Lưu Manh Đại Đế

Chương 298: Tiến Về Đảo Nam Du






Trước lời đề nghị của Khôi đại trưởng lão, Lê Châu lim dim đôi mắt, rồi lên tiếng vạch trần tại chỗ: “Hoá ra đây mới chính là mục đích thực sự của sư huynh a!”
Huỳnh Mạnh Khôi hỏi dồn: “Thế nào? Ngươi dám hay không dám?”
Lê Châu trừng mắt đáp: “Ta mà sợ?”
Huỳnh Mạnh Khôi mừng rỡ, chớp lấy cơ hội nói: “Nhất ngôn cửu đỉnh! Hôm nay có chư vị sư huynh muội làm chứng, sau này ngươi chớ có lật lọng đó nha.”
Lê Châu phá lên cười thâm ý: “Ta chỉ ngại đến lúc có kết quả, kẻ lấy mo che mặt chính là huynh thôi! Ha ha ha…”
Thấy Lê Châu tự tin như vậy, Huỳnh Mạnh Khôi cảm giác hình như có điểm không đúng.

Cơ mà lời nói đã thốt ra chẳng thể nào nuốt lại được.
Suy nghĩ một lát, hắn bèn hướng Lý Phong hỏi: “Sư huynh, thời gian cụ thể chúng ta khởi hành là khi nào?”
Lý Phong mỉm cười bảo: “Vũ Thần Điện đã sớm an bài nhân sự đón tiếp tại bức màn kết giới.

Vì vậy rạng sáng ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát.


Châu sư đệ, Khôi sư đệ, Hân sư muội, ba người hãy dẫn tụi nhỏ đi vào Thần Châu.

Chúng ta là khách, cho nên mọi người cần chú ý tác phong của mình, tuyệt đối không được để cho người khác xem thường Thánh Viện.”
Huỳnh Mạnh Khôi ngạc nhiên hỏi: “Vậy còn sư phụ, chẳng hay người có đến tham dự không?”
Lý Phong từ tốn nói: “Hiện tại sư phụ đang ở Địa Trung Hải cùng Lý Đạo Nhân tiền bối luận bàn về đạo.

Nhưng các đệ yên tâm, trước ngày khai mạc đại hội sư phụ nhất định sẽ có mặt.”
Đến đó, bỗng Lý Phong quay qua nói với Phan Khả Hân: “Ngũ muội là người tinh tế cẩn thận, hãy chuẩn bị dùm ta một số món lễ vật ra mắt Vũ Thần Điện!”
Phan Khả Hân hiểu ý, liền đứng dậy đáp: “Bây giờ muội sẽ đi lo liệu ngay!”
Một ngày sau.
Sáng sớm, trên bầu trời Thông Thiên Phong, một kiện Phi Hành Chu có tám mái chèo khổng lồ từ từ bay lên không trung rồi phóng đi cực nhanh.
Kiện Phi Hành Chu này kích thước rất lớn, sức chứa ước chừng cả ngàn người.

Thân tàu được thiết kế công phu, chia thành nhiều khoang, cùng với nhiều phòng ốc xa hoa lộng lẫy.
Đặc biệt, ở vị trí mũi tàu xuất hiện năm ngôi sao màu xanh lam lấp lánh, rõ ràng là một kiện linh bảo trung đẳng đã được cường hoá bậc năm.
Bên trong Phi Hành Chu chính là phái đoàn Thánh Viện cử đi tham dự đại hội tranh tài.

Ngoài ba đại trưởng lão cùng mười thành viên chính thức, còn có thêm một số đệ tử thuộc hàng tinh anh.
Bay chừng nửa ngày trời, khi đến một vùng núi non xanh ngát thì Phi Hành Chu bất chợt ngừng lại.
Không lâu sau, bỗng nhiên không gian trước mặt lay động, giống như là một bức màn sương bị vén ra.
Trong thoáng chốc, phía trước Phi Hành Chu xuất hiện một đội ngũ chừng hai mươi người, tu vi đều là Thánh Cấp cường giả.
Dẫn đầu là một vị cường giả Thần Cấp sơ kỳ trông có phần quen mắt.

Hắn quét nhìn về Phi Hành Chu, đoạn chắp tay đánh tiếng: “Tại hạ là Chế Kha, thành chủ Mê Linh thành, phụng mệnh Vũ Đế đại nhân đến đây nghênh đón chư vị đạo hữu Thánh Viện.”
Từ trên Phi Hành Chu, ba vị đại trưởng lão bay vọt ra.

Phan Khả Hân cất giọng uyển chuyển: “Tại hạ Phan Khả Hân, đi cùng với Châu sư huynh và Khôi sư huynh, xin có lời đáp lễ Kha đạo hữu!”
Kế đến, Lê Châu và Huỳnh Mạnh Khôi cũng lên tiếng chào hỏi.
Sau khi xác nhận danh tính, Chế Kha thành chủ tươi cười nói: “Ra là ba vị đại trưởng lão đại giá quang lâm.

