Lưu Manh Đại Đế

Chương 292: Di Hồn Mượn Xá






Trong trường hợp của Võ Thiện Nhân, thủ thuật mà lão Kim thi triển chính là di hồn mượn xá.
“Mượn” chứ không phải là “đoạt”! Nhờ vậy nên sẽ không gây tổn hại quá lớn đến linh hồn Võ Thiện Nhân.
Có điều, suy cho cùng đây vẫn là một loại hành động vô cùng nguy hiểm.

Bởi vì thân xác của hắn mới chỉ ở ngưỡng Vương Cấp cảnh giới nên khi lão Kim triển khai thần thông điều động thiên địa nguyên lực đã khiến cho nó vượt ra ngoài giới hạn chống chịu, dẫn đến hậu quả bị huỷ hoại nghiêm trọng.
Tiếp theo đúng như những gì mọi người chứng kiến, lão Kim đại triển thần uy lật tay diệt sát lão già Anh Khoa, sau đó nguyên thần lặng lẽ quay trở về Ngũ Hành Giới Chỉ.
Vào thời khắc thần trí Võ Thiện Nhân rời khỏi không gian Thức Hải liền lập tức cảm nhận một cỗ đau đớn khủng khiếp càn quét toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới, rốt cuộc chỉ kịp rú lên một tiếng rồi ngất lịm đi.
Hắn hôn mê ba ngày ba đêm mới hồi tỉnh.

Khi vừa mở mắt liền bắt gặp vẻ mặt lo lắng của ba người Thu Thuỷ và huynh muội Thanh Tú.
Hỏi ra mới biết là cả bọn đã an toàn đi vào đảo Hòn Mốc, hiện tại đang ở trong phủ viện của Phan gia.
Đúng lúc đó, Võ Thiện Nhân nhận được truyền âm của lão Kim cảnh báo về tình huống nguy ngập bên trong nội thể.

Bản thân hắn cũng cảm nhận được điều đấy nên thăm hỏi qua loa rồi nói với mọi người rằng mình cần phải tìm địa phương bế quan.
Sau cùng, hắn được Văn Khánh nhiệt tình đưa đến gian mật thất dành riêng cho đảo chủ tu luyện.

Qua một tháng tích cực điều trị, cho tới thời điểm này, chung quy là hắn hồi phục được sáu, bảy thành công lực.

Những thương tổn bên ngoài da thịt đều đã lành lặn hoàn toàn, duy chỉ có một số nhánh kinh mạch bị đứt đoạn thì vẫn chưa thể khôi phục.
Đạt được kết quả thần tốc như vậy đều nhờ vào công năng đặc biệt của Ngũ Hành Giới Chỉ.

Nếu đổi lại là người khác e rằng phải mất thời gian cả năm tịnh dưỡng cũng không chừng!
Chỉ là, Võ Thiện Nhân còn chưa kịp mở tiệc ăn mừng thì chợt nhận được một tin sét đánh ngang tai.
Lão Kim truyền âm thông báo thọ nguyên của hắn sau màn di hồn mượn xá đã bị rút mất năm trăm năm.
Nghe xong, Võ Thiện Nhân điếng người!
Thảo nào mà hắn cảm giác sinh khí bên trong cơ thể mình bị thiếu hụt trầm trọng so với hồi trước, hoá ra là vì nguyên nhân này.
Hắn trải qua thiên tân vạn khổ, tu luyện mãi mới lên được Vương Cấp cảnh giới, thọ nguyên tăng tiến ngàn năm, ấy vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị rút mất một nửa.

Điều này khiến cho hắn “ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”!
Trông thấy hắn ôm bộ dạng đau khổ than vắn thở dài, lão Kim mới truyền âm bảo: “Năm trăm năm còn nhanh hơn cả một quả rắm đánh ra! Thằng nhóc ngươi làm gì mà phải tiếc rẻ như vậy chứ?”
Đối với lão Kim, năm trăm năm quả thực không xá gì nhưng đối với Võ Thiện Nhân thì chẳng khác nào lấy dao xẻo từng miếng thịt trên người hắn xuống.
Mãi cho tới nửa ngày sau thần trí của hắn mới tươi tỉnh trở lại.
Tuy nói rằng chuyến này bị tổn thất trầm trọng nhưng mà hắn cũng thành công hoá giải nguy cơ sinh tử của mình và đồng bọn.
Bên cạnh đó, còn có một lợi ích khôn cùng mà Võ Thiện Nhân không ngờ tới.

Bởi vì lão Kim mượn xá thân của hắn thi triển thần thông cho nên nhờ vậy mà hắn đã có những cảm ứng sơ khai đối với thiên địa nguyên lực.

Điều này sẽ giúp ích cho hắn rất nhiều trong quá trình phát triển ngày sau, nhất là ở giai đoạn Thần cảnh tấn thăng lên Đế cảnh.
Trong trận chiến, mặc dù hắn mất quyền khống chế thân thể nhưng chung quy vẫn nhận biết rõ ràng hết thảy sự việc.

Nhớ tới đoạn hội thoại giữa lão Kim và Anh Khoa, Võ Thiện Nhân dấy lên sự hiếu kỳ, bèn truyền âm hỏi: “Ông ngoại, trước khi người giết chết lão già khốn kiếp kia có nhắc tới Ma Tông, rốt cuộc sự thể là như thế nào?”
Chờ đợi một lúc khá lâu, thanh âm của lão Kim mới chậm rãi vang lên: “Ma Tông là một thế lực tà đạo lưu lại từ thời thượng cổ.

Hành tung đám người này rất bí ẩn, cho đến nay ai là nhân vật cầm đầu vẫn chưa có lời giải đáp.

