Lưu Manh Đại Đế

Chương 91: Mầm Mống Linh Phách Biến Hoá






Suy nghĩ một hồi lâu, Võ Thiện Nhân tỏ vẻ nghi hoặc: “Theo ta thấy thì đây vẫn chưa phải là hiệu quả mạnh nhất, còn có thể cường hoá ở các mức cao hơn.

Cơ mà tại sao ta có cảm giác khí tức của Long Hổ Thần Quyền không giống với chiêu thức mà thân ảnh thần bí kia từng thi triển bên trong Thức hải?”
Võ Thiện Nhân không biết rằng, trong lúc mày mò tập luyện Long Hổ Thần Quyền, hắn đã vô tình sáng tạo cho mình một con đường mới, khác hẳn với đường lối nguyên bản vốn có.
Đúng lúc đó, bỗng tiếng lão Kim bất chợt vang lên trong đầu: “Nhóc con, chiêu thức vừa rồi rất mạnh, hình như có ẩn chứa quy tắc của Thuỷ thuộc tính phải không?”
Võ Thiện Nhân liền thành thật nói: “Lão… À không! Ông ngoại! Cháu cũng không rõ ràng.

Vừa rồi trong đầu bất tri bất giác loé lên một ý nghĩ đó là dung hợp Thuỷ nguyên tố có trong Thức hải vào Long Hổ Thần Quyền.

Không ngờ có thể thực sự thành công.


Chỉ là, dường như có gì đó không đúng cho lắm.”
Sau đó, Võ Thiện Nhân thuật lại tường tận những nghi vấn trong đầu cho lão Kim nghe.

Đáng tiếc là lão Kim chưa từng tu luyện qua Long Hổ Thần Quyền nên không thể đoán biết vấn đề nằm ở đâu, song lão vẫn cười bảo: “Tu luyện linh thuật đôi khi vẫn phát sinh những tình huống nằm ngoài ý muốn.

Nó có thể theo chiều hướng tốt, hoặc cũng có thể là xấu.

Tuy nhiên theo ta thấy lần biến dị này của nhóc con là chuyện đáng vui mừng.

Không cần quá lo lắng!”
Võ Thiện Nhân gật đầu vâng dạ.

Có điều trong lòng hắn vẫn mơ hồ một cảm giác khó hiểu.

Một lúc sau, lại nghe thấy giọng lão Kim truyền âm nói: “Thể chất hiện nay của nhóc con coi như miễn cưỡng đáp ứng được tiêu chuẩn của ta đặt ra.

Từ hôm nay, hãy bắt đầu tu luyện kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di đi thôi, cũng không cần phải tiến vào trong dòng thác này nữa.”
Thấy đã thông qua yêu cầu của lão Kim, Võ Thiện Nhân vô cùng vui mừng, lập tức chu mỏ huênh hoang: “Võ Thiện Nhân uy dũng bất phàm, một khi đã ra tay thì có việc gì làm khó được ta chứ? Hắc hắc…”
Nói là vậy nhưng theo thói quen Võ Thiện Nhân vẫn cố ý khoanh chân ngồi xuống giữa dòng thác.

Bởi vì thân thể cơ bắp đã phát triển đến cực hạn nên tạm thời nguồn áp lực từ trên đỉnh thác đổ xuống không còn mang lại hiệu quả cao như trước nữa, tuy nhiên ít nhiều vẫn có chút tác dụng.
Tính đến hiện tại, chuyến đi này của Võ Thiện Nhân vào Tây Nguyên cũng đã thu được khá nhiều lợi ích.


Chỉ còn một vấn đề canh cánh trong lòng hắn, đó chính là mầm mống linh phách khiến tu vi không thể đột phá vào Nhân Vực cấp mười hai.
Nhớ đến chuyện này, Võ Thiện Nhân liền dời tinh thần xuống vùng khí hải thăm dò.

Bỗng hắn khẽ giật mình sửng sốt.

