Lưu Manh Đại Đế

Chương 70: Phá Huyết Đao






Ngay sau tiếng hét của tên thủ lĩnh, một tiếng nổ lớn vang lên.
“Uỳnh.”
Cát bay đá chạy.

Bụi tung mù mịt.
Đứng gần Hàn Ngọc Lộc Vương, một số môn sinh không kịp phòng ngự, bị luồng sáng đánh thẳng lên người khiến thân thể bọn họ như diều đứt dây văng tít ra xa, miệng hộc từng búng máu tơi.
Hàn Ngọc Lộc Vương hai mắt long lên sòng sọc, toàn thân phát ra một cỗ hơi thở bá đạo, không sai biệt so với bá khí của Tướng Cấp sơ kỳ.
Đám môn sinh bị cảnh tượng trên chấn nhiếp, vội vã lui về phía sau.

Không ít kẻ trong đầu còn có tư tưởng bỏ cuộc.
Tên thủ lĩnh Nhân Vực đỉnh phong thấy vậy thì tức giận quát: “Lũ ngu ngốc này.

Các ngươi mau giữ chân nó.

Ta cần thời gian thi triển linh thuật.

Để nó chạy thoát ta sẽ phế tất cả các ngươi.”

Danh khí của hắn trong đám người là rất lớn.

Vì vậy, mọi người đành cắn răng xông lên, tiếp tục vây khốn Hàn Ngọc Lộc Vương.
Chứng kiến sự cường hãn của Hàn Ngọc Lộc Vương, Võ Thiện Nhân chợt động: “Hàn Ngọc Lộc Vương thực lực sánh ngang với Tướng Cấp sơ kỳ.

Nếu ta có thể thu phục nó làm thú cưỡi thì hay biết mất.

Nghe nói trên Vạn Thú Phong có linh thuật chuyên thuần hoá linh thú.

Sau này nếu có cơ hội ta cũng nên tìm hiểu một phen.”
Võ Thiện Nhân vừa mới nghĩ đến đó, đã thấy bên kia có thêm mấy môn sinh bị đánh văng ra ngoài.

Đội ngũ nhanh chóng bị xáo trộn, xem tình huống thì khó mà giữ chân Hàn Ngọc Lộc Vương được nữa rồi.
Đúng lúc này, bỗng thấy tên thủ lĩnh vọt người tung lên không trung, linh lực bá đạo tỏa ra, hai tay cầm chắc thanh đại đao, dứt khoát chém xuống, miệng hét vang một tiếng.
“Phá Đao.

Xuất.”
Linh lực trên người hắn dũng mãnh tuôn trào, một thoáng đã ngưng tụ thành một thanh đại đao hư ảo, màu trắng, bén nhọn, ngập tràn sát khí.
Nhưng chưa hết, tên thủ lĩnh lại vươn tay chém thêm một đao.
“Huyết Đao.

Hiện.”
Đao pháp đột nhiên biến hoá.
Lập tức, trong không gian lại ngưng tụ thêm một thanh đại đao thứ hai, màu đỏ như máu, mang đến cho con người ta một cảm giác chết chóc.
Kế đó, tên thủ lĩnh tiếp tục đánh ra một thức, bỗng thấy hai thanh đại như có linh tính, reo vang một tiếng rồi lao vào nhau, dường như là tiến hành dung hợp.
Quả nhiên sau một vụ nổ nhỏ, chỉ còn lại một thanh đại đao có lưỡi đao màu đỏ, sống đao màu trắng lơ lửng giữa không trung.
Ở đằng xa quan sát, Võ Thiện Nhân nuốt nước miếng cái ực, tròn mắt ngạc nhiên: “Người này vậy mà sở hữu linh mạch trung phẩm.

Hoả linh mạch và Kim linh mạch.

Còn có bộ linh thuật này, dường như rất lợi hại.”
Thi triển linh thuật hoàn tất, tên thủ lĩnh thở hắt một hơi, cười ngạo nghễ nói: “Hàn Lộc Ngọc Vương.

Thử xem súc sinh nhà ngươi còn có thể chạy đường nào? Phá Huyết Đao, trảm cho ta.”
Ngay tức thì, thanh đại đao hai màu đỏ trắng biến hoá lớn thành mấy trượng, rồi nhanh như sấm sét chém xuống.
“Ầm ầm.”

Trong hiểm cảnh, Hàn Ngọc Lộc Vương hai mắt long lên, lộ rõ vẻ sợ hãi.

Nó định phi thân né tránh nhưng không ngờ lại bị đám dây leo dưới chân quấn chặt lấy, không tài nào thoát ra được.
Hàn Ngọc Lộc Vương hoảng loạn, cặp sừng trên đầu liên tục bắn phá tứ tung bốn phía.
Đứng ngoài cuộc chiến, Võ Thiện Nhân vẫn chăm chú quan sát.

