn quá đi.

Có vẻ như ông chủ bỉ ổi kia đã nhìn ra gì đó, vì thế không để ý đến Trương Quang Bảo nữa.
“Không thành vấn đề!” Sau một lúc cân nhắc, Trương Quang Bảo trả lời chắc chắn.

Bây giờ không nghĩ được nhiều như vậy, đầu tiên cứ tìm công việc sống tạm mới là quan trọng nhất.
“Anh bạn trẻ à, cần phải nghĩ kỹ rồi mới nói, cậu cũng thấy đó, chỗ tôi làm ăn không tệ, không thể nghỉ ngày nào đâu.” Ông chủ nghi ngờ nhìn Trương Quang Bảo.

Thời buổi này người trẻ tuổi đều không có chữ tín, vừa mở miệng là đã hứa hẹn, nhưng gặp chuyện là bỏ của chạy lấy người, không thèm nhắn một lời.

Mấy người canh tiệm net trước kia đều vậy, ông chủ không tin tưởng người trẻ tuổi.
“Ông chủ, ông yên tâm, nếu tôi đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
Ông chủ bỉ ổi nhìn kỹ Trương Quang Bảo ít nhất một phút, cuối cùng chỉ chiếc ghế dựa trước bàn, nói: “Ngồi đi.” Sau đó hai người bàn về lương bổng, và những điều cần chú ý.

Lương tháng sáu trăm, thời gian làm việc mỗi ngày là từ tám giờ tối đến tám giờ sáng, công việc của Trương Quang Bảo gác đêm, nếu khách hàng gặp vấn đề gì thì giúp đỡ giải quyết.
Bản thân anh học vi tính, vì thế cũng thường xuyên lên mạng, ứng phó mấy cái này cũng không nói chơi.
“Được, cứ như vậy đi, tối ngày mai đi làm, mong…” Nói đến đây ông chủ dừng một chút: “Chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Tuy anh cảm thấy mai đi làm có hơi gấp, nhưng Trương Quang Bảo vẫn cười khách sáo, nói: “Nhất định.”
Chuyện này giống như hy vọng lại chiếu rọi, cuối cùng đã tìm được việc làm, tuy rằng tiền lương không cao, nhưng một tháng sáu trăm, với sinh viên mà nói thì cũng đủ sống ở Thành Đô.

Còn sắp xếp thời gian thì không còn cách nào khác, anh chỉ có thể cố làm trước, dù sao năm cuối này cũng không có nhiều môn, chỉ có thi cử, học kỳ sau có thể đi ra ngoài thực tập, Cứ coi như thực tập trước đi, Trương Quang Bảo nghĩ thầm.
Đến giờ báo danh khai giảng hôm sau, trong lòng Trương Quang Bảo đang cố nén giận.

Không biết cô chủ nhiệm lấy tin từ đâu, biết Trương Quang Bảo không đóng học phí, dù anh có trốn trong phòng cũng lôi anh ra dạy bảo một trận, nói nhất định là Trương Quang Bảo lấy học phí tiêu hết rồi, ra lệnh cho Trương Quang Bảo phải đóng học trong ba ngày, nếu không thì sẽ không được vào lớp.
Trong lòng Trương Quang Bảo hiểu rõ, từ khi vào trường đến nay, chủ nhiệm lớp luôn nhìn anh không thuận mắt, luôn cảm thấy người như anh sao có thể đậu đại học? Ngày thường luôn không cho đám Trương Quang Bảo sắc mặt tốt, cứ hở ra là tìm chút chuyện cỏn con gọi họ vào văn phòng dạy bảo cho một trận, làm Lý Đức hận đến mức nói lời cay độc: Khi nào tốt nghiệp, ông đây sẽ đập cửa kính nhà cô ta!
Tức thì tức, nhưng trong lòng Trương Quang Bảo có chừng mực, đây là năm cuối, cô ta còn là chủ nhiệm, nếu chọc cô ta thì cô ta chỉ cần tìm một lý do là có thể xóa văn bằng của anh, làm anh muốn khóc cũng chẳng kịp, Vì thế Trương Quang Bảo giống như cháu ngoan, cúi đầu để mặc chủ nhiệm dạy dỗ, cho dù cô ta nói khó nghe thế nào thì anh đều không cãi lại.
Nhưng một câu cuối cùng lại chọc vào lông ngược của Trương Quang Bảo: “Tôi cũng coi như nhìn ra, với bảng điểm của các cậu, dù có tốt nghiệp thì xin chà toilet cho người ta còn chẳng nhận.”

Lúc ấy Lý Đức lập tức hắng giọng: “Cô Chu, cô nói vậy là sai rồi, dù sao thì chà toilet cũng có người cần chứ? Dù gì thì em cũng là sinh viên, từng nghe sinh viên quét đường, chứ chưa nghe sinh viên chà toilet bao giờ.

Có điều lời của cô cũng cho tụi em một gợi ý, sau này nếu thật sự không còn cách nào khác thì cũng có thể thử một lần.