Hân hạnh, hân hạnh! Thời gian còn sớm, mời chư vị đi theo tại hạ đáp xuống Mê Linh thành thăm thú một hôm, ngày mai chúng ta sẽ di chuyển tới đảo Nam Du.”
Phan Khả Hân gật đầu đáp: “Được! Làm phiền Kha đạo hữu!”
Tiếp theo, Chế Kha mở đường, đưa phái đoàn Thánh Viện xuyên qua kết giới tiến vào lãnh thổ Thần Châu rồi bay về hướng Mê Linh thành.
Theo tính toán, vừa vặn hai ngày sau chính là thời điểm khai mạc đại hội.
Quay trở lại diễn biến trên đảo Hòn Mốc.
Thời điểm này, không khí trên đảo vô cùng khẩn trương và náo nhiệt.

Tất thảy mọi người đều đổ dồn sự chú ý về kỳ đại hội tranh tài sắp sửa diễn ra.
Bên trong đại sảnh của Phan gia, lúc này có một đám đông tụ tập.
Ngồi ở vị trí đảo chủ là Phan Văn Khánh.

Bên cạnh hắn là thân hình cao to vạm vỡ của Minh Đạt thống lĩnh.
Đứng trước mặt bọn họ có tám người, chính là tám thành viên được tuyển chọn tham dự đại hội.

Có điều, tám người này tu vi tương đối thấp kém, người cao nhất cũng chỉ đạt Vương Cấp hậu kỳ.
Cả bọn cùng nhau hướng sự chú ý ra bên ngoài, giống như là đang chờ đợi ai đó xuất hiện vậy.
Một lát, từ ngoài cửa Thu Thuỷ bước vào.

Theo sát phía sau là Thanh Tú và một gã thanh niên da mặt trắng bóc như trứng gà, tu vi Vương Cấp trung kỳ.

Chỉ là, không hiểu vì sao nhìn nụ cười nửa miệng của hắn lại mang đến cảm giác rất đỗi thân thuộc.

Gã thanh niên lạ mặt này không ai khác chính là Võ Thiện Nhân, hiện đã được Thu Thuỷ thi triển thủ thuật cải trang.

Khuôn mặt hắn đang mang một lớp mặt nạ công hiệu thần kỳ, giúp hắn che giấu hoàn toàn diện mạo chân thực.

Theo Thu Thuỷ bật mí trên tấm mặt nạ được nàng bày bố vô số cấm chế lợi hại, cho dù là Thần Cấp cường giả cũng khó mà nhìn thấu chân tướng.
Về phần Thanh Tú, sau mấy tháng không gặp, tu vi của nàng bất ngờ đã thành công đột phá từ Tướng Cấp hậu kỳ lên Vương Cấp sơ kỳ.
Danh sách mười ứng viên đại diện đảo Hòn Mốc tham dự đại hội, Thanh Tú và Võ Thiện Nhân là hai mảnh ghép cuối cùng.
Để tránh phiền hà, việc Võ Thiện Nhân cải trang tham dự đại hội được giấu kín như bưng, chỉ có một vài người thân cận biết rõ.

Bên ngoài, Văn Khánh công bố thân phận của hắn chính là hậu bối trong nhà hai vị khách khanh trưởng lão.
Khi bọn ba người Võ Thiện Nhân tiến vào đại sảnh, đối với Thu Thuỷ và Thanh Tú, cả đám thí sinh lập tức bày tỏ thái độ cung kính xen lẫn cuồng nhiệt.
“Bái kiến trưởng lão! Bái kiến đại tiểu thư!”
“Bái kiến trưởng lão! Bái kiến đại tiểu thư!”
“Bái kiến trưởng lão! Bái kiến đại tiểu thư!”
Văn Khánh nhanh nhẹn bước tới, trông thấy Võ Thiện Nhân nháy mắt cười tà với mình thì hiểu ý, không đả động gì mà chuyển qua Thu Thuỷ cất giọng nói: “Đại tỷ! Chẳng hay mọi việc đã thu xếp ổn thoả hay chưa? Nếu cần Văn Khánh hỗ trợ, xin đại tỷ cứ phân phó!”
Thu Thuỷ nhàn nhạt mở miệng bảo: “Không còn chuyện gì nữa! Lên đường thôi!”
Văn Khánh quay sang Thanh Tú, căn dặn: “Tú nhi, lần này muội tham gia thi đấu nhất định phải hết sức cẩn thận, không được để mình bị thương đó nghe chưa?”
Thanh Tú lễ phép vâng dạ: “Dạ! Đại ca yên tâm, muội sẽ tự biết bảo vệ mình mà.”
Văn Khánh hài lòng, thầm nghĩ bụng mấy tháng nay em gái được Thu Thuỷ sư phụ tận tình chỉ dạy, thực lực chắc hẳn đã tiến bộ rất nhiều.
Đến đó, hắn bèn phất tay ra hiệu: “Xuất phát!”