Chỉ biết rằng đội ngũ chính thức của Ma Tông được chia thành bảy cấp bậc, bao gồm từ Nhất Tinh Ác Ma tới Thất Tinh Ác Ma, phân biệt bằng phù hiệu mà bọn chúng thường đeo trên mình.


Theo một số nguồn tin cho hay, hiện nay hàng ngũ Thất Tinh Ác Ma gồm có bốn nhân vật, hay còn được gọi là Tứ Đại Ác Ma.

Tu vi của bọn chúng thập phần khủng bố, đều là Đế Cấp đại viên mãn.”
Võ Thiện Nhân tròn mắt kinh dị: “Đế Cấp đại viên mãn? Vậy chẳng hoá ra là bốn vị Đại Đế chí tôn cường giả à?”
Hắn từng tra xét điển tịch biết rằng những cường giả Đại Đế gần như đã là tồn tại vô địch, chỉ xếp sau năm vị Thiên Đế.

Vậy mà bên trong Ma Tông góp mặt tới tận bốn cường giả Đại Đế! Điều này thực là quá doạ người rồi!
Lão Kim than nhẹ: “Đúng là như vậy! Muốn đạt tới cấp bậc Đại Đế cần phải thấu hiểu được ít nhất một trong những loại pháp tắc thiên địa.

Từ cổ chí kim số lượng Đại Đế vô cùng ít ỏi.

Bọn họ đều là những nhân vật phong vân bậc nhất, sở hữu tư chất tuyệt đỉnh, ngạo khí ngút trời, không dễ dàng chịu thuần phục người khác.

Cho dù Thiên Đế muốn thu phục cũng không phải chuyện đơn giản, chỉ có thể dùng lễ mà đối đãi.”
Võ Thiện Nhân càng nghe càng kinh hãi: “Ngay cả Thiên Đế cũng phải dùng lễ đối đãi sao?”
Lão Kim thản nhiên bảo: “Tuy nói là năm vị Thiên Đế chung tay cai quản Linh Giới nhưng giữa Ngũ Đại Thiên Hà vẫn thường xuyên nổ ra những cuộc tranh giành, đấu đá.

Mặc dù Thiên Đế sở hữu quyền uy tuyệt đối nhưng cũng rất coi trọng sĩ diện, có những chuyện bọn họ không tiện xuất đầu lộ diện mà chỉ có thể sai phái thủ hạ đi làm.

Như vậy, Thiên Đế nào dưới trướng có càng nhiều Đại Đế đầu quân thì chứng tỏ thế lực càng mạnh.

Bởi vậy cho nên mỗi lần Linh Giới xuất hiện Đại Đế sẽ lập tức được năm vị Thiên Đế triệu kiến, mời mọc về trướng của mình.”
Hoá ra còn có những chuyện ly kỳ như vậy! Võ Thiện Nhân tự mẩm chẳng biết bản thân mình có thể thành công bước tới cảnh giới Đại Đế hay không?
Im lặng chốc lát, lão Kim liền quay trở lại câu chuyện về Ma Tông: “Thành viên của Ma Tông có một đặc điểm nhận dạng đó là tu luyện môn tà thuật cực kỳ tàn độc Phệ Huyết Ma Công.

Ứng với tên gọi, muốn tu luyện Phệ Huyết Ma Công cần phải thôn phệ tinh huyết của người khác.

Chính vì như vậy cho nên Ma Tông gieo rắc vô số tội ác, tự tạo cho mình rất nhiều địch nhân.


Nhưng mà cho đến tận bây giờ, căn cứ đầu não Ma Tông nằm ở đâu vẫn là một điều bí ẩn.

Có thể nói, bọn chúng như con sâu độc ký sinh trên Ngũ Đại Thiên Hà mà không cách nào chữa trị.

Thật khiến cho người ta đau đầu!”
Đến đây, Võ Thiện Nhân thắc mắc: “Chẳng lẽ năm vị Thiên Đế không quản việc này?”
Lão Kim thở dài sườn sượt: “Nghe nói thời thượng cổ từng xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa giữa hai phe chính và tà.

Chính phái do Ngũ Đế thống lĩnh, tà phái do Ma Tông cầm đầu.

Trận đại chiến ấy kéo dài mười năm ròng rã.

Hậu quả là đôi bên tử thương vô số.

Thậm chí có không ít chúng Đế vẫn lạc.

Cuối cùng, Ma Tông đại bại phải tháo chạy và núp mình trong bóng tối, không dám thò đầu ra ngoài nữa.

Chỉ có điều, sau khoảng thời gian dài, rốt cuộc thì Ma Tông vẫn không hề tuyệt diệt mà còn có dấu hiệu quật khởi trở lại.”
Võ Thiện Nhân tặc lưỡi kinh thán: “Ma Tông đúng là sống dai như đỉa! Đến cả Thiên Đế đích thân ra trận cũng không thể tiêu diệt tận gốc!”
Lão Kim tỏ vẻ đồng tình: “Ài! Sau bao nhiêu vạn năm âm thầm hồi phục và phát triển, không thể đoán biết được hiện nay Ma Tông đã lớn mạnh đến nhường nào.”
Chợt Võ Thiện Nhân hỏi: “Hình như giữa ông ngoại và Ma Tông có khúc mắc gì đó phải không?”
Cân nhắc kỹ lưỡng, lão Kim mới tiết lộ: “Ta ngờ rằng năm xưa mình bị ám toán chính là có bóng dáng của đám người Ma Tông này.”
Đôi mắt Võ Thiện Nhân rực sáng, liền dứt khoát nói: “Ông ngoại yên tâm, nếu đúng là bọn chúng thì cháu sẽ giúp người báo thù!”