Lưu Manh Đại Đế

Chương 87: Ông Ngoại






Đắn đo một lát, lão Kim mới lên tiếng: “Có hai khả năng có thể gây nên chuyện này.

Thứ nhất, là thú triều.”
Võ Thiện Nhân hốt hoảng la lên: “Thú triều? Lão không nhầm lẫn đó chứ?”
Theo ghi chép có trong Tàng Thư Viện, linh thú có vô số chủng loài, lại sinh sản cực nhanh nên đến một lúc nào đó sẽ không còn đủ không gian cư trú, tiến hành quá trình di chuyển sang địa phương khác.

Mỗi lần xảy ra chuyện này số lượng linh thú tham gia cực kỳ khủng bố, có khi lên đến hàng triệu ức.

Vì vậy còn được gọi là thú triều.
Lão Kim lập tức đáp bảo: “Dĩ nhiên là điều kiện trong Tây Nguyên không thể tạo nên thú triều được.


Do đó, chỉ có thể là khả năng thứ hai.

Đó là bởi vì đám linh thú cảm thấy nguy hiểm nên không dám tiếp tục ở lại.”
Biết rằng Võ Thiện Nhân nhất định sẽ không hiểu, lão Kim liền giải thích thêm: “Thông qua những cảm ứng đặc thù mà các chủng loài linh thú có thể dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của nhau.

Đặc biệt ý thức về lãnh thổ của linh thú cực kỳ cao, vì vậy những linh thú cấp bậc thấp sẽ không bao giờ lựa chọn ở lại trong phạm vi của linh thú cấp bậc cao hơn.”
Nghe tới đó, Võ Thiện Nhân liền lờ mờ đoán ra: “Chẳng lẽ là bên trong Tây Nguyên đột nhiên xuất hiện linh thú cấp cao?”
Thoáng im lặng, lão Kim cười khổ đáp: “Trong Linh Giới hiện phân chia linh thú thành mười cấp bậc.

Một khi đạt đến cấp tám, linh trí của linh thú sẽ khai mở, xét về trí tuệ không hề thua kém con người bao nhiêu.

Do đó chúng biết cách thu liễm khí tức bản thân, nếu không ở gần rất khó để phát hiện ra.

Đáng tiếc ta chỉ là tàn hồn nên không có cách nào nhận biết rõ ràng, nhưng rất có thể trong khu vực trung tâm Tây Nguyên, vùng Kon Tum đang có một đầu linh thú cấp tám tọa trấn.”
Đến đây, Võ Thiện Nhân có thắc mắc liền hỏi: “Sao lão lại nghĩ là linh thú cấp tám?”
Lão Kim không nhanh không chậm đáp: “Linh thú cấp chín tương đương với Thánh Cấp hậu kỳ.

Thường thì bọn chúng sẽ tìm đến một nơi cực kỳ bí mật và an toàn, chuẩn bị cho giai đoạn tiến hóa lên cấp mười, không lý nào lại xuất hiện ngay tại đây.

Còn linh thú cấp bảy, tuy có chênh lệch với đám linh thú trong Tây Nguyên này nhưng vẫn chưa đủ khả năng khiến tất cả bọn chúng nháo nhào bỏ chạy ra ngoài như vậy được.

Vậy nên khả năng lớn nhất chính là linh thú cấp tám.”
Lão Kim quả không hổ là lão hồ ly đã sống bao nhiêu vạn năm, chỉ mới quan sát một chút liền đưa ra ngay nhận định tương đối chính xác.

Võ Thiện Nhân nghe đến linh thú đẳng cấp đó mà toàn thân túa đầy mồ hôi.

Theo hắn được biết, linh thú cấp tám đã là tồn tại tương đương với Thánh Cấp sơ kỳ, linh thú cấp chín thực lực sánh ngang với Thánh Cấp hậu kỳ.

Một khi đột phá thành công lên cấp mười sức mạnh cực kỳ khủng bố, xếp ngang hàng với Thần Cấp cường giả.
Cũng trong một cuốn điển tịch có ghi lại, nghe nói vào thời thượng cổ, xuất hiện một số ít linh thú có thiên phú tu luyện nghịch thiên, vượt qua cả cấp mười.

Những đầu linh thú cấp bậc này liền có khả năng hoá hình thành nhân loại, thực lực đại tăng, không hề thua kém so với Đế Cấp cường giả.

Tuy nhiên đây chỉ là truyền thuyết, thực hư ra sao thì cho đến ngày nay không ai biết chính xác.
Nhắc đến việc này, trong đầu Võ Thiện Nhân chợt nhớ đến một chuyện, liền nói: “Phải rồi, lúc ta bị đàn Huyễn Dực Giáp Trùng vây công, sau đó có hư ảnh Bích Thủy Thần Quy hiện lên.

Cám ơn lão ca đã ra tay giúp ta!”
Lão Kim cười nói: “Chiếc vòng tay đó là linh bảo trung cấp, dĩ nhiên có thể huyễn hoá ra hư ảnh của bản nguyên.

Chân linh khí của ngươi truyền vào càng mạnh thì hiệu quả càng lớn.”
Võ Thiện Nhân liền hiểu ra.

Tại Kỳ Duyên Viện, hắn từng bắt gặp qua Long Tinh Châu của Ngô Mạnh Cường nên không quá ngạc nhiên trước việc này.
Trò chuyện thêm một lát, bỗng mục quang của Võ Thiện Nhân nhìn về Ngũ Hành Giới Chỉ trên tay, thì thào bảo: “Lần này cũng may là có Ngũ Hành Giới Chỉ, nếu không mạng ta xong rồi.”
Vào thời khắc này, bất chợt giọng lão Kim đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Nhóc con, ta muốn nhận ngươi làm ngoại tôn.


Ngươi có nguyện ý gọi ta một tiếng ông ngoại hay không?”
Nghe xong, Võ Thiện Nhân có chút ngạc nhiên, song rất nhanh nhe răng cười đáp: “Lão ca ca.

Ngươi không nói đùa đó chứ? Quan hệ của chúng ta trước nay chẳng phải rất tốt sao? Hay là vẫn nên như cũ đi.”
Lão Kim tỏ vẻ không hài lòng, bảo: “Hừm! Ngươi có biết, nếu thông tin ta muốn thu nhận ngoại tôn truyền ra thì sẽ có vô số người tranh giành vị trí này không?”
Đáng tiếc là Võ Thiện Nhân không mấy hứng thú chuyện này, bĩu môi đáp: “Đó là chuyện của bọn họ.

Ta không quan tâm.”
Lão Kim vốn hiểu rõ bản tính của hắn, nếu không thấy lợi lộc thì chắc chắn sẽ không chịu, liền nói bồi thêm: “Ài… Lão già này vốn có lòng tốt, muốn truyền thụ cho ngươi một bộ linh thuật tâm đắc nhất của ta.

Nhưng chiếu theo quy tắc thì ta chỉ có thể truyền cho đệ tử thân truyền của mình.

Đáng tiếc là trước đây ta từng lập lời thề cả đời sẽ không thu nhận đệ tử nữa, vì vậy nếu ngươi muốn học thì bắt buộc phải gọi ta một tiếng ông ngoại.

Còn nếu không thì thôi vậy.

Ta cũng không có ép buộc.”
Nghe lão Kim nói vậy, Võ Thiện Nhân hai mắt sáng quắc, vội hỏi: “Lão không lừa gạt ta đó chứ?”