Lưu Manh Đại Đế

Chương 275: Lão Kim Tỉnh Lại






“Khụ khụ khụ…”
Tiếng cười chưa dứt, bỗng Hồng Diễm bật lên cơn ho không ngừng.
Võ Thiện Nhân liên tục lay gọi: “Sư cô! Sư cô! Sư cô à! Người sao rồi sư cô?”
Hồng Diễm gắng gượng nở một nụ cười nhạt: “Ta sắp chết rồi! Nhưng ta cảm thấy rất vui vẻ! Cả đời ta sống trong đau khổ, không ngờ đến khi sắp chết mới cảm thấy vui vẻ như vậy đó!"
Võ Thiện Nhân sụt sùi khóc: “Xin lỗi sư cô nha! Nếu không phải ta dùng Nguyên Thần Chi Lực ám toán thì người đâu có gặp thảm cảnh này.”
Hồng Diễm ráng hít một hơi thật sâu, nói: “Không trách ngươi được! Chẳng qua là ngươi muốn báo thù cho Hồ Tâm và bảo vệ chính mình thôi! Ta sắp chết rồi, đối với ta mà nói tất cả mọi chuyện đã không còn ý nghĩa.”
Nói tới đây, sắc mặt Hồng Diễm tái đến mức nhợt nhạt như không còn chút máu, thân hình co quắp, dúm lại thành một cục.

Nguyên thần tổn thương quá nặng dẫn đến đại não đau đớn như có trăm ngàn con ong đang không ngừng chích vào.
“Sư cô!”
“Chủ nhân!”
Võ Thiện Nhân và Tử Sắc Mao Thử gọi cuống quýt cả lên.
Đúng thời khắc đó, trong đầu Võ Thiện Nhân chợt vang lên một âm thanh quen thuộc mà rất lâu rồi không được nghe: “Nhóc con, ngươi làm cái gì mà lu loa lên thế?”
Nghe thấy tiếng lão Kim, Võ Thiện Nhân mừng quýnh, gào toáng lên: “Ông ngoại, người tỉnh rồi sao?”

Lão Kim ngạc nhiên bảo: “Ta cũng vừa mới hồi tỉnh thôi.

Mà chỗ này đang xảy ra chuyện quái quỷ gì vậy? Nữ nhân áo đỏ tu vi Thần Cấp kia là ai? Ồ, còn có cả một con Tử Sắc Mao Thử cấp tám nữa à! Xem chừng trong thời gian ta ngủ đông đã bỏ qua không ít chuyện hay ho nha!”
Võ Thiện Nhân vội truyền âm: “Tình hình bà ấy đang nguy kịch! Ông ngoại xem thử có cách nào chữa trị được không?”
Lão Kim chợt mắng: “Cái thằng nhóc này, ông ngoại tỉnh dậy ngươi chưa hỏi thăm được câu nào đã kêu ta đi cứu người à?”
Võ Thiện Nhân giải thích: “Chuyện này dài dòng lắm! Cháu sẽ kể cho ông ngoại nghe sau.”
Xem xét qua loa, lão Kim thản nhiên bảo: “Nữ nhân này cả linh hồn lẫn thể xác đã rơi vào tình trạng vô cùng suy yếu.

Bên trong cơ thể, hệ thống kinh mạch và huyệt đạo hiện bị một luồng khí tức kỳ dị không ngừng quấy phá khiến huyết khí không thể lưu thông.

Nhưng nghiêm trọng nhất chính là linh hồn, rõ ràng là có dấu vết sử dụng biện pháp cực đoan thiêu đốt.

Gần đây lại cố tình thi triển nguyên thần lực nên dẫn tới mất kiểm soát, nếu không thể khống chế thì chỉ một chút nữa sẽ chịu kết cục tự bạo.

Không biết nó đã trúng độc thủ của người nào?”
Lão Kim quả nhiên có con mắt tinh tường, chỉ cần liếc thoáng qua liền nhìn thấu cốt lõi của vấn đề.
Võ Thiện Nhân chột dạ, ứng tiếng bảo: “À à… Cái này hay là bàn sau đi ha!”
Lão Kim không để ý tới thái độ bất thường của hắn, chỉ bảo: “Cũng may là thọ nguyên của nguyên thần chưa dùng hết, vẫn còn cứu được! Tuy nhiên, theo ta thấy bất quá cũng chỉ có khả năng sống tối đa bốn trăm năm nữa mà thôi.”
Bốn trăm trăm đối với lão Kim quả thực rất ngắn ngủi, chẳng khác nào một cái chớp mắt nhưng đối với Hồng Diễm lại là một con số không nhỏ.

