Lưu Manh Đại Đế

Chương 88: Đẩu Chuyển Tinh Di






Võ Thiện Nhân nhớ lại ngày lão Kim bỗng nhiên xuất hiện, rồi sau đó ở bên động viên, chỉ dẫn cho hắn từng đường đi nước bước.

Nếu không có lão Kim, chẳng biết Võ Thiện Nhân có thể sống sót được đến ngày hôm nay hay không?
Cuộc đời của Võ Thiện Nhân vốn là những chuỗi ngày dài không cha, không mẹ, không người thân thích.

Nhưng cho đến khi rời khỏi Địa Cầu, đặt chân lên Đông Hoà Tinh, Võ Thiện Nhân mới phát hiện từ trước đến nay bên cạnh hắn luôn có một người, đó chính là lão Kim.

Lão vừa như một người thầy nghiêm khắc, vừa như một người ông hiền từ luôn kề vai sát cánh, theo dõi mỗi bước chân hắn đi.
Bình thường Võ Thiện Nhân vẫn hay tranh cãi, đùa bỡn với lão, tuy nhiên sâu trong lòng hắn lại vô cùng kính trọng và tin tưởng lão.
Khi lão Kim nói muốn nhận hắn làm ngoại tôn, Võ Thiện Nhân sớm có quyết định.
Lúc này, hắn vội vàng bật dậy, quỳ hai chân xuống, dõng dạc nói: “Võ Thiện Nhân xin ra mắt ông ngoại.

Chúc ông ngoại phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn.”

Tuy lão Kim không đứng trước mặt nhưng Võ Thiện Nhân vẫn thực hiện theo đúng lễ nghi, liền dập đầu “bình bình bình” mấy cái thật mạnh.

Hắn làm vậy không phải vì lợi ích lão Kim sắp ban cho mình, mà đây hoàn toàn là thành ý xuất phát từ trái tim.
Thấy hắn chân thành như vậy, lão Kim dường như cũng vô cùng xúc động, bật cười thật lớn bảo: “Được rồi, được rồi… Không cần phải khấu đầu nữa.

Mau đứng lên đi! Ha ha…”
Đợi cho Võ Thiện Nhân ổn định thân hình, lão Kim liền nhanh chóng nói: “Nguyễn Kim ta cô độc bao năm, rốt cuộc cũng đến ngày hôm nay.

Nhóc con đã gọi ta một tiếng ông ngoại, vậy ta sẽ chính thức nói cho con biết thân thế của ta.

Nguyễn Kim ta xuất thân ở Thái Bình Tinh, nằm trong Kim Đại Thiên Hà.

Ta từ nhỏ không cha không mẹ, nhờ cơ duyên nên bước vào con đường tu luyện, truy cầu thiên đạo.

Trên Ngũ Đại Thiên Hà, mọi người vẫn thường gọi ta là Kim Hoàng Đại Đế.

Nhiều năm về trước, ta tung hoành phiêu bạt khắp Linh Giới, về sau thành lập Thiên Môn Đạo.

Môn đồ của Thiên Đạo Môn nhiều vô số, rải khắp thiên hạ, nhưng chân chính được ta truyền dạy chỉ có hai người.

Một đứa là Thái Văn Linh, còn một đứa tên gọi Lan Hương.”
Lần đầu tiên nghe lão Kim kể về những bí mật của mình, Võ Thiện Nhân thành thật giữ im lặng, dỏng tai chăm chú lắng nghe.
Ngừng một nhịp như hồi tưởng về quá khứ huy hoàng, lão Kim nói tiếp: “Những chuyện đó tạm thời con chỉ cần biết vậy.

Cụ thể thế nào ta sẽ nói vào thời điểm thích hợp.


Nguyễn Kim ta vốn nổi danh trên hai phương diện là thân pháp và kỹ pháp.

Thân pháp Phong Quyển Tàn Vân, ta đã truyền thụ cho con trước đó.

Hiện tại con đang trong thời kỳ phi thường nguy hiểm, vậy ta sẽ truyền cho một bộ linh thuật tu luyện về kỹ pháp, cũng chính là tâm huyết cả đời của ta, trong Ngũ Đại Thiên Hà vốn nổi danh với cái tên là Đẩu Chuyển Tinh Di.”
Vừa nghe đến cái tên Đẩu Chuyển Tinh Di, Võ Thiện Nhân mặt mày hớn hở: “Ồ! Là Đẩu Chuyển Tinh Di?”
Chẳng để Võ Thiện Nhân chờ đợi lâu, một luồng lực lượng vô thanh vô sắc từ Ngũ Hành Giới Chỉ lập tức vọt thẳng lên đại não.