Bỗng nghe lão Kim truyền âm: “Kẻ này là Nhân Vực đỉnh phong nhưng linh lực cường hãn hơn hẳn đồng giai cảnh giới.

Hàn Ngọc Lộc Vương xong mạng rồi.

Lớp phòng ngự của nó sẽ sớm bị phá thôi.”
Nghe lão Kim nhận định, Võ Thiện Nhân chỉ biết âm thầm tặc lưỡi.

Hàn Ngọc Lộc Vương tương đương với một gã Tướng Cấp sơ kỳ.

Nếu vậy thì thực lực kẻ này cực mạnh, có thể vượt cấp đánh chết đối thủ.
Trong khoảnh khắc, thanh đại đao ầm ầm bổ xuống đầu Hàn Ngọc Lộc Vương, thế công như chẻ tre, không gì có thể ngăn cản.
“Bồng.”
Không gian chấn động.
Kình khí quét ngang bốn phương tám hướng.
Trong tình cảnh hỗn loạn, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương của Hàn Ngọc Lộc Vương vang lên.
Kế sau đó, thân thể khổng lồ của Hàn Ngọc Lộc Vương đổ sầm xuống, bất động.
Trước kết quả này, tên thủ lĩnh khẽ thở phào một hơi, sắc mặt trông có nét nhợt nhạt.

Hiển nhiên để thi triển ra công kích Phá Huyết Đao vừa rồi, hắn cũng chịu hao tổn tinh lực rất lớn.
Mọi người vội xúm lại kiểm tra, xác định Hàn Ngọc Lộc Vương đã thực sự ngỏm củ tỏi thì ai nấy đều tỏ vẻ vui mừng, hò hét: “Trần Công Minh sư huynh thật quá lợi hại! Chỉ dùng một đao đã kết liễu Hàn Ngọc Lộc Vương.”
Bên cạnh, những tên còn lại không chịu thua kém, thần tình tỏ vẻ sùng bái nói bồi theo.
“Không sai! Trần Công Minh sư huynh luận về thực lực là vô địch ở Nhân Vực.

Thậm chí Tướng Cấp sơ kỳ cũng chưa chắc là đối thủ.

Bản thân ta mới chỉ là Nhân Vực cấp mười hai, thật sự còn kém quá xa, về sau vẫn phải đi theo học tập sư huynh rồi.”
“Phá Huyết Đao nghe nói vốn là linh thuật bí truyền của Trần Gia.

Quả nhiên uy lực kinh người.”

“Ha ha… Chúng ta đi theo Trần Công Minh sư huynh là lựa chọn sáng suốt nhất.”
“Kỳ Tân Vương sắp tới, nhất định sư huynh sẽ dễ dàng đoạt hạng nhất.”
“…”
Đám người này kẻ tung người hứng, nháo nhào bước lên tuôn lời nịnh nọt, bợt đít, bộ dạng như sợ bị người khác tranh đoạt mất phần hơn.
Trần Công Minh sau khi xuất thủ, linh lực trong cơ thể nhộn nhạo khó chịu, tuy nhiên bên ngoài mặt vẫn bày vẻ đắc ý, âm trầm nói: “Các ngươi đi theo ta, nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.

Ngược lại, kẻ nào dám toan tính làm phản thì đừng trách Trần Công Minh ta thủ đoạn độc ác.”
Mọi người nghe hắn cảnh báo chỉ dám đáp lời vâng dạ, tiếp tục buông thêm mấy câu vỗ mông ngựa.
Một kẻ có cặp mắt tinh ranh, hướng về Trần Công Minh nói: “Sư huynh! Chuyện này có vẻ không đúng.

Không hiểu vì sao thời gian gần đây đám linh thú cấp ba, cấp bốn lại thường xuyên chạy ra khu vực bên ngoài? Nhất định phải có nguyên nhân nào đó, chúng ta không nên khinh thường.

Theo đệ thấy, hiện tại thu hoạch trong chuyến đi này khá tốt, có lẽ nên quay trở về tìm hiểu tình hình rồi quyết định sau.

Trước đó đệ nghe phong thanh mấy đội ngũ khác cũng đang rục rịch trở về.”
Nhắc đến chuyện này, mọi người dáo dác nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.

Có kẻ đồng tình nhưng cũng không ít người phản đối.
“Theo đệ thấy chuyện này rất đáng ngờ.

Chúng ta không nên khinh thường.”
“Hừ! Chỉ là mấy con linh thú cấp ba, cấp bốn mà đã doạ cho các ngươi sợ vãi linh hồn vậy sao? Đúng là đồ phế vật.”
“Mụ nội nó! Ngươi nói ai là phế vật?”
“Ta nói ngươi đó.

Đồ gan thỏ đế.

Hắc hắc…”