Còn sống là còn hi vọng! Hồng Diễm thiên tư tuyệt đỉnh, biết đâu có thể tận dụng bốn trăm năm này tấn cấp lên Đế cảnh.

Nếu được như vậy thì thọ nguyên tự nhiên sẽ tăng lên cực nhiều.
Võ Thiện Nhân vui sướng nói: “Ông ngoại, người mau ra tay đi!”
Lão Kim thở dài sườn sượt: “Ài! Cái đồ mắc dịch! Ta vừa mới hồi phục được một chút, ngươi lại muốn ta tổn hao vì một người dưng hay sao? Rốt cuộc là nó có quan hệ gì với ngươi?”
Võ Thiện Nhân thiết tha khẩn cầu: “Bà ta vì cứu cháu nên mới lâm vào tình cảnh này.

Ông ngoại à, cháu cầu xin người đó!”
Lão Kim thấy vẻ khẩn trương của hắn liền cười hiền hoà bảo: “Nếu đúng như vậy thì tất nhiên là ta không thể khoanh tay đứng nhìn.


Thôi được, để ta thi triển bí pháp, nhưng nhóc con ngươi lưu ý chớ có nói cho nó biết sự tồn tại của ta đó!”
Võ Thiện Nhân dạ ran: “Dạ! Ông ngoại!”
Không bao lâu, Ngũ Hành Giới Chỉ trên tay hắn phóng ra một nguồn năng lượng kỳ lạ vô song, vọt thẳng tới vị trí của Hồng Diễm rồi dung nhập vào cơ thể.
Hồng Diễm đang quằn quại đau đớn, cả người nóng ran như đổ lửa, bỗng nhiên phát hiện từ bên ngoài có một nguồn năng lượng cấp tốc ùa vào.
Nguồn năng lượng này công dụng thực thần kỳ! Hồng Diễm cảm thấy toàn thân tức thời trở nên thư thái dễ chịu, giống như là có một con suối mát lành chảy vào từng ngóc ngách kinh mạch và huyệt đạo.

Chỉ trong chớp mắt, sự quấy phá của Lan Hoa Phất Nguyệt lập tức bị xua tan.
Nhưng chưa hết, cỗ năng lượng một đường chảy thẳng lên đại não, sau đó tán nhập vào nguyên thần.