Lão Kim truyền âm nói: “Đây chính là toàn bộ nội dung của Đẩu Chuyển Tinh Di.

Nhóc con hãy dành thời gian tìm hiểu đi.

Nếu có thể đại khái nắm bắt một phần nhỏ thì trong Tây Nguyên này thừa đủ khả năng bảo toàn mạng sống.”
Ngay lập tức, Võ Thiện Nhân liền thả lỏng cơ thể, dùng toàn bộ tinh thần bắt đầu tiến hành nghiên cứu Đẩu Chuyển Tinh Di.
Mấy canh giờ sau, cuối cùng Võ Thiện Nhân cũng đã phần nào nắm bắt được những nội dung cơ bản của bộ kỹ pháp Đẩu Chuyển Tinh Di này.
Đây là một bộ linh thuật cực kỳ bá đạo, khác hoàn toàn với những linh thuật trước nay Võ Thiện Nhân từng biết.

Nếu như Long Hổ Thần Quyền là một bộ quyền pháp dùng để tấn công, Cửu Chuyển Tinh Thần là công pháp rèn luyện tinh thần lực, Phong Quyển Tàn Vân là một bộ thân pháp dùng để đề thăng tốc độ thì Đẩu Chuyển Tinh Di lại là một bộ kỹ pháp, có thể khống chế trực tiếp lên đòn đánh của đối phương, mượn lực đánh ngược trả lại đối thủ.
Bình thường, khi con người bị tấn công từ bên ngoài, bên trong cơ thể liền tự động sinh ra lực chống đỡ, nếu vượt quá khả năng phòng ngự sẽ gây nên nội thương.

Tuy nhiên, Đẩu Chuyển Tinh Di lại đi theo chiều hướng ngược lại, biến bản thân hoàn toàn trống rỗng nên nếu bị tấn công, ngoại lực sẽ đi qua người mà không gây tổn thất.
Nhưng chưa hết, điều bá đạo nhất của Đẩu Chuyển Tinh Di chính là ngay khi nguồn ngoại lực di chuyển qua cơ thể, liền nhân thời cơ mà thay đổi quỹ đạo chuyển động của nó, dù đối phương đưa ra công phu nào chăng nữa đều có thể di chuyển lực đạo, phản kích trở ngược lại đối thủ.
Thực ra, trong vũ trụ bao la, đã có không ít các tuyệt kỹ dạng “gậy ông đập lưng ông” như vậy, nhưng đa số mới chỉ dừng ở mức đem binh khí quyền cước của đối thủ chuyển hoán phương hướng để cho kẻ địch mình làm mình chịu.

Nguyên tắc chẳng qua chỉ là bật ngược trở về.


Chẳng khác gì một người giơ tay đấm vào tường, ra tay càng mạnh thì quyền đầu bị chấn lực càng đau, nặng nhẹ mạnh yếu không mảy may sai lệch.

Có điều chuyển hoán binh khí quyền cước là vật hữu hình thì dễ, còn chuyển hoán thứ vô hình vô chất như linh lực mới cực kỳ khó khăn.

Trong Ngũ Đại Thiên Hà, những bộ linh thuật có thể làm được điều đó là gần như đã tuyệt tích.
Đẩu Chuyển Tinh Di lợi hại như vậy nên dĩ nhiên tu luyện không dễ dàng gì.

Quan trọng nhất chính là thể chất của linh giả, yêu cầu vô cùng hà khắc.

Hiểu đơn giản, nếu coi thân thể linh giả giống như một ống dẫn, dòng nước chảy qua chính là linh lực, nước chảy càng mạnh thì đòi hỏi độ cứng rắn của ống dẫn càng cao, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng quá tải, vượt ngoài khả năng chống chịu, kết cục bị dòng nước phá vỡ.

Bởi vậy mới nói, đã là tuyệt kỹ thì nào có chuyện thành công tu luyện trong một sớm một chiều.
Thấy Võ Thiện Nhân bước đầu đã hiểu được những điều cơ bản, lão Kim liền truyền âm nói: “Ta thấy thể chất của con hiện nay chưa thể đạt điều kiện tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di.

Vì vậy, đầu tiên bắt buộc cần rèn luyện để nâng cao thể chất.

Ta có một phương pháp này, nhưng không biết nhóc con có can đảm thực hiện hay không?”
Võ Thiện Nhân liền bừng bừng khí thế đáp: “Lão ca… À không! Ông ngoại, ông đừng coi thường cháu của mình vậy chứ?”
Lão Kim tỏ vẻ hài lòng, cười nói: “Ha hả… Tốt lắm.

Vậy thì từ ngày mai chúng ta sẽ tiến hành tu luyện.”