Cảm ơn cô Chu ạ.”
Lưu Quyết đứng bên cạnh không nhịn được mà cười ha ha, mẹ kiếp thằng nhãi Lý Đức này đúng là không sợ trời không sợ đất, đến giảng viên mà còn dám chống đối, đừng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, thật ra còn dám lấy giáo viên ra làm trò đùa đấy.
“Ngậm miệng.”
Bên này, cô Chu tức đến giậm chân, cặp kính gọng vàng nhấc lên nhấc xuống không biết bao nhiêu lần: “Giỏi! Giỏi lắm! Gỗ mục không thể đẽo, bùn nhão không trét được tường! Các cậu làm ầm ỹ lên đi, tôi cũng muốn xem các cậu có thể giải quyết thế nào!” Nói rồi bà ta hừ một tiếng, đẩy cửa đi ra.
Lý Đức lén chạy ra cửa nhìn, rồi quay người lại, nghi ngờ hỏi: “Có phải là cô Chu đến tuổi mãn kinh rồi không, sao tính tình lại nóng nảy vậy? Giống như ăn thuốc nổ ấy.”
“Mắt cậu bị sao vậy? Nhìn bà ta như vậy là đã mãn kinh từ lâu rồi, tôi đoán bà ta và chồng…” Lưu Quyết còn chưa dứt lời thì đã bị Trương Quang Bảo trừng mắt lườm một cái, anh ta cố nuốt nửa câu sau vào bụng.
“Quang Bảo, làm sao bây giờ? Cậu phải nộp học phí trong vòng ba ngày.” Lương Cẩm luôn im lặng ngồi ở mép giường thở dài đột nhiên hỏi.

Trương Quang Bảo thở dài, đặt mông ngồi xuống đệm, cau mày hồi lâu không nói lời nào.
Lý Đức thấy vậy đi đến mép giường anh dò hỏi: “Quang Bảo, trên người của cậu còn bao nhiêu tiền? Thiếu bao nhiêu, anh em bù cho cậu.”
Trương Quang Bảo không ngẩng đầu: “Thiếu vài ngàn, cậu có sao?”
Lý Đức vừa nghe thì sửng sốt, một lát sau anh ta lắc đầu nói: “Mấy ngàn vạn t*ng trùng thì tôi có, còn tiền…”
Lúc này trong lòng Trương Quang Bảo giống như con ngựa đụng phải tổ ong, phiền não không thôi, ngã vật ra giường, đôi mắt mơ màng nhìn nóc phòng.

Mẹ kiếp, nhà dột còn gặp mưa rào, mới vừa tìm được việc, thì đã có người đến giục nợ.

Học phí tận mấy ngàn, anh vậy phải làm sao bây giờ.
Tuy rằng trong lòng đám người Lý Đức ngạc nhiên không hiểu sao Trương Quang Bảo lại thiếu nhiều học phí như vậy, nhưng họ biết tính cách của Trương Quang Bảo, lúc anh không muốn nói thì họ có hỏi cũng vô dụng.

Bản thân họ lại không giúp được gì, chỉ đành thở dài trong lòng, không nói chuyện nữa.
Tiền có thể làm khó anh hùng hán, tuy nói tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì có thể làm được gì? Ăn mặc ngủ nghỉ đi lại, có cái gì mà không cần tiền chứ? Lúc này Trương Quang Bảo mới nhận ra bản thân đã suy nghĩ quá đơn giản.


Lúc ấy xúc động, bây giờ nếm đau khổ.
Chết tiệt, trong lúc Trương Quang Bảo đang suy nghĩ thì Lưu Quyết không biết tốt xấu đột nhiên nói “là sự trừng phạt của bốc đồng.” Làm Trương Quang Bảo tức đến mức suýt tát cho anh ta một cái.

Cuối cùng Trương Quang Bảo hạ quyết tâm, thêm một ngày cũng là một ngày, nếu thật sự ép ông đây đến đường cùng, dù ông đây có bán máu bán thận cũng sẽ nộp đủ học phí! Chẳng lẽ biện pháp ít hơn khó khăn sao.
Học kỳ mới đã bắt đầu rồi, mà cuộc sống mới của Trương Quang Bảo cũng đã bắt đầu.

Ban ngày anh là sinh viên cá biệt ngủ gà ngủ gật trong lớp, giảng viên cũng lười quản anh.

Buổi tối, anh là quản lý tiệm net tận chức trách, ông chủ vốn chẳng coi trọng anh từ ban đầu cũng đã khen ngợi, nói thằng nhóc này kiên định chịu làm, thái độ tốt, khách hàng rất hài lòng về anh.
Nhưng mà, những khổ sở trong đó chỉ có một mình Trương Quang Bảo biết.

Mỗi ngày làm việc mười hai tiếng đồng hồ, tuy nói công việc không có hàm lượng kỹ thuật quá nhiều, vấn đề cũng chỉ là một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, nhưng công việc quản lý khó là khó ở chỗ lông gà vỏ tỏi này.
Nói đúng hơn thì công việc của anh không chỉ quản lý tiệm net, mà còn là nhân viên phục vụ, huấn luyện viên.

Khách lên mạng buổi tổi hơn phân nửa là xuyên đêm, cứ chốc lại gọi “Quản lý lấy bao thuốc” lát lại gọi “Quán lý cho chai nước” Nếu không thì “Quản lý cho tô mỳ”, anh bận đến mức muốn phủi tay không làm.

Nhưng ngẫm lại tình huống của mình, ngẫm lại lòng tin của ông chủ, anh chỉ đành dẹp suy nghĩ này.
“Mẹ kiếp, kiếm chút tiền không dễ.” Đây là câu cửa miệng của Trương Quang Bảo sau khi làm việc ở tiệm net..