Mầm mống linh phách không hiểu từ khi nào đã thay đổi màu sắc lớp vỏ bên ngoài từ trắng chuyển sang màu vàng óng, bề mặt còn tỏa ra ánh sáng nhu hoà, lấp lánh.

Võ Thiện Nhân khẽ tách một tia linh thức, nhẹ nhàng bay đến gần mầm mống linh phách.

Không ngờ khi vừa mới tiếp xúc với bề mặt lớp vỏ, bất chợt một thanh âm lảnh lót cất lên, truyền thẳng vào tinh thần khiến Võ Thiện Nhân hoảng sợ.
Tinh thần rời khỏi khí hải, Võ Thiện Nhân chau mày: “Con bà nó! Doạ ta sợ muốn chết.

Tại sao ta lại nghe như có tiếng chim hót bên trong mầm mống linh phách? Rốt cuộc linh phách của ta là sao đây? Ài…”
Theo lý thuyết, ở cấp độ Nhân Vực cấp mười bốn, mười lăm, một số ít linh giả may mắn sẽ sinh ra mầm mống linh phách.

Một khi tu vi đột phá vào Tướng Cấp thì mầm mống linh phách liền có cơ hội trưởng thành, ngưng tụ thành hình.
Đáng chú ý là mầm mống linh phách của Võ Thiện Nhân lại không theo lẽ thông thường, xuất hiện rất sớm ở Nhân Vực cấp sáu.

Hiện tại hắn đã đột phá lên cấp mười một, mầm mống linh phách bắt đầu biến hóa, có khả năng trong thời gian chuẩn bị ngưng hình xuất thế.
Suy nghĩ thêm một lát, Võ Thiện Nhân không để ý đến vấn đề này nữa, dù sao thì mầm mống linh phách cũng tồn tại ngay trong khí hải, chỉ cần nó phát sinh dị động hắn sẽ lập tức phát hiện.
Trước mắt Võ Thiện Nhân còn mục tiêu quan trọng hơn, đó là tập luyện kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di và đột phá vào tầng đầu của Cửu Chân Tinh Thần.


Tu luyện không biết đâu ngày tháng, trăng tròn, trăng khuyết mới đó đã vừa tròn một tháng rồi.

Hành trình tu luyện của Võ Thiện Nhân vẫn tiếp diễn.
Cho đến một ngày kia…
Vào một đêm tối đen như mực, ở một địa phương lạ bỗng hiện lên thân ảnh quen thuộc của Võ Thiện Nhân.

Hắn dụng lực dậm mạnh chân xuống, thân hình vọt lên cao tới mấy chục thước, lơ lửng trên không trung, xung quanh cơ thể được vô vàn Thuỷ nguyên tố quấn quýt bao bọc lấy, rồi bắn đi như một mũi tên xé rách màn đêm.
Nói lại trước đó, vốn dĩ Võ Thiện Nhân đang yên ổn tu luyện, đột nhiên từ xa vọng đến một tràng âm thanh cực lớn, ầm ầm rung chuyển cả phiến thiên địa.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy phía hỏa diễm bay ngập trời, điên cuồng gào thét.
Sau một hồi đắn đo cân nhắc, Võ Thiện Nhân vội vàng thu thập hành lý rồi phi thân hướng về nơi phát ra hoả diễm.
Võ Thiện Nhân đã khá thành thạo Phong Quyển Tàn Vân nên tốc độ di chuyển tương đối nhanh.
Theo động tĩnh truyền đến thì nơi đó cách chỗ này một khoảng không quá xa.

Bay khoảng một canh giờ, cuối cùng Võ Thiện Nhân chậm rãi đáp xuống mặt đất.

Trước mặt hắn lúc này là một khe núi, hai đên vách đá cao sừng sững, trông như hai cánh tay của người khổng lồ.
Khẽ hít một hơi thật sâu, Võ Thiện Nhân bình tĩnh dùng Phong Quyển Tàn Vân di chuyển, cẩn trọng tiến vào bên trong.