Nguyên thần vốn đang hỗn loạn chợt có dấu hiệu khôi phục, trong vài nhịp thở ngắn ngủi rốt cuộc cũng trở về trạng thái ổn định.
Qua thêm một đoạn thời gian, Hồng Diễm từ từ mở mắt, gương mặt lúc này đã hồng hào trở lại, da dẻ mịn màng.
Tử Sắc Mao Thử phát hiện ra thay đổi trên người Hồng Diễm vui mừng nói: “Chủ nhân, người không sao nữa rồi!”
Hồng Diễm khẽ gật đầu, sau đó quay sang nhìn Võ Thiện Nhân nghi hoặc hỏi: “Cỗ năng lượng vừa rồi là do ngươi phát ra phải không?”
Võ Thiện Nhân đã sớm có sự chuẩn bị, bèn nhe răng cười đáp: “À à, vừa rồi thấy sư cô lâm vào tình huống nguy kịch, ta hoảng quá nên thử thi triển bí pháp của bản môn, chẳng ngờ lại thành công mới hay chứ! A ha ha…”
Hồng Diễm trừng mắt bảo: “Ta ở Vạn Hoa Cung nhiều năm sao chưa từng nghe qua thứ bí pháp lợi hại như vậy?”
Võ Thiện Nhân không trả lời mà tỏ vẻ thần thần bí bí hỏi lại: “Sư cô có nghe qua Thánh Viện chưa?”
Tự nhiên hắn nhắc tới Thánh Viện khiến Hồng Diễm có chút ngạc nhiên.
Suy nghĩ một chút, bà ta liền nói: “Ngươi muốn nhắc tới Thánh Viên do vị Đế Cấp cường giả Hùng Vương sáng lập sao?”
Kể từ sau trận chiến với Vô Cực Tông, cho tới hôm nay, danh tiếng của Thánh Viện đã vang dội khắp Đông Hoà Tinh, không ai là không biết.
Chỉ chờ có thế, Võ Thiện Nhân đứng bật dậy, hai tay chắp ra đằng sau đít, thẳng lưng ưỡn ngực nói: “Đúng vậy! Không giấu gì sư cô, ta chính là đại thiên tài vạn năm có một, là đệ nhất môn sinh hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong xuất thân từ Thánh Viện! Năm xưa vì trốn tránh kẻ thù nên vạn bất đắc dĩ mới phải xuyên qua kết giới tiến vào Thần Châu.”
Hồng Diễm sửng sốt: “Lời ngươi nói là thực?”
Võ Thiện Nhân bày ra bộ dáng cao thủ cô đơn, nói: “Chuyện này ta cần gì phải giấu giếm sư cô? Sư phụ của ta chính là chưởng toà Linh Bảo Phong, Lê Châu đại trưởng lão.”
Mặc dù tiếp xúc chưa nhiều nhưng Hồng Diễm nhận ra Võ Thiện Nhân là một người lưu manh xảo quyệt, những lời thốt từ miệng hắn thường thì có ba phần thực, bảy phần hư.
Có điều, Hồng Diễm không quan tâm đến xuất thân của hắn, chỉ hỏi: “Vậy chiêu vừa rồi của ngươi là gì?”
Võ Thiện Nhân lắc đầu đáp: “Đây là tuyệt kỹ chỉ truyền thụ cho nội môn đệ tử, không thể bật mí ra ngoài.

Mong sư cô đừng làm khó ta!”
Vừa rồi, trước khi nguồn năng lượng xâm nhập vào cơ thể tiến hành chữa trị, Hồng Diễm cảm nhận từ trên người Võ Thiện Nhân bất ngờ phát ra một cỗ tinh thần lực phi thường khủng bố, xưa nay chưa từng gặp qua.


Tuy lấy làm hiếu kỳ nhưng hắn đã cố tình che giấu thì Hồng Diễm cũng chẳng muốn truy hỏi đến cùng.
Tính toán một thoáng, Hồng Diễm mới quyết định bảo: “Chân linh khí của ta hiện thời ổn định.

Tuy nhiên, bên trong cơ thể vẫn tiềm ẩn không ít nguy cơ.

Vì vậy ta cần lập tức bế quan, tranh thủ thời cơ giải quyết triệt để mối hậu hoạ này.

Ngươi chịu khó ở trên đảo chờ ta, đợi khi hồi phục ta sẽ đích thân đưa ngươi hồi cung.”
Giọng điệu của Hồng Diễm không còn sắc lạnh như trước, chỉ là Võ Thiện Nhân trong lòng vẫn còn điểm lo lắng, bèn thử dò hỏi: “Sư cô, chẳng lẽ người vẫn muốn huỷ diệt Vạn Hoa Cung?”
Hồng Diễm chợt vươn mình đứng dậy, đôi mắt trong vắt nhìn lên bầu trời, dịu giọng bảo: “Thù hận làm cho ta luôn sống trong trạng thái khổ đau và oán giận muốn tìm cách để trả thù.

Vì vậy, chỉ hoá giải thù hận mới giúp ta có một cuộc sống bình an và thanh thản.

Ta quyết định tha thứ không phải vì bọn họ đã chết mà là vì chính bản thân ta.

Kể từ hôm nay, cả ba người Hồng Đào, Hồ Tâm, Hồng Diễm không một ai còn tồn tại trên thế gian này.”
Nói xong, gương mặt của Hồng Diễm bất chợt hiện lên một nụ cười rạng rỡ và bình yên đến lạ!
Võ Thiện Nhân gãi đầu không hiểu: “Sư cô nói vậy là có ý gì?”
Hồng Diễm chầm chậm bước chân về phía trước, miệng lẩm bẩm bảo: “Hận thù diệt hận thù, đời này không có được.

Không hận diệt hận thù, là định luật ngàn thu.

Ta không phải là Hồng Diễm, càng không phải sư cô của ngươi, ta là Đỗ Thị Thu Thuỷ!”